Phái Diễn Xuất

Chương 88: Mặc Nó Kết Hôn Nhé





“Phim hay thế cơ à?” Lý Mộ không thể nổi giận với cậu, chỉ có thể phát hỏa với thứ khác.
Trang Khâm cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh, nhỏ giọng nói: “Anh không vui thì… ngày mai em xem cũng được.”
“Không phải là anh không vui.” Lý Mộ bất đắc dĩ cực kì, luồn tay vào áo ngủ của cậu, làn da kia ấm áp nhẵn mịn, làm người thích không buông tay, anh ôm Trang Khâm vào trong lòng xả bực một chút.
Lý Mộ cọ cọ chóp mũi cậu, nhìn cậu chăm chú nói: “Em không có chút cảm giác nào sao?”
Bỗng nhiên trong gian phòng, nhiệt độ từ máy sưởi tăng lên.
“… Có.” Trang Khâm mẫn cảm rụt lại, không thể phủ nhận, “Nhưng mà chúng mình đang ở trong xe.”
“Tắt đèn đi được.”
“Nhưng mà sẽ có tiếng, chú lái xe sẽ nghe thấy.”
“Ông ấy không lên xe, anh thanh toán phí thuê phòng cho ông.” Lý Mộ tự nhiên ứng đối với từng vấn đề của cậu.
“Nhưng, nhưng vẫn sẽ có những người khác.” Họ đỗ trong bãi đỗ xe, xung quanh còn có những chiếc xe khác.

Nhưng cũng sẽ không có ai nhàm chán tới mức chạy ra ngoài trong thời tiết thế này.
Lý Mộ khựng lại, nói: “Anh lái xe ra xa một chút.” Anh giả vờ muốn đứng lên, lại bị Trang Khâm túm lấy cánh tay, bảo: “Bên ngoài lạnh lắm, anh đừng xuống.”
Phòng của chiếc xe này ngăn cách hoàn toàn với buồng lái.

Muốn ra được chỗ tài xế thì phải xuống xe.
Trang Khâm mở to đôi mắt sáng ngời, dùng giọng nói cực nhẹ bảo: “Chúng ta nói nhỏ thôi.”
Lý Mộ hơi cong miệng cười, cũng dùng âm thanh cực nhẹ trả lời lại: “Được, nói nhỏ thôi.”
Trang Khâm nhìn anh, từ ánh mắt nóng cháy của Lý Mộ cậu nhận được tín hiệu, trượt xuống: “Có phải là… muốn em làm thế này?”
Tuy rằng cả cậu và Lý Mộ đều là đàn ông, nhưng cảm giác khác biệt.


Mặt cậu đã bị máy sưởi hun đỏ lên.
Thần kinh Lý Mộ nảy lên, hạ giọng: “Xoa một chút.”
Trang Khâm nghe hết theo anh, hai người kề mặt lại gần nhau, ngước mắt là có thể đối diện, hứng thú của Lý Mộ tăng vọt tới cực điểm, nói: “Cho tay vào trong đi.”
Hai người không phải là lần đầu làm thế này cho đối phương, Trang Khâm đa số thời gian đều không có gan, Lý Mộ cúi đầu hôn cậu, nụ hôn này sâu tới mức lưỡi Trang Khâm tê rần.
Lý Mộ cho cậu cảm thụ vui sướng ngắn ngủi trong mười giây, xoa xoa giúp cậu: “Thoải mái không?”
Trang Khâm gục đầu, chôn vào cổ anh: “Ừm”.

Ý thức quay trở lại, “Giường bẩn mất rồi…”
Lý Mộ nói: “Chờ thay sau.”
“Ừm…” Trang Khâm hỏi, “Sao anh lại như vậy…”
“Em để ý tới bản thân một chút, cũng không di chuyển chút nào.” Lý Mộ thực sự là không giận nổi cậu, khẽ cắn mũi cậu: “Tiểu Lục Lạc, em chủ động một chút, anh sẽ rất vui vẻ.”
“Được…” Trang Khâm hơi ngượng.
Lý Mộ cười khẽ: “Muốn dùng nơi khác cũng được.”
Trang Khâm cúi đầu càng sâu hơn, Lý Mộ dùng một tay khác nắm cằm cậu, nâng mặt cậu lên, hôn lên bờ môi cậu: “Xấu hổ?”
“Nếu như anh thích, em có thể… giúp anh.” Mặt cậu cực nóng, không thể tưởng tượng được mình sẽ nói ra những lời thế này.
Lý Mộ cũng không ngờ cậu sẽ nói như vậy, vuốt tóc cậu: “Hôm nay sao vậy?”
“Hôm nay… em rất vui, được ngắm cực quang, thế nên cũng muốn làm anh được vui vẻ.” Cậu nói, chủ động ôm chặt lấy Lý Mộ.
Ánh mắt sâu thẳm của Lý Mộ bình tĩnh nhìn cậu vài giây, bỗng nhiên dùng sức đè cậu lại, anh đè lên người Trang Khâm, ánh sáng mờ của đèn bàn và đèn trên tường đọng trên khuôn mặt đĩnh bạt như điêu khắc của Lý Mộ, chăn lông dê trên người trượt xuống, áo ngủ Lý Mộ mặc còn đang lơ lửng trên hông.
Động tác của Lý Mộ không nhanh không chậm, cởi từng nút áo trên chiếc áo ngủ đã bị anh làm cho xộc xệch.


