An Cát biết Ngải Lâm và Du Quân Diệp không có gì cả, họ chỉ là bạn tốt của nhau, nhưng trong lòng vẫn có một tia khó chịu, chua xót không kiềm chế được.
Mới sáng sớm, hai người từ trong phòng đi ra nói chuyện cười nói, trước kia cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng từ khi cô xác nhận bản thân thích Du Quân Diệp thì mọi thứ đã thay đổi, ai ở bên Du Quân Diệp sẽ khiến An Cát rơi vào trạng thái suy nghĩ lung tung.
Cô từng nói thẳng với Du Quân Diệp rằng: "Chị cảm thấy chị không còn là chính mình.
Trước đây, chị đâu có để ý cái gì? Đâu có nhiều lo âu, cũng không có nhiều phiền não? Giờ chị nhìn thấy ai ở bên cạnh em, thì chị đều cảm thấy không an tâm.
Nhìn thấy bên cạnh em có người bao quanh, chị giống như đang ăn chanh.
"
Du Quân Diệp nghe xong sẽ nhìn cô cười trìu mến, nhẹ nhàng ôm cô ấy, cọ cọ tai cô ấy rồi nhỏ giọng nói: "Em rất vui vì chị để ý em như thế, hơn nữa chị còn thẳng thắn nói ra cảm xúc của chị, em sẽ tận lực chú ý.
Nhưng mà cái tên nữ thần giấm này hình như sinh ra là để đặt cho chị a."
"Chị mới không thèm cái biệt danh này.
Nghe thật vô nghĩa, em làm như em không ăn dấm vậy.
Với lại hai chúng ta cũng đã giao ước với nhau, nếu có chuyện thì không được giấu giếm đối phương, phải tâm sự, để giải toả đúng lúc sao." An Cát âu yếm ôm lại, cảm nhận được hơi ấm như nước của Du Quân Diệp, bĩu môi như một đứa trẻ bất mãn.
"Vâng! Không có giấu, sẽ thành thật với chị.
Em nè, từ đầu đến cuối không chỉ ăn giấm của chị, chỉ cần là chị, em sẽ ăn hết, chay mặn không kiêng kỵ." Du Quân Diệp vừa nói xong lại động thủ, có nhiều lúc đâu chỉ ăn giấm, còn ăn mặn ngọt nữa.
Chỉ là không bao lâu sau, An Cát thật sự nhận làm đại diện phát ngôn cho một nhãn hiệu giấm, và từ đó biệt danh nữ thần giấm thật sự xuất hiện trên toàn mặt trận.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, An Cát biết mình không nên nghĩ nhiều, không nên ăn giấm, nhưng lại không tự chủ được.
"Hai người?" An Cát cau mày và nghi ngờ hỏi.
"Ăn sáng." Sau khi Ngải Lâm trả lời ngắn gọn, cô ấy không nói thêm lời nào, cô đương nhiên biết rõ chia tay rồi hợp, hợp rồi chia tay của hai người này, nhưng mà cho dù thế nào thì chuyện này cứ để đương sự giải quyết.
Cả ba người cứ vậy đứng ở cửa, im lặng.
"Chị ăn chưa? Có muốn đi cùng không?" Du Quân Diệp đành làm người phá vỡ thế bế tắc trước.
"Chị đang định đi ăn." An Cát cười đáp.
"Vậy thì đi thôi, đi cùng nhau đi." Du Quân Diệp nhẹ nhàng nói.
An Cát gật đầu, lặng lẽ đi đến bên cạnh Du Quân Diệp, ngón tay bên hông nắm chặt rồi lại mở ra, mở ra rồi nắm chặt, cuối cùng không có dũng khí kéo bàn tay gần trong gang tấc của Du Quân Diệp.
Trên tay Du Quân Diệp không có nhẫn cưới, đây là điều An Cát rất chú ý từ khi chương trình được ghi hình đến giờ, ngoại trừ tin đồn Du Quân Diệp được bạn trai yêu nhau mười mấy năm cầu hôn thành công, thì không có tin tức gì thêm.
