Phái Diễn Xuất

Chương 26: Dựa Vào Điều Kiện Cậu Thích Cậu Ta Này





Chiều ngày 23, Trang Khâm ngồi xe bảo mẫu tới hiện trường họp báo “Phương Trình Kỷ Niệm Thanh Xuân”.
Cuộc họp báo này đời trước cậu cũng có tham gia, quá trình giống y hệt, tuy cậu chỉ là nam thứ, nhưng bởi vì độ nổi tiếng cao hơn cả nam chính trong đoàn, nên vấn đề phân đoạn truyền thông vẫn luôn bị truyền thông ở hiện trường cue.
Hơn nữa bởi vì nữ chính dính liền với nam chính nam thứ để lăng xê, hiện trường đều luôn để tên của Trang Khâm trước, theo sát sau là tên nữ chính, truyền thông sao khi vào hiện trường vẫn luôn rất chú ý tới chuyện này, cứ hỏi nữ chính mãi: “Âu Dương và Đông Phương cô thích ai hơn?”
Âu Dương và Đông Phương, chính là họ của gia tộc hiển hách của nam chính và nam thứ kia.
Bây giờ mấy cái tên này rất hot, nhưng về sau xem lại, sẽ thấy xàm vô cùng.
Nữ chính ngượng ngùng cười, trả lời: “Âu Dương là couple của tôi ha ha, Đông Phương thì để cho người xem yêu thương rồi.”
Phóng viên lại hỏi Trang Khâm: “Thầy Trang Khâm cảm thấy lần này hợp tác với Lý Giai Nhiễm thế nào, có ma sát ra ánh lửa không? Trên mạng có lộ ra cảnh quay hai người hôn nhau phải không?”
Trang Khâm vô cùng chính trực trả lời: “Mọi người xem phim là có thể tìm được đáp án, mỗi tuần tối thứ năm, thứ sáu phát hai tập, nhớ xem phim nhé.”
Phóng viên hỏi Lý Giai Nhiễm: “Trước kia trong gameshow cô và Trang Khâm có vai trò hai chị em, bây giờ hợp tác trong “Phương Trình Kỷ Niệm Thanh Xuân” lại là quan hệ đàn anh đàn em thân thiết, rất muốn biết cô có phải điều chỉnh gì vì sự thay đổi thân phận này không? Với lại xưng hô với đối phương thế nào?”
Lý Giai Nhiễm: “Chúng tôi là diễn viên chuyên nghiệp, thế nên sự thay đổi thân phận không tạo ra bất kì ảnh hưởng lớn gì, hơn nữa cậu ấy rất săn sóc tôi, tuy tuổi khá nhỏ, nhưng tính cách lại giống một người anh lớn của tôi hơn.

Xưng hô… chúng tôi xưng huynh gọi đệ, ha ha ha.”
Phóng viên: “Vậy xin hỏi Trang Khâm…”
Trang Khâm ngắt lời: “Câu hỏi này không bằng hỏi bạn học Âu Dương đi, anh ấy hẳn trả lời sẽ tốt hơn là tôi.”
Lục Vũ Triết đứng bên kia, cạnh nữ chính, đóng vai nam chính Âu Dương, cố gắng giữ biểu cảm bình thường, nhưng vẫn có thể thấy được sự xấu hổ của hắn bằng mắt thường.
Ngay cả MC cũng không nhìn được, cô nhận được lời nhắc nhở từ đạo diễn bên dưới, cắt những câu hỏi không liên quan của các bên truyền thông kia đi, để nhân viên công tác dưới đài phối hợp hỏi nam chính Lục Vũ Triết.
Một hồi họp báo, tiếp đó là hoạt động lên sân khấu chụp ảnh đã được sắp xếp bởi nhãn hàng di động tài trợ, rồi chơi trò chơi, hai ba tiếng mới kết thúc.
“Tôi nghe nói cậu đóng phim bên ngoài? Còn tưởng không kịp về tham gia họp báo cơ.” Lý Giai Nhiễm giơ tay định khoác cánh tay Trang Khâm, Tiểu Liên tay mắt nhanh nhẹn chen tới, “Anh Trang, chị Mân gọi tới.”
Trang Khâm nói với nữ chính: “Ngại quá, tôi nhận điện thoại của người đại diện đã.”
Nói xong thì tránh ra.
Trong nhà vệ sinh, Trang Khâm đi ra khỏi buồng vệ sinh, lại gặp Lục Vũ Triết đang rửa tay.
“A Triết.” Trang Khâm lễ phép gật đầu với hắn, như có chuyện muốn nói, ai ngờ Lục Vũ Triết không để ý, phủi tay đi ra.
Tổng sản xuất đã sắp xếp một bữa tối phải ăn.

