Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 63: Hàng giả



Thiệu Đường cười nói: “Chu Bá Thông.”


Gia Luật Tề nghe hắn nói ra tên gia sư mình, chỉ cười khẽ, xem như đồng ý. Lúc này ngược lại khiến Dương Quá kinh ngạc, y cảm thấy võ công của Gia Luật Tề rất cao, nên mới tò mò hắn là đồ đệ của ai, nếu theo tuổi mà đoán, có vẻ như Gia Luật Tề là đệ tử của một trong Toàn Chân Thất Tử, dù sao tuổi của hắn cũng xấp xỉ mình, nhưng có ai ngờ hắn lại ngang hàng với bảy người kia?


Dương Quá không khỏi cười, nói: “Sư phụ của Gia Luật huynh là Chu lão tiền bối?!…”


“Dương huynh cảm thấy không giống?” Gia Luật Tề phe phẩy quạt, đã sớm nhìn thấy nghi vấn trong mắt y, liền mở miệng nói trước.


“Sao lại không giống!” Thiệu Đường là người đầu tiên trả lời, mỉm cười đánh giá Gia Luật Tề, nói: “Tính cách của lão ngoan đồng Chu Bá Thông rất ham chơi, thích chỉnh người khác, mà lòng dạ của Gia Luật huynh cũng hiểm độc có trình độ.”


Dương Quá nghe thấy lời của Thiệu Đường, không nhịn được lắc đầu cười khẽ, sao lại không biết Thiệu Đường nghĩ gì chứ, hắn là loại người có “thù” tất báo.


Gia Luật Tề cũng “ha ha” cười lên, nói: “Đáng tiếc gia sư lại không cho là như vậy, nên mới không thích ta nói ra tên của hắn.”


“Lại nói, Gia Luật huynh ngươi ngày đêm thần tốc chạy đến, có phải Chu tiền bối gặp chuyện phiền toái gì?” Dương Quá hỏi.


“Ta cũng không biết.” Gia Luật Tề lắc đầu, “Gia sư vốn là người thần long kiến thủ bất kiến vĩ, rất khó liên lạc, nhưng không biết vì sao đột nhiên phái người đưa tin gọi ta tới… ta đang cảm thấy kỳ quái, nên không dám chậm trễ.”


Thiệu Đường nghe vậy, con ngươi dưới bóng của hàng mi chuyển mấy vòng, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, nói: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, võ công của Chu Bá Thông tốt như vậy, không ai chiếm được tiện nghi của hắn, tám phần là chỉnh người khác, rồi gọi ngươi đến giúp giải quyết.”


“Hy vọng là vậy.”


“Gia Luật huynh, sư phụ ngươi gọi ngươi đến đâu tìm hắn?” Thiệu Đường hỏi, giờ này khắc này, nếu ấn theo nguyên tác, Chu Bá Thông hẳn là ở cùng với Tiểu Long Nữ… như vậy hẳn là bọn họ ở Tuyệt Tình Cốc… Dương Quá nói muốn tìm cô cô, nhưng mình lại không biết Tuyệt Tình Cốc ở đâu…


Chiết phiến của Gia Luật Tề dừng lại, hàng mi lơ đãng chau lại. Dương Quá cũng cảm thấy câu hỏi của Thiệu Đường quá mức đột ngột, khó hiểu hỏi: “Thiệu Đường, ngươi hỏi cái này làm gì?”


Thiệu Đường không trả lời câu hỏi của Dương Quá, ngược lại đặt câu hỏi với Gia Luật Tề: “Có phải gọi ngươi đến một nơi tên Tuyệt Tình Cốc?”


Kinh! Biểu tình kinh ngạc của Gia Luật Tề tuy chỉ thoáng qua, nhưng hai người ngồi đối diện vẫn trông thấy. Khôi phục vẻ mặt như trước, chiến phiến “bộp” một tiếng xếp lại, nhẹ nhàng gõ hai cái xuống bàn, cười nói, “Quả nhiên, Thiệu huynh tựa như chuyện gì cũng biết cả.”


“Không có.” Thiệu Đường nói: “Tối thiểu ta không biết Tuyệt Tình Cốc ở đâu, không thể đi.”


“Nên?…” Gia Luật Tề hỏi.


“Hy vọng ngươi có thể dẫn chúng ta đi, chúng ta cũng muốn đến Tuyệt Tình Cốc.” Thiệu Đường nói.


“Nga?” Gia Luật Tề ngược lại cảm thấy hưng trí nói: “Hai vị cũng muốn đi?”


