Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Chương 8: Con Mèo Nhỏ Thứ Tám





Bốn chân của Tư đại lão bị đè lại sỉ nhục, Hám trạch dúi đầu vào bụng y, ở trên mớ lông tơ trắng dùng lực hít mấy ngụm.

Tư Cảnh đang định xù lông, lại có một bàn tay từ đâu di chuyển dọc theo sống lưng, xách gáy y, không nặng không nhẹ mà vuốt ve.

Mùi thơm ào ạt liên tục xộc vào cánh mũi, đôi mắt xanh ô liu của mèo chân ngắn khẽ híp lại, giống như cơn buồn ngủ dần dần ập đến.

Hơi thở này tựa như rượu ngon chầm chậm dâng lên, sau khi say là mụ mị cả đầu óc.

Còn...!còn rất thoải mái.

Cổ họng y tràn ra tiếng khò khè nhè nhẹ trong vô thức, non nớt nhịp nhàng.

Hám Trạch bật cười, ôm y lên như bế trẻ con, chậm rãi đặt ở cạnh gối đầu của mình, vuốt nhẹ tấm lưng cho y.

Mèo chân ngắn cuộn đuôi lại, gác đầu lông ở trên chân mình, chẳng bao lâu, đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Tư Cảnh mơ thấy một câu chuyện thật lâu trước đây.

Trong tay y xách theo cây đao nặng trĩu, chậm rãi đi từ dưới chân núi vào trong thôn —— Nhưng bây giờ y chẳng còn nhìn thấy khói bếp nữa, trong thôn chỉ có mồ mả, hai mươi mốt ngôi mộ dài đằng đẵng, là do y đắp lên.

Máu đã biến thành màu nâu.

Bên chân y ngập tràn vệt máu nâu thẫm nhỏ li ti bắn tung toé trên nền đất vàng, phủ kín trên đám cỏ dại héo khô.

Rõ ràng y đang đứng ở chỗ này nhưng lại không có nhà để về.

Tư Cảnh từng bị vứt bỏ một lần.

Y được nuôi dưỡng bởi một vị tiểu thư sống trong dinh thự, cô ấy có mái tóc xoăn được chải chuốt gọn gàng, đi đôi giày cao gót quai nhỏ tinh xảo.

Cô nhấc y lên từ ổ mèo, trong đôi mắt sáng lấp lánh toàn là niềm vui.

"Tôi muốn con này," Cô nói, "Nhìn đôi mắt của nó đi —— thật đẹp làm sao."
Ổ mèo là tơ lụa mượt mà, đồ ăn là thịt cá được nấu thơm ngào ngạt.

Tư Cảnh được tiểu thư và phu nhân trong dinh thự ôm tới ôm lui, đặt đủ loại tên nước ngoài.

Nhưng ngày đó khi cả nhà chạy nạn, tiểu thư lại ném mèo con có đôi mắt xinh đẹp này ra ven đường, để mặc không thèm quan tâm.

Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước, thậm chí còn chẳng có người nào vén rèm lên, quay lại nhìn y một cái.

Lúc đầu Tư Cảnh còn kêu to, không dám tin mà chạy lảo đảo một đường theo sau, nhưng đợi đến lúc y bị con chó đen bên đường cắn suýt chết thì mới không đuổi theo tiếp nữa.

Y biết, không ai cần y nữa rồi.

"Đây là loạn thế."
Y đã nghe những lời này từ trong miệng chủ nhân thứ hai vô số lần.

Trong nhà có một chiếc radio cũ kỹ, là chiếc radio duy nhất trong thôn, những người thôn dân ấy toàn trêu chọc rằng bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra.


"Toàn bộ khu vực đồng bằng Đông Bắc đã bị chiếm đóng..."
"Chúng ta nhất định phải cầm vũ khí lên!"
"Bảo vệ quê hương!"
Những lời ấy, Tư Cảnh đều nghe hết, nhưng lại không hiểu một câu nào.

Y chỉ có thể đoán ra từ bước chân hỗn loạn hốt hoảng của những người đạp lên nền đất vàng này, đây không phải chuyện tốt.

Là tai hoạ.

Nhưng y sống ở thôn trấn kia rất vui vẻ.

