Yến Trầm mỉm cười, tâm trạng rất tốt:" Mấy ngày trước, Tiểu Vân phát hiện sí hỏa trong cơ thể Yến Quân Khanh có xu hướng bùng nổ, hơn nữa càng ngày càng trở nên kịch liệt. Ngươi biết hắn từ nhỏ đã có khả năng lãnh ngộ y thuật cực cao. Khả năng nhìn nhận vấn đề hơn hẳn ta và ngươi."
Mạc Cửu Thiều nheo đôi mắt xinh đẹp:" Hắn sẽ không nhờ ngươi giúp đỡ. "
Nếu là áp chế sí hỏa, Sở Mộ Vân cũng không đến mức bỏ gần tìm xa.
Yến Trầm:"Nhưng nếu áp chế sí hỏa gây nguy hiểm thì sao? "
Mạc Cửu Thiều cười lạnh:" Ngươi cảm thấy sí hỏa sẽ tạo được uy hiếp với ta?"
"Có thể." Yến Trầm cười tủm tỉm.
Nghe y nói vậy, Mạc Cửu Thiều lại im lặng.
Sở Mộ Vân không biết rõ tu vi của y thì rất bình thường, nhưng Yến Trầm lại là một trong những người hiểu rõ y nhất mà còn nói như vậy...
Yến Trầm không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói:" Ta đã xem thử, áp chế sí hỏa không hề khó. Tiểu Vân tu vi không cao nhưng hắn thông minh dùng vạn ma tinh làm phụ trợ, lại vẽ Tụ Linh Trận có thể khiến sí hỏa bị trấn áp. Nhưng lúc cuối cùng, sí hỏa bỗng nhiên bùng nổ, trực tiếp xuyên qua ma hồn của tiểu Vân."
Mạc Cửu Thiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.
Yến Trầm vẫn ung dung nói:" Biến cố phát sinh cũng ngoài ý muốn của ta, nhưng lại càng bất ngờ là... Tiểu Vân rất bình tĩnh, như là đã biết trước. "
Nói đến đây, Mạc Cửu Thiều đã hiểu rõ mọi chuyện. Y nhíu mày, đặt ngón tay lên cổ tay của thanh niên.
Sí hỏa khắc sâu vào linh hồn, trừ khi chết đi nếu không không thể loại bỏ.
Yến Quân Khanh cả đời không thoát khỏi sí hỏa nhưng sí hỏa trong cơ thể cậu cường đại, có thể sử dụng được.
Trong cơ thể Sở Mộ Vân có sí hỏa nhỏ bé nhưng sí hỏa bị áp chế hàng tỉ năm tích tụ đầy oán hận. Ngoại trừ mang đến thống khổ cho kí chủ thì không còn tác dụng gì.
Yến Trầm tán thưởng:"Đứa nhỏ này thiên tư rất cao. Tàng thư các ở Thiên Loan cung chỉ sợ đã bị hắn xem hết. Nếu không, sao lại biết áp chế sí hỏa sẽ có một bước nguy hiểm như vậy? Hắn cũng biết nếu ngươi ở Thiên Loan Phong nhất định sẽ ra tay áp chế sí hỏa. Mà sí hỏa có thể áp chế dễ dàng nhưng hung hỏa chi độc lại không thể giải được. Hắn không muốn ngươi dây dưa với thứ này cả đời nên tự mình chịu đựng."
Mạc Cửu Thiều ngồi yên không cử động, ngoại trừ ngón tay thon dài nắm lại thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Yến Trầm nhìn xuống giường, ánh mắt đầy thương tiếc nhưng khóe miệng khẽ nhếch đầy vui sướng và ác ý:"...Thật là một đứa trẻ lương thiện đầy thâm tình. "
Mạc Cửu Thiều quay đầu nhìn y, đôi mắt lạnh lẽo:"Cút!"
Yến Trầm đã được như ý nguyện, đương nhiên sẽ không ở lại chọc giận y. Hắn yên lặng cười, rời đi không tiếng động.
Chậm rồi, thể chất Mạc Cửu Thiều người khác không biết, nhưng chẳng lẽ Yến Trầm lại không biết sao?
Dâm dục hạ cấm chế rất hay, chỉ cần ai cá nước thân mật với Ngạo mạn. Nhẹ thì tổn hại đến gân cốt, nặng thì trở thành phế nhân.
Sở Mộ Vân đời này đừng mong có thể tu luyện. Tư chất cao như vậy, còn trẻ đã có thể luyện đến tầng thứ tám của Thiên Nguyệt, nhưng bây giờ.... Chỉ sợ muốn cầm kiếm cũng không được.
Mà tất cả đều là do Mạc Cửu Thiều. Bị chính người mình yêu hại như vậy, sẽ tuyệt vọng đến mức nào?
