Không biết tài xế có nghe thấy hay không.
Trang Khâm im lặng, lần nữa đeo khẩu trang lên mặt, cũng không nói gì, có vẻ như không phản đối.
Lý Mộ liền nhìn cậu chăm chú như vậy trong chốc lát: “Đã thế thì tôi sẽ thỏa mãn cậu.”
Trang Khâm: “…”
Cậu thậm chí còn không biết Lý Mộ có đang nói chuyện với mình hay không, bằng không lời nói thế này… không giống sẽ được thốt ra từ miệng Lý Mộ.
“Được rồi, anh ngoan một chút, đừng nói gì.” Trang Khâm để ý có vẻ sắp tới nơi rồi, sợ anh nói lung tung nữa làm người ta nghe thấy.
Lý Mộ nghe thì phát ra tiếng cười trầm thấp, Trang Khâm cũng không nhìn anh, nhắn lại vài tin qua điện thoại trong tay, Tống Khác hỏi cậu đi đâu, cậu nói có việc gấp.
Tiểu Liên nói cậu ta không đặt phòng trong khách sạn kia được, lí do vì người ở trong khách sạn đó quá nhiều, hơn nữa tổ ghi hình chương trình ở ngay bên cạnh, thế nên có rất nhiều phóng viên giải trí ẩn núp.
Cậu ta lại lần nữa gửi địa chỉ một khách sạn gần đó cho Trang Khâm.
“Anh Trang, anh cẩn thận chút, bảo tài xế lái tới khách sạn này đi, em đã ở dưới tầng chờ xe, sắp tới ngay.”
“Bác tài.” Trang Kham nói, “Chuyển thành tới Duyệt Dung trang được không, ở gần đây thôi.”
“Lại đổi?” Tài xế có vẻ không vui lắm, “Duyệt Dung trang phải quay đầu lại, sao cậu không nói sớm!”
Trang Khâm đành phải xin lỗi, nói chắc chắn sẽ không đổi nữa, tài xế: “Bạn cậu đừng có nôn trên xe tôi đấy.”
“Anh ấy sẽ không nôn đâu.” Trang Khâm che miệng Lý Mộ lại.
Lý Mộ rũ mắt, không nhúc nhích.
“Anh sẽ không nôn vào tay tôi đấy chứ?”
Lý Mộ lắc đầu.
Tay Trang Khâm cũng không bịt chặt, chỉ đặt bên miệng anh mà thôi, Lý Mộ cảm thấy mình như đang hôn lên lòng bàn tay cậu, hơi thở không khỏi chậm lại, não hoạt động trì trệ.
“Ưm ưm ưm…”
“Sao?” Trang Khâm bỏ tay ra, “Anh nói gì?”
“Tôi nói… không gọi được cho cậu.”
“Tôi làm việc, không thể cầm theo điện thoại.” Trang Khâm hạ giọng.
“Tôi không có số điện thoại cá nhân của cậu.” Lý Mộ dời mắt lên mặt cậu, “Cậu không thích tôi.”
Trang Khâm không hiểu logic của anh kiểu gì, nhưng không thể so đo logic với đàn ông uống rượu, cậu kiên nhẫn giải thích: “Số điện thoại cá nhân của tôi không mấy khi dùng, chỉ có người trong nhà mới có số, nhưng bây giờ không phải vẫn luôn dùng WeChat sao, không phải chúng ta vẫn luôn dùng app để nói chuyện sao? Không phải là không thích anh.”
“Vậy thì là gì?”
“Cái gì là gì?”
“Không phải không thích, vậy thì là gì, thích tôi?”
“… Thích.”
Lý Mộ nhướng mày.
Trang Khâm thò tay vào trong túi tìm viên kẹo bạc hà Tống Khác cho cậu lúc trước, đưa Lý Mộ: “Tỉnh táo lại một chút, chúng ta tới rồi.”
Trả tiền, xuống xe.
Cậu một tay cầm điện thoại gọi cho Tiểu Liên, một tay khác quàng qua lưng Lý Mộ: “Có đứng được không?”
“Được.” Lý Mộ ngậm kẹo bạc hà trong miệng, nửa dựa vào cậu.
“Tới rồi tới rồi!” Giọng trong điện thoại nói, “Anh Trang, thấy anh rồi!”
