1,300 năm trước, Đạo Diễn thần quân còn là truyền thuyết mờ mịt trên Bắc Cực đỉnh, Tam bảo sư quanh năm bế quan, Linh tộc như một bãi cát rời rạc, mà Nhân tộc mặc dù đã từ bộ tộc quần cư chuyển sang dựng nước xây thành, có văn tự, lễ nhạc cùng công pháp truyền thừa của riêng mình, nhưng lúc đó hai tộc Yêu, Quái cường thịnh, Nhân tộc hoàng triều thời kỳ đầu khó tránh khỏi việc phải dựa vào một phe hoặc sinh bất hòa với phe khác.
Cho nên Nhân quân chỉ hữu danh vô thực, đa số tuổi thọ các triều đại đều ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ đem kinh nghiệm tinh túy nhiều đời hoặc truyền khẩu hoặc bút triện mà truyền thừa xuống, để làm nền tảng cho sự phát triển của Nhân tộc sau này.
Huyền La ngũ cảnh đi đến một giai đoạn trọng yếu, hai trạng thái tiến lùi khác biệt đồng thời xuất hiện cùng một thời kỳ, khiến cho tứ tộc ngoại trừ để ý tự thân, liền tập trung ánh mắt nhiều hơn vào những tộc khác.
Nhưng bọn họ đều không ngờ tới, uy hiếp lớn nhất không phải bắt nguồn từ lẫn nhau, mà là ẩn giấu từ lâu dưới lòng đất.
Từ khi tam giới phân chia, chúng sinh khai trí, trong thiên địa tự hình thành quy tắc vận hành, có thứ nhẹ trong nổi lên, dĩ nhiên cũng phải có thứ nặng đục chìm xuống.
Thôn Tà uyên trong Quy Khư địa giới có thể tự phát hấp thu uế khí bẩn thỉu phía trên truyền xuống, sinh ra Ma tộc có đủ tam độc.
(*)
[(*) tam độc: tham (tham lam), sân (nóng giận), si (si mê)]
Theo thời gian trôi qua cùng chủng tộc từ từ cường thịnh, Ma tộc không còn thỏa mãn với việc tiếp tục làm con rùa rụt cổ dưới lòng đất, thèm khát mở rộng về phía Huyền La.
Nhưng mà chúng dù sao cũng sinh trưởng trong Quy Khư, đối với nội tình thực tế của Huyền La hiểu biết rất ít, không thể tùy tiện dốc hết toàn lực.
Vì vậy, chúng muốn thành lập một cái cứ điểm bí mật, dương đông kích tây để quần ma lặng yên lẻn vào Huyền La.
Như vậy mặc dù tốn thời gian công sức, lại an toàn lâu dài hơn.
Ở trong ma tộc, duy nhất Ưu Đàm Tôn có thể dựa vào khả năng linh thức gửi thể mà tùy ý lui tới tam giới, cứ điểm nàng chọn chính là ở Phù Mộng cốc có 800 dặm núi lớn làm bình phong thiên nhiên.
Nơi đây núi non trùng điệp, mặc dù vị trí ở vào trung bộ của Bắc Cực cảnh, nhưng lúc đó Trọng Huyền cung chưa lập, Linh tộc đa phần tập hợp ở phía bắc tiềm tu, chúng sinh phía nam vật lộn với cuộc sống khó khăn, trong núi này càng long xà hỗn tạp.
Ưu Đàm Tôn sau mấy ngày lẳng lặng quan sát, liền lựa chọn một nhánh Nhân tộc trong đó.
Nhân tộc trong Phù Mộng cốc không nhiều, nhưng cũng không phải là ít, dẫn đầu chính là bộ tộc Tân thị.
Bọn họ không chỉ có danh phổ cùng chữ viết truyền thừa, còn nắm giữ công pháp Hương Hỏa đạo từ thời viễn cổ.
Đáng tiếc công pháp này mặc dù cổ xưa nhưng lại không tinh, trong Tân thị cũng không có anh tài nào được trời cao chiếu cố.
Thế cho nên, bọn họ dùng công pháp này mặc dù có thể miễn cưỡng ở trong sơn cốc kiếm sống, nhưng không có cách nào ngang hàng với đám yêu tà quỷ mị để che chở đồng bào, do vậy thường mang lòng bất khuất không cam.
Vì thế, Ưu Đàm Tôn mượn suy tưởng này đi vào giấc mộng, lấy ngũ cảm siêu việt của nàng, điên đảo mê thuật tóm chặt được tâm Tân thị, cùng bọn họ ký kết khế ước: Tân thị dâng cho nàng linh hồn cùng lòng trung thành, Ưu Đàm Tôn cho bọn họ sức mạnh cường đại cùng che chở.
Sau khi tộc trưởng Tân thị tỉnh lại, ngọc giản nứt vỡ dưới gối liền biến thành một quyển sách da dê, trên có công pháp Ưu Đàm Tôn lưu lại, tuy rằng cũng thuộc về Hương Hỏa đạo, lại càng thêm bác đại tinh thâm, có thể nói là toàn bộ ghi chép của pháp quyết này, gọi là "Kỳ môn thiên hương sách".
Tân thị nhận được báu vật này, đối với mộng cảnh tin tưởng không chút nghi ngờ, cho là mình thật sự có phúc.
Vì vậy sau khi bọn họ nắm giữ được đại quyền liền đem Ưu Đàm Tôn thờ phụng như thần linh, vì Ma tộc tại lòng đất Phù Mộng cốc mở ra một lối đi bí mật từ Quy Khư đi lên nhân gian.
