Phải Hạnh Phúc, Mẹ Nhé!

Chương 3



9.

Trận động đất cực lớn này xảy ra quá bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn nhân viên cứu trợ Ninh Hoài Thành thiếu người trầm trọng.

Mẹ tôi và Hứa Lan Đình đưa tôi đến trường đăng ký tình nguyện viên.

Họ nắm rõ kiến ​​thức chuyên môn liên quan nên chịu trách nhiệm cứu hộ tại điểm sơ cứu tạm thời thành lập, mà xuất phát từ tư tâm, tôi chủ động xin nâng cáng và vận chuyển người bị thương.

Nhưng vẫn là câu nói kia, người tính không theo kịp thiên tai.

Dù tôi có cố gắng ngăn cản mẹ tôi gặp lão súc sinh đó thế nào đi chăng nữa, số phận vẫn luôn trêu đùa những con người vô tội tội nghiệp này một cách kinh tởm.

Đó là một buổi trưa sau trận động đất, mấy nam sinh luống cuống tay chân nâng cáng cứu thương nhanh chóng xông về phía trước mặt mẹ tôi.

"Chị, ở đây có một bệnh nhân bị thương nặng ở phố Luân Đôn, cần chị và thầy cấp cứu."

Người bị thương hôn mê bất tỉnh trên cáng cứu thương, từng mảng máu lớn che lấp dung mạo vốn có của hắn ta.

Nhưng ở cổ tay trái hắn buông xuống, vết bớt màu đỏ sậm có thể thấy rõ ràng.

Dưới cái nắng thiêu đốt, tôi như chet cóng tại chỗ, toàn thân ớn lạnh, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào chiếc cáng mà mẹ vội vàng đưa vào phòng mổ.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng ác ý đến từ số phận như vậy. Nó lợi dụng thiên chức cứu người của mẹ tôi, cưỡng ép đưa kẻ bắt cóc bà đến làm bệnh nhân bị thương.

Tôi hồi hộp chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, lần đầu tiên trong lòng hy vọng mãnh liệt rằng ca phẫu thuật sẽ thất bại.

Tốt nhất tên súc sinh đó nên nằm luôn trên bàn mổ và không qua khỏi được.

Hơn sáu giờ sau, mẹ tôi kéo lê thân thể mệt mỏi từ trong phòng cấp cứu đi ra.

Nhìn thấy tôi ở ngoài cửa, bà ấy mặc quần áo phẫu thuật che kín lập tức lập tức điều chỉnh lại tư thế, nhướng mày nhìn tôi, đồng thời giơ ngón tay cái lên với vẻ vô cùng tự hào. Giống như một con khổng tước trắng xinh đẹp rụt rè.

Ý tứ kia chính là: [Con gái, nhìn mẹ con xem, có phải rất lợi hại hay không, lại cứu được một người từ trong tay tử thần.]

Tôi học theo mẹ, cười híp mắt giơ ngón tay cái lên với bà. Chỉ là tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng vì tuyệt vọng.

Mẹ tôi còn trẻ không có tầm nhìn toàn diện như hai mươi năm sau. Bà không biết rằng bệnh nhân mà bà đang giúp đỡ hiện nay chính là ác q uỷ đã h ành hạ bà hơn 20 năm.

Nhưng con chỉ mong mẹ được sống một cuộc sống bình yên bên những người thân yêu của mẹ.

Bà ấy nên tỏa sáng trong lĩnh vực mình giỏi, chứ không phải gánh chịu những nỗi đau lẽ ra không thuộc về mình.

Cho nên, tôi không thể thể hiện hết những đen tối của những năm tháng đó trước mặt người mẹ còn trẻ của mình.

Bởi vậy tôi cũng không có bất cứ lý do gì ngăn cản mẹ tôi cứu giúp lão súc sinh đó. Bà ấy sẽ trở thành bác sĩ, cứu người là thiên chức của bà ấy, tôi sẽ luôn tự hào về mẹ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn số phận đầy ác ý này, càng không thể để bi kịch trong quá khứ tái hiện lại.

Nếu tôi, một người đã chet, có thể quay về quá khứ thì không có gì là không thể tránh khỏi.

Bất kể tôi phải trả giá như thế nào, cho dù chet tôi cũng sẽ cứu mẹ.

10.

Tin tốt là lão súc sinh kia còn đang hôn mê. Bận rộn hộ tống người bị thương xong tôi cả ngày đi theo bên cạnh mẹ tôi, một tấc cũng không rời đi theo bà kiểm tra tình huống của người bị thương.