Yến Trầm càng nghĩ càng sung sướng, khóe miệng nhếch lên nụ cười: Đứa trẻ tốt như vậy, vì sao không phải là của ta?
- - Nếu không phải của ta thì ai cũng đừng mong có!
Linh bế quan cả đêm, tỉnh dậy liền ngây người:" Đã xảy ra chuyện gì? "
Sở Mộ Vân lười biếng trả lời:"Sao?"
Linh:"Bốn góc trên đầu Mạc Cửu Thiều đều phát sáng! "
Sở Mộ Vân mỉm cười không ra tiếng, nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Xem ra tối qua, Yến Trầm nghiêm túc làm 'tổn thương ' Mạc Cửu Thiều.
Tuy rằng hắn đau muốn chết, tu vi còn mất đi, nhưng rất đáng.
Bốn góc đều sáng lên, chỉ còn một kích là lễ vật cuối cùng hắn tặng riêng cho Mạc Cửu Thiều.
Linh lúc này mới để ý đến thân thể của ký chủ:"Sao tu vi của ngươi lại mất rồi... "
Sở Mộ Vân:"Phế rồi."
Linh: Σ(°△°|||)︴
Sở Mộ Vân:"Muốn công lược được Ngạo mạn thì cũng phải trả giá tương ứng."
Linh bỗng nhiên yên lặng.
Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói:"Từ lúc ta ước định với ngươi đã chuẩn bị tốt tâm lý. Dù sao bảy người này cũng là ta viết ra, công lược như thế nào, phải trả giá bao nhiêu, ta cũng biết. "
Sở Mộ Vân ngủ suốt ba ngày ba đêm, mà Mạc Cửu Thiều vẫn ngồi cạnh hắn như vậy, không nghỉ ngơi mà chăm sóc hắn, không rời đi một bước.
Tổn thương đến gân cốt đã được chữa lành trong ba ngày, nhưng tu vi... Lại không thể chữa được.
Không có tu vi, nguyên đan bị thương tổn nghiêm trọng. Không có nơi tích lũy linh lực, cà đời này Sở Mộ Vân đừng mong tu luyện được.
Trở thành phế nhân, dù Mạc Cửu Thiều có sử dụng dược liệu kéo dài tuổi thọ của hắn, nhưng chỉ thêm tra tấn với Sở Mộ Vân.
Trong đầu Mạc Cửu Thiều mấy ngày nay luôn hiện lên hình bóng một thanh niên múa kiếm, khí thế như rồng, phong thái ung dung lỗi lạc, toát ra vẻ tự tin, tiêu sái, mềm mại như lông chim quét qua trái tim. Nhẹ nhàng nhưng mang đến sự rung động to lớn.
Lúc đầu Mạc Cửu Thiều nuôi dưỡng đứa trẻ này với mục đích không đơn giản. Không biết bắt đầu từ khi nào, y bắt đầu mong chờ.
Mong chờ thấy được thiếu niên dịu dàng này làm ra vẻ kiêu ngạo, mong chờ thiếu niên hay ngượng ngùng ra vẻ tự tin. Mong chờ thanh niên toàn tâm toàn ý ỷ lại vào y.
Đáng tiếc....
Thanh niên thiên tư trác tuyệt như vậy không bao giờ có thể tự tin hăng hái được nữa.
Sở Mộ Vân tỉnh dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mạc Cửu Thiều.
Sắc mặt tái nhợt trở nên trắng bệch, khiếp sợ nhìn cơ thể mềm mại vô lực.
Sở Mộ Vân đột nhiên run lên. Hắn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xám nhạt tràn đầy vẻ thâm tình:"Phụ thân... "
"Ta đã biết tất cả. "Mạc Cửu Thiều thương tiếc hôn lên trán hắn:"Là do ta sai, làm con phải chịu khổ. "
Trong mắt Sở Mộ Vân tràn đầy vẻ phức tạp. Nhưng hắn nhanh chóng nhíu mi, nhẹ giọng nói:"Không liên quan đến phụ thân. Là do Tiểu Vân tự làm tự chịu. "
Cánh tay Mạc Cửu Thiều ôm hắn đột nhiên dùng sức. Cơ thể Sở Mộ Vân bây giờ rất yếu ớt, nếu là trước đây sẽ không sao, nhưng hiện tại, hắn lại đau đến rên rỉ.
Mạc Cửu Thiều hoàn hồn, buông lỏng tay, giọng nói lạnh nhạt thường ngày đột nhiên hơi hoảng loạn:"Làm con đau sao?"
Sở Mộ Vân cũng phát hiện mình khác thường, hắn nhìn đôi tay vô lực, run rẩy hỏi:"Cơ thể con làm sao vậy? Tu vi của con..."
