Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 94: Người hỉ người bi



Thiệu Đường chỉ cảm thấy bị Dương Quá làm đến toàn thân đau nhức, một chút khí lực cũng không còn, ngón tay miễn cưỡng cũng không động đậy được chút nào, giống như thân thể không phải của mình.


Không cam lòng trừng mắt, đối phương lại một vẻ tươi cười, hơn nữa càng cười càng sáng lạn, tinh thần vô cùng phấn chấn. Thiệu Đường thật muốn đánh người, nếu bây giờ còn có sức lực đánh người, cậu nhất định sẽ vui vẻ mà cho hắn một đấm!


Dương Quá tâm tình vô cùng tốt, khóe miệng không tự giác mà hơi nhếch lên, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười. Bất quá nhìn Thiệu Đường lúc này, hắn lại cảm thấy có chút đau lòng.


“Thiệu Đường, ta mang ngươi đi.”


Vô nghĩa! Không đi còn ở lại chờ người ta đến xem sao! “…… Nga.” Thiệu Đường hữu khí vô lực lên tiếng, thật sự cậu không khí lực nói chuyện, lại nghĩ đến nơi bọn họ đang ở….. là đại điện Trùng Dương cung của Toàn Chân Giáo! Thiệu Đường không khỏi cảm thấy xấu hổ, bọn họ tại đây trong đại điện ngây người lâu như vậy, cho dù cửa phòng có đóng, những người bên ngoài căn bản nhìn không thấy tình huống nơi này, nhưng là!…… Bất quá!…… Khẳng định!…… Như thế nào khả năng không nghĩ ra a, thời điểm Dương Quá ôm hắn vào còn thật sự vô cùng nghiêm túc nói hai chữ — động phòng!……


Thiệu Đường càng nghĩ càng hắc tuyến, hơn nữa vừa rồi Dương Quá trêu đùa hắn…… Toàn Chân ngũ tử bị điểm huyệt đứng ở bên ngoài không biết là có nghe thấy hay không……


…… Là ai đã nói, người võ công tốt liền ngay cả mấy thanh âm tơ bông lá rụng đều nghe được rành mạch……


Kia……


Mặt Thiệu Đường đều tái lên, thật muốn tự tay bóp chết cái tên đầu sỏ đang cười đến dương quang chói lọi kia! Toàn Chân ngũ tử võ công như thế nào có thể không tốt a, kia chẳng phải là miễn phí cho người khác nghe trực tiếp?!……


“Thiệu Đường ngươi mệt mỏi trước hết nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.” Dương Quá nhìn thấy Thiệu Đường sắc mặt không tốt lắm, một bên nói một bên nhặt quần áo lên. Trong đại điện tìm không thấy nước, đành phải qua loa lau sạch một chút, thay cậu cẩn thận mặc áo, sửa sang lại y phục cho chỉnh tề.


Cảm thấy thẹn thì cảm thấy thẹn, tức giận thì tức giận, Thiệu Đường cũng thật sự mệt chết, tùy ý Dương Quá giúp cậu, liền tựa vào người hắn ý thức bắt đầu mơ hồ. Đợi thời điểm cho Dương Quá sửa sang lại tốt hết thảy mới phát hiện, Thiệu Đường cư nhiên tựa vào trong lòng mình mệt mỏi mà ngủ, hô hấp đều đều, lông mi thật dài khẽ run run.


Đợi cho Thiệu Đường đã khỏe hơn mà mở mắt, đã là sáng sớm ngày hôm sau.


“Tê –” Đau chết! Thiệu Đường lúc tỉnh dậy ý thức vốn đang không rõ lắm, thân thể cử động một chút, chỉ cảm thấy dưới thân một trận đau đớn, như bị xé rách, vùng thắt lưng cũng truyền đến cảm giác đau nhức không thôi, lập tức liền không dám nhúc nhích.


Trong lòng nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Dương Quá, lúc này Thiệu Đường mới coi như là thật sự tỉnh ngủ, chút buồn ngủ vừa rồi liền biến mất tăm. Lúc này cậu phát hiện mình đang nằm  trên một chiếc giường nhỏ, cậu nhìn lại bốn phía, đây là căn phòng nhỏ cậu ở mấy hôm trước. Sau khi Thiệu Đương mê man, Dương Quá liền đem cậu tới nơi này.