Ma tộc dựa theo khế ước không làm thương hại đến sinh linh lui tới sơn cốc, chỉ dựa vào túi da của bọn họ để che đậy, theo đó rời khỏi Phù Mộng cốc, tỏa đi khắp nơi trong Ngũ cảnh, lặng yên rắc mầm giống tai họa.
Cứ như vậy suốt một trăm năm, dấy lên ngập trời ma họa thiêu đốt sơn hà ngũ cảnh.
Ma tộc tích lũy lâu dài sử dụng một lần, sau khi động binh quy mô lớn cơ hồ là trăm trận trăm thắng.
Chỉ vẻn vẹn mấy chục năm, bọn họ liền đứng trên đầu Huyền La ngũ cảnh.
Tứ tộc lúc đầu đều không thể không tránh né mũi nhọn, ở dưới bóng tối sống qua như vậy.
Trái lại, Phù Mộng cốc bởi vì có Ưu Đàm Tôn che chở trở thành một cõi cực lạc, vô số Nhân tộc chen chúc di dân, hướng "Thần linh" dâng hiến lòng trung thành cùng linh hồn, thu được sức mạnh Hương Hỏa đạo cùng che chở, hồn nhiên không biết hành động của bọn họ càng khiến nhiều Ma tộc từ nơi này đi đến nhân gian, từng bước xâm chiếm thổ địa cùng sinh linh.
Cuối cùng ngay cả linh hồn của bản thân cũng bán đi tiến vào một thế giới đào nguyên trong mộng đẹp.
Trong số đó, Cơ thị là một ngoại lệ.
Cơ thị nguyên quán ở Hộc châu Trung Thiên cảnh, bàn về gia học có tiếng là uyên thâm, so với Tân thị chỉ là hạng người sơn dã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Đáng tiếc không biết làm sao thời vận không đủ, Trung Thiên cảnh tuy là đất rộng của nhiều, lại do Nhân tộc chiếm đa số, nhưng đều dựa vào căn cơ của mỗi thị tộc, không liên hợp lại để tạo thành thế lực lớn kinh sợ tứ phương được.
Cứ như vậy nó liền thành một miếng bánh lớn giữa Huyền La, bốn cảnh xung quanh ai cũng có thể đến cắn một miếng.
Cơ thị ở Hộc châu cũng gặp đại nạn, một nhóm người tử thủ đất tổ, một nhóm khác gánh vác tương lai gia tộc muốn đi tìm con đường mới.
Bởi vậy, Cơ thị tuy rằng tiến vào Phù Mộng cốc, lại chưa bao giờ có dự định sát nhập với Tân thị.
Cho dù là hợp tác giao hảo hay là quan hệ thông gia, bất quá đều là thủ đoạn bòn rút tài nguyên, dò hỏi bí ẩn mà thôi.
Chính vì thế, tộc trưởng Cơ thị đem muội muội Cơ U vừa mới niên hoa của mình gả cho Tân Kiến tuổi đã quá ba mươi.
Tân Kiến là tộc trưởng đời thứ tư của Tân thị, cha mẹ đã quá cố, tỷ tỷ Tân Chỉ đã gả đi xa, bản thân vì gia tộc cùng sơn thành lo lắng hết lòng, cho nên đến tuổi này vẫn còn chưa thành thân.
Nam nhân mê sắc, hắn đối với Cơ U cực kỳ yêu thích, cưới được thê tử này như nhặt được chí bảo, ngoại trừ công pháp và địa huyệt cung phụng "Thần linh" không thể tiết lộ, cơ hồ cho nàng tất cả chân ái.
Sau khi Cơ U sinh đôi hai con trai, hắn càng vui mừng không thôi, ngay cả lúc nàng yêu cầu để con thứ theo họ mẹ cũng không chút do dự mà đáp ứng.
Khi đó hắn không ngờ tới, yêu cầu này sau lưng giấu mưu đồ thế nào: thị tộc đều chú trọng quy củ con trưởng đích tôn kế thừa cơ nghiệp, Cơ thị nếu như muốn tiếp nhận mọi thứ của Tân thị, biện pháp tốt nhất chính là nắm giữ tộc trưởng Tân thị kế tiếp.
Bởi vậy sau khi Tân Kiến đồng ý để ấu tử mang họ Cơ, trưởng tử của hắn liền trở thành chướng ngại vật cho Cơ thị.
Đợi đến lúc hắn tuổi già mất lực, liền sẽ bị Cơ thị lặng yên áp dưới dòng lũ cùng với trưởng tử của mình.
Cơ U vẫn phụ thuộc vào Tân Kiến, làm một phu nhân hiền lành giúp chồng dạy con, lại đem quyền giáo dục ấu tử âm thầm chuyển giao vào tay Cơ thị.
Trong Phù Mộng cốc chầm chậm phân liệt, đợi đến lúc Tân Kiến ý thức được điểm này, hắn đã có lòng mà không đủ lực.
Thế nhưng cõi đời này luôn là người tính không bằng trời định, không đợi Cơ thị từng bước xâm chiếm Tân thị, một đám Ma tộc đột nhiên tập kích Phù Mộng cốc.
Toàn bộ các gia tộc trong sơn cốc đều đối mặt với ngập đầu tai ương, bộ tộc Tân thị đốt sạch đèn nhang, cuối cùng vẫn không được "Thần linh" đáp lại.
