Phá Trận Đồ

Chương 108: 108: Ma Ảnh





Thiên Tịnh sa
Hai tấm đệm hương bố, một chén trà nóng.
Mộ Tàn Thanh nâng chén trà ngồi bên cạnh hồ, đối diện là Thường Niệm nhắm mắt minh tưởng.

Sau khi hóa ra đệm hương bố cùng chén trà, vị Thiên pháp sư này rốt cuộc không nói gì nữa, toàn bộ Thiên Tịnh sa yên tĩnh không một tiếng động.
Y cũng không tùy tiện quấy rối, chỉ nâng chén trà nhỏ này không tư không vị mà uống.

Nước trà ấm áp vừa phải, tản ra mùi thuốc như có như không, sau khi vào trong bụng liền cảm thấy khoan khoái, ngay cả khí mạch bị Phược Linh tỏa trói buộc khiến tắc nghẽn đau đớn cũng giảm bớt không ít.
Trong lòng khẽ buông lỏng, tâm tư Mộ Tàn Thanh trong không khí yên tĩnh như vậy khó tránh khỏi dần dần bay xa, cảm thấy mọi việc mình trải qua ngày hôm nay như trong giấc mộng.

Bất kể là tàn niệm của Hư Dư trong Mộ kiếm, hay là con ốc sên gánh nặng mà đi trong Vấn Đạo đài, đều để lại cho y ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Nhưng mà, ngàn vạn tâm tư chuyển qua đầu óc, cuối cùng lại cố định trên hai hình ảnh, một là nam nhân thần bí bị cầm tù dưới tàng cây kia, hai là Cự Luân lơ lửng trong lòng bàn tay thần linh.

Người trước mang lại cho y cảm giác nghi hoặc vừa quen thuộc vừa xa lạ, người sau khiến y cảm thấy chấn động trước nay chưa có.
Thanh âm Thường Niệm bỗng nhiên vang lên: "Tâm ngươi không tĩnh."
Mộ Tàn Thanh đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nước trà trong chén đã biến thành nguội lạnh, uống vào nhạt nhẽo lại vô vị.
Thường Niệm chậm rãi mở mắt, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào y: "Chén trà này dùng Tịnh Huyền đan làm thuốc, lấy nước Nhật Nguyệt trì mà pha, nguyên bản không nóng lạnh hay ngọt đắng, toàn bộ đều liên quan với người thưởng thức.

Nếu người tĩnh tâm ngưng thần trừ bỏ tạp niệm, uống qua trà này có thể tiêu giải bệnh trong ngoài, đả thông kinh mạch bách hài."
Mộ Tàn Thanh đặt chén trà xuống, cúi đầu nói: "Ta...!Là vãn bối tâm niệm quá xốc nổi, phụ lòng thiện ý của Tôn giả."
"Chỉ là cơ duyên đơn giản, không phân biệt đúng sai." Thường Niệm nói "Chính như ngươi tự tiện xông vào Vấn Đạo đài, quấy thần quân bế quan, vốn là phạm vào cấm quy chí cao của Trọng Huyền cung.

Tuy thế, sự việc xảy ra ngươi không cố ý, chỉ là gặp may đúng dịp, dĩ nhiên không có tội."
Mộ Tàn Thanh từ trước đến giờ luôn nhạy cảm: "Ý Tôn giả là...!đã từng có việc xảy ra trùng hợp như vậy?"
Tuy là y dò hỏi, trong lòng lại đã có đáp án.

Nếu từ Mộ kiếm tầng thứ mười tám có thể đi đến Vấn Đạo đài, như vậy người phát sinh cái loại "trùng hợp" này là ai cũng không cần phải nghĩ nữa.
Quả nhiên, Thường Niệm gật đầu nói: "Lần trước người giống như ngươi vậy, chính là tiền nhiệm chủ nhân Kiếm các.

Nghe nói ngươi vì Linh Nhai chân nhân liễm cốt an táng, thụ võ đạo ngoại công của hắn, cái này cũng là một đoạn cơ duyên lớn.

Nhưng đáng tiếc các ngươi không thể chân chính kết làm một đoạn duyên phận sư đồ."
Ánh mắt Mộ Tàn Thanh hơi rủ xuống, thành khẩn nói: "Kiếm đạo đại năng như Linh Nhai chân nhân, ngàn năm qua có một không hai, vãn bối có thể được một phần truyền thừa này đã là vạn hạnh, không dám đòi hỏi cái khác."
Thường Niệm hỏi: "Kiếm các thiếu chủ Tiêu Ngạo Sênh cùng ngươi giao tình thâm hậu, lại có đạo duyên phận này, hắn muốn thay sư phụ thu đồ đệ, dẫn ngươi vào Đạo Vãng phong, không biết ngươi có tính toán gì không?"
"Vãn bối vốn là tán tu, một thân công pháp đều là tạp học, đi tới ngày nay đã cảm thấy gian nan.