Hắn nói xong, không gian xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Mạc Cửu Thiều mới mở miệng:"Ta vẫn không làm tình với con vì tính chất ta đặc thù, đã từng... "
Nghe y chậm rãi nói, Sở Mộ Vân cũng mở to mắt. Hóa ra không phải phụ thân không thích hắn, mà vì muốn bảo vệ hắn, chỉ là.... Hiện tại...
Khuôn mặt Sở Mộ Vân trắng bệch:"Phụ thân, ta về sau.... Sẽ là một phế nhân sao?"
Mạc Cửu Thiều đau lòng hôn hắn, giọng nói nhẹ nhàng như ru trẻ nhỏ:" Không sao, ta sẽ nghĩ cách. Chỉ là cần thêm thời gian. "
Sở Mộ Vân vẫn không nhúc nhích.
Nếu có cách, Mạc Cửu Thiều cũng không bị cấm thuật này tra tấn ngàn năm...
Y chỉ đang an ủi mình, Sở Mộ Vân hiểu rõ.
Mạc Cửu Thiều biết Sở Mộ Vân rất thông minh, đương nhiên không lừa được hắn.... Y ôm lấy hắn, chôn đầu vào cổ hắn, giọng nói trầm thấp đầy hứa hẹn:"Không sao, dù con không thể tu luyện, nhưng có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ con đời đời kiếp kiếp."
Sở Mộ Vân cứng đờ.
Giọng nói Mạc Cửu Thiều rất êm tai nhưng lại nổ vang sâu trong trái tim hắn:"Tiểu Vân, ta yêu con."
Chỉ có năm chữ nhưng lại khiến hắn không còn lo lắng, bất an. Sở Mộ Vân quay đầu, nghiêm túc nhìn Mạc Cửu Thiều. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, như muốn nhìn xuyên qua nội tâm của đối phương.
Sở Mộ Vân mỉm cười, đôi mắt tràn đầy thâm tình như đại dương:"Mạc Cửu Thiều, ta cũng yêu ngươi."
Mạc Cửu Thiều giật mình, sau đó cúi đầu hôn xuống môi hắn.
***
Sở Mộ Vân dưỡng bệnh suốt ba tháng mới ra khỏi phòng. Mạc Cửu Thiều không rời một bước chăm sóc cho hắn. Nếu nói trước kia Ngạo mạn sủng hắn trong lòng bàn tay, thì giờ càng sủng lên đến tận trời.
Mãi đến khi Sở Mộ Vân hoàn toàn bình phục, lại nhiều lần đảm bảo mình không sao, Mạc Cửu Thiều mới đi xử lý những chuyện còn tồn lại.
Nhưng dù vậy, y vẫn trở về trước khi dùng bữa.
Còn chưa vào sân, y đột nhiên đứng lại.
Cuối thu, khắp nơi đều là màu đỏ của lá phong, nhưng giờ phút này, giữa màu đỏ ấy nổi bật lên thân ảnh lam nhạt.
Cơ thể thanh niên thon gầy đứng thẳng tắp, một thân kính trang phác họa cơ thể mê người.
Hắn nắm trong tay một thanh trường kiếm màu đen, động tác tiêu sái ngày trước giờ lại vụng về như đứa trẻ mới cầm kiếm.
Thậm chí khi đâm kiếm ra, trường kiếm liền rời khỏi tay hắn, cả người hắn cũng lung lay theo.
Mạc Cửu Thiều đã lâu không biết đau lòng là như thế nào nhưng lúc này lại được nếm trải.
Suốt ba tháng, Sở Mộ Vân chưa từng luyện kiếm, hắn rất nghiêm túc phối hợp trị liệu, không có nửa câu oán giận. Thậm chí hắn còn an ủi Mạc Cửu Thiều, nói y không cần áy náy.
Nhưng giờ phút này, Mạc Cửu Thiều lại thấy hắn đang che giấu sự yếu ớt sau dáng vẻ kiên cường.
Không muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, chỉ có thể đối mặt một mình. Đây là sự kiêu ngạo khắc sâu trong xương tủy.
Mạc Cửu Thiều dừng lại, thanh niên lại kiên trì đâm kiếm vào một pho tượng.
Không biết qua bao lâu, thanh niên kiệt sức, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, y liền đi qua.
Sở Mộ Vân nhìn thấy y, nhanh chóng bỏ kiếm xuống.
Mạc Cửu Thiều không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bế hắn lên.
Trên đường trở về phòng, Sở Mộ Vân đang yên lặng bỗng nhiên mở miệng. Giọng nói khàn khàn không che giấu mỏi mệt cùng thống khổ:"Phụ thân, ta không thể luyện đến chiêu thức thứ chín của Thiên Nguyệt, ta....làm sao báo thù rửa hận cho Sở gia?"