"Sau đó, các ngươi nhân cơ hội kích động mọi người, lật đổ Tân thị." Mộ Tàn Thanh nhìn Cơ U đứng ngay như phỗng, ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.
Trong tay Cơ U là quyển sách ghi lại lịch sử sơn cốc cùng tộc phổ Tân thị, càng xem càng cảm thấy trong đầu ong ong.
Nàng xiết chặt năm ngón tay, hận không thể đem thư quyển này bóp nát, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói bậy! Cho dù bất luận ngươi cố tạo ra chứng cứ giả đổi trắng thay đen gì, chỉ nói riêng gia học của Cơ thị ta, từ trước đến giờ đều minh bạch đại cục.
Thời điểm mọi người trong sơn cốc đối mặt tử kiếp, chỉ có thể cùng bọn họ liên thủ kháng địch, căn bản không có khả năng mượn cơ hội làm loại việc thu quyền này, bằng không nếu mà không còn mạng sống, cũng chẳng dùng được gì!"
Mộ Tàn Thanh hờ hững nhìn nàng: "Phải a, mạng đương nhiên trọng yếu nhất.
Nhưng nếu như các ngươi ngay từ lúc bắt đầu đã biết mình sẽ không chết thì sao?"
"Hậu sinh vãn bối, dựa vào đâu vọng ngữ?!"
Mộ Tàn Thanh không đáp, nghiêng đầu hỏi: "Bắc Đẩu thiếu chủ, dám hỏi Thiên Cơ các của các ngươi chiêu nạp đệ tử có yêu cầu gì?"
Bắc Đẩu hơi suy nghĩ một chút nói: "Đệ tử Trọng Huyền cung dùng Linh tộc làm chủ yếu, mặc dù không có mệnh lệnh rõ ràng là không thu những tộc khác, thế nhưng Thiên Cơ các một mạch từ trước đến giờ đều có truyền thống này, cho dù có ngoại lệ cũng không vì xuất thân sang hèn, chỉ nhìn gân cốt phẩm tính, mà phần nhiều là ấu nhi, để thuận tiện việc giáo dưỡng."
Tiêu Ngạo Sênh rốt cuộc tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Cơ U thêm mấy phần ước định: dựa theo những yêu cầu này, Cơ U có thể xem là điểm nào cũng không đạt, cho dù gân cốt thượng giai, tuổi tác cũng qua giai đoạn tốt nhất, trước kia cũng không có nền tảng tu hành, tại sao liền được ngoại lệ nhận vào Trọng Huyền cung, còn được làm đệ tử Thiên Cơ các chủ?
Nếu không phải nàng còn điểm gì được trời cao ưu đãi, vậy cũng chỉ có thể là một hồi giao dịch.
Mộ Tàn Thanh nhìn về phía Cơ U.
Đối phương bởi vì tâm tình quá khích động, thần sắc trên mặt đều vặn vẹo.
Chỉ có cặp mắt bạch đồng quỷ dị kia vẫn còn chầm chậm chuyển động, trông hoàn toàn lạc lõng với khuôn mặt.
Y cười nhạo một tiếng: "Trên đời kẻ muốn đi vào Trọng Huyền cung nhiều như cá diếc sang sông, vô luận Tam bảo sư hay là sáu Các chủ Trọng Huyền không người nào là không tuệ nhãn tài hoa, bằng ngươi làm sao lọt vào mắt bọn họ được?! Huống hồ ấn theo lời ngươi nói, giả như Cơ thị mới là chủ nhân Phù Mộng cốc, đối với Ưu Đàm Tôn cùng Ma tộc trung thành tuyệt đối, sau khi chuyện xảy ra nên phải bị luận xử tội phản nghịch tư thông với địch.
Cho dù đám cao nhân tiền bối đó đều bị mù mắt, thiên đạo pháp quy cũng sẽ không cho phép Cơ thị lớn mạnh, nói gì đến việc mở ra hoàng triều đại nghiệp, nhất thống giang sơn Trung Thiên cảnh gần ba trăm năm?!"
"Ta..."
"Cơ U, ngươi luôn miệng nói Cơ thị chính là xuất thân Phù Mộng cốc, nhưng mà người trong Ngũ cảnh đều biết, năm đó Cơ thị hoàng triều nguyên quán Trung Thiên cảnh Hộc châu, đời đời trọng võ đạo, lưu hành chú pháp, dù cho thời điểm triều đình cường thịnh cũng không có người nổi danh am hiểu Hương Hỏa đạo.
Ngay cả chính ngươi cũng chỉ dùng Chú Hồn đinh cùng Linh Khôi thuật, thế nhưng "phản đồ" trong miệng ngươi đời đời đều dùng Hương Hỏa tương truyền!"
"Ta..."
Bầu không khí trong thần điện như hỏa diệm sơn dưới lớp băng, ánh mắt Mộ Tàn Thanh ngậm huyết sắc: "Cơ U, ta tại địa huyệt trong Tân gia trạch phát hiện một chiếc giếng cổ, dưới giếng có nữ thi, mặc dù là Nhân tộc nhưng có ma lực mạnh mẽ lưu lại, quanh thân bị trấn ma phù văn trói buộc.
Ngươi nói nàng là ai?"
Cơ U đau đầu muốn nứt ra, nàng bị Mộ Tàn Thanh ép hỏi hàng loạt như đọa hàn băng luyện ngục, trong đầu đầy hình ảnh vụn vặt hỗn loạn, nửa ngày cũng không ráp nối được một cái gì hoàn chỉnh.