Hiện giờ Tiêu sư huynh không ghét bỏ, có thể vào Kiếm các tiềm tu dĩ nhiên là vận may lớn, tuyệt không lý lẽ từ chối, chỉ có điều..." Mộ Tàn Thanh biểu tình lộ vẻ kinh hỉ sau đó liền cười khổ "Ta bây giờ chính là thân mang tội, đừng nói là dự định tiền đồ, ngay cả sinh tử họa phúc cũng chưa biết chừng, thì làm sao dám viễn vọng?"
Dừng một chút, y nhấc mắt nhìn về phía Thường Niệm, chắp tay cúi đầu nói: "Vãn bối cả gan, thỉnh Tôn giả chỉ điểm sai lầm."
Thường Niệm lẳng lặng mà nhìn y, trong con ngươi thoáng chốc lóe lên tia sáng nhạt của tinh hà, chỉ chớp mắt liền không còn hình bóng.
Lúc này đối mặt với Mộ Tàn Thanh, những gì hắn nhìn thấy càng minh bạch hơn, cũng lại càng thêm mơ hồ.
Rõ ràng mệnh quỹ của đối phương đã cùng quỹ đạo của Sát tinh dần dần trùng điệp, hắn có thể nhìn thấy huyết đồ cùng nghiệp lực bao phủ dây dưa trên Tinh Thần (*).

Mà mơ hồ là do ngoại trừ mệnh quỹ này, hắn thế nhưng không thể nhìn được bất kỳ thứ gì khác.
[(*) theo người xưa Tinh là các vì sao đứng yên (định tinh) tương ứng với Thiếu âm.

Thần (hay Thìn) là các ngôi sao chuyển động () tương ứng với Thiếu dương]
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Thường Niệm có thể nhìn thấy tương lai mệnh quỹ của tất cả chúng sinh trong thiên hạ, cho dù chúng có rất nhiều loại khả năng phát triển, cũng đều trải ra bằng phẳng dưới ánh mắt của hắn.

Chỉ có lần này hai mắt của hắn bị Sát tinh mệnh cách che đậy, một ngày không phá mệnh này, hắn liền không có cách nào nhìn thấy tương lai của Mộ Tàn Thanh.
Biến số không thể đoán biết như thế, từ trước đến giờ đều khiến Thường Niệm cảnh giác.

Trước đó cũng có một kẻ làm cho hắn lưu ý chính là Cơ Khinh Lan.

Quỷ tu kia đạo hạnh tuy rằng cao thâm cũng không thể cùng Tam Bảo sư ngang hàng.

Nhưng mà Tư Tinh Di không thể ở trên Tinh bàn tìm ra ngôi sao chủ mệnh của đối phương, Thường Niệm dùng thần thông quan trắc cũng chỉ thấy được một cái kiến trúc hình tròn thập phần mơ hồ, đến nay vẫn không thể tìm ra lời giải.
Cơ Khinh Lan đã cùng Ma tộc làm bạn, Mộ Tàn Thanh lại sẽ như thế nào đây?
Những ý nghĩ này trong đầu Thường Niệm nhanh chóng lướt qua.


Hắn khép hờ đôi mắt che giấu tơ máu, nói: "Ngươi nếu không hối hận việc mình đã làm qua, liền không cần lại vì thế trông trước trông sau, bỏ ưu khuyết điểm sang một bên, theo bản tâm mà đi thôi."
Thanh âm Mộ Tàn Thanh hơi khàn: "Nếu như ta không thẹn với lương tâm, thế nhân lại khắt khe với ta thì sao? Đúng sai treo ở trong lòng, công tội lại do miệng lưỡi người đời, giữa hai việc đó từ trước đến nay đều khó cân bằng, liền có bao nhiêu người đặt mình trong dòng lũ vẫn không thay đổi bản tâm?"
Y từ trước đến giờ luôn cảnh giác, đối với Thường Niệm chỉ có tôn kính mà không có tín nhiệm, vì vậy phía sau cuộc đối thoại nhìn như bình thường này đều là cẩn thận kín kẽ.

Nhưng mà câu chuyện nói đến đây, dù là Mộ Tàn Thanh vốn muốn thăm dò, cũng khó tránh khỏi toát ra mấy phần ủy khuất cùng hoang mang.
Thường Niệm hỏi ngược lại: "Một người nói ngươi sai cùng một vạn người nói ngươi sai, trên bản chất không cũng không khác biệt gì.

Như vậy, ngươi sẽ vì miệng đời bàn luận mà nghi ngờ chính mình sao?"
Mộ Tàn Thanh lặng lẽ không lời.
"Tịnh Tư chính là chủ nhân của Trọng Huyền cung, xử sự chấp pháp từ trước đến giờ công bằng chính trực, ngàn năm nay chưa mắc sai lầm.

Ngươi thân là người chấp chưởng Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt cảnh, thị phi đúng sai sẽ không phụ thuộc vào miệng lưỡi chúng nhân, mà do nàng đánh giá công tội.

Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, không bằng để nó trôi qua." Ngữ khí Thường Niệm nhàn nhạt "Trái lại là chính ngươi, trước sau tiến vào Mộ kiếm tầng cao nhất cùng Vấn Đạo đài, nghe thấy nhìn thấy tất không tầm thường, có cảm ngộ gì?"
Mộ kiếm tầng thứ mười tám tuy là vì Thường Niệm trợ lực mới dựng thành, nhưng sau khi trận pháp khánh thành, bứt một sợi tóc động toàn thân, không phải mệnh sát tinh không thể vào.