Trang Khâm nghĩ tới đời trước, cũng phát triển như thế, trong bữa tiệc, Lục Vũ Triết uống ít rượu, động quyền cước với cậu ở hành lang, Trang Khâm ăn hai đấm lên mặt, đánh trả, bị người ta chụp được.
Tin tức đã bị xã giao ép xuống, tận tới về sau đoàn phim “Định Đông Phong” xảy ra sự cố, ngày đó từ Mỹ về Thủ đô, từ sân bay đi ra bị truyền thông vây lấy, microphone chọc vào mặt cậu.
Có một tên vô lương tự xưng là truyền thông, vì xô đẩy cậy, bị vệ sĩ ngăn lại, động tác của vệ sĩ lại thô lỗ, đẩy một cái, paparazzi kia liền ngã xuống đất không dậy nổi, hô to cậu đánh người, sao lớn mà đánh người.

Trang Khâm muốn xoay người lại đỡ gã, nhưng các bên truyền thông khác đã nhào về phía cậu, vệ sĩ che cho cậu bảo cậu đừng động đậy, hộ tống cậu lên xe.
Tiếp đó, cậu bị tên truyền thông vô lương này khởi tố, video không lâu trước đây vung tay đánh nhau với Lục Vũ Triết bị đưa ra ngoài ánh sáng, người ác ý cắt nối biên tập, biến thành Trang Khâm động thủ trước, có lời nói ác ý, trong lúc nhất thời thiết lập của cậu sụp đổ, tất cả các hợp đồng quảng cáo đại diện nhãn hàng đều bị mất, phải dùng giá trên trời để trả tiền vi phạm hợp đồng, 90% fans biến thành anti, còn có một vài kẻ tra ra địa chỉ nhà cậu, tới gõ cửa.
Tiền vi phạm hợp đồng cậu trả được một ít, nhưng còn thiếu vài ngàn vạn, Tiểu Đao thấy được tin tức trên mạng, sư phụ về nước, bán gánh hát đi, bổ sung vào lỗ hổng cho cậu.
Bữa tiệc tối này Trang Khâm không thể nào không dự, bởi trên bàn có các nhân vật lớn từ các đài phát thanh, nhà làm phim của đoàn, đạo diễn các thể loại, đều phải tươi cười tiếp đãi.
Ngay cả người không thích uống rượu như Trang Khâm, cũng không thể không uống, cậu thấy Lục Vũ Triết tinh thần sa sút, uống rượu mãi, mặt đã đỏ bừng, nhịn không được cầm lấy chén rượu của hắn: “Anh uống ít thôi.”
Lục Vũ Triết lại quay đầu lạnh lùng liếc cậu một cái, cướp chén về: “Dối trá.”
Giọng tuy nhỏ, Trang Khâm lại nghe thấy được.
Cậu không nói gì, vài giây sau, cậu vỗ vai Lục Vũ Triết: “Đi ra đây với tôi một chút, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Có gì đâu mà nói.” Ánh mắt hắn thật lạnh, mắt lại hồng, lòng trắng của mắt còn có tơ máu do thức đêm.
“Ra đây đi.” Giọng nói của cậu thật nhẹ nhàng.
Ngay từ ngày đầu vào đoàn, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, cũng đối diễn, cùng ăn cơm với nhau.