Sau khi bận rộn hộ tống những người bị thương, tôi đi theo mẹ cả ngày, một tấc cũng không rời, đi theo bên cạnh bà ấy để kiểm tra tình trạng những người bị thương.

Mẹ tôi bận trong bận ngoài, sụt cân rất nhiều. Tôi đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt bà, đưa cho bà ấy một ly nước ấm.

Sau đó tôi phớt lờ lời của bà, giật lấy khay thuốc rồi đặt bà xuống chiếc giường dùng để nghỉ ngơi.

“Mẹ, sau này chuyện đút thuốc cho người bị thương giao cho con đi, trong khoảng thời gian này mẹ cứ làm việc liên tục, quá mệt mỏi rồi.”

“Yên tâm, con đi theo mẹ năm sáu ngày, con nhớ rất rõ thời gian và thuốc cần uống, hơn nữa trên này còn có đánh dấu.”

Mẹ tôi còn muốn nhắc nhở thêm chút gì đó, nhưng có lẽ là bà đã quá mệt mỏi, vừa đến bên giường bà đã dựa vào tường, ngơ ngác nhắm mắt lại.

Tôi buông khay xuống, đặt mẹ nằm yên trên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho bà.

“Mẹ, ngủ một giấc thật ngon đi. "

Vừa quay người, tôi bình tĩnh lấy lọ thuốc có nhãn “Tần Kiệt”, đổ hết những viên thuốc nhỏ màu trắng có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ ứ máu, sau đó đổ đầy vitamin C vào.

Đúng rồi, Tần Kiệt chính là tên của lão súc sinh đó.

Mấy ngày gần đây khi cùng mẹ tôi đi kiểm tra phòng bệnh, chân trái Tần Kiệt bị thương rất nặng, hôn mê trong phòng bệnh nhỏ hẹp.

Tôi đã cố gắng hết sức để biến hắn ta trở thành một người tàn tật. Dù sao năm đó khi mẹ tôi bị hắn bắt cóc nhốt trong thôn, chân phải của bà đã bị lão súc sinh này cầm gậy đánh cho què.

“Tần tiên sinh, uống thuốc đi. "

Tần Kiệt còn trẻ mơ mơ màng màng ngẩng đầu, vô thức uống nước trong ly thủy tinh, miễn cưỡng nuốt" thuốc "vào.

Nếu không phải là sợ liên lụy đến mẹ tôi, bình "thuốc" này thế nào cũng không tới phiên dùng vitamin để tiện nghi cho lão súc sinh này.

Tôi thất thần nhìn Tần Kiệt như con kiến, vươn tay phải nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn. Rồi sau đó, năm ngón tay đột nhiên rút lại sức lực.

Hắn ta th ở dốc, mạch máu trên cổ và trán nổi lên khủng khiếp vì thiếu oxy, nhưng mắt hắn vẫn nhắm chặt.

Ai có thể ngờ rằng người đàn ông vô cùng yếu đuối trước mặt và tên điên sau này dùng g ậy s ắt đ ánh mẹ con tôi lại là một người.

Tuy nhiên thuốc nước bị tôi pha loãng, thuốc cũng bị tôi thay, Tần Kiệt muốn tỉnh lại sớm quả thật có chút khó khăn.

Tôi thậm chí chỉ cần dùng thêm chút lực, là có thể đưa hắn về nơi an nghỉ cuối cùng rồi.

Nhưng tôi không ngu đến mức rước họa vào thân ngay thời điểm này.

“Tôi còn chưa thấy hôn lễ của mẹ tôi và giáo sư Hứa, cho nên ông yên tâm, tôi sẽ không làm hung thủ giet người đâu."

Tôi thất thần lẩm bẩm một mình, trong khoảnh khắc cuối cùng khi hắn ta sắp ngạt thở tôi liền buông lỏng tay. Hắn vẫn hôn mê không hề hay biết, tựa như dây leo yếu ớt dần dần héo rũ.

Trước khi đi, tôi liếc mắt nhìn bình nước trống không để đó không dùng trong góc, tiện tay xách tới rót đầy nước rồi đặt nó lên tủ đầu giường.

“Nếu ông không may tỉnh lại, tôi nghĩ ông sẽ tự chủ động đưa mình đến Hoàng Tuyền.”

11.

Ngày thứ năm kể từ khi lão súc sinh đó hôn mê, tôi lại mắc chứng mất ngủ nên mặc quần áo ra ngoài thư giãn, không ngờ lại nghe thấy tiếng r3n rỉ của hắn.