“Thiệu Đường?…” Dương Quá liếc mắt nhìn Thiệu Đường, y chưa nghe qua Thiệu Đường nói muốn đến cái nơi Tuyệt Tình Cốc gì đó, nên cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng không nhiều lời.


Thiệu Đường thấy Dương Quá muốn nói rồi lại thôi, không chút khách khí trừng mắt với y, “Không phải ngươi muốn tìm cô cô sao!”


Kinh, “Cô cô nàng ở Tuyệt Tình Cốc?!” Dương Quá vui mừng đến sắp nhảy dựng lên.


Thiệu Đường thấy thế không vui, tên này mỗi lần nghe được tin tức của cô cô thì cao hứng nhảy dựng, thật khiến người khác khó chịu! Tốn hơi thừa lời!


Gia Luật Tề buồn cười chuyển mắt qua lại giữa hai người, nói thật cũng có chút đồng tình với Thiệu Đường, tính tình Dương Quá thẳng thắn, cũng không biết cách che dấu, luôn khiến người khác ăn dấm. Ai có mắt cũng thấy, tình cảm mà Tiểu Long Nữ đối với Dương Quá tuyệt đối là mười phần ái mộ, Dương Quá khi nghe được tin tức của Tiểu Long Nữ lại vui như vậy, thật sự khiến người ta tức giận. Tuy biểu hiện của Dương Quá chỉ là quan tâm chứ không phải loại ái mộ đó, nhưng vẫn đủ để cho người khác ăn mấy lần dấm chua.


Thiệu Đường thấy ánh mắt “đồng tình” của Gia Luật Tề, không khỏi bất đắc dĩ mắt trợn trắng, vẻ mặt “ta đã quen rồi”. Lần này khiến Gia Luật Tề bật cười.


“Sao Thiệu huynh lại biết Long cô nương ở Tuyệt Tình Cốc?” Gia Luật Tề cười đủ thì nghiêm trang hỏi.


“…” Trên sách viết như vậy… Thiệu Đường hé môi, nhưng không thể nói ra sự thật, ngược lại cũng không biết phải nói gì. Dương Quá tin mình, nên mới không hỏi mình, nói là chờ đến khi mình nói với y, nên mình cũng không cần lãng phí tế bào não để lo lắng vấn đề này. Nhưng Gia Luật Tề thì không giống vậy, nên hắn vừa hỏi, Thiệu Đường lập tức ngẩn ra.


“Ha ha” Một tiếng cười khẽ, Gia Luật Tề đối diện phe phẩy chiết phiến “phật phật phật phật”, lộ ra tâm tình không tệ hiện tại, sau một hồi lâu vẫn không nghe thấy Thiệu Đường trả lời, mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Thiệu huynh, thế ngươi đã chuẩn bị Đoạn Trường Thảo?”


Kinh!


Thiệu Đường kinh ngạc từ trên ghế đứng thẳng dậy, đôi mắt hoa đào mở to, gần như có thể đẩy cả con ngươi ra ngoài, như trông thấy người ngoài hành tinh mà nhìn Gia Luật Tề, môi run nửa ngày, nói: “Ngươi!?…”


Dương Quá khó hiểu, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt lãnh tĩnh, đứng lên, một lần nữa kéo Thiệu Đường ngồi xuống, lại rót một ly trà cho hắn, nói: “Uống một chút trà bình tĩnh lại.”


Thiệu Đường cảm thấy mình hiện tại rất hỗn loạn, nâng ly trà che nửa khuôn mặt, lẩm bẩm nhìn chằm chằm Gia Luật Tề ở đối diện, dường như muốn đục ra mấy cái lỗ thủng trên người hắn mới chịu bỏ qua.


Gia Luật Tề vẫn ung dung ngồi, chiết phiến không nhanh không chậm lay động, nụ cười trên mặt cũng không giảm, nhàn nhã nhìn lại, sau đó nói: “Thiệu huynh sao phải ngạc nhiên như thế, chúng ta là những người đồng bệnh tương liên, tại sao lại căm thù ta như vậy?… Đúng rồi, thứ này cho các ngươi.” Nói xong đưa tay vào ngực tìm kiếm rồi lấy ra một tấm da dê, đặt trước mặt hai người.


“Bản đồ?” Dương Quá khó hiểu cầm tấm da dê lên.


“Ngốc!” Thiệu Đường đoạt lại, hỏi: “Đây là bản đồ Tuyệt Tình Cốc?”


“Đúng.” Gia Luật Tề gật đầu, “Đây là gia sư vẽ. Nhưng, các ngươi cũng biết với bản tính của gia sư, bản đồ này chỉ dùng để tham khảo, không chắc chắn là chính xác. Có lẽ các ngươi vào Tuyệt Tình Cốc sẽ dùng đến.”


