Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 77: Bị thấy rồi...



Cuối cùng Dương Quá vẫn cùng Quách Tĩnh đến đại doanh Mông Cổ cứu người. Nhưng khác biệt là Gia Luật Tề cũng cùng đi.


Thiệu Đường rất buồn bực, rất không vui, nhưng chẳng còn cách nào. Hoàng Dung đang có thai, người đang mang thai tất nhiên không thể đi cứu người đúng không? Tiểu Long Nữ cũng muốn đi, thật ra Thiệu Đường rất muốn nàng đi theo, trong mắt nàng chỉ có sống chết của Dương Quá, điều này là tốt cho y. Đáng tiếc Hoàng Dung chỉ nói một câu “Lỡ như người Mông Cổ thừa lúc chúng ta đi hết, kéo quân tới vây công vậy chẳng phải đã hỏng đại sự sao?” đã thuyết phục được Dương Quá, để Tiểu Long Nữ ở lại.


Ba người cứ thế tiêu sái đi đến đại doanh của Mông Cổ. Ngay từ giây phút ba người đó rời đi thì tim Thiệu Đường luôn lơ lửng ngay cuống họng, hắn biết, sẽ có một trận ác chiến trong đại doanh của Mông Cổ.


Lúc ấy Thiệu Đường cũng muốn đi cùng, mặc dù hắn không biết võ công, nhưng… ít ra… hắn đi thì sẽ cảm thấy an tâm hơn, nào ngờ Dương Quá không chịu, nói rằng quá nguy hiểm. Khiến Thiệu Đường tức giận chết được, cũng vì biết có nguy hiểm nên mới đòi theo, nếu an toàn thì hắn theo làm gì!


Lúc còn ở hiện đại Thiệu Đường là một đại thiếu gia, từ nhỏ đã không ai dám làm trái lời mình, hắn vốn đã rất bướng bỉnh, có ai ngờ Dương Quá còn bướng hơn cả hắn chứ?! Kết quả cuối cùng đương nhiên Thiệu Đường vẫn không được đi.


Hoàng Dung đương nhiên không hy vọng Thiệu Đường đi theo, nguyên nhân không phải nàng lo lắng Thiệu Đường gặp nguy hiểm, mà là, nàng vẫn chưa tin tưởng Dương Quá.


Thiệu Đường ngồi nửa ngày, an vị trong đại thính chờ nửa ngày, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng ba người kia trở về, sắc trời đã dần tối, hoàng hôn đang dần buông xuống.


“Thiệu Đường không nghỉ ngơi sao?” Không biết Hoàng Dung đã bước đến từ lúc nào, cười hòa ái: “Không cần phải lo lắng.”


Hoàng Dung chậm rãi ngồi xuống cạnh Thiệu Đường, trên mặt vẫn giữ nụ cười khẽ, tiếp tục nói: “Đúng rồi, mấy hôm trước có gửi phong thư cho Nhất Đăng đại sư, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm… chuyện này… thật ra Đoạn Trường Thảo có nhất thiết phải cần gấp đến thế không? Độc của Quá nhi…”


Thiệu Đường nghe nàng nói, thần kinh căng ra, trên sách hình như có viết, người trúng độc Tình Hoa chỉ sống được ba mươi sáu ngày? … Luôn bận rộn chăm sóc Dương Quá, vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!


“Đừng quá sốt ruột, ta tin Nhất Đăng đại sư sẽ hồi âm nhanh thôi.” Hoàng Dung thấy Thiệu Đường run run, an ủi. Một lát sau, thấy đối phương vẫn nhíu mày chẳng nói lời nào. Mỉm cười, lơ đãng nói: “Tình hình hiện giờ của Tương Dương thật sự quá nguy hiểm, khiến lòng người hoang mang… các ngươi sao có thể đến được đây?”


