Thời điểm Thần Bà đi lên đỉnh núi, sắc trời đã tối đen.
Nàng một thân áo bào bị gió núi thổi bay phần phật, phảng phất như là một tấm phướn treo lên người, trên gương mặt già nua không lộ ra biểu tình gì, lạnh lẽo cứng rắn như đá khô.
Trên đỉnh núi không có phòng ốc, ngay cả cây cỏ cũng đều hiếm thấy, giữa một mảng đất trống lớn ngoại trừ đá vụn bùn đất cũng chỉ có một cái giếng.
Miệng giếng thoạt nhìn đã trải qua không ít năm tháng, to cỡ cái cối xay, trên mặt đá lại không có hơi ẩm cùng rêu xanh, có thể thấy căn bản giếng này không có nước.
Một cây bách xum xuê mọc lên từ trong giếng, vươn tỏa ra ngoài.
Giếng mặc dù khô cạn, cây lại sinh trưởng đến vô cùng tốt, bóng cây bao trùm như lọng che, cành lá rậm rạp, ngay cả vỏ cây đều tràn đầy sinh cơ, cho dù là ai ở cái nhìn đầu tiên cũng sẽ cảm thấy yêu thích.
Nhưng nếu là người hiểu biết, ngay từ cái nhìn thứ hai, liền sinh ra hàn ý trong lòng.
Giếng là tính thủy, cây bách thuộc về mộc, chính là mộc thủy tương sinh, vốn là đại cát.
Nhưng mà, giếng này bên trong không có nước, đá lát kín bốn bên, liền trở thành mộc thổ tương khắc.
Ngoài ra, giếng cạn không có đường cho không khí lưu thông, chính là tử quan, mà cây bách lại là loại âm mộc nhất, trên cành cây còn treo bốn mươi chín chiếc chuông đồng, tụ tà nạp âm.
Hơn nửa âm khí uế khí của Miên Xuân sơn đều bị cây này hút vào cơ thể, khiến cho cái giếng này trở thành nơi âm tà đại hung.
Cây bách đem miệng giếng che kín cơ hồ không chút khe hở, Thần Bà chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết nơi này vẫn chưa bị người ngoài xâm nhập, liền đem trượng gỗ cắm xuống đất: lão thái thái thân hình khô gầy lập tức biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại đống quần áo trên mặt đất.
Nháy mắt sau, đầu tiên là một cái đầu rắn màu đen từ trong quần áo thò ra, sau đó uốn éo thân thể dài nhỏ trơn trượt bò ra ngoài.
Con rắn này thoạt nhìn chỉ to cỡ ngón tay, bên trên 7 tấc lại mọc ra ba đầu.
Cái đầu ở giữa có mào đỏ sậm như mào gà, sáu con mắt đồng tử màu vàng dựng thẳng cảnh giác nhìn quét bốn phía, sau đó thuận theo khe hở giữa cây bách cùng miệng giếng, chầm chậm chui vào.
Thoáng chốc, khí tức mục nát âm hàn từ bốn phương tám hướng đổ dồn lại đây, Hắc xà thuận theo thân cây trườn xuống, khe hở càng lúc càng lớn, thân thể của nó cũng dần dần trở nên to dài.
Lúc đến đáy giếng, nó đã biến thành to cỡ cánh tay, dài chín thước.
Đáy giếng tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, một chút âm thanh cũng không có.
Hắc xà dùng chóp đuôi quét qua đám lá cây rơi xuống, liền đốt lên đốm lửa, đem đến một chút ánh sáng cho mảnh hắc ám này.
Dưới gốc cây có một nam nhân dáng dấp trẻ tuổi.
Hắn quần áo lam lũ, tóc tai rối bù như cỏ khô, sợ là ăn mày chạy nạn còn sạch sẽ hơn, đang gối lên rễ cây lộ ngoài đất nhắm mắt mà ngủ.
Nếu lồng ngực không có chút phập phồng yếu ớt, cơ hồ khiến người ta cho rằng hắn đã chết.