Hãn…


Thiệu Đường gật đầu, có cũng tốt hơn không có, không chính xác thì không chính xác, bảo Dương Quá giữ kỹ bản đồ.


Sau đó… Thiệu Đường bỗng nhiên đứng lên, nheo mắt nhìn Gia Luật Tề đối diện, đắn đo nói: “Đến đây, hai ta đi chỗ khác nói!”


“Thiệu Đường?” Dương Quá nghe vậy kinh ngạc, lập tức giữ chặt Thiệu Đường đang muốn đẩy bàn ra đứng lên. Có chuyện gì mà không muốn mình nghe?…


Thiệu Đường ngẩn người, hắn muốn chất vấn Gia Luật Tề, quên là có Dương Quá, do dự một chút, cuối cùng ngồi xuống, nghĩ thầm, bỏ đi…


Gia Luật Tề mỉm cười, “Còn nhiều thời gian, Thiệu huynh muốn hỏi gì, không cần phải sốt ruột. Ta đến bây giờ vẫn không có ác ý, chỉ là có thể giúp thì thuận tay giúp thôi, không thể giúp thì làm quần chúng đứng xem.”


Thiệu Đường trợn trắng mắt, thật đúng là một con hồ ly! Che giấu kỹ như vậy! Nếu không sao mình luôn cảm thấy Gia Luật Tề sao lại phúc hắc như vậy!…


Thiệu Đường tựa như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa, “ha ha” vui vẻ một trận, mới nói: “Gia Luật huynh, vậy phu nhân tương lai của ngươi, ngươi thấy sao, có xinh đẹp không?”


Nụ cười trên mặt Gia Luật Tề cứng lại, có cảm giác như ăn phải ruồi bọ. Dương Quá bên cạnh tò mò hỏi: “Gia Luật huynh có ý trung nhân sao? Là ai? Sao không giới thiệu cho chúng ta nhận thức.”


Thiệu Đường nghe vậy càng thêm vui vẻ, phu nhân của Gia Luật Tề là ai? Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là người được nuông chiều nhất Quách Phù Quách đại tiểu thư! Cười càng thêm đáng khinh, kéo Dương Quá, có lòng tốt giải thích với y, nói: “Ngươi thật ngốc, vậy cũng không biết, phu nhân tương lai của Gia Luật huynh đương nhiên là Quách đại tiểu thư rồi!”


“… Quách Phù?!” Dương Quá kinh ngạc, có chút không dám tin nhìn Gia Luật Tề, vẻ mặt “thì ra là thế”.


Gia Luật Tề bất đắc dĩ, thật muốn trợn trắng mắt, nhưng ngẫm lại vấn đề hình tượng, thôi bỏ đi, vì vậy lại vui vẻ phe phẩy quạt nói: “Có lẽ Thiệu huynh đã đoán sai. Quách đại tiểu thư không phải loại hình ta thích.”


Hắc tuyến! Khóe miệng Thiệu Đường co rút, nhìn bàn thức ăn, sợ người khác không biết ngươi cũng xuyên qua à.


Gia Luật Tề bước thêm một bước, tiếp tục nói: “Lại nói có gì không thể sửa chứ?” Nói xong đánh giá hai người ngồi đối diện mình, ý tứ như muốn nói “Không phải Dương Quá cũng đã không còn thích Tiểu Long Nữ sao! Vậy Gia Luật Tề vì cái gì phải thú Quách Phù?”


“Đã khiến Thiệu huynh thất vọng rồi.” Gia Luật Tề nhìn người đang không được vui đối diện, nói thêm một câu.


“Xí” Thiệu Đường khinh thường bĩu môi, bộ dáng không được tự nhiên kia khiến Dương Quá bật cười. Dương Quá kéo tay Thiệu Đường nói: “Thiệu Đường sao ngươi lại không nói đến điểm tốt của Gia Luật huynh? Không thích Quách đại tiểu thư thì không thích, sao ngươi lại mất hứng như vậy?”


Đương nhiên mất hứng, Thiệu Đường nhìn trời, sau này sẽ mất đi trò hay “Quách đại tiểu thư thuần phu, Gia Luật Tề kêu khổ”.


“Hơn nữa…” Gia Luật Tề cười đến quỷ dị, đánh giá Thiệu Đường một lát, mới nói: “Thiệu huynh không nhìn ra?”


“Cái gì?” Thiệu Đường khó hiểu.