Trẻ con trong thôn sẽ không lấy ná bắn y, vớt được tôm cá nhỏ cũng bày ở trước mặt y, doạ y giật mình.

Y chẳng còn tơ lụa, nhưng cô chủ lại dựng cho y một cái ổ hoa, cho dù là giữa mùa đông cũng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo.

Y thích chạy đi giẫm côn trùng chui ra khỏi đất.

Lúc té nhào vào trong lúa mạch, sẽ có bàn tay to lớn vớt y ra, cẩn thận mà phủi rơm rạ dính trên lông y.

Thậm chí ngay cả cái tên nước ngoài cũng không còn nữa, nhưng thôn dân lại đặt cho y một cái tên mới, gọi là Tiểu Hoa.

Mặc dù nghe như châm chọc, nhưng Tư Cảnh lại cho rằng đấy chính là nhà.

Khi đó y không hiểu cái gì gọi là loạn thế.

Con người còn chẳng được sống yên ổn, sao y có thể trải qua những ngày tháng tươi đẹp đây?
Tư Cảnh chớp chớp mắt, khi giật mình tỉnh dậy khóe mắt đã ướt thành một mảng.

Y duỗi tay dụi dụi theo bản năng, chờ tới lúc nhận ra cảm giác không đúng, mới đột nhiên dừng lại: "......"
Sao lại là móng vuốt?
Tư đại lão ngồi xổm ở đuôi giường nghiêm túc suy tư một hồi, ngay sau đó nghiêng đầu quan sát.

Hàng mi dày của Lục Thần hình người rũ xuống, giống như cây quạt nhỏ, không có dấu vết tỉnh lại.

Nhân dịp lúc này, Tư Cảnh quyết đoán nhảy lên người hắn, hít một hơi thật lớn ——
A.
Nâng cao tinh thần, sảng khoái dài lâu.

Mèo chân ngắn gặm góc áo mất nửa ngày, bấy giờ mới lưu luyến không rời nhảy xuống.

Trong phòng khách chỉ có chó Becgie Đức tỉnh dậy, lúc này nó đang hự hự cắn cái đuôi mình để chơi.

Tư Cảnh ghét bỏ mà quét mắt liếc nó một cái, sau đó nhảy lên sô pha, cao ngạo ưu nhã nằm sấp xuống.

Becgie Đức xông tới, hưng phấn vươn toàn bộ đầu lưỡi đỏ rực về phía y.

"Oẳng, gâu gâu!"
Sủa cái quần què.

Tư đại lão mặt lạnh tanh, vung móng vuốt qua, đẩy đầu lưỡi nó về trong miệng, cực kỳ hung tàn.

Bên miệng Nhị Hắc chảy ra cả hàng nước dãi óng ánh.

Tư Cảnh không để ý tới nó, kéo chiếc áo sơ mi hôm qua y nhìn trúng từ trong giỏ quần áo bẩn, meo meo cảnh cáo: "Cấm nói linh tinh, biết chưa?"
Nhị Hắc bị uy hiếp vui sướng mà phe phẩy cái đuôi với y, hiển nhiên không hiểu gì cả.

Tư Cảnh cắn áo sơ mi kia, ra quyết định, trước khi đối thủ một mất một còn tỉnh dậy thì đi về.

Ngày hôm qua đã cho hắn hít bụng lông rồi, nếu tiếp tục như vậy, tôn nghiêm của y còn để đi đâu?
Thật sự quá kỳ cục!
Y vất vả kéo cái áo to hơn bản thân rất nhiều, từng tí một tha đến cửa, nhìn sang trái phải.

Không có camera, rất tốt.

Vì thế trong nháy mắt y đã hoá thành hình người, quang minh chính đại nhét nó vào trong ngực, vặn then cửa đi ra ngoài.

Để lại Nhị Hắc vừa nhìn thấy một con thú hai chân đột nhiên xuất hiện, quên cả việc khép miệng, cái đuôi đang ngậm cũng bị doạ sợ rớt từ trong miệng xuống.

Đợi đến khi Hám Trạch tỉnh lại, trong nhà đâu còn bóng dáng mèo nhỏ hôm qua?
Hám Trạch tìm vài vòng trong tiểu khu, hết hô lại kêu, cũng không thấy nửa cọng lông mèo.