Trên mặt hắn không có chút huyết sắc, cổ cùng phần eo lộ ra ngoài còn có những vết sẹo cũ dữ tợn khủng bố, từ phần eo trở xuống lại chôn vào trong đất cát, chân thực thuyết minh cho câu nói "Đất vàng chôn nửa đoạn".
Hắc xà nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, chậm rãi di chuyển đến gần, đuôi rắn quấn quanh cổ hắn, trong sáu con mắt đều là sát ý.
"Đừng lại cắt đứt cổ ta, cũng không chết được, còn khó chịu."
Nam nhân mở mắt ra, nhìn đầu rắn gần trong gang tấc cũng không sợ hãi, chỉ đem nó đẩy ra một chút, âm thanh khàn khàn: "Ngài làm sao đến?"
Hắc xà ở trên người hắn cuộn vòng, kéo hắn không thể không đứng lên, lúc này mới nói: "Bổn tọa đến thả ngươi đi ra ngoài, có cao hứng hay không?"
Nam nhân ngắm đỉnh đầu phía trên nhìn không thấy ánh mặt trời, nói: "Tại sao?"
"Thay bổn tọa tìm một cái âm linh." Hắc xà nói "Không biết ẩn núp ở nơi nào trong núi."
Nam nhân nghe vậy nằm trở lại: "Không làm!"
Hắc xà nheo mắt lại một cách nguy hiểm, liền nghe hắn tiếp tục nói: "Miên Xuân sơn trăm năm không sinh tử, lại có kết giới của ngài bao phủ, âm linh bên ngoài căn bản không vào được, ngài muốn tìm âm linh dĩ nhiên phải là lão quỷ đã quá cố trăm năm rồi."
Sinh linh sau khi chết không lâu chỉ có thể dừng lại trên đời trong khoảng thời gian ngắn, âm linh có thể lưu lại nhân gian lâu dài chính là hạng người có chấp niệm sâu nặng, tam hồn không tiêu tan.
Mà loại âm linh này thường là loại người đáng thương, bình sinh từng có tu hành lại không chết tử tế được.
Ở trong ký ức của hắn, Miên Xuân sơn chỉ có một người phù hợp những điều kiện này, cũng chỉ người đó mới có thể khiến Hắc xà không có cách nào tiêu tan, không tiếc dùng phóng thích hắn để đánh đổi cũng phải đem tìm ra.
Hắc xà ghìm quấn lấy cổ hắn như để hả giận, âm thanh lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng bổn tọa không giết được ngươi, liền không có cách nào đối phó ngươi sao?"
"Khục...!Không dám! Không dám! Chỉ là ngài có nhiều thần thông như vậy, làm sao lại phải muốn ta ra tay, dựa vào bản thân tìm được nàng không tốt sao?" Nam nhân ho khan vài tiếng, nhếch lên nụ cười "Ngài mới là chủ nhân của Miên Xuân sơn.
Nơi này từng ngọn cây cỏ, từng hòn đất đá đều phải nghe lời ngài răm rắp, huống hồ chỉ là một cái âm linh?"
"Ngươi dám giễu cợt bổn tọa!" Ba cái đầu rắn đều vì phẫn nộ mà ngẩng cao, Hắc xà áp sát mặt hắn "Chỉ là một cái âm linh, dĩ nhiên chạy không thoát tai mắt của bổn tọa, trừ phi có ngươi ở trong bóng tối che giấu tung tích cho nàng! Hiện tại bổn tọa không truy cứu điểm ấy, ngươi vẫn còn dám ngỗ nghịch, là quên cái đau vạn đao phanh thây năm đó phải không?"
"Ta nằm mơ cũng sẽ bị đau tỉnh, nào dám quên đâu?" Nam nhân không chút nào tránh lui mà đối mặt nó "Thế nhưng ngài cũng biết tính tình của ta, có mấy lời nói một không hai."
Lời còn chưa dứt, xương cổ bị đuôi rắn quấn quanh liền phát ra một tiếng "Cắc", đầu nam nhân mềm oặt rũ thấp xuống.
Nhưng mà hắn đích xác không chết, cũng tạm thời không nói thêm được một chữ.