Trong lòng nàng muốn quét sạch tất cả để lấy lại thanh tịnh, đáng tiếc bụi cây Ma La Ưu Đàm hoa sau lưng đối với nàng trước nay hữu cầu tất ứng, hiện tại không biết như thế nào mặc nàng âm thầm đem linh lực chuyển vận sáu, bảy thành đi qua, vẫn lặng yên không một tiếng động tựa như đá chìm đáy biển, những đóa hoa chỉ âm thầm nở rộ, như khuê tú giai nhân đang im lặng lắng nghe.
Càng hoảng loạn càng mê man, nàng chỉ có thể gần như si ngốc mà đáp lại nói: "Dĩ nhiên là...!Ưu Đàm Tôn..."
Lời vừa nói ra, Tiêu Ngạo Sênh cùng Bắc Đẩu đồng thời biến sắc, đặc biệt là người trước gần như giật thót, nhớ tới một trận dị động từ lòng đất truyền đến vừa mới đây, còn chưa kịp kinh nghi, liền dâng lên một cái ý nghĩ đáng sợ.
Tiêu Ngạo Sênh cơ hồ muốn lập tức hỏi Mộ Tàn Thanh đến tột cùng đã làm cái gì, nhưng mà kiêng kỵ Bắc Đẩu ở đây, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, gắt gao nhìn chằm chằm hai phe đối lập trong viện.
"Phù bố phong ấn của nàng bị người mở ra một phần, lại tiện cho ta phát hiện vài thứ không tầm thường." Mộ Tàn Thanh chậm rãi nở nụ cười, dương tay đem một cây đinh bằng gỗ hòe quăng đến trước mặt Cơ U, gằn từng chữ "Cỗ thi thể kia, đôi mắt bị người móc mất, sau gáy bị tụ âm đinh này đóng vào, khiến cho thi thể tuy là mắt trận của luyện hồn hóa huyết trận, thế nhưng huyết hồn đoạt được lại đều cho người khác hưởng lợi...!Cơ U, ngươi biết đây là người nào làm không?"
Y dứt tiếng, bên trong thần điện nhất thời trở nên tĩnh mịch.
Tiêu Ngạo Sênh cùng Bắc Đẩu đều không dám thở mạnh, Cơ U sắc mặt đột nhiên cứng lại, như tượng đá rút đi hết thảy sắc thái.
Nàng gắt gao siết chặt cây đinh gỗ, không để ý đến việc bàn tay bị đâm thủng, một tay đưa lên khóe mắt, dùng sức mạnh đến nỗi tựa như muốn đem cặp mắt nguyên bản không thuộc về mình móc ra.
Phảng phất qua hồi lâu, lại giống chỉ trong nháy mắt, Cơ U đem cây đinh gỗ bẻ gãy, đạp lên thư quyển chậm rãi đứng lên.
Nàng thế nhưng mỉm cười: "Là...!Ta."
Lời còn chưa dứt, mái tóc đen đầy đầu Cơ U biến thành tóc bạc, da dẻ trơn nhẵn mềm mại cũng trở nên khô quắt, hiện ra những vết nhăn sâu đậm như khe rạch, hồng nhan chỉ trong nháy mắt biến thành già lão.
Trong đầu mây tản sương tan, trong lòng mê chướng sụp đổ, Cơ U che mắt si ngốc cười rộ lên: "Cơ thị chúng ta là thị tộc sớm nhất có được văn tự cùng gia học truyền thừa.
Đừng nói là ở Hộc châu, cho dù toàn bộ Trung Thiên cảnh cũng có tiếng tăm, yêu ma quỷ quái tầm thường cũng không dám cùng chúng ta chống chọi.
Ta từ nhỏ đã là hài tử có thiên phú cao nhất trong tộc, nhưng mà phụ mẫu xem trọng con trưởng đích tôn, cho dù đại huynh không bằng ta, hắn cũng đã được định trước là người thừa kế tộc trưởng.
Ta từ khi đó đã không phục, phát thệ muốn có tiền đồ gấp trăm lần đại huynh, tất cả những thứ gì tốt nhất trên nhân gian ta cũng phải có, đều phải có!"
"Bởi vậy, ta không bao lâu đã giúp trong tộc mưu tính sự tình, đại huynh cũng phải bội phục, mắt thấy ta bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy liền sắp trở thành thiếu tộc trưởng danh chính ngôn thuận.
Đáng tiếc Hộc châu bị yêu tà tập kích, mười năm tâm huyết của ta liền như hòn đá ném vào trong nước, một tiếng vang cũng không có, chỉ có thể cùng đại huynh và một ít tộc nhân lên phía bắc, đi đến sơn cốc này."
Tiêu Ngạo Sênh trầm mặc chốc lát, hỏi: "Gả cho Tân Kiến, là ngươi tự nguyện sao?"
"Tự nguyện?!" Cơ U châm biếm nhìn sang "Hậu sinh, ngươi không sinh ở thời loạn, không biết khi đó căn bản không được lựa chọn tự nguyện hay không, ngươi muốn được cái gì nhất định phải trả giá.
Ta muốn Cơ thị tập hợp lại, ta muốn bản thân trở nên cường đại, gả cho Tân Kiến chính là giải pháp duy nhất lúc đó.
Hắn muốn thân thể nhan sắc của ta cùng cốt nhục đời sau, ta muốn bí mật công pháp của hắn cùng cơ nghiệp tổ tông, cái này vốn là mua bán ngầm hiểu không nói ra, nhưng hắn lại không cho ta."