Ngược lại là người đại diện gọi cho hắn: "Hôm nay chương trình tống nghệ bắt đầu quay, anh Hám, đợi lát nữa tôi đón anh đi tạo hình."
Công việc đã tới, Hám Trạch chỉ có thể miễn cưỡng đè lại lo lắng xuống đáy lòng, dặn dò bảo an tiểu khu với vệ sĩ của mình, để cho bọn họ tiếp tục tìm kiếm trong tiểu khu.

"Nó chưa chạy xa đâu," Hám Trạch nói chắc chắn, "Chân ngắn mà."
"......"
Nếu để Tư đại lão nghe thấy lời này, nhất định sẽ liều mạng nhảy cha cha cha.

Đêm đó Tư Cảnh trang bị đầy đủ võ trang, lên đường.

Giữa khu Đông có một dãy phố quán bar, ngay tại cửa quán còn có mấy đôi trai gái say khướt đang thân mật kéo tay nhau rời khỏi chốn đèn mờ, trong không khí tràn ngập mùi cồn gay mũi cùng hương nước hoa rẻ tiền.

Đủ loại âm nhạc ầm ĩ, Tư Cảnh ngửi không quen mùi hương này, càng bịt khẩu trang kín hơn nữa, tiếp tục đi về phía bên trong.

Xuyên qua đường phố cùng hẻm nhỏ xa hoa truỵ lạc, có một viện tử lẻ loi trơ trọi ẩn ở góc hẻo lánh.

Âm khí dày đặc, tựa như quỷ trạch, người qua đường lướt qua đều coi như không nhìn thấy chỗ này.

Tư Cảnh bước một chân vào, kéo cổng lớn ra, tiếng ồn ào bên trong lập tức như lũ ập mạnh đến.

"Đêm nay một mình tao chơi được hẳn ba đứa non tơ múp rụp..."
"Tao giấu đuôi kĩ lắm rồi, nhưng chữ Vương trên đầu này đâu thể miễn cưỡng nói là hình xăm được?"
"Nếu xem mắt thất bại thì mày đừng tìm người đồng tộc nữa, chủng tộc của mày sắp bị diệt sạch rồi còn gì, thật sự không được đâu, tìm con người thì may ra —— "
Khung cảnh vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.

Đám đại yêu tiểu yêu ngày thường ngụy trang rất kỹ đều chen ở bên trong, không kiêng nể gì mà để lộ cái đuôi và đôi tai lướt qua diễu lại.

Chẳng biết là kẻ nào đang rụng lông, mắt thường cũng có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ li ti bay lất phất trên không trung, làm người khác ngứa ngáy muốn hắt xì.

Poodle thành tinh đứng giữa đám người, chẳng bao lâu đã nổi tiếng, chui một mạch vào toilet giải phóng thiên tính.


Tư Cảnh đi thẳng vào bên trong, bỗng có một bàn tay mềm dẻo không xương đặt ở trên vai y, ánh mắt đưa đẩy.

"Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế này," Người phía sau nhẹ giọng cười, "Đại minh tinh?"
Tư Cảnh hất cánh tay hắn xuống: "Tôi muốn xem sổ đăng ký."
Người phía sau sở hữu một gương mặt có đường nét lưỡng tính, lúc này đang mặc một chiếc váy dài chấm đất, mái tóc đen dài được búi nửa lên, lúc quay người bị gió thổi lướt qua, nhấp nhô giống như gợn sóng.

Hắn cười mỉm nhường chỗ: "Bên này."
Poodle tinh vừa mới đi ra từ toilet, nhìn thấy mỹ nhân này, lập tức đỏ mặt chui về.

Mỹ nhân uốn éo cái eo như chẳng có xương của mình, đưa người tới phòng nhỏ ở hậu viện.

Quyển sổ thật dày bị khoá bên trong ngăn tủ, hắn lấy ra một chiếc chìa khoá dài mảnh cắm vào, xoay nhẹ, cánh cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt rồi mở ra.

Bên trong quyển sổ, chủ yếu là ghi chép về toàn bộ yêu quái hiện nay.