Thiệu Đường nhíu mày, hắn vốn không muốn trả lời Hoàng Dung, chuyện này chẳng lấy gì làm lạ, hắn vốn không có ấn tượng tốt với Hoàng Dung, nàng là một người rất thích suy đoán những ý nghĩ trong đầu người khác, có người cảm thấy đây là biểu hiện của sự thông minh, nhưng riêng hắn cảm thấy như vậy rất đáng ghét.


Thiệu Đường biết Hoàng Dung muốn hỏi vì sao mình lại biết họ đang ở trong thành Tương Dương, thế nên nói: “Hoàng bang chủ cũng có nói hiện tại Tương Dương đang gặp nguy hiểm, Quách đại hiệp nhất định sẽ đến giúp, nên chúng ta đến đây.”


“Ồ… thế cũng có lý.” Hoàng Dung suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Vậy làm sao ngươi biết Quách Tĩnh ca ca quen với Nhất Đăng đại sư? … Quá nhi nói cho ngươi biết?”


Thiệu Đường mất kiên nhẫn nhíu mày, hắn ghét nhất người khác dùng ngữ điệu hoài nghi này hỏi mình. Trước đây cũng thế, trên thương trường đều là anh lợi dụng tôi tôi lừa gạt anh, mặc dù hắn không thích buôn bán, nhưng sinh ra trong một gia đình làm thương nhân thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Tròn hai mươi tuổi, thứ mà Thiệu Đường nghe nhiều nhất chính là những loại câu hỏi mang đầy ý thăm dò này…


“Dương Quá không biết!” Thiệu Đường không muốn giải thích với nàng, nhàn nhạt trả lời, sau đó trực tiếp chuyển đề tài: “Hoàng bang chủ không lo lắng an nguy của Quách đại hiệp sao?”


“Lo lắng cũng vô dụng.” Hoàng Dung thở dài, “Nhưng ta tin võ công của Tĩnh ca ca , hẳn là có thể đối phó với người trong đại doanh Mông Cổ…”


Thiệu Đường nghe vậy cười nhạt, “Hoàng bang chủ tự tin đến vậy ư? Nhưng ta cũng rất tin một điều… nếu lần này Dương Quá không cùng đi, có lẽ Hoàng bang chủ sẽ trở thành quả phụ rồi!”


“… Hửm?!” Hoàng Dung hoảng sợ, “Ý ngươi là Tĩnh ca ca đánh không lại…”


Gật đầu, khóe môi Thiệu Đường vương chút ý cười, “Chẳng lẽ Hoàng bang chủ không biết trong đại doanh của Mông Cổ có bao nhiêu cao thủ sao? … Kim Luân Pháp Vương chính là một trong số đó!…”


“…?!…” Nét mặt Hoàng Dung vẫn rất bình tĩnh, nhưng mày liễu đã nhíu chặt, đôi mắt sáng chuyển động, cuối cùng khôi phục lại vẻ hòa ái, cười nói: “… Xem ra ngươi rất rõ tình hình bên trong đại doanh của Mông Cổ…”


Thiệu Đường tức giận nhíu mày, đột nhiên quay đầu giương mắt nhìn Hoàng Dung, hỉ nộ ái ố không chút che giấu lộ rõ trên gương mặt. Hắn thật sự rất tức giận, bị Hoàng Dung chọc giận. Nếu là trước đây đương nhiên Thiệu Đường sẽ không bị những lời này chọc giận, dù sao hắn cũng đã thấy nhiều nghe nhiều, đã miễn dịch rồi. Nhưng bây giờ đây Thiệu Đường không tài nào cười nổi, không thể nào thấy chuyện của Dương Quá như vậy mà cứ cho là của người xa lạ, vẫn nở nụ cười giả dối được… hắn ghét những thành kiến của Hoàng Dung với Dương Quá! “Hoàng bang chủ! Ngài muốn gì thì cứ nói thẳng là được!”