Bởi vậy ngay cả Thường Niệm cũng chỉ biết là trong tháp thất tầng kia có tàn niệm của sát thần Hư Dư, không biết được Tiêu Túc từng ở bên trong lưu lại cái gì.
Mộ Tàn Thanh không biết chuyện này, nhưng mà bản năng bẩm sinh của yêu thú khiến cho y cảm thấy «Tam thần kiếm chú pháp» ẩn giấu nguy cơ, sau khi ở trong lòng nhớ lại, lập tức đem việc nọ kể cả nam nhân thần bí trong Vấn Đạo đài cùng dìm xuống, thoáng sửa lại từ ngữ một chút, liền đem việc sát thần Hư Dư đúc kiếm lập đạo cùng ốc sên sinh tử nhân quả nói rõ, cuối cùng ngẩng đầu lên, lộ ra thần sắc có chút ngạc nhiên chen lẫn kính nể: "Tôn giả, người lột vỏ ốc sên kia...!chính là Đạo Diễn thần quân sao?"
"Không sai." Thường Niệm nói "Ngươi chứng kiến ốc sên đó, chính là sinh linh khai trí đầu tiên của Huyền La nhân giới, có hạnh vận lớn."
Mộ Tàn Thanh sững sờ: "Nhưng mà..."
"Con ốc sên này chính là sinh linh đầu tiên của nhân giới, cắn nuốt địa khí hỗn độn dùng để tu hành, thành tựu thân trường thọ.

Tuy nhiên, nó tính vô thường, thích lười biếng lại tham lam, tùy tiện nô dịch sinh linh chưa khai trí để nó sử dụng.

Vỏ ốc sên bao quát nhân giới vạn tượng, gặp nạn thì lại trốn vào trong, không sợ đao thương thủy hỏa, chúng thần cũng không biết làm sao đối phó.

Chỉ có Đạo Diễn thần quân, thân là tạo hóa chi thần, thi pháp đem toàn bộ trọng lực của Huyền La nhân giới dời lên vỏ ốc sên.

Cho dù nó có cắn nuốt ý niệm của chúng sinh, cũng chỉ thể gánh vác sức nặng thế gian nửa bước khó dời."
Thường Niệm rũ mắt xuống "Sau đó, sát thần Hư Dư thuận theo mệnh trời, chém giết viễn cổ chúng thần để chứng đạo, thiên hạ chỉ có ốc sên này không sợ thanh kiếm của Hư Dư.

Chúng thần đối với nó cưỡng bức dụ dỗ đều không được đáp lại, mà nó hướng Đạo Diễn thần quân khẩn cầu giao dịch: chỉ cần thần quân chịu dỡ xuống gánh nặng cho nó, liền nguyện trả bất cứ giá nào.

Nhưng mà nó gánh vác thế giới Huyền La đã có vạn năm, hai bên liên hệ chặt chẽ không thể tách rời.

Chỉ có đem vỏ ốc sên lột ra, mới có thể giải thoát."
Mộ Tàn Thanh sau khi nghe xong, nhất thời khó có thể diễn tả được cảm thụ, hơi lắp bắp hỏi: "Vậy ...vậy vỏ của nó ..."
"Thần quân được vỏ ốc sên, chính là thay thế nó gánh chịu toàn bộ trọng lượng của Huyền La nhân giới, từ đó không có cách nào trở về Nguyên Sơ thiên giới, cũng chứng đạo «một đường sinh cơ», trở thành viễn cổ chân thần duy nhất tồn tại dưới kiếm sát thần Hư Dư." Ánh mắt Thường Niệm khẽ động "Từ khi Thiên Tịnh sa hình thành, ta liền ở đây phụng dưỡng Tôn thượng, chỉ biết Ngài đem vỏ ốc sên kia luyện hóa thành Thần khí, trái lại cũng chưa từng thấy tận mắt."
Mộ Tàn Thanh hơi rung động, y nhớ tới hình ảnh nhìn thoáng qua trước đó: thời điểm cuối cùng rời khỏi Vấn Đạo đài, bàn tay thần linh nâng Cự Luân đỉnh thiên lập địa quan sát chúng sinh, cùng cảnh tượng lúc đầu thần linh ở trong mây gỡ vỏ ốc sên cơ hồ trùng điệp một chỗ.

Nếu như hai thân ảnh mờ mịt đó đều là Đạo Diễn thần quân, quan hệ giữa vỏ ốc sên cùng Cự Luân liền không cần nói cũng biết.
Y mới vào Vấn Đạo đài, đã nhìn những việc đó rất rõ ràng, Thường Niệm phụng dưỡng Đạo Diễn thần quân vô số năm tháng, lại nói chính mình chưa từng thấy qua? Đã như thế, nam nhân đeo mặt nạ bị giam cầm dưới tàng cây kia, Thường Niệm có biết hay không?
Mộ Tàn Thanh ngửa đầu uống nốt ngụm trà cuối cùng không tư không vị, dấu đi toàn bộ vẻ kinh ngạc của mình, lúc này mới đứng dậy đối Thường Niệm cung kính hành lễ nói: "Vãn bối nghe tiếng Tam Bảo sư nổi danh đã lâu, hôm nay may mắn cùng Tôn giả uống trà nói chuyện, gặt được ích lợi không nhỏ, quả thật là vạn hạnh.

Đáng tiếc, vãn bối trên người chịu Phược Linh tỏa, lại lo lắng cho an nguy của sư huynh, cũng nên quay lại Trọng Huyền cung sớm, liền hướng Tôn giả cáo từ.

Tương lai nếu như có cơ duyên sẽ cung thỉnh lĩnh giáo."
Thường Niệm hiếm thấy trong lòng thầm tiếc nuối.

Mặc dù nói đôi mắt của hắn bị sát tinh mệnh cách che đậy, ngũ giác nhận thức lại không hề hao tổn.

