Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 72: Bất khả kháng



Thiệu Đường sốt ruột, tình thế quả thật gay go đến cực điểm. Tiểu Long Nữ vốn không có công dụng gì cả, chỉ có thể đứng bên ngoài vòng chiến khua kiếm mà thôi. Còn Dương Quá bị Công Tôn Chỉ ép lui từng bước, bại thế đã định.


Thiệu Đường thật sự không thể nén giận nữa, thừa dịp Tiểu Long Nữ muốn xông lên vươn tay kéo nàng lại nói: “Long cô nương, ngươi không thể thủ hạ lưu tình! Đánh thắng rồi hãy nói chuyện khác! Dương Quá đã cược với Công Tôn Chỉ!”


Tiểu Long Nữ nhìn hai người đang đánh nhau, chần chừ một lát rồi nói: “Nhưng… chúng ta hẳn nên giải thích với Công Tôn cốc chủ, hắn nhất định sẽ rõ, sẽ thả ta…”


Thiệu Đường nhíu mày, tình hình bây giờ khẩn cấp, không cần vô nghĩa với nàng nữa, giọng điệu đương nhiên không tốt: “Hắn dựa vào cái gì mà hiểu? Dựa vào cái gì mà thả ngươi? Ta và Dương Quá cũng đã giải thích với ngươi, ngươi có hiểu không? Ngươi có nguyện ý ở cùng ta không?”


Tiểu Long Nữ nghe vậy rùng mình, ánh mắt tối đi, Thiệu Đường biết mình nói sai, nhưng hắn không giải thích. Tiểu Long Nữ hơi lặng đi một chút, nhưng sau đó nhanh chóng cầm kiếm xông tới. Thiệu Đường thở phào, nhưng dù Tiểu Long Nữ có sử dụng mười phần công lực thì chuyện đánh bại Công Tôn Chỉ vẫn không quá dễ dàng.


“Thiệu Đường ngươi đừng sốt ruột, quá cấp bách không phải là biện pháp.” Gia Luật Tề trông rất nhàn nhã, nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, nhưng thật ra chỉ có hắn mới biết, lòng bàn tay của hắn đều là mồ hôi.


Thiệu Đường không nói gì, Gia Luật Tề nói đúng, sốt ruột cũng vô dụng, hắn không giúp được gì cả.


Gia Luật Tề không có suy nghĩ sẽ ra tay, hắn cũng chẳng giúp được gì, võ công không bằng Dương Quá, mặc dù ba người cùng đối phó với Công Tôn Chỉ thì có lẽ sẽ đạt bảy tám phần thắng, nhưng bọn hắn dù sao cũng đang đứng trên lãnh địa của người khác, đối phương người đông thế mạnh, mà bên mình lại thẳng thắn vi phạm lời hẹn, Công Tôn Chỉ nhất định sẽ triệu tập thủ hạ bắt bọn họ, lúc đó tình thế sẽ càng không ổn.


“Yên tâm.” Gia Luật Tề mỉm cười, an ủi Thiệu Đường: “Dù Dương Quá thua cũng chẳng sao. Chúng ta không biết Đoạn Trường Thảo, nhưng có thể mời Quách đại hiệp đến hỗ trợ. Với tính tình của Quách đại hiệp, hắn sẽ không để Dương Quá xảy ra chuyện.”


Thiệu Đường vẫn không nói gì, giương mắt nhìn ba người so chiêu.


Công Tôn Chỉ thấy Tiểu Long Nữ sử dụng toàn lực, quát lớn: “Liễu muội! Ngươi thực sự muốn đối địch với ta?”


Tiểu Long Nữ mím môi, kiếm chiêu trong tay vẫn không ngừng, nói: “Xin lỗi Công Tôn cốc chủ. Ta… ta không thể để Quá nhi mạo hiểm…”


Công Tôn Chỉ vừa nghe thấy liền nổi giận: “Được, được lắm, là ngươi nói!” Đao quang kiếm ảnh đánh về phía Dương Quá càng thêm tàn nhẫn.