Cổng yêu cổ ngàn năm đã mất khống chế, yêu quái đến đăng ký vốn ít càng ít hơn, quyển sổ cũng mỏng nhất, chỉ có một hai trang.

Ngược lại thì sổ hỗn huyết lại dày hơn rất nhiều, mỹ nhân tóc dài chu miệng lên, thổi lớp bụi phủ phía trên rơi xuống.

"Tra ai?"
Tư Cảnh hơi do dự.

"Cứ tra —— "
Y mấp máy môi.

"Tra xem trong vòng một ngàn năm nay, có bạc hà mèo thành tinh không."
Lục thần hình người kia ngửi như thế nào cũng thấy giống mùi rượu, thật sự là làm người khác không khỏi nghi ngờ.

Mỹ nhân kinh ngạc: "Thời buổi này, đào đâu ra thực vật có thể thành tinh?"
Tư Cảnh xụ mặt.

"Anh cứ tra đi."
"Được rồi, tra thì tra..." Mỹ nhân dung túng mà mở trang bìa quyển sổ, lật soàn soạt về phía sau.

Nhưng nội trong ngàn năm nay, chỉ có một gốc Bản lam căn thành tinh, được ghi lại cấp bậc trong hồ sơ.

Bạc hà mèo hay Bạc hà nho gì đó, đều không có.

Tư Cảnh tự xắn tay áo mình lên, cũng tới lật lại một lần, không khỏi trầm tư.

Hay là do mình suy nghĩ nhiều thật?
Mỹ nhân tóc dài liếc qua vẻ mặt của y, đã đoán được đôi chút: "Cậu nghi ngờ một người à?"
"Ừm."
"Vậy khó rồi," Mỹ nhân nói, "Hắn ta dễ ngửi lắm hả?"
"...!Ừ."
Dễ ngửi tới mức anh đây cũng phải động dục đó.

"Không phải yêu," Mỹ nhân như đang suy tư, "Nói không chừng chỉ là hương hormone hợp với khẩu vị của cậu thôi thì sao?"
Mặt Tư đại lão không cảm xúc, hỏi lại: "Hormone giống đực sao lại hợp khẩu vị của tôi được?"
Mỹ nhân lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Ơ kìa, cái này ai biết, dù sao ai gia [1] cũng là giống đực, vẫn thích ngửi đấy thôi..."
[1] Cách xưng hô thời phong kiến của thái hậu =)))
Tư Cảnh nhíu mày.

"Thu lại đi, đuôi cáo của anh lộ ra rồi."
Y rời khỏi phòng, lại bị người phía sau gọi về.

"Sắp đến cuối năm rồi, hay là lần thiên phạt này cậu cứ ở lại đây đi?"
Trên mặt Tư Cảnh không che giấu sự ghét bỏ: "Ở chỗ có một đám chó ngu hả?"
Mỹ nhân khuyên bảo: "Dù gì cũng phải có người chăm sóc cậu."
Tư Cảnh xua xua tay, không trả lời, lập tức ra khỏi phòng.

Bên ngoài có mấy con Lang tinh đang uống rượu, nhìn thấy y, đột nhiên nổi lên tâm tư chọc ghẹo, bắt đầu ngửa mặt lên trời rú dài: "À hú —— "
Khí thế cực kỳ mạnh mẽ, mấy tiểu yêu yếu ớt bên cạnh đều run lên bần bật.

Tư Cảnh mọc ra đôi tai, để lộ răng nanh nhỏ, hùng hùng hổ hổ, càng lớn giọng hơn: "Méow!"
Muốn đánh nhau phải không, có bản lĩnh thì nhào lên!
Mấy con sói không ngờ rằng bé mèo con chỉ mới mấy chục năm như y lại hung hăng như vậy, lập tức bị dọa ngược đến ngơ người.

Lại có tiểu yêu không có mắt lén lút đi theo Tư Cảnh, vốn dĩ nhìn thấy y ăn mặc khá bảnh bao, muốn tiến lên thừa cơ vơ vét gì đó, nghe thấy một tiếng này, lập tức đứng yên.

Mãi đến khi Tư Cảnh ngông nghênh đi ra ngoài, bọn họ mới bắt đầu xì xào bàn tán.