Lão ta đã tỉnh lại.

"Nước... tôi muốn uống nước, có ai không..."

Tôi cầm đèn pin đứng ở cửa, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng về phía hắn, nhịp tim đập càng lúc càng dồn dập. Chân trái của hắn bị thạch cao bó rất dày và nặng, nằm ở trên giường không thể nhúc nhích.

Có lẽ là tôi cầm đèn pin xuất hiện quá đột ngột, lão súc sinh híp mắt để thích nghi với ánh sáng, cố gắng hít một hơi, ra sức ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

"Làm phiền cô y tá, có thể cho tôi chút nước không?"

Đối với giọng điệu lễ nghĩa chu đáo này của hắn, tôi bỗng nhiên có chút kinh ngạc.

Ít nhất khi tôi bắt đầu có trí nhớ, hai chữ lão súc sinh và "lễ phép" hoàn toàn không thể đứng cùng nhau.

Không nói một lời, tôi cầm lấy chai nước rỗng đặt bên cạnh, đổ đầy nước vào, nhét vào tay hắn rồi khoanh tay đứng sang một bên.

"Vết thương nghiêm trọng nhất của anh là ở chân, bây giờ nước cũng đã cho anh rồi, anh có thể tự ngồi dậy uống."

Tôi vừa nói xong, tay Tần Kiệt cầm chai nước nhựa dùng sức mạnh, không hề báo trước ném về phía tôi. Cùng với đó còn có lời chửi rủa giống như kẻ điên của hắn.

“Mẹ kiếp bọn khốn kiếp nhà mày, nói mày đút nước mày còn làm bộ, nếu không phải tao không thể cử động thì tao đã giet chet mày rồi *#&#%..."

Quả nhiên, súc sinh cho dù lúc nào cũng là súc sinh. Tôi xoa xoa bàn tay phải bị đập trúng, ngồi xổm xuống, quay lưng về phía hắn, mò tìm chai nước đã rơi dưới gầm bàn.

Nhưng mà vừa quay người lại, liền đối diện với ánh mắt tục tĩu không chút che giấu của Tần Kiệt.

Hắn huýt sáo một tiếng, nói: "Dáng người mày cũng không tệ, giúp tao vui vẻ chút đi..." Vừa dứt lời, lão súc sinh đã nóng lòng xốc chăn lên, cố ý cho tôi xem chỗ đó của hắn đang c**ng cứng.

Thậm chí còn cố ý nắm lấy nơi đó, thực hiện nhiều cử chỉ bẩn thỉu và tục tĩu. Tôi lập tức lạnh mặt.

Có những thứ thà chet còn hơn sống. Trước khi lão súc sinh phơi bày thứ kia ra, tôi xách bình nước đập mạnh xuống chỗ đó. Hắn đau đớn gào lên thành tiếng, hổn hển chửi ầm lên lần nữa.

Tôi không thể chịu đựng hắn thêm nữa, không hề do dự giơ tay lên, dùng sức tát hắn mười mấy cái:”Há miệng, uống hết bình nước này đi.”

Sau khi nhìn thấy con d ao tôi đang cầm, lão súc sinh co rúm người lại và cầm chai nước đổ hết sức có thể vào bụng hắn.

Một chai nước gần 2L, chưa đầy một phút đã thấy đáy. Ngay sau đó, tay cầm bình nước của hắn đột nhiên buông lỏng, toàn thân hắn bất giác co giật mấy cái rồi ngã thẳng về phía sau.

Bình nước trống rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh không nhẹ không nặng.

[Dưới tình huống mất máu quá nhiều nghiêm cấm bệnh nhân uống nhiều nước, nếu không dễ dàng phát sinh dung lượng máu không đủ dẫn đến t ử v ong...............]

Đây là đánh dấu mẹ tôi tiện tay ghi lại trên sách, tôi xem sách trong thư phòng ở trọ thì vô tình phát hiện.

Tần Kiệt, cha ruột của tôi, lẽ ra phải xuống địa ngục từ lâu rồi. Cầu trời phù hộ hắn không được chet tử tế.

Tôi nhẹ nhàng khép cửa lại, liếc mắt nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, trong lòng không hề gợn sóng xoay người rời đi.

Đêm tối hơn hai mươi năm trước dường như đang dần chìm xuống.

12.

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rất chói mắt.