Hôm nay một phen đối thoại, Mộ Tàn Thanh biểu hiện không một chỗ nào không hợp ý hắn, chẳng trách cái kẻ quái đản vô thường như Cầm Di Âm cũng nguyện ở trên người y hao hết thủ đoạn tinh lực.
Đây chính là một khối mỹ ngọc, nếu như y không phải là mệnh trời sát tinh, ngày sau tất trở thành đại năng trong Huyền môn, thành tựu tuyệt đối không kém Tiêu Túc nửa phần.

Nhưng mà...!cái gọi là «nếu như» chung quy chú định là không tưởng.
"Hôm nay ta cùng với tiểu hữu cũng là có duyên.

Hiện giờ chia tay, cũng nên có lễ tặng." Thường Niệm nhìn Mộ Tàn Thanh nói "Ta trường cư ở Thiên Tịnh sa, thân vô ngoại vật, bình sinh chỉ chứng đạo là có chút thành tựu.

Xem mệnh tinh của tiểu hữu, chính là..."
Trong lòng Mộ Tàn Thanh bỗng dưng run lên.


Y nhìn cặp mắt trước sau vẫn bình thản của Thường Niệm, trên lưng chẳng biết vì sao dâng lên một luồng hàn ý, có lòng muốn đổi đầu đề câu chuyện.

Thế nhưng người cùng miệng đều như hóa đá, một chút cũng khó động, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn lão nhân trước mặt này há miệng khép mở, tiếp tục nói.
"Tàng Kinh các chủ Nguyên Huy, phụng mệnh mang theo Chung Linh sách đến Thiên Tịnh sa, cầu kiến Thiên pháp sư!"
Đột nhiên, một thanh âm từ trên trời truyền đến, chẳng hề lớn lại thẳng đến lòng người, vừa đúng lúc cản lại một câu của Thường Niệm.

Ngay sau đó, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy cỗ áp lực vô hình kia trong khoảnh khắc tiêu thất, dưới chân y lảo đảo một cái, nhìn cũng không dám nhìn Thường Niệm, lập tức theo tiếng quay lại.
Một vị lão giả mặc trường bào màu xanh biếc gạt mây mà đến, áo dài tay rộng, khăn vuông vấn tóc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đồ vật tối tinh quý chỉ có quyển sách trong tay, thoạt nhìn như lão tú tài nghèo túng của Nhân tộc.

Nhưng mà có một tiếng vừa nãy kia chớp mắt truyền khắp Thiên Tịnh sa, Mộ Tàn Thanh nhất quyết không tin hắn chỉ là lão hủ nho tay trói gà không chặt.
Nguyên Huy đi chậm rãi, lại chỉ trong hai ba nhịp thở đã đến gần, nhìn cũng không nhìn Mộ Tàn Thanh, trước tiên hướng Thường Niệm thi lễ một cái, lúc này mới hai tay trình Chung Linh sách lên, nói: "Đa tạ Tôn giả tương trợ, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã đem thiên hàng dị tinh tạm khóa trong đó, không dám sang tay người khác, hiện giao cho Tôn giả xử trí."
Thường Niệm yên lặng liếc mắt nhìn hắn, giơ tay nhận lấy pháp khí.
Mộ Tàn Thanh ở bên cạnh nhìn, không nhịn được hỏi: "Dị tinh?"
"Một canh giờ trước, trên Bắc Cực đỉnh hiện ra dị tinh, suýt nữa đập vào Đạo Vãng phong, hiện đã bình an vô sự.

Chỉ e thiên giáng bất tường, là có tai họa sắp xuất hiện, không thể không phòng." Nguyên Huy quay đầu nhìn y một chút "Hậu sinh nhà ngươi nguyên là ở đây.

Tiêu Ngạo Sênh đang nóng lòng sốt ruột, mau theo lão hủ đi Khôn Đức điện.

Có tin tức liên quan tới ma đạo truyền về, ngươi cần đến đó một chuyến."
Mộ Tàn Thanh trước đó chưa từng gặp Nguyên Huy, nhưng có thể nhận ra được vị lão giả này đối với mình có thiện ý mơ hồ, không chậm trễ chút nào mà mượn sườn núi hạ lừa, khom người hành lễ với Thường Niệm nói: "Đã như vậy, vãn bối liền xin cáo từ."
"Đi đi." Thường Niệm mở Chung Linh sách ra, sau khi kéo xuống một tờ khắp nơi đỏ như máu, đem sách trả lại chủ nhân "Nguyên Huy, ngươi làm rất tốt."
"Chuyện bổn phận, không dám nhận Tôn giả khen ngợi." Nguyên Huy cúi đầu tiếp nhận Chung Linh sách, nhìn như không hề khác thường.

Chỉ có Thường Niệm biết, tại thời điểm hắn tiếp nhận hơi run lên một cái.
Phía Khôn Đức điện bên kia có việc gấp, Nguyên Huy cùng Mộ Tàn Thanh không tiếp tục lưu lại, một già một trẻ cùng rời đi.

Trong Thiên Tịnh sa to lớn chỉ còn dư lại Thường Niệm đứng lặng lẽ bên Nhật Nguyệt trì, giữa những ngón tay kẹp một tờ giấy, nhìn theo bóng lưng của bọn họ mãi đến tận lúc biến mất.
"Nhất thời hồ đồ, cuối cùng là..." Một hồi lâu sau, hắn có chút mệt mỏi thở dài, cũng không biết một tiếng này đến tột cùng vì ai mà cảm thán.
Trọng Huyền cung, Khôn Đức điện.
Sau khi Mộ Tàn Thanh theo Nguyên Huy chạy tới nơi này, sáu Các chủ, chấp sự chín điện rốt cuộc đến đông đủ, ngay cả Kiếm các cùng Tam Nguyên các cũng có thiếu chủ đứng ra nghị sự.

