Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 5: Có loại cảm giác dường như gọi là "Hạnh phúc"



“Uy, đã xong chưa?” Dương Quá lại mở miệng hỏi, mình đã đứng trước cửa canh giữ lâu lắm rồi, người sớm đã lạnh thấu xương, nhưng cửa phòng trước mặt vẫn không chút sứt mẻ.


“Đừng có hối, thật là … đây là y phục gì …”


Trong phòng truyền ra một trận oán giận, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm “hoa hoa” của y sam, đó chính là y phục Dương Quá đã đưa cho Thiệu Đường thay!


“Chỉ là mặc y phục mà thôi, khó khăn như thế sao?” Hai chân Dương Quá đã bắt đầu bủn rủn, vừa muốn tựa người vào cửa, chợt nghe tiếng “loảng xoảng” cộng thêm thanh âm “ai nha” từ trong phòng truyền ra.


“Sao thế?” Dương Quá cả kinh, nhanh chóng đẩy cửa vào.


“Đau!” Thiệu Đường thở nhẹ một hơi, xoa cái mông bị ngã đến đau đứng dậy, “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là bị trượt chân.”


Trượt chân? Mặc y phục cũng bị trượt chân? Dương Quá khó hiểu nhìn đối phương, khóe miệng không khỏi co rút lại, bỗng cảm thấy huyệt thái dương ở hai bên thình thịch nhảy không ngừng. Trước mắt là tình cảnh thế nào đây? Người ở trong phòng cả ngày chỉ mặc được trung y, không, không thể nói là mặc, nó xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn không cảm thấy mặc y phục như vậy sẽ không được thoải mái sao? Ngoại sam khoát hờ trên người, làm Dương Quá không thể không nghĩ đến vài từ “quần áo xộc xệch” …


Đầu hàng, Dương Quá thật sự thấy mình đã bị hắn đánh bại, bất đắc dĩ đặt điểm tâm sáng lên bàn, lập tức nói: “Lại đây, ta giúp ngươi mặc.”


“Ha hả.” Cười gượng hai tiếng, Thiệu Đường có chút ngượng ngùng hiếm thấy, nhưng vẫn đi tới, hắn không muốn cùng những y phục này đấu tranh thêm nữa … Hiện tại hắn mới biết, kỳ thật, mặc y phục cũng là một môn học!


“Thật hoài nghi ngươi ở nơi nào đến, còn nói mình hai mươi tuổi, ta thấy đến hai tuổi cũng không bằng, cư nhiên lại không biết mặc y phục.” Dương Quá cúi đầu một bên giúp Thiệu Đường mặc y phục một bên chế nhạo hắn đôi ba câu.


Sờ sờ mũi, Thiệu Đường thực sáng suốt mà không trả lời, mình cũng không có đi khai quật văn hóa cổ đại, tại sao phải biết cách mặc y phục cổ trang a. Bất quá, nghĩ lại mình đại khái cũng sẽ ở trong này một đoạn thời gian, vẫn nên học mặc y phục cho tốt, không cần mỗi lần đều để Dương Quá mặc giúp … thật là dọa người!


Cũng cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài linh hoạt, khớp xương rõ ràng đang giúp mình sửa sang y phục, giúp mình mặc lại thật nhanh, không như mình tự mặc làm nhăn hết cả.


“Nhìn, đai lưng không phải buộc như vậy.” Dương Quá nói xong dang hai tay, bao lấy thắt lưng hắn, làm ra một động tác như đang ôm, buộc thật chặt cái đai lưng màu lam lại.


Hơi thở khi nói chuyện vừa vặn phả vào cổ và bên tai Thiệu Đường, ấm áp và ướt át, có chút ngứa, Thiệu Đường nhịn không được run lên, hơi rụt cổ lại, bỗng nhiên cảm giác được nhịp tim của mình đập dồn thêm hai nhịp.


“Làm sao vậy?” Dương Quá nhận thấy hắn hơi run rẩy, kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn, “Mặt đỏ rồi, có phải bị gió đêm thổi nên cảm lạnh không?” Nói xong đặt mu bàn tay lên trán Thiệu Đường.


Không khách khí kéo móng vuốt đối phương xuống, hai má lại càng thêm đỏ, “Ta không bệnh, chỉ là có chút mệt thôi.”


“Nói cũng đúng.” Dương Quá gật gật đầu, tối qua cả đêm không ngủ, mình cũng thực sự mỏi mệt. Vì thế kéo Thiệu Đường đến cạnh bàn, lấy một cái bánh bao nhỏ nhét vào tay hắn, “Cho này, ăn xong rồi ngủ tiếp.”


“Ngủ?” Thiệu Đường cầm bánh bao, nuốt xuống hai miếng, “Không đi tìm cô cô của ngươi sao?”


“Đương nhiên phải đi, chính là ta căn bản không biết nên đi đâu mà tìm, nên cũng không cần quá nóng lòng, ngươi không phải rất mệt sao, ta cũng rất mệt.” Dương Quá nói xong ngã thẳng vào giường, mở hai tay ra, dang cả tay chân thành hình chữ đại mà nằm, thoải mái thở một hơi, nỉ non nói: “Giường này so với Hàn Ngọc Sàng của cô cô nhuyễn hơn nhiều.”


