Dịch: Dực Vũ
Giang Hạ nghe được lời này, chợt hiểu được thân phận của đối phương.
Giáo viên chủ nhiệm của Lưu Nguyễn, không phải chính là nữ chính trong sách gốc, Tô Hiểu Nguyệt sao?
Cô nhớ rõ ràng Tô Tiểu Nguyệt trong sách không thích Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh, từ sau khi gả cho Lục Thiếu Dương, hai đứa trẻ vẫn là cha mẹ Lục gia chăm sóc, cô nhanh chóng gia nhập quân đội của Lục Thiếu Dương.
Giang Hạ chau mày, nhìn từ bên ngoài Tô Hiểu Nguyệt là đang chống lưng cho Lưu Nguyễn, trên thực tế, điều đó lại làm mâu thuẫn giữa những đứa trẻ trở nên gay gắt hơn.
Về sau bọn nhỏ nhất định sẽ cô lập Lưu Nguyễn, thậm chí có thể còn xảy ra một trận đánh nhau lần nữa.
Ba đứa trẻ đánh người nghe lời của cô giáo Tô, mặt tái mét vì sợ hãi.
Bố của Lưu Nguyễn là sĩ quan, có phải quen biết với công an?
"Xin lỗi, Lưu Nguyễn, bọn tôi sai rồi."
“Tôi sẽ không kéo đầu cậu nữa, tôi hứa.”
"Lưu Nguyễn, bọn tôi chỉ là đùa thôi, xin lỗi? Chuyện này không có nghiêm trọng như cô giáo nói.”
Tô Hiểu Nguyệt đi tới bên cạnh Lưu Nguyễn, cô nắm lấy tay Liễu Nguyễn nói: "Hy vọng bốn người các em đều là những đứa trẻ tốt, nói có thể giữ lời."
Mười phút sau, trong vườn Lục gia, Lưu Nguyễn nhìn thấy Giang Hạ lập tức quay lưng bỏ đi.
Dừng một chút, con bé đi sang phía bên kia, để lại bóng lưng cho Giang Hạ.
"Đợi chút!"
Lưu Nguyễn nghe thấy giọng nói của Giang Hạ không những không dừng lại mà còn bắt đầu chạy.
Giang Hạ vừa tức giận vừa buồn cười, nhanh chóng đuổi theo con bé.
Cô nắm lấy cánh tay của Lưu Nguyễn, ánh mắt rơi vào trên mặt con bé: "Vết thương trên mặt cần phải khử trùng, trong nhà có thuốc đỏ* không?"
(*Một loại thuốc khử trùng)
"Không phải việc của cô!"
Lưu Nguyễn cứng họng, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Giang Hạ, trái tim con bé như bị đốt cháy, khẽ run lên.
Làm sao cô ta có thể quan tâm đ ến mình?
Không phải cô ta không thích mình và Hải Minh, còn muốn ly hôn với cha mình sao?
Biểu hiện của Giang Hạ khiến Lưu Nguyễn không biết phải làm sao, trong tim có chút rối bời.
Hôm qua, con bé còn cố ý mang một con cóc đến giường Giang Hạ để chọc tức cô; sáng nay còn mắng Giang Hạ là hồ ly tinh.
Cô ta là mẹ kế! Chẳng phải mẹ kế ghét nhất những đứa trẻ không nghe lời như mình sao?
Dường như nhìn thấu được Lưu Nguyễn đang suy nghĩ gì, Giang Hạ nhẹ nhàng mỉm cười, cúi người nắm lấy tay Lưu Nguyễn: "Đi thôi, trên mặt nếu như có vết sẹo sẽ không đẹp đâu."
"Tại sao cô không rời đi?"
Lưu Nguyễn ngẩng đầu nhìn Giang Hạ, dường như đang nghi ngờ lời cô vừa nói có phải là sự thật hay không.
Được một đôi bàn tay ấm áp và thanh tú ôm vào lòng, Lưu Nguyễn có chút lay động, như có một dòng nước ấm áp từ lòng bàn tay chảy vào lòng.
Bốn năm trước Lưu Nguyễn đến Lục gia khi mới năm tuổi.
Lưu Nguyễn chín tuổi nhỏ nhắn đến mức trông như một đứa trẻ bảy tuổi.
Con bé biết rằng cha mẹ mình đã qua đời, và không còn người thân nào khác.
Khi Lục Thiếu Dương tới đón cô bé, cô bé đã bị đưa đến cô nhi viện.
Con bé đến Lục gia trước Lục Hải Minh, cũng không giống như một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, con bé biết tất cả.
Lưu Nguyễn trưởng thành sớm, giống như một người lớn nhỏ.
Con bé biết ơn sự dạy dỗ của Lục gia, giấu mọi ấm ức mà bản thân phải chịu đựng ở bên ngoài vào trong tim, cố gắng không gây thêm rắc rối cho người lớn.
Lần duy nhất biểu hiện mãnh liệt nhất, chính là cuộc hôn nhân lần này của Lục Thiếu Dương.
Người khác cho rằng mẹ kế là người xấu, ngay cả cô Tô cũng nói như vậy.
Nhưng mà, tại sao nụ cười của Giang Hạ lại ấm áp như vậy?
"Hừ, đừng tưởng cô như vậy có thể mua chuộc được tôi!" Nói xong, Lưu Nguyễn suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình.
Con bé quay đầu sang một bên, thật mất mặt.
Giang Hạ ngồi xổm xuống, vịn lấy vai Lưu Nguyễn, ánh mắt nhìn về phía con bé: "A Nguyễn, con là cô gái dũng cảm nhất mà cô từng gặp, chúng ta trước tiên đi xử lý vết thương được không?"
Đôi mắt của Lưu Nguyễn đột nhiên đỏ lên.
Con bé thoát khỏi tay Giang Hạ và chạy về phía phòng của mình.
Giang Hạ lắc đầu cười đứng dậy.
Khi còn nhỏ nhân vật phản diện đều dễ thương như vậy sao?
Nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Lưu Nguyễn, Giang Hạ nhớ tới mình khi còn nhỏ.