Gia Luật Tề mỉm cười, tay phải cầm chiết phiến đặt lên bài vẽ nhẹ mấy nét. Sau đó…


Khóe miệng Thiệu Đường lập tức co rút…


Gia Luật Tề viết gì trên bàn? Dương Quá đương nhiên xem không hiểu, nguyên nhân không cần phải nói, vì Dương Quá chưa học qua tiếng Anh. Thiệu Đường cho dù có ngốc đến đâu đi nữa cũng hiểu… sợ đến khóe miệng run rẩy… Gia Luật Tề là gay!… Thiệu Đường không biết nói gì nhìn trời, cái tên Gia Luật Tề này, ỷ người cổ đại không biết gay nghĩa là gì? “Nói” đến trắng trợn như vậy!


Dương Quá thấy bộ dạng buồn bực của Thiệu Đường, đành mở miệng chuyển đề tài, nói: “Gia Luật huynh, tam muội của ngươi và Hoàn Nhan cô nương đâu, nửa ngày cũng chưa về.”


“Nhưng!” Thiệu Đường khó chịu, bổ sung: “Không phải sư phụ ngươi khẩn cấp gọi ngươi đến hay sao? Ngươi còn bảo muội muội ngươi và Hoàn Nhan cô nương đi chơi! Cẩn thận bị sư phụ ngươi phát hiện!”


“Chúng ta chờ một lát là được.” Gia Luật Tề không chút vội vàng, nói: “Ta bảo tam muội và Hoàn Nhan cô nương đi làm một cây kéo lớn.”


Kéo lớn…


Thiệu Đường thêm lần nữa nghẹn họng. Chỉ có Dương Quá không hiểu tình hình hỏi: “Làm kéo?! Để làm gì?”


Thiệu Đường nhìn trời, ngốc Dương Quá, muốn bị mắng sao, cây kéo lớn kia đương nhiên là để giúp ngươi, lát nữa đến Tuyệt Tình Cốc cắt đi chòm râu của người ta!


Thiệu Đường ngượng ngùng sờ mũi, đã quên bảo Dương Quá đi làm kéo. Gia Luật Tề cũng không nói gì, nâng ly trà lên uống một ngụm, nói: “Xem thì giờ, tam muội các nàng cũng sắp về, đợi thêm ít thời gian là được. Một lát chờ các nàng về, chúng ta đi Tuyệt Tình Cốc.”


“Cũng được.” Dương Quá gật đầu.


Lại nghe Gia Luật Tề nói: “Nơi gọi là Tuyệt Tình Cốc, có lẽ Thiệu huynh rất rõ. Loài Tình Hoa kia ta không dài dòng nữa, nhưng vẫn nên chú ý một chút. Ta không ngờ mình cũng sẽ phải đến Tuyệt Tình Cốc, nên không tìm Đoạn Trường Thảo…”


“Đúng rồi!” Thiệu Đường tựa như nghĩ đến cái gì, chỉ vào Gia Luật Tề nói: “Chu Bá Thông hẳn sẽ không gọi ngươi đến náo loạn chứ?!”


Hắc tuyến, lúc này đến lượt Gia Luật Tề hắc tuyến, náo loạn… Nhưng nói thật, sư phụ mình bỗng đưa thư tới, gọi mình nhanh chóng đến Tuyệt Tình Cốc, phải cấp tốc… nếu là người không biết gì thì chắc chắc sẽ đoán là sinh mệnh của hắn bị nguy hiểm, đáng tiếc… tựa như bị Thiệu Đường đoán trúng tám phần, không phải gọi hắn tới náo loạn thì còn tới làm gì? Náo loạn lễ bái đường của người khác… Gia Luật Tề buồn bực, tại sao sư phụ hắn tiêu thất nhiều năm như vậy, lại đột nhiên muốn hắn cùng tới náo loạn?…


“Nhị ca!” Không đợi Gia Luật Tề rối rắm xong, Gia Luật Yến và Hoàn Nhan Bình đã trở lại, trong tay là một cây kéo đặc biệt lớn.


Thiệu Đường cảm thấy thực mới lạ, cầm thưởng thức, “Cách cách” loạn khoa tay múa chân một hồi, tuy bề ngoài có hơi đơn sơ, nhưng rất sắc bén.


Gia Luật Yến hỏi: “Này có được không? Nhị ca, đủ lớn chứ?”


Gia Luật Tề gật đầu, nói: “Nếu đã chuẩn bị tốt, vậy chúng ta có thể xuất phát.”