Sảnh lớn khách sạn quả thực quạnh quẽ, không có mấy người, chỉ có tiếng thác nước nhân tạo chảy.
Tiểu Liên xuống xe, liếc mắt nhìn Lý Mộ: “Lý tổng tới đây, uống thành như vậy còn gọi điện thoại cho anh? Cũng nguy hiểm quá rồi, sao anh lại tự chạy đi đón anh ấy, không sợ có người nhận ra anh à…”
“Tôi mặc như vậy, ai nhận ra được, mắt xuyên thấu chắc?” Trang Khâm nói, “Có mang theo chứng minh thư không?”
“Mang theo, em vào thuê một phòng trước đã, tối hẳn không cần em chăm sóc anh ta chứ? Em thuê phòng đơn hay là…”
Lý Mộ đã say tới bất tỉnh nhân sự đột nhiên lạnh băng nói: “Không cần cậu.”
Tiểu Liên: “…”
“Vẫn còn tỉnh lắm đây mà?”
Trang Khâm nói: “Vẫn nói chuyện được, nhưng không tỉnh táo lắm, cậu thuê phòng đi, tôi chờ cậu ở cửa thang máy.”
Trang Khâm và Lý Mộ cũng không có hành lý gì, đi vào, đến cửa thang máy, họ ngồi xuống sofa nghỉ bên cạnh thang máy.
Tới giờ này, gần như không có ai ra vào.
Lý Mộ dựa vào người cậu, an an tĩnh tĩnh.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một cô gái bước ra, đi ngang qua Trang Khâm và Lý Mộ, lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Trang Khâm cúi đầu, cảm nhận được tầm mắt.
Nhưng cậu cảm thấy hẳn là đang nhìn Lý Mộ.
Anh đẹp trai cấp bậc này cũng không phải tùy tiện trên đường là có thể thấy, Trang Khâm không khỏi đỡ đầu Lý Mộ tựa vào hõm vai mình, miễn làm cho người ta nhớ kỹ mặt, sau đó lại trên diễn đàn bóc phốt tháng này năm này nhìn thấy Lý Mộ uống say trong khách sạn bla bla..
Lý Mộ vùi đầu nơi cổ cậu, trong mũi là hơi thở, làn da ấm áp.
Lý Mộ không muốn động đậy, cảm thấy như vậy thật tốt.
Tiểu Liên cầm thẻ phòng đi tới, đang định đỡ Lý Mộ lên, đột nhiên cảm thấy có ánh sáng chợt lóe sau lưng.
Là đèn flash.
Tiểu Liên quay đầu, một cô gái mặc áo ngủ, tay xách theo đồ ăn khuya, một bộ dáng muốn cầm túi chạy mất.
“Chụp Lý Mộ.” Trang Khâm cầm lấy thẻ phòng, “Đi bảo cô ấy xóa đi.”
Dù là minh tinh, cũng không thích bị chụp lén, huống chi Lý Mộ không phải là minh tinh.
Tiểu Liên bảo người xóa ảnh, Trang Khâm đỡ Lý Mộ vào thang máy, quẹt thẻ lên trước.
Vào cửa, chưa kịp cắm thẻ, đầu tiên Trang Khâm đỡ Lý Mộ xuống giường, phòng tối đen như mực, Lý Mộ ngã xuống giường, thò tay ra, ngay sau đó Trang Khâm nằm đè lên người anh, đang định đứng dậy, cậu lại bị Lý Mộ ôm eo.
Hô hấp của Lý Mô nặng nề, trong bóng tối mũi cao mắt sâu thoạt có phần hung ác như sói.
Hai người ở trong căn phòng gần như không có ánh đèn.
Ánh mắt thâm thúy kia, có thể mê hoặc lòng người trong chớp mắt, làm người nhập vai.
Trang Khâm chỉ chần chừ một lát, như là đang phân biệt.
Mà Lý Mộ lại ấn gáy cậu xuống, hai người càng gần hơn, hơi thở mang mùi rượu và kẹo bạc hà sát gần cậu, nhẹ nhàng chạm lên môi một cái.
Lần này thật nhẹ, nhẹ tới gần như có thể xem nhẹ.