Tận tới về sau đạo diễn có sự đối đãi khác nhau, dù là Trang Khâm quay cảnh gì, đạo diễn cũng cho cậu qua cảnh luôn, nhắm mắt lại mà khen: “Thật là hoàn hảo! Được, thầy Trang diễn tốt lắm!”
Tới Lục Vũ Triết trình độ cũng ngang cậu, đạo diễn lại bắt đầu bắt bẻ: “Sai rồi, đừng chớp mắt, tình cảm không đúng chỗ!”
Đời trước, ở tuổi này, Trang Khâm quá trẻ, phim là bởi vì cậu muốn quay phim, công ty mới nhận cho cậu, lúc ấy cậu một lòng một dạ phải làm một diễn viên, mơ hồ nhận phim, vào đoàn rồi mới biết là kiểu thế này.
Nhưng biên kịch, đạo diễn đều đối tốt với cậu, cho cậu thêm các cảnh quay, Trang Khâm mới quay tiếp.
Mâu thuẫn giữa cậu và nam chính Lục Vũ Triết cứ vậy bắt đầu, trong lúc quay đều cố nín nhịn, đến đêm nay mới bùng nổ.
Sau bản thân xảy ra chuyện, sự nghiệp của Lục Vũ Triết cũng bị công chúng đả kích vì xảy ra ẩu đả, Trang Khâm vẫn luôn để ý tới hắn, biết về sau hắn vẫn luôn không nổi không chìm, người trên mạng thay từng lớp, người xem chỉ nhớ rõ meme Lục Vũ Triết năm đó đóng phim xàm, bảy năm trôi qua, từ đầu còn diễn nam chính, về sau chỉ có thể đóng nam phụ đi mua nước tương, cuối cùng bản thân hắn không chịu nổi, lựa chọn rời khỏi giới.
Trang Khâm ở cùng một đoàn phim với hắn vài tháng, đương nhiên biết Lục Vũ Triết rất khắc khổ, không xuất thân chính quy, nhưng có lòng yêu thương diễn xuất nhiệt tình, luôn mơ có một ngày tôi luyện kĩ thuật diễn, có thể xem bản thân diễn chính trong phim điện ảnh ở rạp.
Kết quả diễn đã nhiều năm, vẫn chỉ có thể nhận loại phim xàm “Thanh Xuân” này.
Hành lang đầu cầu thang khách sạn.
“Cậu gọi tôi ra là muốn làm gì, đánh nhau?!” Lục Vũ Triết nắm lấy cổ áo cậu, ánh mắt hung tợn.

Trang Khâm nghiêng đầu, không đánh trả: “Bộ phim này vẫn luôn thêm cảnh cho tôi diễn, đạo diễn cũng khen tôi suốt, anh cảm thấy tôi diễn thực sự nát phải không?”
Lục Vũ Triết có lẽ không ngờ cậu lại thừa nhận như vậy, sửng sốt một giây, chợt hừ lạnh: “Cậu cũng biết à?”
“Tôi đương nhiên biết, anh diễn tốt hơn tôi, cũng nỗ lực hơn tôi, cướp cảnh quay của anh, chuyện này là tôi không đúng, xin lỗi.” Hành vi thêm cảnh cho cậu của đoàn phim hiển nhiên không hợp lý, không công bằng, khi đó cậu không ý thức được một chút nào, chỉ cảm thấy có thể diễn nhiều hơn một chút.
Lục Vũ Triết nhìn cậu chằm chằm, như đang xác nhận xem cậu đang trào phúng, hay thực sự xin lỗi.
Lực nắm tay của hắn dần thả lỏng.