Hắc xà nhìn hắn, phảng phất như nhìn một cục đá ngu xuẩn mất khôn, đập không mẻ, dịch không đi.
"Bổn tọa biết thế, nếu không ...!cũng sẽ không tin ngươi như vậy!" Hắc xà bò từ trên người hắn xuống "Ngàn vạn người ở trong mắt bổn tọa đều là giun dế.
Chỉ có ngươi bầu bạn bên người lâu dài.
Bổn tọa cho ngươi chân pháp tôn vị, ngươi lại cướp đi tất cả của bổn tọa."
Nam nhân xương cổ bị bẻ gẫy, tạm thời không thể động đậy, chỉ có thể cúi nhìn mặt đất.
Vô số hình ảnh nhỏ vụn như lướt qua trong đầu, đôi môi hắn mấp máy mấy lần, thật vất vả mới nói ra một câu: "Ngài...!nên...!giết ta đi."
"Nếu không phải hồn phách tiện nhân kia mấy năm nay làm rùa rụt cổ không còn hình bóng, khiến cho một đường hương khói vẫn còn tồn tại giữ mạng cho ngươi, bổn tọa đã sớm cho ngươi chết không có chỗ chôn!" Hắc xà lạnh lùng nói "Bất quá, một trăm năm đều đã qua, chấp niệm sâu đến mấy cũng chống đỡ không nổi hồn phách tiêu hao, nàng đã nhịn không được lòi đuôi, tìm đến tiểu tử mù mà các ngươi từng thu dưỡng."
"Văn...!Âm ..."
"Hắn trưởng thành rồi, nội tâm cũng có.
Ha ha...!Cả ngọn núi này đều là bọn ếch ngồi đáy giếng tầm nhìn hạn hẹp, lại sinh ra một gốc cây cao to đến thế." Hắc xà cười nhạo một tiếng "Thế nhưng, ở trước mặt bổn tọa tính toán thiệt hơn, hắn còn chưa đủ tầm...!Cũng được, ngươi nếu muốn che chở tiện nhân kia đến cùng, bổn tọa liền lấy tiểu tử mù này làm mồi nhử, xem ai có thể thắng nổi ai!"
Đồng tử nam nhân thu nhỏ lại, rốt cuộc vẫn không nói ra cái gì.
Hắc xà thấy dáng dấp kia của hắn, rốt cuộc mất hứng thú nói chuyện, hoặc là nó vốn không nghĩ có thể thuyết phục được hắn, chỉ là muốn nói với hắn mấy lời này thôi.
Nó nghiêng đầu qua chỗ khác, liền thuận theo thân cây trèo lên trên, chuẩn bị rời khỏi giếng cạn.
Cố tình ngay tại lúc này, nam nhân bỗng nhiên lên tiếng: "Đại nhân, ngài cảm thấy...!Thần là cái gì?"
Động tác Hắc xà dừng lại, dưới giếng trong khoảng khắc này yên tĩnh đến đáng sợ.
Nam nhân đưa tay chỉnh lại xương cổ của mình, để có thể nói chuyện lưu loát một chút: "Những năm qua ta luôn luôn suy ngẫm vấn đề này, nhưng vẫn nghĩ không ra...!Con người e ngại yêu ma quỷ quái, vì sức mạnh không bằng chúng nên hướng Thần khẩn cầu che chở, đối với Thần mang lòng tôn sùng kính trọng; Chúng sinh tôn Thần là Tôn thượng, xem như tai mắt của Thiên đạo, hành pháp công chính vô tư.
Thần linh nếu mà tồn tại chính là chí cao vô thượng.
Nhưng mà ngươi và ta...!vì sao đều rơi vào kết cục như thế này?"
"...!Ngu ngốc!"
Trầm mặc một lúc lâu, Hắc xà rốt cuộc nói tiếp, nó tựa hồ còn cười, âm thanh lại rất lạnh: "Thần của chúng sinh, bất quá chỉ là con rối!"
----------------
Mộ Tàn Thanh cảm thấy bản thân mình ăn thiệt thòi lớn.