Trang Khâm hoàn hồn, có chút ảo não chống tay xuống, nhổm dậy khỏi người anh.
“Anh Mộ, anh nên thoát vai đi thôi, tôi không phải là An Khả.”
“Tôi biết cậu là ai.” Lý Mộ nằm thẳng, mơ hồ không rõ nhìn bóng dáng của cậu.
Trang Khâm khựng lại vài giây nói: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
Ánh sáng điện thoại từ phía dưới chiếu vào mặt cậu.
“Xóa rồi.”
Tiểu Liên nhắn tin: “Ảnh chụp mờ lắm, em xem rồi.
Khôi phục cũng vô dụng.”
“Anh Trang, em không lên được…”
“Chỉ có một cái thẻ…”
Trang Khâm nhắn: “Xuống dưới ngay đây, chờ tôi.”
Cậu thấy Lý Mộ nằm bất động, không nói một lời, sau khi chần chừ thì cúi người cởi giầy ra giúp anh, tất mặc kệ, quần áo trên người cũng kệ, chăn giũ ra, đắp qua loa lên người anh, rồi vội vàng rời đi.
Cửa “cạch” đóng lại, ánh đèn hành lang chỉ hắt vào trong một chớp mắt, Lý Mộ giơ tay lên, che mắt.
Sáng sớm bắt đầu quay, Trang Khâm nói được làm được, đúng giờ quay lại.
Địa vị cao có điểm tốt là có thể quay sớm hơn người khác, ví dụ như đều ở trong cùng một phòng hóa trang, nhưng cậu hóa trang là có thể vào quay luôn, những người khác thì phải giữ lớp trang điểm chờ.
Mấy studio quay cùng một lúc, 48 tuyển thủ quay cả ngày, nhưng Trang Khâm chỉ giữa trưa là đã quay xong rồi, nhưng quay xong vẫn chưa kết thúc công việc, cậu bảo cameraman đi cùng nghỉ ngơi một lát, mình thì cầm điện thoại nhắn tin cho trợ lý.
“Tiểu Liên, cậu đã mua đồ ăn sáng cho anh ấy chưa?”
“Buổi sáng lúc em qua, anh ấy đã trả phòng rồi.”
Trang Khâm nhắn lại, lại mở tin nhắn của Lý Mộ ra.
Chuyện ngày hôm qua, anh ấy có lẽ vẫn còn chưa thoát vai được.
Không chỉ Lý Mộ, có lẽ mình cũng chưa hoàn thoát vai được.
Tuy không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, bây giờ đã kém xa hồi ở đoàn phim đối diễn theo kịch bản, nhưng dù sao họ cũng đã quay xong rồi, theo lý thuyết là nên trở lại bình thường.
Trang Khâm bóp sống mũi, vì chưa từng quay phim tình cảm với người khác, cũng không biết nên xử lý thế nào.
Tin đồn liên quan cậu đã nghe qua không ít, “Diễn giả thành thật”, những chuyện như vậy không còn mới lạ gì trong giới nghệ sĩ —— nhưng trong lúc cậu đóng phim với Lý Mộ, cũng không giống như những minh tinh khác, chỉ là chuyên nghiệp đóng phim mà thôi.
“Anh nghe cameraman nói em ở đây, sao vậy, quay mệt à?”
Đang lúc cậu suy tư, giọng nói của Tống Khác bỗng vang lên: “Tối qua có việc gì gấp à? Giải quyết được chưa? Anh có giúp được gì không?”
“Không có gì, em giải quyết xong hết rồi.” Tuy biết Tống Khác là người tốt, nhưng chuyện này không phải ai cũng kể được, mình mới quay cùng bao nhiêu người chứ? Vừa nói hắn có thể nhận ra ngay.
Sau đó Trang Khâm nhắn tin cho Lý Mộ, hỏi anh thế nào, Lý Mộ mấy tiếng sau mới trả lời: “Về đoàn đóng phim.”
Lịch sử trò chuyện dừng lại ở đây, Trang Khâm cũng không hỏi lý do anh đột nhiên rời đoàn tới đây làm gì, mua say rồi về?
Mấy ngày sau, Trang Khâm cũng tìm được cơ hội để hỏi ra nghi hoặc của mình.