Trán của Dương Quá thấm đẫm mồ hôi, thuận thế hạ người xuống tránh thoát một đao. Y và Công Tôn Chỉ đã so gần ba trăm chiêu, không thể nói rằng y không mệt được, động tác cũng theo đó chậm lại. Đối phương dường như cũng mệt, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.


Dương Quá được Tiểu Long Nữ trợ giúp, tuy thế vẫn không có gì khởi sắc. Không bao lâu sau, Dương Quá dần mất kiên nhẫn, cuối cùng tâm tư xoay chuyển, cắn răng cầm kiếm xông lên.


Công Tôn Chỉ kinh hoảng bởi hành động của đối phương, Dương Quá vốn đã mất lực phản công, liên tục phòng thủ để bảo vệ mấy đại huyệt trên người, nào ngờ lại đột nhiên không hề phòng thủ, trực tiếp đâm kiếm tấn công chứ?


Dương Quá hạ người xuống để lộ sơ hở lớn, vạn phần nguy hiểm, hiện tại Công Tôn Chỉ chỉ cần dùng lực đạo chính xác, không đến mười chiêu đã có thể lấy mạng của y.


Nhưng Công Tôn Chỉ lại cảm thấy hoài nghi, hắn không rõ đối phương vì sao lại để lộ mệnh môn của mình, chẳng lẽ y cố ý đặt bẫy dẫn dụ mình sa vào? Công Tôn Chỉ nghĩ thế thì động tác lập tức chậm lại, cẩn thận giữ ba phần công lực.


Cơ hội khó có được, Dương Quá lập tức quỳ gối quét ngang, công kích chân hắn. Công Tôn Chỉ nhìn thấy huyệt đạo trên vai đối phương bại lộ, ngẫm nghĩ một lát, giơ cao trường kiếm đâm thẳng xuống.


Dương Quá thấy đối phương đâm kiếm, nhưng lúc này thu kiếm đã không còn kịp, chỉ có thể công kích không thể phòng thủ. Tiểu Long Nữ lo lắng, nâng kiếm cản giúp Dương Quá.


“Keng” một tiếng lớn, trường kiếm trong tay Công Tôn Chỉ và Thục Nữ kiếm trong tay Tiểu Long Nữ va chạm nhau, kình lực khiến cho kiếm của Công Tôn Chỉ bị phản chấn ra sau.


Tiểu Long Nữ kinh ngạc, nàng không ngờ Thục Nữ kiếm trong tay mình nhìn như rỉ sét mà lại sắc bén như thế, càng thêm hoảng sợ, nhanh chóng thu tay lại.


Dương Quá thì lại vui vẻ, thừa dịp Công Tôn Chỉ còn kinh ngạc để lộ sơ hở, y nhanh chóng xông lên đánh bất ngờ.


Chỉ trong vòng một nén nhang, ba người đã qua lại hơn mười chiêu. Tiểu Long Nữ tựa như đã học được bí quyết gì đó, Công Tôn Chỉ không muốn đả thương nàng nên chiêu chiêu đều nhằm về phía Dương Quá, nàng tùy tiện không che dấu mệnh môn, chuyên tâm bảo vệ đại huyệt trên người Dương Quá. Và Dương Quá thì ngày càng quen dần khi đối phó với Công Tôn Chỉ.


Hai người phối hợp như thế thật sự có mấy phần giống <Ngọc Nữ kiếm pháp>, chính yếu của bộ kiếm pháp này đòi hỏi hai người phải phối hợp ăn ý, bảo vệ môn hộ giúp đối phương. Nhưng nếu lúc này sử dụng Ngọc Nữ kiếm pháp thì phần thắng sẽ không cao, dù sao thì Tiểu Long Nữ cũng đang trúng độc Tình Hoa.