Miên Xuân sơn là một vũng nước bẩn, đặt ở lúc thường y từ xưa đến nay ắt phải đi vòng tránh xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, nhất định không tự tìm phiền phức.
Kết quả lần này, đầu tiên là ngàn dặm bôn ba lăn vào đống bùn, bây giờ lại còn mê muội cùng kẻ đầu sỏ tai họa kia ký kết khế ước.
Xong việc, y dành thời gian uống cạn nửa chén trà để tỉnh táo lại, xác định chính mình không bị chú thuật mê hoặc, liền không thể làm gì khác hơn là đem một phút ấm đầu bốc đồng kia đổ cho ba chữ "quá mềm lòng".
Yêu hồ quá mềm lòng nọ cáo biệt Văn Âm, liền biến trở về dáng dấp «lão béo chết tiệt» ngồi không mà hưởng kia, sau khi cùng hóa thân lặng yên tráo đổi, liền ngồi phịch trên một cái ghế trúc phơi nắng một thân đầy mỡ.
Văn Âm còn bị phạt quỳ ở trong miếu sơn thần, Thần Bà lại không biết đi nơi nào, Mộ Tàn Thanh liền đối với mấy người hầu hạ "Kim Thịnh" bới lông tìm vết, ngay cả uống chén trà cũng phải hớt sạch bọt, điểm tâm không nặn thành hình hoa mẫu đơn tuyệt không ăn, thành công đem mấy người nọ liên tiếp giận điên lên đi mất, cuối cùng cũng thu được nhất thời thanh tĩnh.
Ánh mắt y khép hờ, tựa hồ là buồn ngủ.
Trên thực tế chính là đang nghĩ nát óc, nỗ lực sắp xếp các manh mối xâu chuỗi lại, so với bất luận người nào đều tỉnh táo hơn.
Nếu như âm linh mà Văn Âm gặp trong đường hầm là Thần Bà năm đó, như vậy kẻ hiện tại cai quản Miên Xuân sơn tất là hàng giả.
Đã như thế, chưa nói đối phương đến tột cùng là ai ý đồ như thế nào, vậy thân phận "Xà yêu" trong giếng Trấn Yêu cũng phải điều tra rõ ràng;
Nếu như âm linh kia là yêu nghiệt biến thành, nàng lừa dối Văn Âm chính là vì gây xích mích ly gián.
Nhưng mà nàng dựa vào cái gì để chắc chắn Văn Âm sẽ nghe lời đi tới Bất Dạ yêu đô, như vậy đối với nàng có ích lợi gì?
Ngoài ra, trên bích họa kia ghi lại lai lịch Xà yêu, lại ít đề cập đến Hủy thần quân.
Hoặc là người điêu khắc nguyên bản muốn giảng giải cuộc đời Xà yêu để tố cáo vói người đến sau, hoặc chính là đối phương cố ý đem toàn bộ chú ý đều đẩy lên người Xà yêu.
Nếu như là chuyện sau, vậy thuyết minh bản thân Hủy thần quân cũng có vấn đề, khiến người điêu khắc không thể không hỗ trợ che giấu, mà việc này tám phần mười có liên quan đến Xà yêu.
Hiện giờ có hai con đường đặt trước mặt Mộ Tàn Thanh: tra xét giếng Trấn Yêu, xác định thân phận Thần Bà.
Theo quan sát ngắn ngủi lúc ban ngày, Thần Bà hiện tại âm lãnh đa nghi, ngôn hành cử chỉ có bao nhiêu chỗ quái dị.
Nàng đem tất cả mọi người trong Miên Xuân sơn đùa bỡn trong lòng bàn tay, xem ra cũng không phải hạng người tốt lành gì, không cẩn thận liền có thể đánh rắn động cỏ; Nhưng mà, giếng Trấn Yêu ở trên đỉnh Miên Xuân sơn, chính là cấm địa quan trọng nhất ở nơi này, bên trên tất có cạm bẫy mai phục, khó bảo đảm sẽ không gây ra động tĩnh lớn.
Hai con đường tình thế đều khó xử, lại nhất định phải chọn một.