“…… Dương Quá ?” Thiệu Đường nhìn chung quanh một vòng, phòng vốn không lớn không nhỏ, liếc mắt một cái liền đã nhìn hết, cũng không thấy thân ảnh người kia……


Thiệu Đường không biết sao trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng, xoay người, bất chấp thân thể có chút không khoẻ, lại từ trên giường đi xuống, chân nhuyễn thiếu chút nữa té ngã, “Loảng xoảng ” một tiếng đụng vào chiếc giá gỗ bên cạnh, mới có thể mượn lực đứng vững.


Trong lòng Thiệu Đường một khắc sợ hãi…… Kia bỗng nhiên cảm thấy không quá chân thật, cậu  thật sự lại gặp được Dương Quá sao?……


Thiệu Đường còn không kịp đi ra, cửa phòng “Chi nha” Một tiếng liền mở, nhưng đi vào cũng không phải Dương Quá !


“Lý Mạc Sầu ?!” Thiệu Đường giật mình mở to hai mắt, sợ run một lát.


Người vừa đi vào còn không phải xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu còn có thể là ai?!


Lý Mạc Sầu không lạnh không nóng nói: “Ngươi tỉnh? Vậy đem vật này giao cho ngươi cũng được.” Nói xong từ trong lòng lấy ra bình nhỏ đưa tới trước mặt cậu.


Thiệu Đường lại là ngẩn ra, theo bản năng tiếp. Chợt nghe Lý Mạc Sầu khẩu khí có chút tức giận nói: “Đây là giải dược……. Vốn vừa rồi muốn đưa cho Dương Quá, bất quá tiểu tử kia vội vàng hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, ngược lại còn bảo ta ở bên ngoài chờ.”


“……” Thiệu Đường vừa nghe nàng nói “Vội vàng hoang mang rối loạn”, thần kinh lại căng thẳng, lại xảy ra chuyện gì nữa?! Vừa định hỏi lại, đối phương lại một cái phất tay áo, trong chớp mắt liền biến mất ở cửa.


Thời điểm Thiệu Đường đuổi theo, đã sớm không còn bóng dáng Lý Mạc Sầu, thế nhưng lại đụng phải người trong lòng.


“Thiệu Đường, ngươi như thế nào lại ra đây?”


“Ngươi……”


“Trở về nghỉ ngơi một chút đi.” Dương Quá một tay giữ lấy vai cậu, một tay bế người lên, nói: “Xem, ta dậy thật sớm đi bắt con thỏ, tí nữa nướng cho ngươi ăn.”


“Ngươi đi ra ngoài bắt thỏ?” Sẽ không phải vừa rồi Lý Mạc Sầu nói hắn vội vàng đi có việc là đi bắt con thỏ đi? Thiệu Đường cảm thấy cậu khẳng định còn chưa có tỉnh ngủ, theo không kịp đối phương……


“Đúng vậy. Ngoan ngoãn nằm xuống.” Dương Quá gật đầu, đem cậu đỡ lên giường, nói: “Đêm qua ngươi cũng chưa ăn cái gì liền trực tiếp ngủ, ta nghĩ ngươi buổi sáng sẽ đói, liền dậy sớm đi lên núi kiếm chút gì ăn. Bất quá ta nghĩ đến lúc ngươi tỉnh chắc cũng đã tối, như thế nào sớm như vậy đã dậy?”


“……”


Hết chỗ nói rồi, Thiệu Đường cảm thấy khóe mắt mình run rẩy vài cái, nói: “…… Ngươi vừa rồi gặp được Lý Mạc Sầu ?”


Gật đầu, “Ân, ta vừa rồi muốn đi ra ngoài, kêu nàng giúp ta nhìn ngươi.”


“……”


Lúc này không chỉ là khóe mắt run rẩy …… Lý Mạc Sầu nói hắn vội vàng hoang mang rối loạn là đi bắt con thỏ?!…… Làm hại cậu lo lắng nửa ngày, là bắt thỏ…… Thiệu Đường bỗng nhiên cảm thấy cậu cùng Dương Quá ở một chỗ sau này thần kinh chắc phải chịu đựng rất nhiều ……


Dương Quá nào biết đâu rằng hiện tại Thiệu Đường suy nghĩ cái gì, dém kĩ chăn cho cậu liền ra ngoài bắt đầu nướng thịt thỏ. Thiệu Đường vừa ăn thỏ nướng vừa nghĩ, buổi sáng ăn như vậy có phải không rất nhiều mỡ không……


Nếm qua điểm tâm, Thiệu Đường mới nghĩ đến tiểu bình sứ Lý Mạc Sầu cho cậu, đem ra đưa cho Dương Quá.