Nhìn thấy Mộ Tàn Thanh đi vào, Tiêu Ngạo Sênh liếc mắt thật nhanh quan sát y một cái, xác định đối phương không có gì đáng ngại mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vẻ ưu lo giữa chân mày vẫn không giảm bớt.
Tịnh Tư ngồi ở vị trí chủ tọa, hai sư đồ xa cách nhiều ngày gặp ngay trước mắt, cả hai lại đều không nhìn đối phương một cái.

Nàng thấy Nguyên Huy vào chỗ, mở miệng liền nói: "Bắc Đẩu, ngươi lập tức đem tình huống nói rõ."
"Dạ." Bắc Đẩu từ phía sau U Minh theo tiếng mà ra.

Mấy ngày không gặp, hắn mặc dù không gầy đi, trên người lại thêm túc sát khí, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi máu tanh.
"Đệ tử phụng mệnh cùng các sư huynh đệ đồng môn trùng kiến Đàm cốc, vốn là tất cả thuận lợi.

Bốn ngày trước, vì bố trí trận pháp cần di dời hết thảy bách tính trong phạm vi mười dặm, chúng ta liền từng người ngự không đi bốn phía giao tiếp cùng bách tính.

Không ngờ đệ tử sau khi đến thôn trang liền nghe được gió tanh đập vào mặt, đi vào chỉ thấy thây ngã khắp nơi.

Hành vi hung thủ khiến cho người ta sợ hãi, kẻ tử vong đều da thịt khô quắt, bị hút khô tinh huyết mà chết, đồng nam đồng nữ lại bị móc lấy tâm can...!Đệ tử ở trong nhà thôn trưởng tìm ra danh sách, toàn thôn nam nữ già trẻ tổng cộng 176 người, ngoại trừ 32 thợ thủ công ra ngoài làm việc, còn lại đều đã gặp nạn."
Thanh âm Bắc Đẩu chuyển lạnh, năm ngón tay nắm chặt thành quyền "Đến lúc đệ tử cùng những sư huynh đệ khác hội hợp, mới biết trong phạm vi mười dặm đã không còn người sống.

Chúng ta lập tức hướng tám phương triển khai tìm tòi truy tra.

Cho đến đêm hôm đó, mới cứu được bách tính gặp nạn ở ngoài năm mươi dặm, hung thủ chính là ma tu."
"Ma tu!" Tiêu Ngạo Sênh lên tiếng đầu tiên "Có tra được nhân số cùng lai lịch của bọn chúng? Có mục đích gì?"
"Nhân số cụ thể không biết, e sợ không dưới ngàn người, long xà hỗn tạp, thực khó đối phó."
"Không biết?" Ánh mắt Lệ Thù lạnh lẽo "Chúng ta ở Đàm cốc để lại hơn hai trăm tu sĩ, đều là hạng người tu vi không nông cạn, kinh nghiệm đầy đủ, lại còn có Thiên Cơ các thiếu chủ là ngươi tọa trấn, ma tu gây họa phạm vi lớn như thế, ngươi lại nói không biết?"
Lời này thực sự không êm tai, tuy nhiên đã hỏi đến điểm mấu chốt, dù là U Minh sắc mặt âm trầm cũng không thể bác bỏ.

Bắc Đẩu trái lại cũng thản nhiên đối mặt: "Hồi bẩm Lệ các chủ, đệ tử đem các vị đồng môn phân tổ làm việc, có một nửa người tuần tra ngoại vi.


Chuyện xảy ra đột ngột, ngày hôm trước còn có sư đệ cùng bách tính giao tiếp, sau một đêm liền xảy ra chuyện, chúng ta khó thoái thác tội của mình.

Thế nhưng đêm đó xác thực không có phát hiện bất cứ điểm gì bất thường, liền ngay cả thôn trấn gặp nạn cũng đều bị thu thập chỉnh tề, ngoại trừ thi thể ra, nửa phần vết máu oán linh cũng không còn lưu, vì vậy không làm kinh động pháp khí cảnh báo."
Mộ Tàn Thanh khẽ nhíu mày.

Nếu xác định là rất nhiều ma tu đồng thời ra tay, như vậy trong một đêm đồ sát mấy chục dặm cũng không phải việc khó.

Kỳ quái ở chỗ bọn chúng sau khi giết chóc, hiện trường quá mức sạch sẽ, lúc này mới khiến các tu sĩ không phát hiện dị trạng, chậm thời cơ đi đến cứu viện.
Nhưng mà ma tu từ trước đến giờ làm việc không kiêng dè gì, dám ở địa phương gần tu sĩ Trọng Huyền cung như vậy đại khai sát giới, đương nhiên sẽ không sợ bọn họ đến đấu pháp.

Phải biết rằng, so với huyết nhục linh hồn phàm nhân, tu sĩ mới là thuốc bổ tốt nhất cho bọn chúng.

Ở thời điểm biết rõ thực lực chiếm ưu thế, bọn chúng nhất định không có đạo lý buông tha miếng thịt mỡ đến bên miệng, thừa dịp Bắc Đẩu bọn họ còn chưa phát hiện, giành trước đánh lén Đàm cốc mới là hành động tốt nhất.
Sự khác thường tất có trá.

Ánh mắt Mộ Tàn Thanh hơi nheo lại.

Y mặc dù ở trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, lại biết hiện tại không có chỗ cho mình nói chuyện, liền yên tĩnh làm cái vách tường hoa.