Hiếm khi rảnh rỗi mẹ tôi ngồi ở bên giường, lật xem《 Phù sinh lục ký 》lấy về từ thư viện trường học, trên người mặc đồng phục tình nguyện đã giặt sạch.

“Mạn Mạn, Lan Đình đi theo thầy hướng dẫn đến Lâm thị học tập, đoán chừng một tuần sau mới có thể trở về, cậu xem mấy ngày nay chúng ta sắp xếp thế nào?"

Tôi duỗi người, mệt mỏi dựa vào bên cạnh bà ấy, thuận tay cầm lấy miếng quýt trong tay bà nhét vào trong miệng. Trong nháy mắt, mùi quýt thơm ngát tràn đầy trong khoang miệng.

"Mẹ, điểm cứu trợ tạm thời bên này rốt cục cho mẹ nghỉ rồi sao?" - Mẹ tôi chống cằm, oán trách nhìn tôi một cái.

“Đúng vậy, dù sao người bị thương cơ bản đều chuyển nhẹ.” Bà ấy như là nghĩ tới cái gì, khép sách lại kéo tay tôi, tò mò nói:

“Mạn Mạn, cậu còn nhớ bệnh nhân bị thương ở chân tuần trước không? Sáu giờ sáng nay tôi đi kiểm tra phòng, giường của anh ta lại trống không, không ngờ có một bệnh nhân bỏ đi đêm hôm qua mà không nói một lời từ biệt..."

Lòng tôi trầm xuống, đầu ngón tay bất giác dùng sức siết chặt. Một giây sau, trong lúc vô tình bị tôi bóp chặt tay, mẹ tôi đau đến phát ra tiếng.

Tôi hoảng hốt buông tay ra, vừa định nhào tới xem khớp ngón tay của bà có chuyện gì không, mẹ tôi lại giả mặt quỷ không chút khách khí búng đầu tôi một cái.

“Mạn Mạn, đang nghĩ gì vậy? "

Tôi lúng túng lắc đầu, tay trái che dưới chăn vô thức bẻ khớp ngón trỏ.

“Không có, chỉ là nghĩ đến thân thể bệnh nhân này mới khỏi, một mình có thể xảy ra chuyện hay không?”

Sao hắn không chet chứ. Tôi cúi mặt xuống, cố nở một nụ cười chiếu lệ. Chỉ là trái tim trong lồ ng ngực đang đập vô cùng khó chịu, như đang thông báo một tai họa nào đó sắp xảy ra.

Để cẩn thận, tôi không cho mẹ tôi ra ngoài, hơn nữa hiện tại Hứa Lan Đình mấy ngày nay cũng không ở bên cạnh mẹ tôi.

"Mẹ, mấy ngày gần đây con muốn ở nhà đọc sách, chờ ba trở về chúng ta lại đi ra ngoài dạo phố mua quần áo được không?"

“Thức ăn bên ngoài ăn nhiều cũng chán, con sẽ tự mình xuống bếp làm món mẹ thích, mẹ còn chưa thử qua tay nghề nấu nướng của con đâu.”

Mẹ tôi đặc biệt bối rối khi nhắc đến chuyện “ăn uống”, khi nghe nói tôi có thể nấu ăn, trong mắt bà dường như có một chút ánh sáng trắng lóe lên.

Dựa vào rau xanh đã trồng mấy ngày nay, hai người chúng tôi ở trong căn phòng trọ thoải mái làm tổ năm ngày.

Ngày thứ sáu, thừa dịp mẹ tôi còn đang ngủ nướng, tôi đóng kỹ cửa phòng, xách ba lô vải đi chợ mua thức ăn.

Chờ tôi mang theo bao lớn bao nhỏ dưa và trái cây rau dưa trở về, cánh cửa vốn đang đóng chặt ban đầu lại đang mở rộng.

Mẹ tôi mất tích. Một cảm giác sợ hãi vô cùng bất an dâng lên trong lòng, tôi vội vàng buông rơi mọi thứ trên tay, chạy như điên ra ngoài.

Không đợi tôi chạy ra khỏi hẻm, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía sau tôi.

"Tần Mạn-"

Tôi gần như vô thức đáp lời, nhưng vừa định quay người lại, lưng tôi chợt đổ mồ hôi lạnh.

Trong thời không này không có khả năng có người biết tôi cùng một họ với lão súc sinh. Trừ phi người này cũng đến từ tương lai...

Tôi vừa định bỏ chạy thì người phía sau lại càng di chuyển nhanh hơn. Bị đánh một gậy, mắt của tôi tối sầm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.