Mộ Tàn Thanh cân nhắc chốc lát, quyết định trước tiên ra tay từ phía Thần Bà.
Giếng Trấn Yêu quan hệ trọng đại, không có đủ tự tin y cũng không muốn phạm vào cấm chế.
Bằng không hành động bại lộ là chuyện nhỏ, tai vạ tới người vô tội mới là chuyện lớn, lúc đó hối hận thì đã muộn.
Nhưng mà phía Thần Bà, Mộ Tàn Thanh cũng không có ý định trực tiếp đối đầu với nàng.
Việc này không nên chậm trễ, y hắng giọng kêu: "Người đến a! Đều đi chết ở đâu rồi, nhanh lăn lại đây cho lão gia!"
Hai người trẻ tuổi vẫn luôn ở ngoài cửa đợi Đại lão gia sai phái nghe vậy liền cảm thấy đau đầu.
Kim lão bản này từ Trường Nhạc kinh tới tuy rằng thân thể béo tốt, tấm lòng cũng chẳng rộng rãi gì, nhìn ai cũng giống như chó săn tay sai của mình, hơi một tí tìm cớ phát tác, là kẻ cực kỳ khó hầu hạ.
"Nếu không phải Trưởng thôn dặn dò..." Nam tử đứng ở bên trái ánh mắt nham hiểm, nhổ ngụm nước bọt xuống đất, hai tay nắm chặt thành quyền.
Một nữ tử bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: "Chờ làm xong chuyện, hắn cũng phải lưu lại nơi này, ngươi muốn thu thập thế nào đều được."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới đổi nụ cười nịnh nọt, cúi đầu khom người đi vào.
"Kim lão gia, ngài có sai bảo gì?"
Mộ Tàn Thanh khi trở về lượm hai cục đá vụn, lần này vừa vặn dùng phép che mắt biến thành hai thỏi vàng ném qua, nói: "Hỏi hai ngươi chút chuyện, đều đem đầu lưỡi vuốt thẳng thành thật nói cho ta nghe."
Hai người hầu hạ y hơn nửa ngày, vẫn là lần đầu được thưởng, quả thực thụ sủng nhược kinh.
Nữ tử cẩn thận dò hỏi: "Không biết lão gia muốn nghe cái gì? Chỉ cần là chúng ta biết, nhất định không dám lừa gạt."
Mộ Tàn Thanh liếc mắt nhìn nàng một cái, đem chén trà đặt lên trên bàn nhỏ, nói: "Cũng không có gì, chính là rảnh rỗi phát chán, kể chuyện cho lão gia giải buồn một chút.
Kể hay, lão gia còn có thưởng."
Vừa nghe lời này, nữ tử thở phào nhẹ nhõm, nam tử tranh giành nói: "Không biết lão gia muốn nghe cái gì?"
Mộ Tàn Thanh nheo mắt cắc cớ nói: "Lão gia muốn nghe «chuyện phong trần», ngươi biết không?"
"Chuyện này..." Nam tử nghẹn lại "Lão gia, chúng ta đều là người sơn dã thô lỗ, chưa từng thấy qua việc đời, làm sao biết những thứ này? Nếu không, để cho nàng hát mấy bài sơn ca cho ngài nghe một chút?"
Mộ Tàn Thanh khinh thường nói: "Hoa khôi Trường Nhạc kinh hát, ta còn chán nghe, đến phiên các ngươi làm trò khoe khoang? Thôi vậy, liền kể cho ta nghe một chút mấy chuyện lý thú linh tinh của các ngươi ở đây đi."
Nữ tử vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng ta nơi này hoàn toàn tách biệt với thế gian, bất quá là chút chuyện nhà, nào có cái gì..."
"Ồ?" Mộ Tàn Thanh giống như vô ý nói "Ta nghe Trưởng thôn các ngươi nói, muốn để ta đầu tư tiền bạc ở Trường Nhạc kinh xây một toà miếu sơn thần, cung phụng thần quân gì gì...!Ngươi liền nói cho ta một chút cái này đi."