Hôm nay ghi hình chính là nội dung diễn viên đi học, vừa lúc giảng tới vấn đề diễn tình cảm.
Huấn luyện viên giảng bài chính là nữ diễn viên ảnh hậu kia, cô giảng một đống lớn lý luận trước: “Diễn tình cảm phải diễn tới chân thật, làm người tin là thật, đầu tiên ngay bản thân mình cũng phải tin là thật đã, lừa mình rồi mới lừa người khác.”
Có một diễn viên không chính quy hỏi: “Nếu sinh ra tình cảm thực sự thì phải làm sao bây giờ?”
“Diễn chính là bày tỏ ra những thứ vốn không thực sự tồn tại, căn cứ vào thứ có thật để sáng tạo, thế nên bây giờ chúng ta phải học cách khống chế, hiểu cách khống chế mới có thể coi là diễn viên giỏi.
Trong thực tế biểu diễn, diễn được tốt trên thực tế là bất tri bất giác làm được, mà sự bất tri bất giác này lại là quen tay hay việc mà thôi.”
“Đây là kiến thức cơ bản của diễn viên, nếu có thể thì nên sử dụng suy nghĩ trong lòng, có ý thức rồi mới có thể làm ra được bộ dáng chính xác.”
“Vậy, em độc thân từ trong bụng mẹ rồi, phải diễn cảnh tình cảm thế nào mới tốt?”
“Chẳng lẽ chưa từng yêu thầm? Không thì bạn vẫn còn có nhân thân mà, dùng tình thân đặt lên bạn diễn, cũng là một phương pháp, thường xuyên có một người hỏi tôi một câu hỏi đó là: “Cô ơi, em phải làm thế nào mới diễn được kẻ giết người, em chưa từng giết người, chưa từng trải nghiệm thì phải diễn thế nào?” Không hiểu sao, rất hay có người hỏi tôi câu này.”
Có cậu trai nói: “Câu hỏi này em cũng muốn hỏi…”
“Bạn bị muỗi cắn, bạn có muốn đập nó không? Nhưng nó bay khắp nơi, cậu không đập được thì phải làm sao bây giờ?”
Cậu trai nói: “Rất muốn… đập chết nó.”
“Đúng, chính là suy nghĩ này, cậu có một suy nghĩ như vậy, một khi nhập vai sẽ dễ hơn.”
“Tôi biết giảng lý luận, mọi người đều thấy buồn ngủ, bây giờ chúng ta thực hành một chút, có ai muốn thử không?”
“Em! Em! Em muốn thử xem!”
Đàn em trong công ty vô cùng tích cực giơ tay, huấn luyện viên bảo cô lên đây: “Bạn muốn diễn cùng với ai?”
“Để đàn anh của em diễn cùng được chứ?”
“Là ai cơ?”
Đan Vân Vân: “Trang Khâm!”
Trang Khâm đang nghiêm túc nghe giảng: “…”
Bốn phía có người bắt đầu ồn ào, Trang Khâm ngồi vài giây, bất đắc dĩ đứng dậy, đi lên phía trước.
Hóa ra bị người ta cố tình gán ghép CP là cảm giác chán ghét này.
Cậu ngồi đối diện Đan Vân Vân, huấn luyện viên nói: “Hai người là một cặp đôi.”
Đan Vân Vân: “Vâng!”
Huấn luyện viên: “Hai người nhìn nhau.”
Đan Vân Vân debut qua nhóm nhạc nữ của công ty, trông rất đáng yêu.
Trang Khâm ngồi đối diện cô… Đuôi mắt hình như có đánh phấn, tầm mắt Trang Khâm bị thu hút bởi những chi tiết nhỏ, sau đó cậu phát hiện, cô đeo lens, là một đôi lens rất tự nhiên.
Đan Vân Vân bị cậu nhìn tới đỏ mặt.
Huấn luyện viên: “Có phải là có cảm giác rồi không.”
Đan Vân Vân: “Có.”
Trang Khâm: “Vẫn chưa.”
Huấn luyện viên nhìn về phía Trang Khâm: “Tưởng tượng cô ấy thành bạn gái của cậu… Cậu có bạn gái bao giờ chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Vậy thì tưởng tượng thành người mà cậu thích.” Giọng huấn luyện viên rất dịu dàng, dẫn đường cho cậu, “Nhắm mắt lại, hít sâu, tưởng tượng hai người đang ở bờ biển…”
Bờ biển?