Cho dù anh chẳng làm gì sai trái, động tác lại sốt ruột, nhưng sự cuồng nhiệt và hormone mãnh liệt người anh tản mát ra khiến cơ thể vốn đã hơi nhũn ra của Trang Khâm đến giơ tay ôm anh cũng chẳng còn sức lực.
Lý Mộ hôn lên môi cậu, chẳng tốn chút sức lực đã đưa được lưỡi vào, Trang Khâm gần như là vô thức há miệng bị anh xâm lấn.
Lý Mộ hôn qua khuôn mặt cậu, mắt, mày, môi.
Cảm giác này làm Trang Khâm vô cớ sinh ra khát vọng, cậu ngước mắt nhìn Lý Mộ, từ trong đôi mắt thâm trầm của Lý Mộ tìm được rồi đắm chìm trong vui thích, Trang Khâm nhận ra anh hưng phấn, bản thân cậu cũng hưng phấn theo.

Cậu hơi ngửa đầu, há miệng đáp lại cái hôn của anh, Trang Khâm nhận thấy được động tác của anh, nói: “Trong túi của em có… kem bôi.”
Bên thương hiệu đưa sản phẩm cho cậu sử dụng, mấy ngày nay Trang Khâm đều dùng trên mặt và cơ thể.
Lý Mộ tạm dừng, nhớ tới vật trong balo của mình.
Không gian vô cùng nhỏ giờ đã phát huy tác dụng, túi treo ở nơi mắt có thể nhìn thấy ngay, Lý Mộ bứt ra, đi mở túi.

Trang Khâm thấy vật anh lấy ra, mở to mắt: “Gel dưỡng da của khách sạn?”
“Gel bôi trơn.” Lý Mộ xé gói ra, suy nghĩ một chút vẫn mở ra.
Trang Khâm vốn tò mò, ai ngờ vừa nhìn là đã hiểu: “Là… bộ đồ dùng kia.”
“Chứ em tưởng gì?”
“Em tưởng là kẹo…”
“Là vị việt quất.” Lý Mộ cười.
“Của khách sạn à?”
“Ừ.”
Trang Khâm không hề hoài nghi Lý Mộ mang theo từ trong nước, cũng không cảm thấy anh ủ mưu, bởi vì… hình như là do mình nhặt lại?
……

Sáng sớm, bắc cực quang ban ngày không khác gì ban đêm, khi sáng nhất giống như hoàng hôn.

