Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 8: Song kiếm hợp bích là như vậy sao?



"Không sao chứ?" Dương Quá trong lòng thở dài một hơi, kéo Thiệu Đường ra phía sau, mày hơi nhíu lại, nói với Lí Mạc Sầu, "Sư bá, ra tay với một người không có võ công, chẳng lẽ không sợ tổn hại đến thanh danh của người sao?"


Lí Mạc Sầu không nói gì, nửa ngày mới mở miệng: "Dương Quá, không cần ỷ vào chỗ dựa là sư phụ ngươi mà không để tôn trưởng vào mắt."


"Dương Quá không dám!" Dương Quá nói giọng thản nhiên, nhưng không nhún nhường, ngược lại dường như có chút tức giận.


"Nga? Không dám?" Giọng nói của Lí Mạc Sầu trở nên kì quái, "Tốt lắm, nếu sư điệt nghe lời như thế ... vậy giao □ ra cho ta!"


"Thứ ta không thể!"


Lí Mạc Sầu cười càng thêm không kiêng nể gì, "Nếu Tiểu Long Nữ cùng xuống núi với ngươi, đó là làm trái môn quy, □ kia đương nhiên là cho ta, chẳng lẽ ... còn muốn ở trên tay nàng sao, kia chẳng phải là làm bẩn bí tịch bổn môn!"


"Ngươi! ...!" Dương Quá đảo mắt buộc mình bình tĩnh.


"Ta nói không đúng sao?" Lí Mạc Sầu không nhanh không chậm, như đi dạo mà bước về trước hai bước, "Các ngươi hai cẩu nam nữ nếu như không có gì, nàng sao có thể nguyện ý rời Cổ Mộ, nguyện ý xuống núi cùng ngươi!"


"Lí Mạc Sầu!"


"Nóng nảy sao?" Lí Mạc Sầu tiếp tục nói: "Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm!"


"Ngươi ..." Dương Quá tức đến hai mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt lại, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng không có cảm giác đau đớn nào.


"Dương Quá!" Thiệu Đường thấy thế có chút sốt ruột, Dương Quá đã phát cáu rồi, vội vàng bắt lấy tay Dương Quá đặt trước ngực mình, nhẹ nhàng lắc lắc, "Đừng trúng kế của nàng!"


Quay đầu, trong lòng Dương Quá không khỏi căng thẳng, làn da của Thiệu Đường vốn đã trắng, lúc này lại càng trắng bệch, trên trán có vài giọt mồ hôi, chậm rãi dời tầm mắt xuống, ngay cả bàn tay nắm chặt tay mình cũng ra chút mồ hôi. Đầu vai của Thiệu Đường, vốn là y phục lam nhạt, lại loang lổ lấm tấm một chút màu đỏ, là do vừa rồi Lí Mạc Sầu chụp lên.


Dương Quá trở lại nắm tay Thiệu Đường, hàng lông mi thật dài che đi tình tự trong con ngươi, khi nhìn về phía Lí Mạc Sầu, dĩ nhiên là nụ cười rạng rỡ, "Sư bá, nếu ngài muốn lấy □ của sư phụ ta, thì ta không thể làm chủ được." Đang nói bỗng nhiên cao hứng hướng bên ngoài vẫy vẫy tay, "Sư phụ ta không phải đã đến đây rồi sao!"


Kinh hoảng! Lí Mạc Sầu vội vàng chạy ra ngoài, sắc trời u ám của hoàn hôn khiến cảnh vật thêm mơ hồ, nhưng vẫn như cũ không có đến sự xuất hiện của cái bóng trắng nào cả.


"Dương ..." Lí Mạc Sầu định nói chuyện, bỗng nghe thấy một trận tiếng động, ngân quang xẹt qua!


Dương Quá lại lừa nàng, Tiểu Long Nữ đi đâu mình còn không biết, sao có thể xuất hiện trước mắt chứ. Thừa dịp trong phút chốc nàng trở lại kia, Dương Quá trở mình rút bội kiếm bên hông Gia Luật Tề ra, nhanh như điện xẹt, làm cho Lí Mạc Sầu không kịp đề phòng.


