Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 71: ....



Thiệu Đường bạo phát, lập tức muốn xoay người đi tìm Gia Luật Tề tính sổ, đâu để ý đến chuyện lúc này hắn đang bị Dương Quá ôm chặt, bất ngờ cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào tất nhiên là Phàn Nhất Ông và Tiểu Long Nữ.


Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá ôm Thiệu Đường với vẻ mặt xán lạn, nàng sững sờ, sau đó ánh mắt ảm đạm đi, nhưng không nói gì cả, rủ mắt xuống không nhìn hai người nữa.


Phàn Nhất Ông nói: “Binh khí trong phòng này tùy các ngươi chọn, sau đó chúng ta nhanh chóng trở lại.”


Dương Quá gật đầu, cười hì hì với Thiệu Đường đang giãy giụa trong lòng: “Một lát chúng ta nói tiếp, Thiệu Đường chọn giúp ta một món binh khí trước, thế nào?”


Thiệu Đường hừ nhẹ, tránh khỏi vòng tay đáng ghét của y, nhìn y cứ như tiểu hài tử đang dỗ dành món đồ chơi của mình, thực khiến người khác tức giận. Không thèm đáp lại tên Dương Quá đang cố sức lấy lòng, nhanh chóng chạy đi tìm hai thanh trường kiếm “Quân tử” và “Thục nữ”. Trong nguyên tác thì Dương Quá và Tiểu Long Nữ dùng hai thanh trường kiếm này, hình như chúng là bảo kiếm trăm năm khó gặp gì đó.


Đảo tầm mắt, Thiệu Đường đi đến chỗ bức tường có treo một bức phúc họa, quả nhiên bên ấy có hai thanh trường kiếm. Vươn tay lấy trường kiếm ra, quả không sai, trên thân kiếm có khắc hai chữ “Quân tử”, còn thanh còn lại thì khắc hai chữ “Thục nữ”.


Dương Quá thấy Thiệu Đường không biết từ đâu lấy ra hai thanh kiếm, liền chạy qua, cười nói: “Thiệu Đường chọn cái gì vậy?”


Thiệu Đường mỉm cười cùng lúc giao hai thanh kiếm cho Dương Quá: “Các ngươi dùng hai thanh này.”


“Nga?” Tiểu Long Nữ nghe vậy, nhận lấy một thanh, “cheng” một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, lập tức hàn khí xung quanh tăng vọt, nhưng trường kiếm này nhìn thế nào cũng không mấy sắc bén.


Dương Quá đánh giá thanh kiếm, chữ “Quân tử” và “Thục nữ” được khắc trên kiếm hiện ra rất rõ ràng, y nhíu mày, dường như có chút không vui, nói với Thiệu Đường: “Kiếm này không sắc, sao có thể dùng để đối phó địch nhân? Rất nguy hiểm.”


Tiểu Long Nữ sờ sờ thanh trường kiếm nói: “Không sắc cũng không sao, Công Tôn cốc chủ đối với ta rất tốt, ta cũng không muốn làm hắn bị thương.”


“Không đâu!” Thiệu Đường nói: “Ai bảo không sắc, chỉ là nhìn bên ngoài thì không sắc thôi.”


“Nga?” Tiểu Long Nữ ngạc nhiên, càng thêm tỉ mỉ nhìn thanh kiếm trong tay mình, lật lại mới thấy hai chữ “Thục nữ” trên thân kiếm, nhịn không được nói: “Thanh kiếm này tên là ‘Thục nữ’ sao? Quả nhiên là một cái tên hay.” Sau đó nhìn kiếm của Dương Quá, vui mừng nói: “Kiếm của Quá nhi tên là ‘Quân tử’ ư? Hai thanh kiếm này là một đôi sao.”


Tiểu Long Nữ nói xong khẽ đỏ mặt liếc trộm Dương Quá, có thể dùng kiếm đôi với Quá nhi, nàng rất cao hứng, bỗng cảm thấy tim rất đau, chưa kịp rên thì Dương Quá đứng cạnh đã lên tiếng.


“Với cô cô dùng hai chữ ‘Thục nữ’ thì đương nhiên không gì hợp hơn, nhưng ta dùng ‘Quân tử’thì quả thật có vẻ hơi làm ô danh hai chữ này. Nếu là ‘Lãng tử’ thì thích hợp hơn.”