Dương Quá nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Đường, còn đang vùi đầu ăn bánh bao, thật kỳ quái khi chỉ có một cái bánh bao nho nhỏ thôi mà đã ăn đến thực vui vẻ, tiểu tử này … Nhưng, dáng ăn này thật không xứng với khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của hắn. Lại cẩn thận đánh giá Thiệu Đường lần nữa, sau khi thay một lần “kỳ trang dị phục” bằng trường bào lam nhạt lúc nãy mình đã mua, tuy nói chất lượng cũng không tốt lắm, nhưng thực hợp với người này. Một màu sắc thích hợp, phụ trợ cho làn da trắng nõn của Thiệu Đường thêm đẹp. Mái tóc ngắn hơn người khác rất nhiều, mềm mại nhu nhuyễn, không làm người khác thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái, tăng thêm vài phần ý vị …


Ăn xong cái bánh bao cuối cùng, Thiệu Đường thỏa mãn nheo mắt lại, tự rót trà uống, tay cầm chậm rãi uống xong, sau khi ăn uống no đủ mới nhớ ra … hình như nãy giờ chỉ có mình ăn, Dương Quá vẫn chưa ăn điểm tâm a, “Ngươi … ta quên để phần cho ngươi rồi …”


“A”, khẽ cười một tiếng, Dương Quá nói: “Ăn xong rồi mới nhớ đến ta a, ta đây thực thảm mà. Bất quá, ta thông minh, có dự kiến trước, đã sớm ăn rồi. Thời gian ngươi thay y phục đủ để ta ăn năm bữa điểm tâm.”


“…” Không nhìn y nữa, hảo tâm hỏi một tiếng cũng bị chế nhạo, Thiệu Đường xem thường.


“Còn ngốc ở đó làm cái gì, lại đây ngủ, lập tức sẽ khởi hành, đến lúc đó ngươi cũng đừng rên.” Dương Quá nói xong nhích người vào trong, cho Thiệu Đường một chỗ nho nhỏ. Lại vỗ vỗ, “Mau tới đây a.”


“Sao lại không đặt hai phòng a?” Thiệu Đường không tình nguyện đi từ từ qua, nhỏ giọng oán giận.


Dương Quá trở mình, ngẩng đầu nhìn Thiệu Đường, “Người ra bạc không phải ngươi nga, ta cũng không biết khi nào mới tìm được cô cô, bạc trên người cũng không nhiều lắm, đương nhiên phải tiết kiệm. Huống chi, ta cùng cô cô hai người cũng thường ngủ chung một gian phòng mà.”


Ngu ngốc! Thiệu Đường trong lòng thầm mắng Dương Quá một câu, “Cơ mà, hai người đâu phải cùng ngủ trên một cái giường chứ. Tiểu Long Nữ không phải ngủ trên dây thừng sao …”


“Ngươi cũng biết a.” Dương Quá tựa tiếu phi tiếu nhìn Thiệu Đường.


Thiệu Đường “ha ha” cười gượng, thật sự là nói nhiều quá sẽ thất thố!


Dương Quá tiếp tục cười hì hì nói: “Ngươi có thể đi tìm dây thừng a, ta không ngăn cản.”


“…” Nếu ta có công phu ngủ được trên dây thừng thì chuyện đầu tiên ta làm chính là đánh bầm dập mũi của ngươi, cho ngươi có còn cười đến sáng lạn như vậy nữa không. Không công bằng a không công bằng, đáng tiếc bản thân chỉ có thể oán thầm trong lòng.


“Còn phát ngốc nữa.” Dương Quá thấy hắn híp đôi mắt hoa đào đứng bên giường ngẩn người, kết quả là, nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng kéo …


“A ––“ Thiệu  Đường phản ứng không kịp, thiên toàn địa chuyển, chưa kịp thở ra thì thân thể đã nằm bên cạnh Dương Quá.


“Ngủ đi.” Dương Quá tìm một tư thế thoải mái, nằm thẳng, cười hì hì nói với Thiệu Đường bên cạnh.


Tốn hơi thừa lời –– người này sao lại như vậy chứ … Hư hỏng! Đúng là chọc người ghét! Thiệu Đường hung hăng trừng mắt, không mang ngươi đi tìm Tiểu Long Nữ, cho ngươi lo lắng tới chết luôn. “Hừ” một tiếng xoay lưng qua, bên này Dương Quá đang nằm không chút phản ứng, hiện tại nên ngủ bù, đã đi với Lí Mạc Sầu hết bốn năm giờ, hai chân đều sắp gãy.


Không tiếng động mà cười khẽ, Dương Quá nghiêng người sang, đối mặt với bóng dáng gầy bé kia. Không nói gì cả, nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm giác ánh mặt trời sáng ngời, vào thời điểm vốn không thích hợp để ngủ này, lại an tĩnh đến thần kỳ, nói đúng hơn chính là an tâm, cảm giác như toàn thân đều có thể thả lỏng mà yên giấc.


Chỉ chốc lát sau, hô hấp chậm rãi đều đặn, Thiệu Đường đang mệt muốn chết bên cạnh đương nhiên đã ngủ, bản năng đến gần nguồn nhiệt, chui vào lòng mình, lập tức cọ cọ. Mái tóc mềm mại đặt tại cằm, có chút ngứa, nhưng không hề né tránh, cũng không trợn mắt. Hít sâu mùi thơm ngát phiêu đãng trong không khí, tựa hồ là hương vị tóc của thiên hạ trong lòng mình này, thực nhạt thực nhạt …


Trong đầu Dương Quá bỗng sinh ra một cỗ ý niệm, sự mỏng manh này … mình thật sự rất thích. Tuy rằng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình hiện tại, vẫn thản nhiên như thường rồi lại cảm thấy thỏa mãn, thỏa mãn đến thích thú …


Dương Quá hiện tại không biết, nhưng … có lẽ sau này, hoặc là càng về sau về sau nữa, vài năm sau, vào lúc cùng người trong lòng xa cách mười sáu năm, mới đột nhiên chân chính hiểu được … loại cảm giác này kỳ thật có một cái tên, dường như gọi là –– hạnh phúc …



>>Chương 5<<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.