Không ngờ Bắc Đẩu nói tới nói lui, lại đem câu chuyện vòng đến trên người y.
"Đám ma tu này lòng dạ độc ác, hành động tiến thoái đều đâu vào đấy, phối hợp lẫn nhau, không giống bình thường.

Ngoại trừ sớm có dự mưu, càng giống như là có hắc thủ sau màn ở trong bóng tối điều khiển.

Đệ tử sai người khẩn cấp di dời bách tính, đồng thời phong tỏa chiến cuộc nhằm kiềm chế hành động bọn họ, mượn Đàm cốc địa lợi biến trận mai phục muốn đem đám ma tu này dẫn vào cạm bẫy.

Nhưng mà..." Trong mắt Bắc Đẩu hiện lên một tia tàn nhẫn "Có một nữ ma tu cầm quạt lông vũ trong tay đột nhiên xuất hiện, triển khai chú pháp mê hoặc đồng môn chúng ta tự giết lẫn nhau.

Đệ tử vốn là Linh Khôi thân không bị ảnh hưởng, các sư huynh đệ lại bị nàng dẫn vào ma đạo.

Nếu không có vị tiểu cô nương này cứu giúp, sợ là tử thương càng nhiều."
Mộ Tàn Thanh nghe đến đó đột nhiên nhớ ra cái gì.

Y ngẩng đầu chỉ thấy Bắc Đẩu tung ra một khỏa châu óng ánh long lanh như nước.

Sau khi quả châu nổ tung, một nữ hài tóc tai bù xù gầy yếu liền ngã bẹp trên mặt đất, tựa như con sói nhỏ đối với những người ngồi đầy nơi đây nhe răng trợn mắt.

Thời điểm nàng nhìn thấy Mộ Tàn Thanh, ánh mắt sáng lên, cấp tốc thu liễm nanh vuốt không ra thể thống gì khi trước, reo hò nhảy cẫng lên mà nhào tới.
"Bạch Yêu!?"
Bạch Yêu nhảy bổ tới, trên đường bị người chặn cản.

Một đạo kiếm khí của Lệ Thù trong nháy mắt đưa nàng ép xuống, sắc mặt càng lạnh hơn: "Ngươi dẫn theo tiểu ma vật trở về ?!"
Hắn tuy rằng chất vấn Bắc Đẩu, ánh mắt lại nhìn về phía Mộ Tàn Thanh.

Không chỉ là Bạch Yêu lần này vồ hụt, Mộ Tàn Thanh theo bản năng duỗi tay ra cũng sượt qua nàng, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào y.
Phượng Tập Hàn vẫn luôn bình thản quan sát rốt cuộc mở miệng: "Nàng cũng không phải ma vật tầm thường, chính là huyết mạch còn sót lại của Đàm cốc Tân thị, do ma tu Cơ U làm hại, luyện hóa thành ma thai."
Lệ Thù không hề lay động: "Nếu đã thành ma, liền không còn gì để nói."
"Nàng đã cứu không ít đồng môn chúng ta." Bắc Đẩu trầm giọng nói "Bạch Yêu thân là ma thai, chỉ ăn sinh vật có linh lực.

Nhưng nàng được Mộ Tàn Thanh thức tỉnh linh thức, thời điểm bị vây trong Đàm cốc từng cùng chúng ta chung hoạn nạn, không làm bị thương một người nào trong Huyền môn, chỉ cắn xé ma linh.

Lần này cũng là nàng đánh lén nữ ma tu kia, khiến cho ả bị thương tạm lui, chúng ta mới có thể hoàn thành chiến cuộc phong tỏa, cũng trở lại Trọng Huyền cung báo cáo tình huống."
Đôi mắt Tư Tinh Di còn băng bó, hướng Mộ Tàn Thanh bên này nghiêng đầu: "Tiểu hữu xác định linh thức nàng không ác?"
Mộ Tàn Thanh không vội trả lời.

Y đi đến bên cạnh Bạch Yêu quỳ một chân xuống, đem việc mình ở trong Ưu Đàm ảo cảnh thức tỉnh Bạch Yêu nói một lần, kể cả quá trình dưới Quy Khư cùng Phi Thiên Tôn giao dịch đưa nàng ra khỏi Đàm cốc cũng không bỏ sót, cuối cùng mới nói: "Sự tình chính là như thế, vãn bối tuy rằng tin tưởng nàng, cũng biết đại cuộc phía trước bất dung tư tâm, hiện đem từ đầu đến cuối bẩm cáo các vị tiền bối, nguyện nghe định đoạt."
Lúc y ngẩng đầu, ánh mắt cùng Tịnh Tư đối diện, một lát sau liền dịch ra.
"Phi Thiên Tôn tuy rằng hành sự quỷ quyệt, nhưng hắn nếu đã lập thệ liền sẽ không vì hạng người nhỏ bé này mà chịu phản phệ, đáp ứng ngươi đưa nàng ra khỏi Đàm cốc, chắc chắn sẽ không nuốt lời." Ngón tay Nguyên Huy gõ nhẹ lên tay vịn ghế gỗ "Như vậy, nàng vì sao lại xuất hiện tại Đàm cốc ?"
"Nha..." Ngón tay Bạch Yêu dưới áp lực nặng nề khó khăn cuốn lấy đầu ngón tay Mộ Tàn Thanh.