Nhưng trong nháy mắt, Dương Quá đã xoay chuyển thế cục! Công Tôn Chỉ bắt đầu loạn thủ loạn cước, công kích của hắn tám phần đều bị Tiểu Long Nữ nhìn ra, hắn thì lại phải lấy sáu thành công lực ra chú ý đề phòng những chiêu thức tấn công của Dương Quá. Cứ thế ưu thế võ công kỳ lạ của hắn cũng dần suy yếu, phòng thủ liên tục đã làm giảm thực lực của Công Tôn Chỉ. Theo lý thuyết thì võ công của Công Tôn Chỉ kém hơn Dương Quá, dần dần Dương Quá chiếm lại thế thượng phong.


Tiếp qua trăm chiêu, Công Tôn Chỉ đã không thể phản công, thấy chiêu phá chiêu, cực kỳ bị động. Dương Quá thấy thế nhếch môi, cầm kiếm đâm tới.


Công Tôn Chỉ vội nâng kiếm chống đỡ, nhưng tốc độ của hắn không nhanh bằng Dương Quá, “keng” một tiếng dùng hai thanh kiếm đỡ lại. Hắn chưa kịp tức giận thì Dương Quá lại huy kiếm tấn công. Công Tôn Chỉ biết võ công Dương Quá không tồi, nhưng không ngờ nội lực của đối phương lại cao hơn mình nhiều như vậy, “cheng”, đại đao rời khỏi tay, văng vào bụi hoa.


Công Tôn Chỉ rơi đao, bị chấn đến nỗi phải lui ra sau vài bước mới đứng vững được. Không chờ hắn lấy lại thăng bằng, Dương Quá lập tức xông lên, hắn chỉ càm thấy cổ lành lạnh, trường kiếm của đối phương đang đặt trên vai hắn, hàn khí của Quân Tử kiếm rất nặng, giữa lưỡi kiếm và cổ hắn chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, một sự mát lạnh thấu tận xương cốt.


Dương Quá xoay cổ tay, trường kiếm cũng theo đó xoay nửa vòng, khóe môi nhếch cao, nói: “Công Tôn cốc chủ, ngươi thua!”


Công Tôn Chỉ cau mày, hiển nhiên rất không cao hứng, nhưng vẫn không dám động, sợ trường kiếm kia sẽ rạch ngang cổ mình, đầu hơi nghiêng về phía sau.


“Hy vọng Công Tôn cốc chủ là một người thủ tín, dựa theo ước định vừa rồi của chúng ta, ngươi phải giao giải dược, sau đó thả chúng ta đi.” Dương Quá vẫn nở nụ cười, trường kiếm gác trên vai đối phương không di không dời.


Công Tôn Chỉ không muốn nhưng không còn cách nào khác, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ thả vào tay Dương Quá.


Thiệu Đường thấy vậy nhanh chóng bước tới, nhận cái bình, bên trong là một viên đan dược hình vuông, quả đúng là giải dược của độc Tình Hoa, thở dài, đưa cho Tiểu Long Nữ ăn.


Tiểu Long Nữ ăn giải dược xong, nói với Dương Quá: “Quá nhi, Công Tôn cốc chủ đã cho ta giải dược, chúng ta nên đi thôi, ngươi đừng làm khó hắn. Dù sao Công Tôn cốc chủ cũng có ân với ta.”


“Ta đã biết, cô cô.” Dương Quá gật đầu, nhưng không có ý thả đối phương, quay đầu nói với Gia Luật Tề: “Gia Luật huynh, ngươi dẫn theo Gia Luật cô nương, Hoàn Nhan cô nương và cô cô của ta đi trước.”


Gia Luật Tề gật đầu, thế nhưng Tiểu Long Nữ không muốn, giữ chặt cánh tay Dương Quá nói: “Quá nhi, còn ngươi thì sao? Vì cớ gì lại bảo ta đi trước, ta muốn theo ngươi.”