Lý Mộ xuống xe hút thuốc, Trang Khâm còn đang ngủ say.
Đêm qua lại có tuyết rơi, tuyết đọng trên mặt đất rất dày, trên đỉnh xe chất một đống tuyết trắng, nhìn qua giống như một cây kem bự.
Cửa sau lưng mở ra, Lý Mộ quay đầu lại, thấy Trang Khâm khoác áo rét đi ra.
“Dậy rồi? Em xuống dưới làm gì, mau đi lên.” Lý Mộ dập tắt thuốc lá.
“Trên xe có mùi rất nồng…” Trang Khâm giơ tay mở cửa sổ ra, chóp mũi ửng đỏ, “Lát nữa chú tài xế sẽ ngửi thấy.”
“Mặc nhiều một chút, chúng ta đi ăn sáng.” Lý Mộ đưa cậu về lại trong xe, vừa ngửi, đúng là mùi rất nồng, máy sưởi và quạt gió bên trong đều mở, nhưng cả đêm rồi vẫn chưa tản đi hết.
Trang Khâm bắt đầu mặc thêm đồ, Lý Mộ dùng chút huân hương, ôm lấy cậu từ phía sau: “Chân em có nhũn ra không, đi được chứ?”
“Đi được, không mềm.” Trang Khâm hỏi anh, “Eo anh có đau mỏi không?”
Sắc mặt Lý Mộ đen lại trong nháy mắt, cắn vành tai cậu: “Anh đối xử quá dịu dàng với em rồi phải không?”
Trang Khâm co rúm lại, nhận ra mình đã nói ra lời không nên nói: “Xin…”
Lý Mộ “hm” một tiếng, ngón trỏ đè bờ môi của cậu lại, Trang Khâm im lặng, lập tức nhớ ra lời của Lý Mộ, nói mình đừng nói ba chữ này ra.
“Em còn chưa… quen lắm, sẽ sửa dần dần.” Cậu nói.
Lý Mộ xoa xoa đầu cậu: “Ngoan.”
Trang Khâm thắt miệng túi đựng rác, cúi đầu vừa nhìn, trong túi là mấy thứ tối qua dùng kia, lung tung rối loạn, ngay cả quần lót cũng vứt đi.
Hai người xử lý rác xong, tới cửa hàng ăn ăn sáng, không hợp khẩu vị nhưng Trang Khâm mang theo tương Laoganma, trộn với mì sợi pho mai miễn cưỡng có thể ăn xuống bụng được, Lý Mộ nói: “Hôm nay về lại trong thành phố, đưa em đi ăn món hợp khẩu vị.”
Xe lái xuống núi, Trang Khâm ngủ bù trên xe, cậu bị Lý Mộ ôm vào lòng, rèm che đi ánh sáng bên ngoài, Lý Mộ trong không gian hẹp thiếu sáng, nhìn cậu chăm chú sát gần từng ngũ quan một của cậu.
Khi Trang Khâm ngủ cũng rất ngoan, không làm ồn, Lý Mộ rất thích trạng thái tỉnh táo, không chút kiêng nể chiếm cứ vật sở hữu vào trong lòng này của mình.
Trải qua Noel ở Na Uy, Trang Khâm nhận được thông báo, nói đêm 31 Tất niên phải đi thảm đỏ, lễ thảm đỏ kiểu này luôn tổ chức trong cùng ngày, phòng làm việc photoshop ảnh suốt đêm, hôm sau đăng post, thảm đỏ là thiên hạ của minh tinh nữ, cứ như chẳng hề liên quan gì tới nghệ sĩ nam.
Vì Tô Mân muốn nhận thương hiệu chất lượng cao cho cậu, hoạt động gần đây đều là chuẩn bị cho cậu nhằm vào trang phục hãng D, vì là đồ mượn nên đa số đều không vừa người.
Tô Mân gọi điện thoại hỏi cậu bao giờ về, để sắp xếp người chụp ảnh ở sân bay: “Tới lúc đó vệ sĩ và nhân viên công tác của chúng ta đón cậu, sau đó cùng đi ra.”
Cô có thể nói là hao tâm tổn sức, muốn làm sáng tỏ Trang Khâm đi du lịch lần này thực ra là đi cùng trợ lý vệ sĩ, rất nhiều người cùng đi.
Trang Khâm đồng ý, Tô Mân lại bảo cậu tới sân bay nhất định đeo túi, đội mũ của hãng D, tốt nhất là còn mặc thêm một món đồ nữa.