Cảm nhận được sức kéo này, y thoáng nhìn tiểu nha đầu bị kiếm khí áp chế dưới đất kia, so với thời điểm cách biệt càng bẩn loạn, cũng càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Trong Ưu Đàm ảo cảnh, y trước mặt linh hồn các đời Tân thị, đặt cho nàng một cái tên, lại mở ra nhân sinh vốn đã kết thúc của nàng.

Nguy nan phủ đầu, y cứu Bạch Yêu trước, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Bởi vậy sau đó y không suy nghĩ nhiều, cũng không còn lực mà bận tâm.
Cho tới hiện giờ, tiểu nha đầu này lại trở về bên cạnh, chấp nhất mà muốn nắm một ngón tay y.
Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên, nói: "Nàng cho rằng ta còn ở nơi đó, muốn đến tìm ta."
Bắc Đẩu trong lòng than thở.


Hắn có thể lông tóc vô tổn mà đem Bạch Yêu mang về, không phải dựa vào pháp lực cưỡng chế, toàn là nhờ một câu "Ta dẫn ngươi đi tìm Mộ Tàn Thanh".

Nhưng lời này có thể nói cho Bạch Yêu, đối với những người trước mắt lại đưa tới phiền phức cho y.

Nhưng không ngờ lời mình đem nuốt vào trong bụng, Mộ Tàn Thanh lại nói thẳng ra.

Cho dù biết Bạch Yêu xuất hiện rất có thể trở thành nhân chứng y cấu kết ma đạo, thế nhưng y vẫn vì bảo hộ tiểu nha đầu này mà nhận quen biết.
Lệ Thù sau khi nghe xong, lông mày quả nhiên càng nhăn chặt hơn, lại ngoài ý liệu không vội trách cứ Mộ Tàn Thanh, mà đưa ánh mắt về phía Tịnh Tư: "Cung chủ, người xem..."
"Việc cấp bách, là tiêu diệt đám ma tu lạm sát kẻ vô tội, sau đó điều tra rõ lai lịch mục đích của bọn chúng, nhất định phải truy căn cứu đế." Ánh mắt Tịnh Tư thoáng nhìn qua Mộ Tàn Thanh cùng Bạch Yêu "Bọn ma tu đó, số lượng đông đảo mà hành động có thứ tự, hẳn là xuất từ đồng nguyên.

Chỉ cần giải nguy hiểm trước mắt, khiến bốn phía bách tính khỏi bị tổn thất lớn hơn, sau đó truy tra chẳng hề khó.

Bất quá, chuyện xảy ra cách Đàm cốc rất gần, nơi này vừa vặn là bụi trần chưa định, chắc chắn giữa hai việc có quan hệ.

Chúng ta mặc dù không ngại ma tu, nhưng không thể không phòng phía sau lưng có Ma tộc bày mưu tính kế hay không."
Nhớ tới Đàm cốc đại kiếp nạn mới vừa không lâu, trong lòng mọi người đều rùng mình, ma thai ở trước mặt bọn họ lập tức trở nên bé nhỏ không đáng kể.
"...!Bắc Đẩu, ngươi từ Đàm cốc mà về, hiểu rõ sự việc, liền do ngươi dẫn đầu trở về chiến trường." Tịnh Tư nhìn về phía những người khác "Các ngươi, ai muốn dẫn chúng đệ tử đi hành đạo chính pháp?"
U Minh mở miệng đầu tiên, nói: "Đệ tử làm việc chưa chu toàn, dĩ nhiên là sư phụ phải thu thập tàn cục, ta nguyện đi."
"Không, U Minh ngươi lưu lại." Nguyên Huy cau mày nói "Việc này có quỷ, liền tại thời buổi rối loạn, nếu như sau lưng ma tu thật sự có âm mưu, sợ bên trong là kế điệu hổ ly sơn.

Vì lý do an toàn, ngươi nhất định phải lưu lại Trọng Huyền cung."
U Minh đang muốn phản bác, Tiêu Ngạo Sênh giành nói: "Nguyên Các chủ nói rất đúng, đệ tử nếu là chủ Kiếm các, dĩ nhiên phải gánh vác trách nhiệm Kiếm các giết tà, trận này nhất định phải đi."
Dừng một chút, hắn liền đối Tịnh Tư nói: "Mộ Tàn Thanh tuy là thân mang tội, nhưng y trí dũng song tuyệt, cùng đệ tử cộng sinh tử hoạn nạn, hợp tác ăn ý.

Đệ tử nguyện dùng trường kiếm trong tay lập thệ, thỉnh cung chủ khai ân, tạm giải Phược Linh tỏa, chuẩn y theo ta xuất chiến lấy công chuộc tội."
Ma tu tạo sát, Tiêu Ngạo Sênh thân là Kiếm các thiếu chủ phải gánh trách nhiệm.

Nhưng hắn không thể yên tâm để Mộ Tàn Thanh lưu lại Trọng Huyền cung.

Lúc Mộ Tàn Thanh còn trong Mộ kiếm, Tiêu Ngạo Sênh ra ngoài thấy được mọi người thần sắc khác nhau, dù cho hắn đến giờ còn chưa rõ nội tình từ đầu đến cuối, cũng hiểu được việc này không tầm thường, nhân cơ hội đem Mộ Tàn Thanh mang ra khỏi Trọng Huyền cung để tránh phong ba sóng ngầm mới là lựa chọn tốt nhất.
Tịnh Tư yên lặng liếc mắt nhìn hắn, Lệ Thù cũng hiếm thấy không phản đối, nàng liền nói: "Đã như vậy..."
"Cung chủ, trận chiến này không tầm thường, nhất định phải cẩn thận làm việc." Tư Tinh Di đột nhiên nói "Mộ Tàn Thanh cấu kết Ma tộc hiềm nghi chưa làm sáng tỏ, tùy tiện đem y để vào đội ngũ e thành mầm họa.