Bắc Đẩu trầm giọng nói: "Cho nên, ngươi quyết định tự mình đi lấy?"
"Đó là ta nên được!" Trên mặt Cơ U huyết sắc rút hết, ngữ khí cũng càng băng lãnh "Bất quá, trời cao cuối cùng cũng xem như chiếu cố ta một hồi, khiến ta có lựa chọn tốt hơn."
Mộ Tàn Thanh ngước mắt lên, ung dung nói: "Ngươi phát hiện Tân thị cung phụng không phải Thần, mà là Ma."
"Không sai.
Sau khi Tân Kiến bệnh nặng, xung đột giữa Tân thị cùng Cơ thị trong Phù Mộng cốc tăng nhanh, ta liền nắm giữ một phần đại quyền, trong đó bao gồm thổ mộc xây dựng." Cơ U nhếch miệng "Công pháp Tân thị ta chỉ xem được một phần, cũng có thể nhìn thấy tinh diệu vô cùng, không phải thứ hạng người thô bỉ đó có thể nắm giữ.
Bọn họ nếu cúng tế thần linh, nói không chừng liền có thần ban cho.
Ta nghĩ tới nghĩ lui liền dựa vào danh nghĩa tu sửa tế đàn điều tra quảng trường tế thiên, ở phía dưới phát hiện một địa huyệt.
Nhưng mà..."
Nàng lặng yên lẻn vào, lại phát hiện từ trong giếng cổ tỏa ra hắc khí cuồn cuộn không ngừng, ẩn ẩn có thân ảnh dữ tợn khủng bố ẩn náu trong đó.
"Ta phát hiện Tân thị cấu kết Ma tộc mà không tự biết, có lòng muốn đem chuyện này trực tiếp vạch ra, lại sợ nóng vội tự thân rước lấy tai hoạ.
Ta lo sợ bất an hồi lâu, mãi đến lúc gặp một lão tăng vân du bốn phương ở cạnh sơn đạo xin nước uống." Dừng một chút, nụ cười trên mặt Cơ U mở rộng, hiện giờ ở trên khuôn mặt khô héo nhăn nheo hiện ra cực kỳ khủng bố "Hắn chính là Thiên pháp sư Thường Niệm."
Mộ Tàn Thanh nheo mắt lại: "Là hắn nói cho ngươi toàn bộ chân tướng, làm giao dịch với ngươi?"
Mục đích ban đầu của Tân thị là bảo hộ sơn cốc.
Ưu Đàm Tôn tuy rằng che chở bọn họ, lại khiến cho sinh linh nơi đây đều bị giam cầm không được giải thoát.
Hơn nữa tổ huấn của bọn họ là vì chính đạo, sau khi biết chân tướng làm sao có thể còn làm bạn với Ma tộc? Càng không cần phải nói, Tân thị bộ tộc ở trong sơn cốc này phong quang sáng lạn, là xây dựng trên vô số sinh linh bị Ma tộc tàn hại trong Ngũ cảnh, dù cho không phải thực lòng họ mong muốn, cũng không phải một câu "người không biết không có tội" là có thể thoái thác an tâm.
"Phải a.
Ta tỉ mỉ bày kế khiến Tân thị thức tỉnh.
Bộ tộc bọn họ tu chính là Hương Hỏa đạo, cùng «thần linh» mà mình thờ phụng ký kết khế ước linh hồn.
Đám phàm nhân chúng ta đối với Ưu Đàm Tôn mà nói chỉ như giun dế, nhưng nếu Tân thị tại thời điểm mấu chốt phản bội nàng lại khác.
Cho nên...!ngày thần giáng ngàn năm trước, Ưu Đàm Tôn vốn có cơ hội thoát đi, chính là Tân thị tuyệt đường lui của nàng!"
Cơ U đè lại khóe mắt, cười ha hả "Ma tộc ba tôn là nhân vật cỡ nào? Ta lập được đại công, không chỉ đổi được hoàng vận cho gia tộc, còn có cơ hội tiến vào Trọng Huyền cung tu hành! Nhưng mà thằng ngốc Tân Kiến kia, Ưu Đàm Tôn vừa chết, Tân thị đủ để đem công lao bù trừ, hắn lại cố tình không hiểu, khăng khăng gánh tội không buông, nói cái gì trung nghĩa khó song toàn, phản bội Ưu Đàm Tôn là vì chuộc tội, không phải vì tiền đồ! Ha ha ha ha ha! Chỉ một câu nói như vậy, bọn họ đời đời cũng không thể rời khỏi sơn cốc này, khi còn sống giúp Linh tộc canh giữ Ma La Ưu Đàm hoa, chết rồi liền đi đến Trấn Ma giếng quỳ xuống sám tội với Ưu Đàm Tôn, giả đến mức nhân nghĩa lưỡng toàn, thực tế lại giống đám chó săn hai mặt hay không?"
"Liền ngay cả trưởng tử của ta, cũng không nhận thức ta là mẹ, nói ta là kẻ phản bội.
Nó thà rằng cùng Tân Kiến ở đây làm chó, cũng không chịu theo ta an bài quay về Cơ thị đứng trên kẻ khác! Các ngươi nói, có phải bộ tộc này cứng đầu không thay đổi, ngu xuẩn như lợn hay không?"
Tiếng cười của nàng chuyển từ điên cuồng đến băng lãnh, toàn thân không khống chế được mà run rẩy, như một con gà mái già bị mưa to gió lớn va đập.