Lùi người lắc mình, Lí Mạc Sầu né tránh đến thật chật vật, Lục Vô Song bên cạnh đã bị Dương Quá nâng tay đẩy, đưa đến cạnh Gia Luật Tề. Gia Luật Tề trông thấy võ công của Dương Quá mặc dù cao, nhưng vẫn không phải đối thủ của Lí Mạc Sầu, liền cầm lấy bội kiếm của Gia Luật Yến, trợ Dương Quá đánh lui địch.


"Biểu muội!" Trình Anh cách đó không xa thấy Lục Vô Song thoát hiểm, liền chạy ngay đến, giữ chặt Lục Vô Song nói: "Thế nào, có bị ma nữ kia đả thương hay không?"


"Không có." Lục Vô Song lắc đầu, vừa mới kịp hoàn hồn, thấy mình hiện tại đã an toàn, giương mắt nhìn ba người Dương Quá, Gia Luật Tề cùng Lí Mạc Sầu đang đánh tới đáng lui, đảo mắt đã ra khỏi tửu gia.


Thiệu Đường chỉ có thể lo lắng suông, không giúp được gì, tuy rằng Dương Quá không bị Lí Mạc Sầu chọc giận, nhưng nhìn tình hình trước mắt này, cho dù là người không biết võ công cũng có thể thấy được rõ ràng, Lí Mạc Sầu tuyệt đối chiếm thế thượng phong.


Nhấc chân muốn đuổi theo ba người, nhưng vai Thiệu Đường đột nhiên trầm xuống, một bàn tay không biết vô ý hay cố tình chụp lên vị trí bị thương của hắn, không chút lệch lạc nào. Đau đến run rẩy, Thiệu Đường thở ra một tiếng, đừng nói dùng lại đòn vật qua vai vừa rồi, đến ngay cả đứng cũng đứng không vững!


"Tiểu tạp chủng! Cô nãi nãi còn chưa tính với ngươi, ngươi dẫn Lí Mạc Sầu đến bắt ta, nhất định là cùng một phe với Lí Mạc Sầu!" Người bắt lấy Thiệu Đường không cần nghi ngờ chính Lục Vô Song, trong giọng nói tràn ngập hận ý.


"A, đau ..." Trên tay Lục Vô Song tăng thêm ba phần lực đạo, Thiệu Đường lập tức đau đến sắp ngất, tuy đối phương chỉ là một nữ tử cao bằng mình, nhưng dù sao đi nữa cũng là người tập võ, đau đớn trên vai lúc này đã làm hắn ăn không tiêu, không có chút sức lực nào để trả đòn.


"Biểu muội! Ngươi làm gì vậy ..." Trình Anh không kịp ngăn lại, Gia Luật Yến đứng bên cạnh vừa muốn lên hỗ trợ quay đầu nhìn lại, thiếu chút tức điên, đi lên một bước bổ xuống cánh tay Lục Vô Song, sau đó không chờ nàng phản ứng, xoay người giơ chân lên, gon gàng lưu loát đá Lục Vô Song ngã xuống.


"Ngươi này nữ nhân điên!" Gia Luật Yến cẩn thận kéo Thiệu Đường đứng lên, đầu vai ướt một mảng lớn, đỏ thắm, đã sớm không còn nhìn ra màu lam ban đầu.


"Ngươi! ..."


Trình Anh vội vàng nói: "Biểu muội, không cần náo loạn, chúng ta mau ra ngoài xem xem."


"Hừ!" Lục Vô Song không cam lòng phất tay áo, căm giận đi ra ngoài.


"Thiệu huynh đệ cảm thấy thế nào? Ta giúp ngươi băng bó một chút!" Gia Luật Yến có chút luống cuống, nàng là một đại tiểu thư, tất nhiên không biết chiếu cố người khác, lúc này thấy đầu vai Thiệu Đường đổ máu không ngừng, mạt đỏ trên mặt còn có xu hướng khuếch tán xuống dưới.


"Không sao." Thiệu Đường chưa từng chảy máu nhiều đến như vậy, cũng có chút sợ hãi không biết nên làm thế nào, nhưng nhìn biểu tình sắp khóc ra của Gia Luật Yến trước mặt mình, miễn cưỡng nâng cao tinh thần, cười nói: "Mau đi ra xem, ta sợ ca ca ngươi cùng Dương Quá không kéo dài được thêm bao nhiêu thời gian, cần nghĩ một biện pháp khác!" Nói xong kéo Gia Luật Yến cùng đi ra ngoài.