Nghe vậy, tâm tình Tiểu Long Nữ trầm xuống, im lặng chịu đựng cơn đau trong tim.


Dương Quá vừa dứt lời đã trả kiếm lại vào vỏ, muốn buông kiếm xuống, Thiệu Đường đứng cạnh lập tức cản lại, đẩy nó vào người Dương Quá, thiêu mi nói: “Ta mặc kệ ngươi là quân tử hay lãng tử, ngươi đều phải dùng thanh kiếm này!”


“Thiệu Đường?” Dương Quá khó hiểu.


Thiệu Đường kéo Dương Quá đang ôm trường kiếm ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vô nghĩa, đương nhiên là thanh kiếm này rất tốt! Mặc kệ chúng tên gì, có thể đánh bại Công Tôn Chỉ là được, ta không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, ta muốn xuất cốc!”


Dương Quá lật cổ tay, nắm lại bàn tay đang kéo mình của Thiệu Đường, sau đó ôm eo hắn, nói: “Nhưng ngươi không ăn dấm sao?”


Trợn trắng mắt, Thiệu Đường không thèm trả lời, mình ăn ít dấm lắm à? Ăn dấm ăn đến no rồi! Có lẽ một ngày nào đó sẽ bị ngộ độc bởi dấm!


“Chư vị.” Phàn Nhất Ông thấy bọn họ chọn xong binh khí mở cửa bước ra thì nói: “Cốc chủ thỉnh chư vị đến trước Hoa Tùng luận võ, không cần về lại tiền thính.”


“Thỉnh dẫn đường.” Cánh tay của Dương Quá vẫn đặt bên eo Thiệu Đường, chỉ là thu đi ý cười, khẽ gật đầu nói.


Ba người đi theo Phàn Nhất Ông đến Hoa Tùng. Dương Quá và Thiệu Đường sớm đã đến qua nơi đó, cách tiền thính không xa, sau khi qua khỏi tiền thính thì ngửi được một mùi hoa rất nồng, không cần phải hỏi, đây tất nhiên là hương thơm của Tình Hoa, Thiệu Đường nhíu mày.


Tình Hoa, đẹp đến nỗi khiến tâm trạng của người khác tốt hơn, nhưng Thiệu Đường nhìn thấy chỉ rùng mình một cái. Công Tôn Chỉ đứng trước Hoa Tùng, phía sau là hơn mười lục y nam nữ tử. Ba người Gia Luật Tề, Gia Luật Yến, Hoàn Nhan Bình cũng đang đứng ở một bên.


Bọn họ bước đến, ánh mắt Dương Quá chớp mấy cái hỏi: “Sao lại không thấy Chu lão tiền bối?”


Gia Luật Tề như bị nghẹn, “Sư phụ lão nhân gia hắn là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, vừa rồi còn thấy mà chớp mắt đã biến mất, có trời mới biết hắn đang ở đâu…”


Không chờ Gia Luật Tề nói xong, Thiệu Đường đã bước tới, cắn răng xen vào lời của hắn, “Gia Luật huynh, ngươi cùng Dương Quá đã tham khảo vấn đề gì hả?”


“…?!…” Lúc đầu Gia Luật Tề sửng sốt không kịp phản ứng, nhưng ngay lập tức dường như đã nhận ra cái gì đó, khóe môi nhếch lên cao, có vẻ cao hứng nhưng lại chứa chút gian xảo, chiết phiến trong tay nhẹ nhàng phe phẩy: “Dương huynh sao nhanh như thế đã nói với ngươi chuyện này rồi, ta còn tưởng rằng y muốn cho ngươi một kinh hỉ.”


“Gia Luật Tề!” Thiệu Đường cắn răng, cái tên ba chữ luồn qua kẽ răng bật ra, hơn nửa ngày sau mới nói tiếp được: “Ngươi… ngươi đừng dạy hư Dương Quá!”


“Phụt” Gia Luật Tề không cho hắn chút mặt mũi nào cười ra tiếng, chiết phiến lay động nhanh hơn, nói: “Ta đang hỗ trợ, không phải dạy hư. Sao ngươi không nghĩ tới cảnh tượng các ngươi làm chuyện đó mà cứ mắt to trừng mắt nhỏ? Không phải càng xấu hổ hơn sao?”


“…” Thiệu Đường nghe hắn nói thế, mặt “đinh” một tiếng đỏ lên, cái gì gọi là mắt to trừng mắt nhỏ chứ?