“Cô cô.” Dương Quá nhẹ giọng khuyên nhủ: “Các ngươi hãy đi trước, ta và Thiệu Đường sẽ lập tức theo sau, chúng ta hội hợp ở cửa hang.” Dương Quá từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, sau đó lại một mình hành tẩu giang hồ, đương nhiên biết lòng người khó lường, y không tin con người Công Tôn Chỉ, sợ hắn sẽ đổi ý, nên hạ quyết tâm để đám người Gia Luật Tề đi trước, y sẽ ở phía sau. Còn Thiệu Đường, Dương Quá biết Thiệu Đường không có võ công, nên để hắn đi trước, nhưng y lo lắng an nguy của Thiệu Đường, vả lại cũng không muốn giao Thiệu Đường cho người khác chiếu cố…


“Không!” Tiểu Long Nữ kiên định cự tuyệt: “Quá nhi không đi ta cũng không đi! Ta đi theo Quá nhi!”


“Cô cô, ngươi… Thiệu Đường! Cẩn thận!” Dương Quá muốn khuyên nàng, bỗng thấy Công Tôn Chỉ hạ vai nâng khuỷu tay lên, lập tức phát giác không ổn. Trong nháy mắt, một đạo ngân quang bay thẳng tới mặt Thiệu Đường, đó là hơn mười thanh ám khí.


Dương Quá lập tức nhảy tới, một tay giữ chặt Thiệu Đường, tay kia nâng kiếm đánh bay hơn mười thanh ngân châm. Thiệu Đường nghe thấy lời nhắc nhở của Dương Quá, chưa kịp phản ứng gì thì đã sa vào lòng Dương Quá, bị ôm nhảy ra sau mấy trượng.


“Công Tôn Chỉ! Ngươi làm gì!” Dương Quá thấy Thiệu Đường không sao thì nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên Công Tôn Chỉ vươn tay, bóp chặt cổ Tiểu Long Nữ.


Tiểu Long Nữ cũng rất kinh ngạc, lặng đi một chút, yết hầu bị bóp chặt, hô hấp cực kỳ khó nhọc: “Công Tôn cốc chủ, ngươi…”


“Liễu muội, ngươi đừng trách ta.” Công Tôn Chỉ không thả lỏng lực đạo trên tay, lạnh lùng nói.


“Công Tôn Chỉ! Ngươi dám bội ước!” Thiệu Đường nổi giận nói.


Công Tôn Chỉ cười lạnh: “Tại sao không thể bội ước? Nếu Liễu muội thủ tín, ta đương nhiên cũng sẽ thủ tín! Nhưng Liễu muội đã không làm thế…” Dứt lời lại cười lạnh.


“Ngươi muốn thế nào?” Dương Quá nhíu mày nói.


Công Tôn Chỉ thấy Dương Quá sảng khoái như thế thì có chút ngạc nhiên, nói: “Đương nhiên là giống với ước định của chúng ta rồi.”


“Không được!” Thiệu Đường không chờ hắn nói xong đã phản đối, hắn đương nhiên biết Công Tôn Chi có ý gì, ước định, đó chẳng phải bảo Dương Quá tự nhảy vào bụi Tình Hoa sao?


“Không được?” Công Tôn Chỉ thiêu mi, lực đạo trên tay tăng thêm, Tiểu Long Nữ lập tức càng khó hô hấp, “khụ khụ” ho vài tiếng, hai gò má vốn trắng bệch như bệnh nhân lúc này trở nên đỏ bừng.


“Ngươi suy nghĩ thế nào?” Công Tôn Chỉ cười lạnh, nhìn Dương Quá, “Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ thả các ngươi đi, nếu ngươi không đáp ứng ta sẽ bóp chết Liễu muội ngay tại đây, dù sao trong lòng nàng chỉ có ngươi, có ép nàng thành thân với ta nàng cũng không muốn!”