Dương Quá biết Lý Mạc Sầu đến tìm hắn, lại không biết là làm gì, nhìn thấy bình sứ lại vô cùng sửng sốt, không hiểu được nàng như thế nào lại đem giải dược cấp cho mình, chẳng lẽ cô cô thật sự đem Ngọc Nữ Tâm Kinh đưa cho nàng ?


Lo lắng cũng chỉ là lo lắng, dù có lo lắng nữa thì cũng không biết phải làm gì.


Hai người ở phòng nhỏ ngốc hai ngày, Thiệu Đường cơ hồ là nằm trên giường hai ngày. Đợi cho ngày thứ ba sáng sớm, Thiệu Đường liền rốt cuộc ngốc không được, cậu hiện tại lo lắng thân thể Dương Quá. Tuy rằng độc của Lý Mạc Sầu đã giải, nhưng trên người hắn còn có độc tình hoa chưa giải.


Thiệu Đường cùng Gia Luật Tề đã nói tốt, đợi cho Gia Luật Tề mang theo Thiên Trúc thần tăng đến Tuyệt Tình cốc tìm được rồi đoạn trường thảo liền đưa đến Chung Nam sơn, nhưng đã qua một tháng, cũng không thấy người tới. Điều này làm cho Thiệu Đường suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


Thiệu Đường quyết định đến tuyệt tình cốc, Dương Quá tự nhiên sẽ không phản đối, dù sao chỉ cần hai người có thể ở cùng nhau, đến nơi nào cũng không phải là giống nhau sao?…… Đáng tiếc, lúc này hắn còn không biết việc “ở cùng một chỗ” …… lại nói dễ hơn làm!……


……


Đợi cho Thiệu Đường cùng Dương Quá đến Tuyệt Tình cốc mới phát hiện, nơi này thay đổi rất nhiều, việc càng làm người ta thấy kì quái là những nam nữ mặc quần áo màu lục không thấy đâu cả, căn nhà đá trước kia cũng không có một bóng người, sơn cốc to như vậy lúc này có chút trống trải tịch liêu……


“Những người ở nơi này tại sao lại không thấy?” Dương Quá cảm thấy kỳ quái, không khỏi nói.


“Ta làm sao biết được.” Thiệu Đường không thèm để ý hắn nói.


Dương Quá lại cười rộ lên, đưa hắn ôm vào trong ngực, nói: “Thiệu Đường của ta không phải cái gì cũng biết sao? Ta vẫn đều nghĩ ngươi là thiên tiên hạ phàm, không có gì không biết a.”


Trờ mặt xem thường, Thiệu Đường mặc kệ hắn, từ sau khi rời khỏi Trùng Dương cung, người này da mặt ngày càng dày, cũng không có việc gì liền quấn lấy cậu trêu đùa một phen, lại nhân lúc sơ hở ăn đậu hủ người ta. Vừa mới bắt đầu Thiệu Đường còn phản đối đôi câu, đổi lại đối phương càng chọc nhiều hơn. Nếu như cậu bị chọc giận đến đỏ mặt, Dương Quá lại cợt nhả, nếu là tức giận đến đánh hắn, đối phương cũng thí điên thí điên chạy lại cho cậu đánh. Khi đó Thiệu Đường liền đầu đầy hắc tuyến, hắn trước kia như thế nào không phát hiện, Dương Quá người này lại…. chân chó như vậy…


Dương Quá thấy Thiệu Đường không để ý tới hắn cũng không buốn chán, bắt đầu giở trò, tay đặt ở thắt lưng cậu bắt đầu sờ soạng, càng ngày càng không kiêng nể gì.


“…… Dương! Quá!” Thiệu Đường kinh nhảy dựng, người này…… Hắn vốn muốn mặc kệ Dương Quá, ai ngờ tay đối phương sờ lung tung như vậy, cuối cùng dừng lại thắt lưng, nhưng lại đưa tay vào áo cậu không nặng không nhẹ xoa nắn, da thịt chạm nhau, ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới làm cậu khẽ run.


“Rốt cuộc ở nơi nào a? Có thể hay không là Lão hòa thượng kia gạt người ! Căn bản là không có a!”


Dương Quá vừa mới muốn cùng Thiệu Đường làm chút động tác thân mật, lại nghe được tiếng người nói. Thanh âm không lớn, có chút quen tai, Thiệu Đường căn bản có lẽ nghe không được, nhưng hắn lại nghe rành mạch.


“Biểu muội……. Vẫn là mau tìm đi.” Trình Anh biết Lục Vô Song không kiên nhẫn, nói: “Thần tăng hẳn là sẽ không sai đâu.”