"Thường Niệm lừa ta! Hắn nói sẽ cho Cơ thị hoàng đạo thiên vận, vì sao bộ tộc ta lại không thể thiên thu hưng thịnh? Hắn nói cho ta diệu pháp tu chân khiến trường sinh bất lão, ta lại phải tiến vào Thiên Cơ các, học Linh Khôi thuật gì đó, chẳng khác gì người gỗ!" Gương mặt Cơ U hoàn toàn méo mó "Hắn gạt ta! Hắn chỉ là lợi dụng ta! Cái gì Thiên pháp sư, cái gì thần linh, đều là tiểu nhân ăn cháo đá bát! Cơ thị vong, ta không phục! Ta không thể trường sinh, cũng không phục! Bọn họ không cho, ta liền tự mình đi lấy!"
Bắc Đẩu cuối cùng cũng minh bạch, tại sao nàng lại sáng chế ra Chú Hồn đinh tà ác thâm độc như vậy.
Nếu như một người trong lòng toàn bộ đều là dục vọng không đáy, cho dù bao nhiêu thứ nữa cũng đều không lấp đầy, chỉ có tam độc che tâm, đắm chìm tự mê mà thôi.
Ánh mắt Mộ Tàn Thanh rơi lên thư quyển bị nàng đạp dưới chân, lạnh lùng nói: "Trên thư quyển có ghi chép, tám mươi lăm năm trước có người tự tiện xông vào địa huyệt, đại tộc trưởng Tân thị thứ ba mươi hai không thể ngăn cản, liền dứt khoát khởi động trận pháp, sau đó ở phía trên dựng trạch viện để trấn áp...!Cái người đó, chính là ngươi đi."
"Là ta a..." Thanh âm Cơ U dần dần thấp, thần sắc trở nên hoảng hốt "Ta muốn chiếm được Ma La Ưu Đàm hoa, lại muốn nắm giữ sức mạnh của Ưu Đàm Tôn, vì vậy lẻn vào Trấn Ma giếng, móc đôi mắt của nàng, lưu lại đinh gỗ hòe.
Nhưng bởi vì linh lực cùng ma lực xung đột tác động sống không bằng chết, khó có thể trốn chạy khỏi địa huyệt, bị vây ở dưới giếng tám mươi lăm năm mới có thể dung hợp...!Ta làm sao lại quên cơ chứ?"
Đôi mày Bắc Đẩu cau lại.
Lúc đầu hắn còn tưởng là Cơ U cố ý đổi trắng thay đen lừa gạt mình, hiện tại đoạn đường này nghe ra, lại phát hiện không được bình thường.
Cơ U nhìn qua ba người trước mặt, lại nhìn thư quyển dưới chân, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn lên Ma La Ưu Đàm hoa đang nở rộ, lẩm bẩm nói: "Nhiều chuyện quan trọng như vậy, ta làm sao lại quên, làm sao lại không nhớ chứ?"
"Bởi vì ngươi chạm đến vật không nên chạm." Mộ Tàn Thanh nhìn thân ảnh lọm khọm của nàng, thanh âm vốn lạnh lùng nghiêm nghị trở nên nhàn nhạt "Cơ U, tuy nói không cam lòng là việc thường tình của con người, nhưng làm người cũng phải tự biết điểm dừng của bản thân.
Ngươi một đời đều cưỡng cầu thứ không phải của mình, lòng đã sớm sinh ma chướng.
Đôi mắt Ưu Đàm Tôn là ngưng tụ ma lực nàng lưu lại, tương liên với Ma La Ưu Đàm hoa, bằng tâm cảnh của ngươi làm sao có thể chống đỡ loại xâm thực này? Ở dưới đáy giếng tám mươi lăm năm, không phải ngươi dung hợp đôi mắt này, mà là đôi mắt này dung hợp ngươi."
Cơ U đứng ngây như phỗng.
"Trong ký ức lúc trước, ngươi đem tất cả tội lỗi đều đẩy đến sạch sành sanh, quên mất chính mình mới là kẻ chân chính phản bội Ưu Đàm Tôn, chính mình đã không chừa thủ đoạn nào.
Chỉ sống ở trong ảo mộng mới có thể cho ngươi yên tâm thoải mái nhất."
Mộ Tàn Thanh nhấc Ẩm Tuyết lên, mũi kích cách đôi mắt Cơ U không đến một tấc vuông.
Y nhìn về phía bụi cây Ma La Ưu Đàm hoa kia "Ngươi tỉ mỉ suy nghĩ một chút đi, bất kể là giết tuyệt Tân thị huyết thống, hay là luyện hóa chúng sinh Đàm cốc, nếu như tất cả những thứ này thật sự để cho chính ngươi hưởng lợi, vì sao sau khi ngươi nhớ tới tất cả liền biến thành dáng dấp như vậy? Ngươi nghiêm túc nhìn hoa này đi, sợ là đã nở đến quá mức kiều diễm rồi."
Tiêu Ngạo Sênh cùng Bắc Đẩu đều nhìn về phía bụi cây hoa quỳnh cao to trên thần đài kia, chỉ có Cơ U đứng yên như tượng gỗ, không nhúc nhích.
"Hướng Tân thị cùng Đàm cốc báo thù, luyện hóa ma thai trở thành hình thể, ám toán tu sĩ Trọng Huyền cung, cùng Ma tộc cấu kết muốn đánh vỡ phong ấn tượng thần phóng thích Ma La Ưu Đàm hoa...!mỗi một việc này, thế nhưng có việc nào là ngươi thực sự mong muốn?"