“…” Hoàng Dung kinh ngạc trước phản ứng của Thiệu Đường, vờ ra vẻ không hiểu gì nói: “Ta chỉ muốn trò chuyện với ngươi một lát mà thôi…”


“Hoàng bang chủ!” Thiệu Đường cắt ngang lời Hoàng Dung, hắn vốn rất lo lắng cho Dương Quá, không có tâm tình tiếu lý tàng đao với Hoàng Dung, giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Hoàng bang chủ, ngài vì sao luôn có thành kiến với Dương Quá? Dương Quá hẳn là chưa từng làm ra những chuyện có lỗi với ngươi và Quách đại hiệp?”


Hoàng Dung sững sờ, mặt biến sắc, lập tức chau mày, cũng hơi tức giận, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh “Chúng ta không muốn y lầm đường lạc lối! Như phụ thân của y…”


Chết tiệt! Thiệu Đường thực sự rất muốn mắng người, lạnh lùng cười, “Lầm đường lạc lối? Nực cười, Dương Quá là một người đầu đội trời chân đạp đất, cái gì lầm đường lạc lối?… Ngài hãy yên tâm, Dương Quá tốt hơn ngài nghĩ gấp ngàn gấp vạn lần! Nếu muốn nói Dương Quá có chỗ nào giống Dương Khang, đó chính là tính trọng tình trọng nghĩa, không bị ảnh hưởng bởi câu nói “nhận giặc làm cha” mà dùng chính đôi tay mình đâm chết vị phụ thân đã mang ân dưỡng dục mấy mươi năm!”


“Ầm” một tiếng, Hoàng Dung bị Thiệu Đường kích thích vỗ mạnh lên bàn, giọng điệu đầy vô tình: “Ngươi thì biết cái gì! Dương Khang đáng chết! Đáng bị người người phỉ nhổ kẻ kẻ chém đầu!”


Thiệu Đường nhíu chặt mày, nhếch môi: “Dương Khang có đáng chết hay không ta không màng tới! Ngươi bảo ta không biết, vậy ngươi cũng giống ta cái gì cũng không biết… ta chỉ muốn nói một điều, Hoàng bang chủ không cần phải lúc nào cũng đề phòng Dương Quá!”


Hoàng Dung không nói gì, thật ra là muốn nói lại thôi, Thiệu Đường chậm rãi đứng lên: “Nếu… Hoàng bang chủ sợ Dương Quá biết được sự thật rồi sẽ thay cha mình báo thù… vậy ngài không cần sợ nữa…! Vì Dương Quá đã biết từ lâu rồi!…”


“Cái gì?!” Hoàng Dung ngạc nhiên đến nỗi suýt chút đứng thẳng lên, mắt hạnh mở thật to, kinh ngạc nói: “Y… biết rồi?!… Không thể nào!”


“Không chuyện gì không thể!” Thiệu Đường cười, khóe miệng nhếch nhẹ, thoạt nhiên rất kỳ lạ, “… Là ta nói với y!”


“… Ngươi!” Hoàng Dung kinh ngạc nhìn Thiệu Đường, nhíu mày. Thiệu Đường càng thêm hài lòng mỉm cười, hắn không sợ người khác đề phòng mình, không sợ người khác tính kế mình, càng không sợ người khác ghét mình. Đôi khi nhìn người xung quanh cẩn thận ứng xử với mình cũng là một loại thú vị đến độc ác…


Hoàng Dung muốn hỏi thêm gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ngoài sân, dường như là giọng của Quách Phù, la hét cái gì mà đại Võ tiểu Võ ca các ngươi sao rồi, vì sao phụ thân lại bị thương, toàn thân đều là máu…


Thiệu Đường nghe vậy nét cười lạnh lùng trên mặt thoáng cái mất tăm, trong mắt dần hiện lên sự lo lắng, xoay người chạy ra ngoài. Hoàng Dung ngoài miệng nói không lo, nhưng thật ra cũng rất để tâm, nàng có thai không thể chạy, chỉ đành bước nhanh ra ngoài.