"Đó là mèo yêu hả?"
"Tu vi mới vài chục năm, vẫn là thằng nhóc con hôi sữa thôi..."
"Tuy tu vi của cậu ta không sâu," Hồ ly tinh ban nãy nói chuyện cùng Tư Cảnh bước tới, cười lạnh, "Nhưng đã gánh thiên phạt mấy chục năm.

Toàn thể các vị, liệu ai có thể gánh được?"
Cả sân nhất thời đều im lặng.

Hai giới nhân yêu vốn dĩ không hề qua lại dính dáng với nhau, nhưng một khi yêu quái giết người, đều phải chịu thiên phạt.

Hai tháng một lần, ba tháng một lần, hay bốn tháng một lần, Thiên Đạo sẽ giáng xuống, đủ để khiến loại cứng đầu nhất như hổ yêu phải chịu đau đớn đến cắn đứt đuôi mà gào khóc xin tha.

Nhưng Tư Cảnh vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ, chưa từng rên một câu nào.

Chỉ dựa vào tâm huyết, y cũng đã thắng.

Tuy rằng tu vi kém, nhưng đại yêu tiểu yêu đều phải xem trọng y vài phần, cho dù thực tế y chỉ là một bé mèo con lớn bằng hai lòng bàn tay, cũng coi như đại lão thật sự.

Gió đêm lạnh lẽo.

Tư Cảnh cất bước tiến vào giá rét, áo gió bị gió đêm xào xạc thổi phồng lên bay phất phơ, bóng dáng kiên định, giống như một vị anh hùng gan góc thực thụ.

*
Chương trình truyền hình thực tế được quay ngay trong thành phố.

Cùng ngày ghi hình, khi Hám Trạch bước vào phòng nghỉ, bên trong đã truyền tới tiếng người râm ran.


Mấy vị chuyên viên trang điểm vây xung quanh người ngồi trên ghế dựa, cười đến đôi mắt cong thành hình trăng non.

"Thật hả?"
Tư Cảnh lười biếng đặt một tay lên mặt bàn, nhịp nhàng gõ vài cái: "Thật."
Nhóm stylist cười tươi như hoa, nhìn thấy người đứng ở cửa, vội vàng chào hỏi: "Anh Hám ạ."
Sống lưng Tư Cảnh đột nhiên dựng thẳng tắp, Hám Trạch gật đầu, cất bước tiến vào.
"Đang làm tóc à?" Hắn hỏi.

"Vâng," Stylist nói, "Đổi kiểu tóc khác.

Anh Hám cứ từ từ đã, tôi sẽ bảo bọn họ lập tức qua đây sửa sang lại cho ngài —— "
Hám Trạch ừ một tiếng, ngồi ở trên ghế, đôi mắt chẳng chớp chút nào lúc này đối diện với Tư Cảnh qua gương: "Không vội."
Trong lòng Tư đại lão vô cùng nghẹn khuất.

Y thúc giục: "Nhanh lên."
Bây giờ anh đây không muốn ngồi đợi cùng tên này —— chẳng may chờ tới lát nữa, khi tui được mấy người sấy tóc cho, tự nhiên thổi được đôi tai mèo bung ra từ bên trong, vậy thì phải làm sao?
Hám Trạch vẫn cứ chậm rì rì ngồi ngả ra sau, thậm chí còn lôi điện thoại ra, lướt xem tin tức, không hề có ý tứ đẩy nhanh tốc độ: "Không có việc gì."
Mẹ nó tôi có việc được chưa!
Tư Cảnh dùng sức nhắm mắt, cũng không muốn chạy trối chết ở trước mặt đối thủ một mất một còn.

Y bỗng nói: "Tiểu Lý, lấy quạt lại đây cho anh."
Tiểu trợ lý mới tới nhảy nhót chạy lấy cho y một cái quạt hương bồ to đùng dùng làm đạo cụ.

Tư Cảnh lại chỉ sang hướng khác, ra lệnh: "Quạt cho anh."
Tiểu trợ lý: "...!Hả?"
"Cậu cứ quạt đi," Tư Cảnh tức giận nói, "Nhanh lên."
"......"
Chiếc quạt hương bồ siêu bự cứ thế mà chậm rãi phe phẩy.