“Cái gì không có sai a!” Lục Vô Song đứng thẳng người lên, tay phải quét ngang, mang theo vỏ kiếm bảo kiếm tạt một đống cỏ dại, nói: “Cái gì đoạn trường thảo, căn bản là là gạt người ! Không có! Bằng không mọi người tìm lâu như vậy, đã sớm nên tìm được rồi! Huống hồ, ngươi nhìn đi, ngày đó Thiên Trúc thần tăng vẽ đoạn trường thảo, nhìn xem giống cái gì, không phải là cỏ dại bình thường sao? Căn bản không có khác nhau a!”


“Ai……” Trình Anh thở dài, cũng không biết nói cái gì cho phải.


“Hai vị như thế nào ở trong này?”


Âm thanh xuất hiện làm Trình Anh và Lục Vô Song đang tìm kiếm giật mình, ngẩng đầu liền nhìn đến kia chủ nhân thanh âm đang mỉm cười đứng cách họ không xa, làm hai người vừa mừng vừa sợ.


“Chàng ngốc?!”


“Dương đại ca?!”


Dương Quá nghe được Lục Vô Song cùng Trình Anh nói chuyện, liền mang theo Thiệu Đường đến đây, liền nghe được các nàng nói, tựa hồ là ở nơi này tìm cái gì đó.


“Các ngươi đang tìm đoạn trường thảo sao? Còn chưa có tìm được?” Thiệu Đường tự nhiên cũng nghe đến, khẽ nhăn mày, nguyên lai là còn không có tìm được đoạn trường thảo, bằng không Gia Luật Tề đã sớm tới Chung Nam sơn! Nhưng …… Đoạn trường thảo không phải là mọc ở Tuyệt Tình cốc sao? Không phải dễ tìm lắm sao? Thế nhưng vì sao bây giờ còn chưa có tìm được……


Lục Vô Song cùng Trình Anh lúc này mới chú ý tới Thiệu Đường, không khỏi có chút cô đơn. Dương Quá đang nắm lấy tay Thiệu Đường, cho người khác cảm thấy một loại cảm giác thân mật……


“Đúng vậy.” Trình Anh rất nhanh liền phản ứng, nói: “Chúng ta là tìm đoạn trường thảo. Nhưng đã qua vài ngày vẫn chưa tìm được……. Đúng rồi, Dương đại ca thân thể ngươi không có việc gì chứ? Ta nghe nói đoạn trường thảo này là để giải độc cho ngươi……”


“Đa tạ.” Dương cảm tạ làm cho người ta cảm thấy có chút khoảng cách, “Ta hiện tại rất tốt, độc trong thân thể tạm thời không có gì trở ngại.”


“Vậy là tốt rồi……”


Bốn người còn nói mấy câu, nguyên lai sau lần thứ hai đánh lén Quân doanh Mông Cổ hỏa thiêu lương thảo, đại quân Mông Cổ bởi vì lương thảo không còn nhiều không đủ cung cấp cho binh sĩ đành tạm thời buông tha tiến công Tương Dương, thành Tương Dương cũng tạm thời có được bình yên. Sau Gia Luật Tề lại cùng Thiên Trúc thần tăng khởi hành đến tuyệt tình cốc, Hoàng Dung bởi vì có thai không tiện di chuyển, nhưng mấy người Lục Vô Song cùng Trình Anh, Gia Luật Yến thật ra không quá yên tâm vì thế liền đến đây.


Trình Anh mang theo hai người đến đại sảnh tiếp khách mà họ tới trước kia, Lục Vô Song chạy tới thông tri cho mọi người việc Dương Quá cùng Thiệu Đường tới tìm Đoàn trường thảo.


“Dương huynh đệ, Thiệu huynh đệ, các ngươi đã đến!” Gia Luật Yến dẫn đầu đi vào, nhìn thấy Dương Quá cùng Thiệu Đường đều mạnh khỏe, đương nhiên thật cao hứng, vui mừng nói: “Dương huynh đệ, ngươi lúc trước làm mọi người thật sợ hãi. Như thế nào đang êm đẹp, đi đại doanh Mông Cổ lại không trở về a?”


“Chính là gặp một ít phiền toái.” Dương Quá cười nói.


“Tam muội, người ta vừa đến liền hỏi này hỏi nọ.” Gia Luật Tề theo vào đến, không khỏi cười, nói.


“Gia Luật huynh.” Dương Quá gặp Gia Luật Tề gật gật đầu, cũng không ân cần hỏi han.