Thiệu Đường nghe giọng nói của Quách Phù, tim nghẹn ngay tại cổ họng, Dương Quá đã trở lại?! Không chút nghĩ ngợi chạy ra ngoài. Vừa chạy vào sân thì thấy một đám người đứng đó, Quách đại tiểu thư hò hét ầm ĩ, đại Võ tiểu Võ buồn bã cúi đầu, mặt tràn đầy đau khổ.


“… Dương Quá!”


Thiệu Đường đến gần, trên sách viết đoạn này Dương Quá bị Quách Tĩnh cõng về, đã rơi vào trạng thái hôn mê…


Dương Quá có vẻ rất tốt đứng bên cạnh Quách Tĩnh, Tiểu Long Nữ đứng cạnh y, dường như đang nói chuyện gì. Vì trong sân quá tối, ánh trăng lại không sáng, nhìn không rõ mặt, y thấy Thiệu Đường đến cũng bước qua.


“Tĩnh ca ca, đã về rồi.” Hoàng Dung bước tới.


“Mau dìu Quá nhi vào phòng nghỉ ngơi! Lần này cũng may nhờ có Quá nhi!” Quách Tĩnh thấy bước chân của Dương Quá lảo đảo, cảm thấy rất lo lắng, hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi, thật đúng là có chút sợ hãi!


“…!…” Thiệu Đường nghe thấy lời Quách Tĩnh liền nhanh chóng đỡ Dương Quá, nói: “Dương Quá, ngươi thế nào?”


“Không sao…” Dương Quá lắc đầu cười.


Sau đó Gia Luật Tề nói: “Thiệu Đường, nhanh đỡ Dương huynh trở về, y đã trúng mấy đao, tìm chút dược đắp vào.”


“…!…” Thiệu Đường run rẩy cả người, nhanh chóng kiểm tra xem Dương Quá bị thương chỗ nào, quả nhiên khi chạm vào dưới cánh tay Dương Quá có cảm giác nhớp nháp, là máu… Tim như quặn thắt lại…


Dương Quá nâng tay chặn lại Gia Luật Tề, cười nói: “Thiệu Đường ngươi đừng tin lời Gia Luật huynh, ta không sao! … Đây không phải máu của ta…”


Thiệu Đường không thèm để ý Dương Quá, nắm tay Dương Quá đi về phòng, lúc nắm tay trái của đối phương thì khựng lại.. chiếc nhẫn vốn đeo trên đó đã biến mất…


“Sao thế…” Dương Quá khó hiểu nhìn Thiệu Đường.


“… Không có gì, đi thôi.” Thiệu Đường lắc đầu.


Dương Quá theo tầm mắt của Thiệu Đường nhìn xuống tay của mình, chợt nhận ra, mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một vật lấp lánh trong suốt, là một chiếc nhẫn, cười nói: “Vừa rồi bị máu vẩy trúng, ta liền giấu vào ngực.” Y khẽ cong tay lại, móc nó vào ngón cái, đưa đến bên môi hôn nhẹ, “Ta sợ nó sẽ bị bẩn.”


“… Đi mau!” Thiệu Đường thấy nụ cười trên miệng đối phương, đột nhiên có cảm giác nụ cười đó mang ý trêu tức, cúi đầu kéo Dương Quá, tức giận đi về phòng… cái tên này…


Dương Quá mắt sáng thấy hai má Thiệu Đường ửng đỏ, càng thêm vui vẻ, mặc hắn kéo mình, quay lại gật đầu với Quách Tĩnh, nói: “Quách bá bá, Quách bá mẫu, chúng ta về phòng trước.”


“Được! Quá nhi nghỉ ngơi trước, chốc nữa ta sẽ cho người đưa cơm đến cho ngươi.” Quách Tĩnh vốn rất chậm chạp trong chuyện tình cảm, đương nhiên không phát hiện bầu không khí đầy mập mờ giữa Dương Quá và Thiệu Đường, ân cần đáp.