“Đúng rồi, Dương đại ca, đây.” Hoàn Nhan Bình đưa thứ cầm trong tay mình cho Dương Quá, “Ngươi nhờ ta mua, ta không phải rất biết chọn…”


“Hoàn Nhan cô nương, cảm tạ.” Dương Quá tiếp nhận, thật lễ phép nói cảm tạ, khóe miệng theo thói quen nhếch lên. Nụ cười lơ đãng, nhưng khiến Hoàn Nhan Bình đỏ mặt. Tuy nói Hoàn Nhan Bình thường đi cùng Gia Luật Yến và Gia Luật Tề, nhưng giao tình với Dương Quá rất ít, chưa nói hai câu, hoặc nhiều hoặc ít đã thấy ngượng ngùng.


Thiệu Đường trợn trắng mắt, Dương Quá lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt… buồn bực…


Còn chưa chờ hắn phát tác, Dương Quá bên cạnh đã nhét thứ đó vào lòng bàn tay hắn, cười hì hì, tựa như đang hiến vật quí lấy lòng, nói: “Cái này cho ngươi.”


Ngọc tiêu?! Lúc này Thiệu Đường mới chú ý tới thứ này. Thiệu Đường cầm ngọc tiêu ngẩn ra, nhà hắn có quyền có thế, từ nhỏ đã không lạ với những thứ đắt tiền, nên đối với những đồ cổ ngọc cũng biết đánh giá một chút. Ngọc tiêu trong tay, có cảm giác lành lạnh, thoạt nhìn tựa như được làm từ ngọc thạch không đáng giá gì, không quý hiếm, có chút sặc sỡ, nhưng tay nghề của thợ chế tác rất tinh xảo…


Thiệu Đường không còn bất mãn gì nữa, đùa nghịch ngọc tiêu trong tay, bị Dương Quá cầm lại, “Ta giúp ngươi đeo.” Nói xong nửa ngồi xổm xuống, đeo ngọc tiêu vào bên hông hắn.


Gia Luật Tề cười lắc đầu, hai người quả nhiên giống nhau, đều không biết giấu diếm gì cả, vốn không quan tâm đến ánh mắt người khác, chỉ làm theo ý mình… tình cảm này, không thể không nói làm người khác đỏ mắt! “Đi thôi, nếu không sẽ hỏng việc.”



Năm người Gia Luật Tề đi không lâu thì đến một dòng suối, chuyển sang thuyền, tìm một hồi, quả nhiên giống như trong tiểu thuyết viết, ngồi thuyền đi trên một dòng suối nhỏ, nếu không phải đã đọc qua tiểu thuyết, biết nơi này có thể đi thuyền, thì Thiệu Đường còn cho rằng thuyền sẽ mắc cạn.


“Kia…” Thiệu Đường nghĩ nghĩ, không nhịn được nói với Gia Luật Tề: “Lát nữa không thật sự sẽ có chín tảng đá lớn chứ? Ta không biết võ công, các ngươi có thể mang cả thuyền vào được không?”


“Yên tâm.” Gia Luật Tề cười nói: “Gia sư biết võ công của ta không cao, nên đã nói, bỏ thuyền này ở bên ngoài, bên kia của tảng đá đã có sẵn một chiếc thuyền nhỏ cho chúng ta.”


“A—” Thiệu Đường bật cười, Chu Bá Thông suy nghĩ thật chu đáo, xem ra đã quyết tâm muốn náo loạn hôn lễ của người ta.


Không lâu sau, giữa dòng suối có chín tảng đá lớn đứng sừng sững, tựa như một tấm bình phong, chặn lại đường đi của thuyền. Giữa tảng đá là một khe hở, chỉ để nước chảy qua.


Dương Quá liếc nhìn Gia Luật Tề, y sớm đã nghe thấy lời nói lúc nãy của họ, đương nhiên hiểu ý, gật đầu, ôm thắt lưng Thiệu Đường, kéo hắn vào lòng, thả người nhảy lên, đứng trên đỉnh tảng đá. Gia Luật Tề, Gia Luật Yến cùng Hoàn Nhan Bình cũng lập tức nhảy lên.


Thiệu Đường choáng váng một hồi, giữa một dòng suối như vậy tìm kiếm đúng thật có chút hoa mắt, nhìn bốn phía, thấy ở trong một bụi cỏ dại bên cạnh một tảng đá có thể thấy thấp thoáng một chiếc thuyền.


Thiệu Đường không còn gì để nói, giấu chỗ quá bí mật, nhưng làm sao để nhảy lên thuyền? Thật không biết Chu Bá Thông giấu làm sao.


Thật ra, người không còn gì để nói không chỉ mình Thiệu Đường, Gia Luật Yến nói: “Nhị ca, chúng ta làm thế nào kéo thuyền ra?”


“…” Gia Luật Tề nhìn Dương Quá, nói: “Nhiệm vụ này giao cho Dương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.