Gia Luật Tề cũng không để ý, trên tay cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, bỗng nhiên “Rầm” một tiếng đứng lên, mắt phượng bán mị lên, con ngươi chuyển động, trên mặt lập tức xuất hiện hiểu rõ thần sắc, mắt lại càng cong, rất giống hồ ly. Tiến lên cười nói: “Xem ra lần này có thể nói trong họa có phúc đi? Cần phải chúc mừng a! Thế nhưng lại có điểm đáng tiếc, tất cả mọi người chưa kịp chuẩn bị hạ lễ! Bất quá đợi khi tìm được đoạn trường thảo, quay về chuẩn bị cũng tốt!”


Lời nói của Gia Luật Tề làm tất cả mọi người có chút hồ đồ, chỉ có Thiệu Đường vừa nghe liền biết hắn đang nói cái gì. Chiết phiến của đối phương hình như có như không nhẹ nhàng khẽ đánh vào ngón áp út của chính mình, làm sao cậu không hiểu hắn đang ám chỉ cái gì chứ!


Thiệu Đường cũng không nghĩ tới che đi, nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út, không tự giác khóe miệng liền dẫn theo độ cong thản nhiên. Dương Quá vốn cũng không hiểu rõ, cúi đầu nhìn thấy Thiệu Đường động tác, bỗng nhiên cười, liền hiểu rõ.


Lục Vô Song nghe đến rối mù, nói: “Các ngươi nói cái gì khó hiểu vậy?”


Gia Luật Tề đem chiết phiến vỗ ở lòng bàn tay, cười nói: “Làm sao có gì bí hiểm.” là người đến từ thế kỉ hai mốt hắn đương nhiên biết, Lục Vô Song cùng Trình Anh đều đối Dương Quá một lòng yêu thầm, vì thế nói: “Chính là đang nói, Dương huynh có việc vui, nên chuẩn bị đưa hạ lễ gì cho hắn thôi!”


“Cái! Cái gì?!” Lục Vô Song sắc mặt cả kinh, nói: “Chàng Ngốc! Ngươi, ngươi thành thân…… ?!”


Trình Anh cũng là ngẩn ngơ, sửng sốt một lát.


Dương Quá nghe được hai chữ “Thành thân”, không tự giác nghĩ đến cảnh tượng ở Trùng Dương Cung, cười đáy mắt đều mang theo ôn nhu, gật đầu, đơn giản nói: “Đúng vậy, ta cùng Thiệu Đường thành thân.”


“……!……”


Lúc này khiếp sợ so với vừa rồi lớn hơn khả năng thừa nhận của người khác rất nhiều! Lục Vô Song kinh ngạc nói không nên lời!


Thiệu Đường cảm thấy có chút buồn cười, Lục Vô Song cả kinh đều đã quên ngậm miệng lại, quả thực có thể bỏ vừa một quả trứng chim hay trứng vịt cũng không thành vấn đề.


Nếu nói không khiếp sợ là không có khả năng, nhưng Gia Luật Yến cũng chỉ là chấn kinh một lúc rồi thôi, liền theo sau “Khanh khách” cười rộ lên, nói: “Kia được a! Chúc mừng hai người! Bất quá như thế nào cũng không thông báo mọi người một tiếng! Ta còn muốn xem a, ta còn chưa có thấy qua nghi thức của người Hán đâu!…… Không nên không nên! Hai người phải bái đường lần nữa!”


Gia Luật Yến càng nói càng thấy nàng bị tổn thương bởi bất công, ồn ào muốn cho Dương Quá cùng Thiệu Đường làm lễ thêm một lần nữa. Gia Luật Tề có vài phần bất đắc dĩ, Tam muội nhà hắn…… Bất quá Dương Quá nghe xong những lời này liền thực cao hứng, muốn hắn cùng Thiệu Đường bái đường thêm lần nữa không phải không tốt, dù có bắt hắn làm bao nhiêu lần nữa thì hắn đều rất vui.


Lục Vô Song cùng Trình Anh không nói gì nữa, chỉ nghe Gia Luật Yến hưng phấn hô to gọi nhỏ, “Ta nói, Dương huynh đệ ngươi không biết! Lần trước ngươi đi Đại doanh Mông Cổ không trở về, Thiệu huynh đệ lo lắng nhiều lắm, Nhị ca nói Thiệu huynh đệ khóc cả đêm không ngủ! Ta nói Thiệu huynh đệ như thế nào như thế quan tâm ngươi a! Thì ra là thế!”


“……” Run rẩy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.