Trang Khâm nắm lấy nắm tay hắn, nhẹ nhàng kéo xuống: “Đoàn phim chính là một xã hội thu nhỏ, có rất nhiều chuyện không công bằng, tôi tin người xem sẽ thấy được sự chăm chỉ của anh, họ cũng sẽ thấy được diễn xuất của anh, tán thành anh…”
“Anh biết tôi trước kia chứ, cũng là làm diễn viên đóng thế thôi, mười sáu tuổi tôi lăn lộn trong đoàn phim, vẫn luôn đóng thế, cảnh diễn viên không quay được, hoặc không muốn quay, tôi che mặt quay thay cho họ.

Chuyện anh trải qua, tôi cũng từng trải qua.”
Lục Vũ Triết nghe được những điều mình từng trải qua, cảm thấy đồng cảm, hai vai rũ xuống, cực kì khổ sở.
Trang Khâm vỗ vai hắn, nói: “Anh là một diễn viên tốt, tôi nhìn ra được.”
Trong giới người muôn hình muôn vẻ đều có, có một số ít diễn viên vẫn luôn thực sự nỗ lực, nhưng đường diễn nhấp nhô, đường nổi không thuận, Lục Vũ Triết giống như một bản thân cậu khác vậy, trong lòng Trang Khâm tiếc nuối, cũng thấy được sự bi quan trên bóng dáng hắn.
Ngày hôm sau khi ra cửa tham gia hoạt động, Trang Khâm cầm điện thoại xem tin tức, lướt vòng bạn bè.

Cậu phối hợp đoàn phim share liên tục, có không ít bạn bè trong giới ấn like, để lại bình luận, tỏ vẻ hóng phim.
Tiếp đó cậu thấy Lục Vũ Triết ngày trước dường như đã chặn cậu xem vòng bạn bè, hôm nay lại ấn like cho cậu.
Trang Khâm nhận được cuộc gọi, bớt chút thời gian tới chỗ Tống Khác lấy cúp, đây là lần đầu cậu tới nhà Tống Khác, không ngờ hắn ở một mình trong căn nhà rộng như thế.
Hắn ngồi trên ghế sofa, Tống Khác đưa túi đựng hộp cúp cho cậu: “Em đúng là cái gì cũng quên được, về sau đừng tự nhét đồ vào túi nữa, đưa hết cho trợ lý đi.”
“Trợ lý của em bệnh hay quên cũng lớn, nhưng mà tốt hơn em một chút.”
Tống Khác đưa đồ uống cho cậu, cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt giữa làn da trắng sữa kia làm người kinh ngạc: “Em đang ở bên Đông Nam Á kia diễn phim mà nhỉ? Sao không bị phơi đen?”
“Đa số các cảnh đều diễn trong nhà, với cả em có bôi kem chống nắng, nên không đen.”
“Bộ phim kia của em nói về cái gì? Hay không, nếu vui thì anh cũng đi đóng một vai mua nước tương.”
“Là… đề tài đồng tính.”
Tống Khác kinh ngạc: “Phim đồng tính? Sao em lại đi quay loại phim này? Ai đạo diễn?”
“Một đạo diễn anh không biết tới, nếu anh muốn làm khách mời, em rất hoan nghênh, đạo diễn của chúng em chắc chắn cũng sẽ rất vui lòng.”
Tống Khác: “Được thôi, tháng sau anh qua Thái chơi mấy ngày, em nói với đạo diễn của các em một tiếng? Chỉ là thật không ngờ em sẽ quay đề tài này… Em có phải là muốn lấy giải thưởng không?”
Trang Khâm “ừm” một tiếng, “Trước giờ vẫn luôn diễn phim truyền hình, em đã muốn đóng phim điện ảnh từ lâu rồi, có cơ hội thì em nhận thôi.”
“Nhưng mà trong nước cũng không chiếu phim được, hóa ra em từ chối đạo diễn Khuất, là để quay phim này?”
Trang Khâm không hỏi vì sao hắn lại biết, đáp: “Chiếu ở nước ngoài cũng hồi được chút vốn, chiếu phim trong nước đúng là có vấn đề, nhưng có thể cắt nối biên tập bớt.”
Giống như phiên bản đời trước xem kia, lấy chủ nghĩa anh hùng cá nhân làm chính.
Tống Khác suy nghĩ: “Em quay xong, là tầm tháng chín phải không?”