"Ngươi mưu tính thu được Ma La Ưu Đàm hoa thay thế Ưu Đàm Tôn, lại không biết mình trở thành cá cắn mồi mắc câu.
Ma La Ưu Đàm hoa là vật huyễn pháp hiếm thấy trong thiên địa, mà ngươi chung quy không phải Ưu Đàm Tôn, không có bản lãnh điều động nó, cũng chỉ có thể bị nó thao túng."
Sau một lúc lâu, cuối cùng Bắc Đẩu cũng đã minh bạch, thở thật dài một cái "Sư thúc tổ, ngươi cả đời làm Linh Khôi sư, chẳng lẽ không biết đạo lý người giật dây cũng sẽ bị dây trói buộc sao?"
Âm mưu đáng sợ nhất trên thế gian, không gì bằng lừa mình dối người.
Ưu Đàm hoa chỉ lợi dụng tham niệm của Cơ U, liền thu đi mạng của nàng.
Ưu Đàm Tôn đã chết, Ma La Ưu Đàm hoa lại còn sống.
Nó thao túng Cơ U làm tất cả những việc này, còn luyện hóa ra ma thai sắp thành hình, chỉ sợ là bởi vì...!nó muốn một bộ thân thể mới, rời khỏi Đàm cốc, một lần nữa sinh trưởng.
Tiêu Ngạo Sênh nâng kiếm đi về hướng ma thai co rút trên mặt đất, biểu tình Cơ U đã trống rỗng, chỉ có cặp mắt kia càng lúc càng trừng lớn.
Nàng duỗi tay cứng đờ nắm lấy Ẩm Tuyết, đem mũi kích kia từ từ hướng về phía viền mắt mình, chỉ lát nữa là phải đâm vào đồng tử như đêm đen điểm tinh bên trong.
Đột nhiên, khóe mắt kia hơi cong lên, câu ra một chút ý cười làm người ta chấn động cả hồn phách.
Mộ Tàn Thanh sắc mặt chợt biến, Ẩm Tuyết nhanh như chớp đâm tới, đồng thời lớn tiếng quát: "Tiêu sư huynh!"
Trong nháy mắt, Cơ U nguyên bản đang thẫn thờ cùng ma thai đồng loạt chuyển động.
Người trước thân thể lại như bùn đất vỡ tan, hiểm hiểm tránh khỏi trường kích, liều mạng có thể bị một đạo Khiên Hồn ti của Bắc Đẩu chặn chi dưới, mạnh mẽ vòng qua Huyền Vi kiếm, tóm lấy ma thai kia phóng về hướng Ma La Ưu Đàm hoa!
Mộ Tàn Thanh cách gần nhất, Ẩm Tuyết xoay chuyển mang theo một tia lôi hỏa hóa thành lao tù, giành trước một bước bao phủ bốn phía thần đài, đồng thời Tiêu Ngạo Sênh tay mắt lanh lẹ, Huyền Vi kiếm phá không mà tới, xuyên qua huyết nhục xác bùn đang mang theo ma thai!
"Ba" một tiếng, xác bùn rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, bên trong thế nhưng rỗng tuếch, căn bản không thấy ma thai, xác bùn cũng không biến trở lại Cơ U.
"Không xong..." Sắc mặt Bắc Đẩu lập tức biến đổi, bước nhanh đi tới trước thần đài.
Chỉ thấy bụi hoa quỳnh vẫn đứng cao vút nở hoa, tựa hồ đang không tiếng động mà giễu cợt bọn họ.
Nó đã sinh ra linh trí, tại thời khắc sống còn điều khiển Cơ U mang theo ma thai từ ngay dưới mắt bọn họ đào tẩu, thế nhưng Bắc Đẩu vậy mà không hề phát hiện bị Ưu Đàm mê thuật ảnh hưởng từ lúc nào.
"Không phải nó, che lấp cảm quan của chúng ta chính là hương khói." Mộ Tàn Thanh đi đến trước thần đài, một cước đạp lăn lư hương cùng đèn nến, trong lúc nhất thời bụi mù tung bay, cũng không cảm thấy gay mũi, trái lại có mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt.
Thần sắc y có chút tối tăm.
Người có thể làm ra chuyện này chỉ có Cơ Khinh Lan, nhưng mà Mộ Tàn Thanh đã gặp qua linh hồn bổn tướng đối phương, dĩ nhiên không tin tên kia còn có lòng tốt trợ giúp Cơ U một tay.
Mộ Tàn Thanh ở trong lòng nhẹ giọng nói: "Ma vật, ngươi khiến ta mang ngươi đến, liền chỉ để xem màn diễn này thôi sao?"
"Chớ gấp, còn chưa có kết thúc nha.
Việc nhà Cơ thị bọn họ, ngươi liền để tiểu quỷ kia tự mình giải quyết đi.
Còn ta..." Tiếng cười Tâm Ma ở trong đầu y vang lên, "Hồ ly, cho ngươi lời khuyên: nếu muốn cứu người trong Đàm cốc liền nhanh chân lên, sau đó rời đi sớm một chút, bằng không liền không còn kịp nữa!"
"Ngươi..."
Mộ Tàn Thanh khẽ nhíu mày, liền cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng, ma vật kia đã từ trong cơ thể y lặng yên thoát đi.
"Không được! Các ngươi xem!" Tiêu Ngạo Sênh đột nhiên giơ tay lên, đầy mặt không thể tin tưởng "Bụi cây kia đang khô héo!"
Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Ma La Ưu Đàm hoa đã nở ra bảy đóa, mắt thấy nụ hoa thứ tám sắp muốn bung ra, đột nhiên cả cây hoa run rẩy kịch liệt, cho dù hoa đã nở rộ hay là vẫn nguyên nụ đều liên tiếp héo tàn, sau đó sắc thái khô vàng từ đài hoa bắt đầu lan về hướng cành lá, như tằm ăn rỗi từng bước xâm chiếm mở rộng về hướng gốc rễ.
Theo hoa quỳnh từ từ khô héo, thân ảnh tượng thần nhắm mắt cư nhiên ở trên thần đài như ẩn như hiện, ngay cả trong thần điện nguyên bản trống rỗng cũng hiện ra vài thân ảnh chỉ có trong sáu Sinh thành.
Những kẻ qua lại đó bất thình lình nhìn thấy bên cạnh có thêm ba bóng người mơ hồ, còn tưởng ban ngày thấy quỷ, nháo nhào bỏ lại hương nến liền chạy ra cửa, tiếng hét chói tai liên tiếp từ bên ngoài truyền đến.
Nếu như A Linh tỉnh dậy lúc này, e là sẽ bị dọa ngất một lần nữa: đây đúng là ảo cảnh vừa nãy trong Đàm cốc hai mặt hợp nhất, song lần này không còn là ảo giác.
Mộ Tàn Thanh nhất thời minh bạch ý của Tâm Ma mới vừa rồi: hắn muốn ăn luôn bụi cây Ma La Ưu Đàm hoa này!
"Sư huynh, các ngươi đi cứu người!"
Trường kích quét qua, Mộ Tàn Thanh trực tiếp đem Bắc Đẩu cùng Tiêu Ngạo Sênh đẩy ra thần điện, đồng thời dưới chân vẽ thành vòng tròn, một đạo lôi hỏa kết giới lại như chiếc bán úp ngược đem thần điện bao phủ lại, ngăn cách với hết thảy ngoại giới.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Ma La Ưu Đàm hoa đã rụng sạch, chỉ còn dư lại cành cây trọc lốc.
Mộ Tàn Thanh mỗi một bước đi đều phảng phất có thể nghe thấy vạn quỷ đồng loạt khóc gào, ngũ giác như bị bùn trát kín, đánh mất hết thảy nhận biết âm thanh cùng màu sắc.
Chỉ khoảng cách vẻn vẹn không tới năm bước, hiện giờ lại như đeo gánh nặng vạn cân.
Y không biết Ẩm Tuyết có còn ở trong tay hay không, thậm chí ngay cả tay có còn trên thân mình hay không cũng không phát hiện được.
Y dựa vào yêu lực đem sức mạnh Ưu Đàm mất khống chế vây lại bên trong kết giới, nhưng y còn có thể trụ vững bao lâu? Đợi đến lúc sức mạnh Ưu Đàm phá tan kết giới, không có Tam bảo sư cùng Đạo Diễn thần quân áp chế, lúc này không chỉ lan ra toàn bộ Đàm cốc, ít thì 800 dặm núi lớn, nhiều thì...
Mộ Tàn Thanh không tiếp tục suy nghĩ, bởi vì tư duy chuyển vận trong đầu cũng bị cưỡng ép trì trệ đi.
Y cảm thấy bản thân từ một vật còn sống biến thành con rối, chỉ có thể dùng ý thức sau cùng để khiến mình lại bước tiếp một bước.
Y đã không còn cảm giác đau, dĩ nhiên cũng không biết được khi mình nhào lên thần đài, Ưu Đàm hoa đã cùng tượng thần nhắm mắt đồng thời xuất hiện ở trước mặt.
Kim thân tượng thần chẳng biết lúc nào loang lổ màu sắc, hoa quỳnh từ sau lưng nó kéo dài một đoạn cành khô trên đỉnh, thoáng nhìn qua liền như một bức tượng gỗ rách nát dưới tàng cây tàn tạ.
Trong khoảng một tấc vuông thiên địa, một mảnh cánh hoa khô cuối cùng rơi lên đỉnh đầu Mộ Tàn Thanh.
Y tựa như có cảm giác chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt nguyên bản hắc ám đột nhiên đổ xuống một tia sáng.
Theo một tiếng cười khẽ, Mộ Tàn Thanh nhìn thấy chính mình đang nằm úp sấp trên đùi một người.
Một nam tử mặc hoa phục trắng mạ vàng ngồi khoanh chân, sương mù mơ hồ gương mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng có một cây hoa đang nở chính thịnh, bốn phía không có đèn nhang cột đá tượng Phật, chỉ có sương trắng mịt mờ cùng dưới thân là một cái đầm nước vô biên vô hạn, phản chiếu hoa cùng người.
Hắn bị quấy rầy tĩnh tọa, cũng chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, giơ tay từ đỉnh đầu Mộ Tàn Thanh lấy xuống một mảnh hoa rơi.
"Từ đâu mà đến, quay về nơi đó đi thôi!"
Sau một khắc, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy nửa người dưới ngâm trong nước như bị cái gì tàn nhẫn túm một cái, đột nhiên không kịp đề phòng mà bị đẩy xuống đầm.
Sau khi nước lạnh chìm đầu, lúc mở mắt lại thấy mình nằm ở trên đùi tôn thần như cũ.
Hoa quỳnh đã không còn thấy, mà tượng thần nguyên bản hai mắt nhắm nghiền sau khi lớp thếp vàng tan mất, thế nhưng đã mở mắt ra..