Lại thêm ma vật chúng ta áp giải hồi cung kia còn chưa xử trí, lưu y ở đây mới là thích đáng, thỉnh cung chủ cân nhắc."
Ánh mắt Tịnh Tư rơi trên người hắn, mơ hồ nhìn thấy một điểm sao.

Bàn tay trong tay áo nàng hơi xiết lại, nhưng không nói lời nào.
Sau khi Tư Tinh Di mở miệng, lại có thêm ba trưởng lão tình nguyện.

Bọn họ phân biệt đến từ Tam Nguyên các, Tư Thiên các cùng Minh Chính các.

Trước mắt Phượng Vân Ca mới từ trần không lâu, Phượng Tập Hàn không thể mạo hiểm lần thứ hai, huống hồ đôi mắt Tư Tinh Di còn cần hắn trị liệu, hai người đều không thể rời đi, liền do các trưởng lão xử lý.

Mà Lệ Thù thân là Minh Chính các chủ, giám sát sáu các chín điện duy trì pháp điển mới là bổn phận, lần trước đi tới Đàm cốc đã là ngoại lệ, hiện giờ cũng phải lưu thủ.
Đã như thế, nhân vật đi trừ tà chủ yếu đã xác định, còn lại liền để mỗi người bọn họ điểm ra các đệ tử bên trong liên hợp xuống núi.
Sau khi Tịnh Tư hạ lệnh, rốt cuộc nhìn về phía Mộ Tàn Thanh, ánh mắt của nàng băng lãnh bình thản, không có nửa phần nhu sắc, khiến Mộ Tàn Thanh không cần nhìn đã cảm thấy trong lòng phát lạnh.
"Mộ Tàn Thanh, ngươi cùng Ma tộc quan hệ ám muội, trước tiên hủy Trấn Ma giếng, sau lại phá Quý Thủy âm lôi trận, mặc dù có thể thông cảm được, song pháp không dung tình.

Vô luận ngươi có là mật thám Ma tộc hay không, những tội này cũng phải bị trừng phạt không thể tránh, ngươi có nhận không?"
"Vãn bối nhận."
"Ngươi xuất thân Tây Tuyệt Yêu tộc, quá khứ cũng có công đức tích lũy, bổn tọa đã truyền tin Bất Dạ yêu đô, xử trí như thế nào tạm gác lại, đợi Yêu hoàng đích thân tới lại bàn." Tịnh Tư nhìn y "Bất quá, trải qua chuyện này, ngươi đã không còn đủ tư cách chấp chưởng Tây Tuyệt Phá Ma lệnh, cũng không thể thụ pháp ấn phong thưởng, bổn tọa đương điện thu hồi Phá Ma lệnh trong cơ thể ngươi, có gì không phục?"
"Cũng không."
Tịnh Tư không nói gì nữa, nàng rốt cuộc đi tới trước mặt Mộ Tàn Thanh, đưa bàn tay đặt lên đỉnh đầu y, sau đó liền chậm rãi nhấc lên.
Theo bàn tay nâng lên, một làn sương trắng cũng từ trong cơ thể Mộ Tàn Thanh bị hút ra, trạng thái như Giao Long, nhìn kỹ lại thấy trong đó có Bạch Hổ giương nanh múa vuốt, chỉ thoáng qua liền bị Tịnh Tư thu vào trong tay, không còn tung tích gì nữa.
Thời điểm gieo Phá Ma ấn xuống, Mộ Tàn Thanh cảm thấy đau như khoét cốt, hiện tại so với khi đó chỉ hơn chứ không kém.

Y mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, lại một tiếng cũng không thoát ra khỏi cổ họng, hơi động cũng không.
Chỉ có Bạch Yêu siết tay y mới biết được, Mộ Tàn Thanh vào đúng lúc này vì nhịn đau dùng đến bao nhiêu khí lực.
Tịnh Tư thu hồi Phá Ma lệnh, nói: "Ngươi vừa được giải trừ quản thúc, bổn tọa cũng không đem ngươi nhốt trở lại.

Nhưng ngươi thân mang tội, không thể ở trong Trọng Huyền cung tùy ý đi lại, theo Lệ các chủ đến Minh Chính các tạm cư đi."
Lệ Thù đang muốn đáp lại, Phượng Tập Hàn lại nói: "Không thích hợp.

Vết thương trên người y còn chưa khỏi hẳn, Minh Chính các bên trong phần nhiều là trấn linh khí cụ, e sợ thương tổn căn cơ không thể trở lại bình thường, lúc đó không tiện giải thích với Yêu hoàng."
"Vậy thì đến Tàng Kinh các của lão hủ." Nguyên Huy cười ha hả nói "Lão hủ tuổi tác tuy cao, một thân đạo hạnh vẫn còn có thể quản, không đến nỗi để người dưới mí mắt cũng xảy ra sơ suất."
Tịnh Tư quét mắt nhìn qua hắn một cái, chuẩn.
Trận này nghị sự rốt cuộc tạm kết thúc.

Thời điểm Mộ Tàn Thanh đi ra khỏi Khôn Đức điện, y cơ hồ có cảm giác dường như đang mơ.
Bạch Yêu vẫn nắm tay y, không nói một câu, nửa bước không dời..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.