“Cuối tháng tám chắc là cũng đóng máy được rồi.”
“Hôm nay anh cố tình gọi em tới, là có chương trình này, muốn hỏi em một chút xem có muốn tham gia hay không… em chờ chút.” Tống Khác chạy đi lấy iPad, mở ra cho cậu xem.
Trên màn hình hiện lên mấy chữ to “Diễn Viên Giỏi Của Hoa Hạ”, kế hoạch quý thứ nhất, người trù bị XXX.
“Là bạn anh bên đài sản xuất gửi, mời anh đi, anh đã hỏi bạn một chút xem có diễn viên thích hợp thì có tham gia được không.”
Trang Khâm có ấn tượng rất sâu về chương trình này.
Chế tác quý đầu rất tiêu chuẩn, làm hay vô cùng, khai sáng ra một loạt người mới có thực lực.

Nhưng từ quý thứ hai, thay đổi tổng đạo diễn, chất lượng bắt đầu trượt xuống dần đều, thực sự biến thành “Truyền Hình Thực Tế Có Diễn Xuất”, scandal ùn ùn không dứt, đến quý thứ tư thì flop hoàn toàn.
Tống Khác đưa iPad cho cậu: “Hạng mục này tạm thời định ra là tháng chín năm nay sẽ khởi động, phỏng chừng sẽ mời tới rất nhiều diễn viên gạo cội và đạo diễn lớn tham gia, em xem nội dung kế hoạch, anh cảm thấy chương trình này không tồi, có tiền cảnh, người xem sẽ thích.

Đúng lúc, không phải em thích diễn sau, không có vai diễn chính trong bộ phim lớn nào thì liền mời em tới!”
“Cảm ơn anh, đàn anh thật có lòng.”
Đây là chương trình với các diễn viên đủ mọi loại hình thi đấu với nhau, từ những diễn viên lớn tuổi không hot, đến diễn mới trẻ tuổi, mỗi một quý đều sẽ mời một nhóm người tới, sau khi chương trình được ra mắt, sự quan tâm rất cao, làm không ít diễn viên cần cù chăm chỉ đóng phim nhưng không hot đều dần dần nổi lên.
Truyền hình thực tế trong hai năm gần đây đều rất có sức hút.
Tống Khác thấy cậu đọc rất nghiêm túc, cũng không quấy rầy, vài phút sau mới hỏi: “Thế nào? Cảm thấy hứng thú không? Em xem người chế tác đi, đây chính là người chế tác vương bài, thành viên tổ chế tác vương bài, có thể thấy trước ratings sẽ cao lắm.”
Trang Khâm suy nghĩ mặt lợi và hại.
Dù thế nào, cũng là lợi lớn hơn, chỉ là truyền hình thực tế, vẫn sẽ có một chút phải theo kịch bản, đây là chuyện cậu thực không thích, nhưng trong chương trình quý một này, có rất nhiều tiền bối cậu hướng tới, cũng có cả sân khấu kịch cậu hướng tới.
“Đàn anh, anh có tham gia không?”
“Có chứ, em tham gia không? Nếu em tới chúng ta còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, em đi đi?”
“Được, em tham gia.” Trang Khâm chân thành nói, “Cảm ơn đàn anh.”
Chiều ngày 25, Trang Khâm và Tiểu Liên cùng nhau tới sân bay Thủ đô, lên máy bay bay tới BangKok, rạng sáng 1 giờ máy bay hạ cánh, nửa đêm, Trang Khâm mới tới khách sạn.
Cậu gõ gõ cửa, đợi ở ngoài một lúc, nhân viên khách sạn tới mở cửa, hóa ra là người đạo diễn Quách cố tình dặn dò, để lại một người chờ bên cửa, không ngờ là chờ tới mức ngủ quên luôn rồi.
Cậu buông hành lý mới mang tới xuống, tắm rửa xong thì nghỉ ngơi, chưa tới năm giờ, đã bị âm thanh các nhân viên đoàn phim bên ngoài lục tục rời giường đánh thức.
Trang Khâm xuống giường rửa mặt, lên tinh thần xem nội dung hôm nay phải quay.
“Tinh thần cậu nhìn không được tốt lắm, có muốn nghỉ ngơi một lát không, cảnh này dịch tới mai cùng quay cũng được?”
Quách Bảo Châm biết Trang Khâm nửa đêm mới tới, có hơi không đành lòng, sợ trạng thái cậu không tốt.
Trang Khâm nói không sao: “Tôi lúc nào cũng có thể chuẩn bị tốt được.”
“Cảnh quay hôm nay, cậu tìm trạng thái về lại là được.”
Tối qua đạo diễn Quách xem một tập “Phương Trình Kỷ Niệm Thanh Xuân” của Trang Khâm, không ngờ lại xàm như thế, tuy có vẻ đẹp của Trang Khâm, kĩ thuật diễn cũng không trở ngại, nhưng lời thoại và kịch bản có thể làm cho người ta thấy xàm tới trợn trắng mắt.