“…” Lông mày Dương Quá nhíu chặt hơn: “Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?”


“Dương Quá! Không thể…” Thiệu Đường vừa nghe đã biết Dương Quá đang dao động, muốn khuyên y, đã bị Dương Quá ôm vào lòng, một tay khẽ vỗ lưng, ý bảo không sao cả. Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn y, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể thốt ra được.


Công Tôn Chỉ châm chọc: “Dựa vào cái gì? Chỉ cần tính mạng của Liễu muội đang trong tay ta thôi là đủ rồi! Ngươi chỉ có thể làm theo lời cược!”


“Được.” Sắc mặt Dương Quá bình tĩnh, cánh tay ôm Thiệu Đường vẫn không buông, từng chút vuốt nhẹ lưng hắn, an ủi người đang bất an trong ngực: “Ta làm.”


“Dương Quá…” Thiệu Đường nghe thấy Dương Quá đáp ứng, toàn thân run lên, lúc này đối phương đã thả lỏng tay và nhẹ nhàng đẩy hắn ra.


Dương Quá sờ mái tóc Thiệu Đường, mỉm cười cúi đầu hôn lên vành tai hắn, thấp giọng nói câu gì đó. Thiệu Đường nghe thế run lên, sửng sốt nửa ngày.


“Đừng chậm chạp nữa!” Công Tôn Chỉ mất kiên nhẫn nói.


Dương Quá thấy Thiệu Đường hơi cúi đầu không nói lời nào, biết hắn mất hứng, nhưng không còn biện pháp, mỉm cười đi về phía bụi Tình Hoa. Thiệu Đường vẫn đứng yên đó không gì.


Công Tôn Chỉ đi phía sau Dương Quá, bàn tay bóp chặt cổ Tiểu Long Nữ vẫn không buông ra. Gia Luật Tề cũng không nói gì, đi đến cạnh Thiệu Đường vỗ vỗ vai hắn: “Xem ra có một số tình tiết là bất khả kháng…”


Dương Quá bước từng bước tới bụi hoa, gương mặt không có biểu tình gì, không lạnh lùng không lãnh đạm. Công Tôn Chỉ cách y hai bước, đợi đến khi Dương Quá còn mấy bước nữa là đến bụi Tình Hoa, hắn đột nhiên nâng tay đẩy mạnh Tiểu Long Nữ về phía Dương Quá. Sau đó lập tức vung tay, trong ống tay áo là vài thanh cương châm.


Dương Quá cả kinh, y vốn đang đề phòng Công Tôn Chỉ phía sau, thấy động tác của Công Tôn Chỉ rất nhanh, nhưng thật không ngờ hắn lại đẩy cô cô về phía mình! Nhanh chóng vươn tay đỡ nàng.


Tiểu Long Nữ bị bóp cổ, khí ra vào không nhiều, lúc này đầu óc rất choáng, bị Công Tôn Chỉ đẩy, lảo đảo hai bước sắp ngã xuống. Phía sau Dương Quá là bụi Tình Hoa, y lập tức vươn tay đẩy Tiểu Long Nữ ra, nhất thời mất thăng bằng, lảo đảo ra sau mấy bước. Mấy thanh cương châm kia đúng lúc này bay tới, “phập” một tiếng, ghim vào vai trái y.


Vai Dương Quá vừa bị trúng ám khí, không biết có phải do độc tính phát tác, vài giọt mồ hôi chảy xuống, đầu óc một trận mê man, dường như nghe thấy tiếng kinh hô của Thiệu Đường và đám người Gia Luật Tề, hiện tại toàn thân y đau đớn do ngã xuống đất, tựa như có vô số tiểu trùng đang gặm cắn người y, ngay cả tâm cũng đau! Đau đến nỗi không chân thật… Dương Quá biết, đó là gai của Tình Hoa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.