Hoàng Dung nhíu mày, thấy cử chỉ của hai người có chút… Nhìn hai người đi vào viện, Dương Quá bị Thiệu Đường kéo, trong mắt tràn đầy ý cười, nâng tay sờ sờ mái tóc của đối phương, đột nhiên mất tự nhiên khom lưng, tay phải đè chặt lòng ngực…


Dương Quá được Thiệu Đường đưa vào phòng, đóng chặt cửa, hơi dùng sức kéo Thiệu Đường ôm vào lòng…


Thiệu Đường hoảng sợ, thắt lưng bị siết chặt, nói: “… Sao vậy?”


“…” Dương Quá vẫn không buông hắn, “Không có gì…” khẽ nói. Y chỉ là hơi bất an, trận chiến vừa rồi có thể nói là kinh tâm động phách, suýt chút không toàn mạng trở về.


Thiệu Đường đương nhiên biết chuyện gì xảy ra với Dương Quá, liếc mắt nhìn y, Dương Quá lập tức trở về với dáng vẻ đầu bỡn cợt của ngày thường, cùng Thiệu Đường ngồi xuống ghế, “Máu trên người ta sẽ làm bẩn y phục của ngươi.”
Thiệu Đường khẽ thở dài, “Ngươi có mệt không, ngủ một lát?”


“Không buồn ngủ.” Dương Quá cười, cầm tay Thiệu Đường, ngón tay nhẹ lướt trên chiếc nhẫn, “Chỉ là ngực hơi đau.”


“A!” Thiệu Đường bị lời nói của Dương Quá dọa sợ, nhanh chóng nâng tay đặt lên ngực y, hỏi: “Chỗ này bị thương sao?! … Ta đi tìm thuốc!…”


Thiệu Đường chưa nói xong đã chạy ra cửa, Dương Quá túm hắn lại, kéo Thiệu Đường vào lòng, để hắn ngồi trên đùi mình, cười nói: “Ta bị thương, là do Thiệu Đường ngươi vừa chạm vào ta, ta chỉ cần nhìn thấy ngươi thì vết thương liền đau đớn.”


“…?…” Thiệu Đường khó hiểu nhìn Dương quá, khóe môi run rẩy, biết mình đang bị đùa bỡn, trừng mắt nói: “Vậy ngươi đừng quan tâm ta nữa!”


“Vậy thì không được.” Dương Quá cười vô lại, thổi hơi vào tai Thiệu Đường: “Nếu đổi lại là Thiệu Đường, vậy Thiệu Đường có đau không?…” Môi nhẹ nhàng ma sát vành tai hắn, “Ta lại muốn nữa rồi…”


Thiệu Đường nghe vậy, đầu hiện ra mấy đường hắc tuyến! Thật muốn cho y ăn một đấm, tiếc là hắn hiện giờ đang bị đối phương cầm chặt tay không thể nào động đậy. Chỉ đành mở miệng nói: “Ngươi!… Ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho ta!”


Dương Quá không trả lời, tiếp tục đầu độc bên tai đối phương, mỉm cười: “Thiệu Đường của hôm qua rất nhiệt tình rất chủ động…”


“…” Mặt Thiệu Đường “đinh” một tiếng đỏ bừng, xù lông rồi! Nhớ hôm qua… mất mặt chết được!…


“Hay là ngươi chủ động hôn ta một cái, ta sẽ đi nghỉ ngơi…” Dương Quá tiếp tục dụ dỗ.