Thiệu Đường không thể nói được gì, cuối cùng quyết định không thèm lý luận với cái tên da mặt dày này nữa, kéo Dương Quá qua một bên nói: “Ngươi lại học hỏi ở chỗ hắn nữa, coi chừng ta trở mặt!”


Dương Quá mỉm cười, ôm Thiệu Đường nịnh nọt: “Không học không học, Thiệu Đường đừng giận.”


Gia Luật Tề cũng bật cười, hắn bỗng nhớ đến một câu nói: “Thấy sắc quên nghĩa!” … Lại liếc sang nhìn Dương Quá, quả nhiên…


Công Tôn Chỉ đứng bên kia thấy bọn họ vừa nói vừa cười, sắc mặt trầm xuống quát: “Các ngươi xong chưa, mau lại đây tỉ thí!”


Tiểu Long Nữ nói: “Công Tôn cốc chủ, chúng ta không có ý muốn đối đầu với ngươi, xem như chúng ta nhận thua, ngươi hãy thả chúng ta đi.”


“Không!” Công Tôn Chỉ quát: “Đánh bại ta thì đương nhiên các ngươi có thể đi! Chẳng lẽ các ngươi đổi ý?”


Lúc này Dương Quá buông Thiệu Đường, tiến lên trước hai bước, cổ tay xoay chuyển, ngân kiếm đã ra khỏi vỏ, chém mấy đường giữa không trung, mỉm cười nói: “Chúng ta đương nhiên không phải đổi ý, chỉ e cốc chủ ngài đổi ý mà thôi.”


“Tiểu tử đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau tới đây!” Công Tôn Chỉ không muốn nói quá nhiều với y, cũng cầm lên binh khí của mình, phân ra một trái một phải, “keng” một tiếng đập chúng vào nhau, “Tiếp chiêu đi!” Lập tức bổ xuống đầu Dương Quá.


Dương Quá nghiêng người né tránh, Công Tôn Chỉ không công kích Tiểu Long Nữ, chiêu chiêu đều gào thét đánh lên người Dương Quá. Dương Quá chỉ mới tiếp ba chiêu nhưng có vẻ như đã hơi cố sức, chiêu thức của đối phương thực sự quái dị, như thật lại như không, cách dùng không giống đao cũng chẳng như kiếm, khiến y không tài nào tìm được sơ hở, chỉ vỏn vẹn ba chiêu đã rơi xuống thế hạ phong.


Thiệu Đường rất lo lắng cho Dương Quá, nhưng chính hắn lại không giúp được gì, cúi đầu suy nghĩ, khẽ vỗ Gia Luật Tề bên cạnh, nói: “Ngươi có phát hiện ra Đoạn Trường Thảo không? Sao cây nào cây nấy lại giống nhau như thế chứ?”


Gia Luật Tề nói: “Vừa rồi trước khi các ngươi đến ta đã đi tìm, nhưng lại không biết loại nào mới là Đoạn Trường Thảo. Ta lại không học y.”


Thiệu Đường nhíu mày, hiện tại Tiểu Long Nữ đã trúng độc Tình Hoa, không biết Công Tôn Chỉ có cam tâm giao giải dược ra hay không, phương pháp đơn giản nhất chính là tìm ra được Đoạn Trường Thảo, như vậy sẽ không cần cầu Công Tôn Chỉ nữa, nhưng điều đáng nói là hình dáng của Đoạn Trường Thảo giống như những loài cỏ dại khác, người ngoài nghề nhìn vào không tài nào phân biệt được. Chẳng lẽ phải thật sự giống như Gia Luật Tề nói? Đi tìm Quách Tĩnh, để Quách Tĩnh đi tìm Nhất Đăng, rồi bảo Nhất Đăng tìm sư đệ hắn, sau đó lại bảo sư đệ hắn đến tìm Đoạn Trường Thảo? … Phiền phức…


“Võ công của Dương huynh quả đúng là khiến người khác hâm mộ.” Gia Luật Tề phe phẩy chiết phiến nói.


“Đương nhiên!” Thiệu Đường cười nói.


Gia Luật Tề lại tiếp lời: “Võ công của Công Tôn Chỉ tuy kỳ lạ nhưng Dương huynh ứng đối rất cẩn thận, không lộ chút sơ hở, cho dù là ta cũng không thể làm được như vậy… nhưng còn Long cô nương…”


“Thế nào?” Thiệu Đường nghe vậy liền hỏi.