Hai người mặt lộ vẻ khó xử, y liền sầm mặt xuống: "Làm sao, không kể được?"
"Không...!không...!không...!Lão gia, ngài nói chính là Sơn Thần đại nhân của Miên Xuân sơn chúng ta, tôn hào Hủy thần quân.
Chuyện này hết thảy thôn dân đều biết, không có gì kể không được." Nam tử do dự chốc lát "Chỉ là...!chúng ta mặc dù biết vị đại nhân này, lại không hiểu nhiều a."
Mộ Tàn Thanh ngạc nhiên nói: "Nếu là Sơn Thần, liền chính là Thần mà các ngươi đời đời kiếp kiếp thờ phụng, làm sao lại không hiểu nhiều?"
Lời này như chọt trúng chỗ đau nào đó, trên mặt hai người đều nhanh chóng lướt qua một chút thần sắc khó xử.
Mộ Tàn Thanh thấy thế hứng thú, liền thả xuống hai khối vàng, nói: "Đem hiểu biết của các ngươi nói một chút, trước sau cũng xem như nghe chuyện thú vị."
Nữ tử này mới nói: "Lão gia, ngài đã gặp qua Thần chưa?"
"Ngươi nếu mà nói Thần trong miếu, vậy ta nhìn nhiều lắm rồi.
Tượng gỗ xanh đỏ cùng Kim thân ngọc tướng gì gì đều có." Mộ Tàn Thanh xoa ngón tay nói "Về phần Thần sống, vậy cũng thật sự chưa từng thấy.
Chỉ nghe nói trong thánh địa Bắc Cực cảnh có chân thần (*) tọa trấn, mà đây cũng chỉ là truyền thuyết, ai biết thật hay không thật."
[(*) chân thần: vị thần thực sự, đối lập với giả thần là vị thần giả mạo]
"Vậy chúng ta không giống lão gia." Nữ tử nở nụ cười "Ngài xem trên núi này từ già đến trẻ, đều là được Sơn Thần đại nhân che chở lớn lên."
"Trên đời này giả thần giả quỷ đầy rẫy, các ngươi làm sao biết đó là Thần?"
"Thế hệ trước từ lúc chúng ta còn bé đã chỉ vào Ngài, nói cho chúng ta đó là Sơn Thần đại nhân của Miên Xuân sơn; Mà chúng ta từ hài tử trưởng thành đại nhân, Ngài vẫn bất lão bất tử, vẫn là dáng dấp trước đây." Trong mắt nam tử bên cạnh hiện ra thần sắc hoài niệm "Ngài có thể phi thiên độn địa, biến thành các loại dáng dấp, vừa có thể làm cho khô mộc phùng xuân, vừa đưa tới mưa thuận gió hòa, gọi chim muông trùng kiến trong núi đều nghe lời, còn có thể bằng cái phất tay đem người bị thương chữa khỏi...!Khi còn bé chúng ta đến miếu sơn thần chơi trốn tìm, ta bò trên xà nhà lại gặp con nhện sợ đến lăn xuống, thiếu chút nữa liền vỡ đầu chảy máu; Kết quả tượng đá phía sau thần án đột nhiên sống lại, đích thân đỡ lấy ta.
Ngài nói, nếu không phải Thần, chẳng lẽ là Yêu sao?"
Mộ Tàn Thanh hứng thú: "Nghe có chút ý nghĩa.
Vậy các ngươi biết lai lịch của Thần không?"
"Lão gia nói đùa! Chúng ta là những người phàm tục mới sống bao nhiêu năm, làm sao biết được lai lịch Thần?" Nữ tử cười cười "Bất quá, khi còn bé nghe nương ta kể, lớp người già trong thôn lúc trước không hề tin Sơn Thần, bởi vì Ngài vẫn chưa từng hiện thân.
Trên núi điều kiện sinh hoạt cũng kém, mọi người tuy rằng biết có ngôi miếu đổ nát, lại chưa từng tu sửa cung phụng qua, còn định đem nơi đó đập phá xây lại thành cái kho lúa.
Mãi đến tận năm đó...".