Trong đầu Trang Khâm chợt lóe lên một gương mặt, ngay sau đó cậu tưởng tượng tới sư nương, thậm chí là sư tỷ, đều cảm thấy không đúng, không thể dùng tình cảm giống nhau để nhập vai.
Cậu nghĩ, nguyên nhân vốn dĩ là cậu không thích diễn chung với cô gái trước mắt này, thế nên mới không tìm được cảm giác.
Huấn luyện viên dẫn dắt nửa ngày, thấy cậu vẫn lắc đầu, cũng đã thấy hơi giận: “Cậu không tập trung! Tôi cho cậu hai người một kịch bản.”
Mỗi diễn viên đều có sở trường đặc biệt, mà sở trường của Trang Khâm rất rõ ràng, chính là phải cho cậu một kịch bản, cậu mới diễn tốt được, không cho cậu kịch bản cậu khó diễn tốt.
Huấn luyện viên: “Cậu và Vân Vân từ nhỏ chính là hàng xóm, tính cậu hướng nội, mà cô ấy rất thích bắt nạt cậu, tuy rằng bắt nạt cậu nhưng lại đối xử tốt với cậu, khi có người khác bắt nạt cậu, cô ấy sẽ bảo vệ cậu, cô ấy là mối tình đầu của cậu, nhưng cậu không có dũng khí tỏ tình với cô ấy, cậu nhìn cô ấy yêu người khác, cậu ghét bạn trai của cô ấy, cố tình hại cậu ta, cậu cãi nhau với Vân Vân, sau đó không nhịn được nói thích cô ấy.”
“Được rồi, qua bên kia, nằm trên thảm yoga suy nghĩ kĩ lại, chuẩn bị xong lại qua đây.”
“Vâng thưa cô.” Trang Khâm nghe lời chạy vào trong góc.
Nội dung kịch bản rất đơn giản, cậu rất tự nhiên nhập vai nhân vật A Cam, khi còn nhỏ vì cơ thể khuyết tật, bị những đứa con trai khác bắt nạt…
Cậu nhắm mắt lại, nằm thẳng trên thảm yoga, hoàn toàn thả lòng, đắm chìm trong biển tưởng tượng.
Mấy bộ phim điện ảnh trộn lẫn vào với nhau, khuôn mặt của nữ chính trong phim Âu Mỹ thay phiên xuất hiện trong đầu như máy jackpot, cuối cùng trộn lẫn vào một khuôn mặt lạnh lùng giới tính hiển nhiên không đúng.
Jackpot leng keng phun ra một đống lớn tiền xu.
Trang Khâm nhét tiền vào, lại lần nữa kéo tay cần xuống.
Chân dung mấy nữ diễn viên thoáng qua, máy jackpot dừng lại trong tiếng nhạc.
Đầu Trang Khâm đau như muốn nứt ra, sao lại là anh ấy.
“Ngủ rồi?” Huấn luyện viên đi tới.
“Không ạ, đang nghĩ tới kịch bản.” Trang Khâm cong chân, ngồi dậy.
“Thế nào? Tìm được cảm giác chưa?”
Trang Khâm không thể nói cho cô biết, ngay bước đầu tiên mình đã bị kẹt.
“Cô bé hàng xóm trong kịch bản kia… em luôn nghĩ tới một gương mặt.
Em muốn phá tan ảo tưởng này lại không được.” Trang Khâm nghiêm túc nói ra phiền não của mình.
Huấn luyện viên: “Có đối tượng để nghĩ tới rồi? Vậy thì tốt.”
“Nhưng…” Giới tính không đúng.
Huấn luyện viên an ủi: “Không phải gấp gáp, từ từ thôi, diễn tình cảm thế này, không phải chỉ học một ngày là biết, về sau còn rất nhiều khóa huấn luyện.
Chỉ cần nhớ kỹ, diễn là giả, nhưng tình cảm cậu sử dụng cần phải là tình cảm thực sự.”
Trang Khâm gật đầu, nằm lại, tiếp tục chơi máy jackpot trong đầu.