“Long cô nương dường như thủ hạ lưu tình với Công Tôn Chỉ…”


Đúng như lời Gia Luật Tề đã nói, Tiểu Long Nữ quả thật nương tay với Công Tôn Chỉ, Tiểu Long Nữ không muốn đả thương Công Tôn Chỉ, nàng luôn rất biết ơn đối phương đã chăm sóc nàng những ngày qua, không muốn đối đầu với hắn. Tiểu Long Nữ nghĩ, mọi người đều rất tốt, không ai phải bị thương cả, một lát nữa nàng sẽ nói lời cảm tạ với Công Tôn cốc chủ, giải thích rõ ràng với hắn, hắn cũng không phải người không biết đạo lý, hắn sẽ thả mọi người ra.


Nghĩ thế, Tiểu Long Nữ chỉ sử dụng sáu phần công lực. Nàng không cảm thấy chiêu thức của Công Tôn Chỉ tàn nhẫn chỗ nào, bởi vì chiêu nào của Công Tôn Chỉ cũng đều nhắm vào Dương Quá, không xuống tay với nàng, mà với Dương Quá thì nàng thấy không quá mạnh tay.


Đối với Dương Quá mà nói, võ công của y đương nhiên thuộc loại hạng nhất trong hạng nhất, học được rất nhiều bí tịch, người khác không tài nào bì kịp y, vốn đã mang trong người tuyệt kỹ phái Cổ Mộ, lại biết Cửu Âm Chân Kinh, hơn nữa nghĩa phụ y cũng truyền thụ võ công cho y, có thêm Đả Cẩu Bổng Pháp và Hàng Long Thập Bát chưởng của Hồng Thất Công. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đã cho thấy võ công của Dương Quá đúng là không phải hạng tiểu tốt, nhưng chung quy, kinh nghiệm của y không đủ, chỉ như một tiểu tử vừa mọc lông mà thôi.


Nên dù võ công của Công Tôn Chỉ không bằng Dương Quá, nhưng Dương Quá vì thiếu kinh nghiệm nên đối phó có hơi quá sức.


Lại thêm một chiêu, đương nhiên là Dương Quá và Công Tôn Chỉ đơn đả độc đấu, Tiểu Long Nữ bị đẩy ra ngoài vốn không thể giúp được.


Thiệu Đường lo lắng đứng tại chỗ, với tình hình này, Dương Quá bị chèn ép rất nguy hiểm. Gia Luật Tề cũng nhíu mày nói: “Ngươi xem nếu bọn họ sử dụng song kiếm hợp bích có bao nhiêu phần thắng?”


“Không có!” Thiệu Đường không chút do dự đã mở miệng: “Hiện tại Tiểu Long Nữ trúng độc Tình Hoa! Sao có thể dùng chứ!”


“Cùng đúng!” Gia Luật Tề gật đầu.


Thiệu Đường liếc nhìn Gia Luật Tề nói: “Hay là ngươi đến thay Tiểu Long Nữ?”


“…” Gia Luật Tề bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại bảo ta và y song kiếm hợp bích?… Đừng nói với ta ngươi không biết song kiếm hợp bích chỉ dành cho tình nhân, ta và Dương Quá tâm ý không tương thông, lần trước đánh Lý Mạc Sầu đã rất miễn cưỡng. Lúc này tám phần sẽ không thắng nổi, võ công của Lý Mạc Sầu tuy cao, nhưng chiêu thức chính trực, còn võ công của Công Tôn Chỉ rất tà môn, không thể đối phó được.”


Thiệu Đường không nói gì, chuyện này đương nhiên hắn biết, chỉ là ngoài cách này ra hắn không thể nghĩ ra được cách nào khác nữa.


Gia Luật Tề nói: “Thật ra ngươi cũng đã từng xem nguyên tác, chẳng phải sau này Cừu Thiên Xích sẽ chỉ điểm cho Dương Quá cách thắng Công Tôn Chỉ hay sao, ngươi cũng có thể chỉ điểm Dương Quá, không chừng sẽ thắng.”


Trợn trắng mắt! Thiệu Đường tức giận nói: “Ta không có sở thích học thuộc tiểu thuyết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.