Cái tên này! Được voi đòi tiên!…


Dương Quá mỉm cười, một tay vòng quanh thắt lưng Thiệu Đường, tay kia nắm cằm hắn, nhẹ nhàng xoay lại, môi hai người chỉ cách nhau không đến một tấc, chóp mũi gần như chạm vào nhau… có thể cảm nhận rất rõ ràng hơi thở của nhau…


Dương Quá nhìn Thiệu Đường đang ở ngay cạnh mình, đôi môi đỏ thẫm mím nhẹ, run run, tựa như đang trêu người… Tim lập tức đau đớn, thậm chí lan khắp toàn thân…


Thiệu Đường nhìn Dương Quá, mặt đỏ đến như chảy máu, chưa từng thấy qua da mặt ai dày đến vậy! Vốn đã quyết định có chết cũng không làm chuyện mất mặt nữa, cái gì mà chủ động vì ta… dọa người!… Nhưng chưa chờ hắn suy nghĩ xong, đột nhiên thấy những giọt mồ hôi chảy ra trên chóp mũi đối phương… tim trở nên căng thẳng…


“Ngươi có khuynh hướng tự ngược à!” Thiệu Đường tức giận mở miệng.


Khóe môi Dương Quá khẽ nhếch, không nói gì, chỉ giương mắt nhìn Thiệu Đường.


Đôi mắt hoa đào của Thiệu Đường híp lại, đột nhiên nâng hai tay ôm cổ Dương Quá, thoáng chốc khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần hơn, cuối cùng là môi chạm môi…


Dương Quá chỉ cảm thấy có cái gì đó ấm áp, ẩm ướt và mềm chạm vào miệng mình, môi Thiệu Đường khe khẽ ma sát, khiến y si mê, cảm giác tê dại ngứa ngáy càng khiến đầu y nóng lên. Độ cung nơi khóe miệng càng lớn, nhưng không chờ y đắc ý, thì môi bỗng cảm thấy đau đớn… y bị cắn…


Thiệu Đường chủ động hôn y, nhẹ nhàng liếm liếm, cảm giác tê dại khiến hắn run rẩy, cơn giận dâng trào, lập tức “hung hăng” cắn một cái!


Nói là “hung hăng” nhưng thật sự hắn không dám cắn mạnh, sợ sẽ khiến y bị thương. Dương Quá thấy đau, nhưng không có mùi máu, y mỉm cười, lập tức đảo khách thành chủ…


Mặt Thiệu Đường đỏ hơn, hé môi thở dốc, nhưng vẫn mặc Dương Quá cướp đoạt, khiến nụ hôn càng sâu thêm. Chiếc lưỡi linh hoạt trườn vào, quét nhẹ, liếm từng chi tiết trong khoang miệng, khiến Thiệu Đường không thể đè nén được tiếng rên, phát ra những độc âm “ưm ưm”. Tiếng rên đó càng khiến y thêm động tình…


Dương Quá hôn Thiệu Đường, một tay vòng qua eo hắn, men theo khe hở của vạt áo luồn vào trong, cảm giác trơn mềm nơi tay khiến Dương Quá ngày càng tham lam, không ngừng sờ soạng thắt lưng hắn.


Thiệu Đường vốn đã bị hôn đến tê dại đứng không vững, nửa ngồi trên người Dương Quá, đột nhiên cảm thấy eo hơi mát, chưa kịp phản ứng thì đã thấy được một bàn tay đang sàm sỡ mình, cảm nhận được những vết chai do luyện kiếm trong lòng bàn tay đối phương, hơi sần, cảm giác càng rõ ràng hơn…


Không nhịn được sự trêu chọc như vậy, toàn thân Thiệu Đường run rẩy, rên một tiếng, nhưng miệng bị Dương Quá hôn vốn không nói được lời nào, đai lưng thì lỏng lẽo, muốn tránh tay Dương Quá, nhưng càng giống như đang phối hợp với đối phương, làm Dương Quá thêm hưng phấn.


“Bịch!”


Đột nhiên “bịch” một tiếng, khiến Thiệu Đường đang động tình hoảng sợ. Dương Quá thì chỉ nhíu mày…


“Các ngươi… các ngươi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.