Lúc này bên ngoài cũng đã đến hồi gay cấn, Dương Quá hai mắt đỏ sậm, có chút lo lắng, Gia Luật Tề cũng không tốt hơn được bao nhiêu, võ công cũng không thể hoàn toàn thi triển ra hết. Lí Mạc Sầu ngược lại khí định thần nhàn, đánh đến thật nhàn nhã.


"Ta cũng lên hỗ trợ!" Gia Luật Yến nhìn đến sốt ruột, định xông lên với hai bàn tay không.


"Không được!" Thiệu Đường kiên định giữ chặt Gia Luật Yến, lắc đầu nói: "Ngươi không thể đi ..."


"Không cho ngươi đi!" Lục Vô Song bên cạnh cướp lời: "Sách sách, ngươi sợ Lí Mạc Sầi bại trận sao? Hay là sợ nữ nhân này chạy, không ai bảo hộ ngươi, sợ ta giết ngươi?"


"Nữ nhân điên! Ngươi nói cái gì?" Gia Luật Yến cắn răng nói.


"Không sao." Thiệu Đường căn bản không nhìn đến Lục Vô Song, nói với Gia Luật Yến: "Nhiều người không nhất định là sẽ thắng, hơn nữa ngươi lại không có binh khí, ngược lại sẽ càng loạn ..."


"Thí thoại!" Lục Vô Song quyết tâm cho rằng Thiệu Đường không phải người tốt, kéo lấy cánh tay Trình Anh, "Biểu tỷ, chúng ta lên!"


"Được!" Trình Anh thấy Dương Quá cùng Gia Luật Tề sắp chống đỡ không được nữa, lên tiếng rồi cùng xông lên với Lục Vô Song.


"Làm sao đây?" Gia Luật Yến thấy nhị ca mình đã trúng một chưởng, không khỏi lo lắng.


Làm sao đây? Ta cũng muốn biết! Thiệu Đường cảm thấy đầu mình càng thêm choáng váng, máu đã mất rất nhiều, mồ hôi trên lưng chảy ròng ròng, bị gió đêm thôi qua, lạnh muốn chết, rùng mình rồi lại liên tục rùng mình. Quách Phù a Quách Phù! Ngươi ở đâu! Không phải là lúc Quách Phù lên sân khấu sao? Sao còn chưa gặp người nữa? Nếu không đến thì chuẩn bị đi nhặt xác đi!


Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Thiệu Đường gấp đến giậm chân. Lục Vô Song cùng Trình Anh sớm đã bị Lí Mạc Sầu hai chưởng đánh trúng, ngã xuống bên cạnh, Dương Quá cũng trúng một chưởng.


Thiệu Đương tự nhủ bản thân phải bình tĩnh a bình tĩnh, Quách Phù không đến thì Tiểu Long Nữ đến cũng được a. Nàng có thể cùng Dương Quá song kiếm hợp bích, Lí Mạc Sầu không phải chỉ sợ nó thôi sao! Nhưng ...


"Ai? Song kiếm hợp bích?!" Thiệu Đường không ngừng lải nhải một câu này, song kiếm hợp bích có thể không? Kia ... trên sách không phải có nói Gia Luật Tề là đồ đệ của Chu Bá Thông sao, vậy thì sẽ biết võ công của Toàn Chân Giáo! Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá song kiếm hợp bích không phải là một người Toàn Chân Giáo sử dụng chiêu Ngọc Nữ kiếm pháp gì đó ư ...


Thiệu Đường cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hoang đường, bất quá lúc này cũng không hơn được bao nhiêu, liền tiến lên mấy bước, hét lớn: "Thanh Ẩm Tiểu Chước!"


Dương Quá cùng Gia Luật Tề nghe được nhất thời sửng sốt, không kịp phản ứng bị Lí Mạc Sầu đánh lui ba bước. Thiệu Đường trong lòng kêu to "Ngu ngốc", tiếp tục hét: "Ngốc chết được ngốc chết được! Các ngươi không biết sử dụng kiếm à, mau sử dụng đi, 'Thanh Ẩm Tiểu Chước!'"


>>Hết chương 8<<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.