Tư Cảnh lách ra khỏi đầu gió của quạt hương bồ, mái tóc của y đều bị gió thổi tung bay, chưa tới vài phút đã bắt đầu hắt xì.

Mùa thu, cộng thêm gió to, suýt chút nữa đã thổi Tư Cảnh thành mèo ngốc.

Cũng may kiểu tóc lúc này đã làm gần xong, Stylist đè lại giúp y, dở khóc dở cười: "Làm gì vậy?"
Mái tóc vừa mới được sấy thành lọn xoăn nhỏ, cũng sắp bị cơn gió này thổi thẳng rồi.

Sao lại mạnh như thế chứ!
Đôi mắt Tư Cảnh còn không chớp, bịa đặt lung tung: "Tôi nóng."
"......"
Nhưng giờ là mùa thu mà.

Mái tóc đã được chọn highlight vài sợi, màu tóc vốn đã nhạt nay lại càng sáng hơn, xoăn bồng bềnh rủ xuống.

Thanh niên bĩu môi một cái, thổi vù vù lọn tóc ở bên mai, đôi mắt y vừa to lại tròn, đuôi mắt nhếch lên, giống như búp bê được bày trên kệ hàng: "Thế nào?"
Tạp chí trong tay Hám Trạch qua nửa ngày vẫn chưa lật sang tờ mới, bấy giờ trả lời: "Rất đẹp."
Ai cần anh đáp!
Tư đại lão bỗng trợn mắt cau mày.

Hừ!
Gần tới giờ khai mạc, mấy vị khách mời đều tập trung lại một chỗ.

Trần Thải Thải cũng mặt đầy ý cười tới chào hỏi: "Chào anh Hám, anh Tư ạ."
Hôm nay cô mặc một chiếc váy thủy thủ liền thân, trên mặt phủ một lớp phấn hơi mỏng, lúc cười lên cảm giác như có thể khiến collagen ứa ào ạt ra ngoài, nói chuyện vừa ngọt lại dẻo miệng, cứ liên tục sán lại gần hai người đứng bên này.

"...!Đây là lần đầu tiên Thải Thải tham gia chương trình tống nghệ, đến lúc đó, có khả năng em phải nhờ anh Hám và anh Tư chiếu cố nhiều hơn..."
Sắc mặt đại tiền bối Bạch Hoành Lễ lúc này cũng không tốt, chẳng chừa cho cô chút mặt mũi nào: "6 năm trước lúc cô xuất đạo đã từng quay show tống nghệ rồi."
Gương mặt Trần Thải Thải lập tức trắng bệch, sau đó xanh lè.

Đúng thật là cô đã từng quay show tống nghệ, nhưng đó là thời điểm trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.

Bây giờ cô đã đổi tên, diện mạo cũng thay đổi, bị người khác đào lại chuyện này, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

Cô khẽ mím môi, cố gắng gượng cười: "Chỉ sợ là thầy Bạch nhận lầm người rồi."
Bạch Hoành Lễ cười lạnh một tiếng, "Phải không?"
Hắn không nói gì nữa, trực tiếp cất bước đi đến chỗ quay chụp.

Viên Phương nhìn thấy một màn này, lòng vẫn còn sợ hãi: "Ảnh đế Bạch quả nhiên là khó nói chuyện như trong truyền thuyết haiz..."
Tư Cảnh như có điều suy nghĩ.

"Có ư?"
Y sờ lên mái tóc xoăn nhỏ của mình.

"Tôi cảm thấy rất dễ nói chuyện mà?"
Y nheo mắt lại, nhìn ra xa xa, như thể đang đánh giá đồ ăn mỹ vị nào đó.

Ảnh đế Bạch đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên giống như phát giác ra cái gì, quay đầu lại đối diện với ánh mắt y.

Trong nháy mắt lông tơ đều dựng đứng cả lên, nhanh chóng chuyển từ đi bộ sang chạy bước nhỏ.

Chạy đến chỗ chân tường, hắn mới kinh hồn táng đảm sờ sờ quần mình.

...!Chắc là chưa lộ đuôi cá ra đâu nhỉ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.