Hơn nữa phim này Trang Khâm vẫn phải lồng tiếng, rõ ràng giọng gốc tốt như vậy, lại dùng cái giọng không hòa hợp với cậu một chút nào.
“Đúng rồi, bộ phim thanh xuân kia, cậu quay khi nào vậy?” Khi ăn bữa sáng trong nhà ăn, Quách Bảo Châm hỏi cậu.

“Kì nghỉ hè năm trước.” Trang Khâm vừa ăn cháo vừa nói.
“Kì nghỉ hè năm trước… Vậy mới nửa năm thôi, mà kĩ thuật của cậu sao có thể có sự tiến bộ lớn như vậy chỉ trong một thời gian ngắn??”
Trong bộ phim “Thanh Xuân” này, diễn xuất của Trang Khâm thực ra tốt hơn các vai phụ khác rất nhiều, nhưng vẫn nhìn ra được là có nhiều khuyết điểm, đặc biệt là khi đối mặt với nữ chính, biểu hiện thâm tình này vô cùng nông cạn, tới mức không thể chấp nhận nổi.
Đương nhiên, đây là anh ta dùng con mắt của đạo diễn để xem, có lẽ nếu là người xem xem, vẫn sẽ bị khuôn mặt của cậu mê hoặc, xem nhẹ kĩ thuật diễn trúc trắc của cậu.
Ngoài khách sạn, Lý Mộ một tay xách túi đựng mèo, bước vào cửa, nhân viên đoàn phim từng người chào hỏi anh, Lý Mộ gật đầu đáp lại, hỏi một người xem Trang Khâm đang ở đâu.
“Đang ăn sáng trong nhà ăn với đạo diễn Quách.”
Trang Khâm giải thích với đạo diễn Quách: “Bộ phim kia quay không tốt, thế nên quay xong, tôi cố gắng nghiên cứu kĩ thuật diễn.”
“Cậu nghiên cứu thế nào vậy, chỉ nửa năm huấn luyện mà thành được như bây giờ? Tôi xem cậu cười với nữ chính, lập tức không chịu được phải tắt phim đi ngay.” Đáng giận là đám fans bình luận trên màn hình cứ như bị mù hết rồi vậy, đều hâm mộ Lý Giai Nhiễm, có hai người mắng kĩ thuật diễn kém đều bị fans report.
Hơn nữa giả thiết của bộ phim này cũng thật là vớ vẩn, nam thứ yêu thầm nữ chính, đối xử với nữ chính vô cùng tốt, nhưng nam thứ không nói, tận đến khi nữ chính gặp được nam chính của cô, nam thứ mới bắt đầu ghen điên cuồng.
Trang Khâm cũng chẳng nhớ nổi lúc ấy diễn thế nào, chỉ khắc sâu ấn tượng một chút, đó là lúc ấy mình quay thế nào, cũng gần như một lần là qua, trử khi biểu hiện của Lý Gia Nhiễm cực kì không tốt, thì hai người họ mới phải diễn lại lần nữa.
Trang Khâm suy nghĩ, nói: “Thực ra có rất nhiều nguyên nhân, cũng liên quan tới cả đạo diễn nữa, ở đoàn phim của ngài, tôi cảm thấy rất kiên định, nên diễn cũng vững vàng.”
Quách Bảo Châm vui tươi hớn hở được khen, trong lòng thoải mái: “Có điều hẳn cũng liên quan tới diễn viên diễn cùng, nói chung, diễn với diễn viên mình có hảo cảm sẽ càng thuận lợi hơn, nếu trong lòng cậu thích nữ diễn viên kia, chắc chắn diễn sẽ không thành như vậy.