Cách làm này rất dễ dành được hảo cảm của nhãn hiệu.
Trang Khâm nghe lời tất thảy, nói: “Vậy để em đi mua mới.”
Đa số quần áo của cậu đều là do bên nhãn hiệu đưa, và vài món mặc để giữ thể diện, những bộ đồ này gần như mặc một lần là không thể mặc lại, Trang Khâm tiếc bán hoặc vứt đi, nên để trong túi bảo hộ chống bụi trong tủ quần áo.
Bản thân cậu có khuynh hướng mua nhãn hiệu giá ổn định hơn, nhưng mua nhiều Uniqlo như vậy mà nhãn hiệu này có vẻ cũng không có ý định để cậu làm người đại diện, nhiều minh tinh mặc quần áo của nhãn hiệu như vậy, không phải ai cũng sẽ được nhãn hiệu ưu ái.
Lý Mộ nghe được nội dung cuộc gọi, lập tức nảy ra ý tưởng, bay tới Paris.
Bản thân anh thường xuyên tới sàn diễn thời trang xem các kiểu dáng, thích bộ nào sau khi kết thúc show thời trang sẽ mua, đa số quần áo mặc mặc xong thì vứt, ngoại trừ lễ phục ra thì anh cũng không đặt may.
Tháng mười hai không có hoạt động trình diễn thời trang gì, Trang Khâm chưa từng tham gia tuần lễ thời trang, cũng là lần đầu tới Paris, cậu chỉ nghĩ là cùng Lý Mộ tới mua hai bộ quần áo.
Ai ngờ Lý Mộ đưa cậu tới một tiệm thời trang lâu đời, gặp nhà thiết kế, một đám người vây quanh đo kích thước cơ thể từ đầu đến chân cho cậu, ngay cả phần cổ cũng đo đánh dấu chính xác tới tận con số lẻ.
Lý Mộ nói với nhà thiết kế già một câu gì đó, là tiếng Pháp, Trang Khâm nghe không hiểu, nhà thiết kế kia bảo trợ lý đo ngón tay cho Trang Khâm.
“Tại sao ngón tay cũng phải đo vậy?” Trang Khâm trộm hỏi anh.
“Muốn làm nhẫn cho em.”
Trang Khâm cứ nghĩ là nhẫn trang sức, thì “ừm” một tiếng, nếu muốn làm phát ngôn của thương hiệu này, thì cứ nhiều hơn hai món trang sức, biết đâu ba ba bên nhãn hiệu sẽ càng vui vẻ, coi trọng mời cậu tới tham gia tuần lễ thời trang thì sao.
Quá trình may đồ này ngoài việc đo cơ thể ra còn phải chọn màu sắc và kiểu dáng của lễ phục, mỗi một chi tiết đều có thể tự mình định, bao gồm áo ngoài, áo sơ mi và cà vạt cùng màu sắc và hoa văn.
Trang Khâm lần đầu tiên tiếp nhận loại phục vụ này, cậu cũng thấy cơ hội mình tới những tiệm thế này khó mà có được, chỉ là xung quanh có nhiều người phục vụ như vậy, cậu cũng hơi hơi hiểu ra, biết giá kiểu gì cũng đắt, nên dùng tiếng Trung trộm nói với Lý Mộ: “Họ nhiệt tình quá, em chỉ may hai bộ quần áo thôi mà.”
“Không sao, anh cũng muốn may.” Lý Mộ nói, “Xem thử xem màu nào thì đẹp đã.”
Anh nhận lấy kiểu dáng mà trợ lý của nhà thiết kế vừa cởi xuống từ trên người người mẫu, các loại áo sơ mi khác nhau, thiết kế cổ áo và cổ tay khác, vest nam thoạt nhìn đều giống nhau, nhưng có thể để lộ ra nhiều chi tiết về học vấn của người mặc, Lý Mộ trùng hợp là có tìm hiểu chuyện này, đầu tiên anh cầm một chiếc áo bành tô thuần trắng lên, ướm thử trên người Trang Khâm: “Em vào phòng thử đồ thay vào thử xem.”
Trang Khâm nhận lấy, trước kia cậu cũng từng mặc đồ cùng loại nhưng đa số đều là stylist chuẩn bị giúp cậu, thế nên vừa cầm vào tay đã thấy hơi đau đầu, chủ yếu là quần áo của người mẫu người ta, không dám làm nhàu.
Cậu cầm quần áo vào phòng thử đồ, rất cẩn thận mặc vào, cơ bản là vừa người, khi thắt nơ lại gặp phải phiền phức, thì không thắt nữa, bước ra khỏi phòng: “Em không biết thắt cái nơ này.”
Lý Mộ vừa thấy cậu thì mắt sáng lên ngay, nói với trợ lý: “Thiết kế này, đen, xanh lam, xám lông chuột, vàng nhạt, mỗi màu lấy một bộ.”
Trang Khâm đứng trước gương lớn, không quen bản thân mặc lễ phục trắng thuần như vậy lắm, cậu giơ tay chỉnh lại mái tóc rối do ngủ trên máy bay chưa chải vuốt của mình.
“Đẹp không?”
“Đẹp.” Lý Mộ đứng sau cậu, tay vòng tới trước cổ cậu, đưa tay thắt nơ cho cậu.
“Em mặc thật giống hoàng tử nhỏ.” Lý Mộ tìm được đôi mắt đen láy mà sáng ngời của cậu trong gương, đầu ngón tay anh dừng lại nơi hầu kết Trang Khâm, “Mặc nó kết hôn nhé?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.