Ở chỗ tôi, cậu diễn tốt như vậy, đối diễn với Lý Mộ cũng thuận lợi, bởi vì cậu dùng trái tim mình.” Anh ta khó có lúc nổi hứng giảng giải, nói một hồi, cũng không để ý sau lưng mình có một bóng dáng cao lớn xách túi đựng mèo bước vào.
“Cũng phải,” Trang Khâm nói, “Cũng có một phần nguyên nhân do kĩ thuật diễn của anh ấy tốt, có thể đưa tôi nhập vai theo.

Anh ấy là người có lực cảm thụ tốt nhất tôi từng gặp, anh nhìn anh ấy mà xem, cảm giác không phải là diễn, mà chính là sinh hoạt thường ngày…”
Trang Khâm vẫn luôn đánh giá anh rất cao, thậm chí là cao quá mức.
Quách Bảo Châm thêm vào: “Nhưng cậu cũng không kém, cậu ta là phái kĩ xảo, cậu là phái thể nghiệm.

Diễn viên không nhập được vai, diễn không tới mức làm người khác phải diễn theo, thực ra có liên quan rất lớn tới quan hệ giữa hai người, ví dụ nếu cậu không thích Lý Mộ, cậu vốn không có khả năng quay tốt bộ phim này với cậu ta được…”
Trang Khâm nghiêm túc lắng nghe, bỗng thấy Lý Mộ đến gần, trong tay xách một cái túi mềm theo, trong túi có một cái đầu nhỏ xù lông thò ra, là một con mèo trắng mới mấy tháng tuổi.
Ơ?
Sự phối hợp tương phản này làm cho cậu tưởng là mình nhìn lầm rồi.
Quách Bảo Châm nói: “Thế nên dựa vào điều kiện cậu thích cậu ta này, bộ phim của chúng ta mới có thể quay tốt.”
Trang Khâm mất tập trung nói: “À đúng.”
Lý Mộ bỏ túi đựng mèo xuống, Trang Khâm chào hỏi anh: “Mèo của anh đấy à?”
“Ừm…” Lý Mộ vừa rồi nghe được hai câu, không hiểu sao trong lòng có chút hưng phấn, “Cho cậu.”
“Cho tôi??” Cậu kinh ngạc.
“Là mèo nhặt được.” Lý Mộ nói xong, cảm thấy làm vậy có vẻ hơi thoái thác, ném mèo mình không nuôi cho Trang Khâm, thế là khựng lại một chút, nói, “Tôi không quen nuôi mèo, chúng ta nuôi cùng nhau nhé?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.