An Cát nhớ rõ Du Quân Diệp đã từng nói rằng những vật kỉ niệm của tình yêu phải được mang theo bên mình, chẳng hạn như nhẫn cưới.
Bây giờ cô ấy không mang theo bất cứ thứ gì, điều đó có nghĩa là nó không giống như tin đồn đúng không? Đó là lý do tại sao An Cát mới dám phóng thích bản thân tại sân khấu của Gala Mùa Xuân, mới dám ôm cô ấy vào đêm qua, mới có suy nghĩ đến gần cô ấy, nắm tay cô ấy.
Bằng cách này, ít ra vẫn có cơ hội tranh thủ một chút, nếu không có kết quả thì coi như cũng đã tìm được đáp án.
An Cát nghĩ thầm
"Chị An Cát, hôm nay chị về luôn à?" Ngải Lâm quay đầu lại hỏi.
"Ừ! Về chứ, ngày mai chẳng phải là cuối năm sao." An Cát đáp khi nhìn Ngải Lâm, nhân tiện liếc nhìn Du Diệp Quân luôn.
"Chị đã đặt vé máy bay chưa?" Ngải Lâm và An Cát trò chuyện.
"Đã giao cho Tiểu Cố xử lý rồi.
Còn cô thì sao...?" An Cát dừng lại.
"Vé của tôi là bay lúc 3 giờ chiều." Ngải Lâm nói sự thật.
Du Quân Diệp ngồi bên cạnh cười nghe, không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Một bữa sáng yên bình.
Trong lòng Du Quân Diệp có hàng ngàn dấu chấm hỏi và nghi ngờ, còn nữa bỗng dưng cô phát hiện ra một sự thật vô cùng đáng sợ, hình như cô đã đánh mất đi sự tự do phóng khoáng của bản thân, chắc có lẽ nó đã mất từ lúc cô và An Cát còn chưa chính thức ở bên nhau.
Sắp đến gần 9 giờ, cả ba đứng ngay ngắn ở khu vực phòng chờ của trường quay ghi hình, chờ người dẫn chương trình gọi.
Nói không háo hức là giả, rốt cuộc thì mỗi năm không có biết bao nhiêu bộ phim truyền hình được chiếu, nhưng tác phẩm xuất sắc kinh điển thì lại rất ít, mười mấy năm sau khán giả vẫn mong dàn diễn viên chính bộ phim ấy xuất hiện trên cùng sân khấu, thật sự như "Lông Phụng Sừng Lân".
*Lông Phụng Sừng Lân: ý chỉ Phụng Hoàng và Kì Lân, đây là những động vật trong huyền thoại.
Vì vậy, họ đều mang trong mình niềm tự hào khôn tả, biết ơn e-kip, biết ơn khán giả đã gắn bó lâu dài, biết ơn những đóng góp và trả giá.
"Các cô có thể nói cảm giác của mình, khi lần đầu tiên sau 12 năm, ba người tái hợp với nhau trên một chương trình không?" MC đưa ra chủ đề.
Ba người nhìn nhau, Ngải Lâm tự giác lên tiếng trước: "Thật sự không dễ dàng, mười hai năm rồi ba người chúng tôi mới cùng nhau đứng trên sân khấu, thật ra ai cũng rất muốn tụ hợp.
Chỉ là mỗi lần có show thì không người này bận thì người khác bận, trời xui đất khiến cứ thế nhiều năm không gặp được."
"Thực ra, tôi không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Cảnh quay như vẫn còn ở trước mắt." An Cát chủ động trả lời.
Đây là lời nói chân thành của cô ấy, những hồi ức ấy vẫn luôn trong tâm trí cô, đặc biệt là ba năm gần đây, phải xa cách Du Quân Diệp hơn một ngàn ngày một ngàn đêm, những hồi ức ấy chính là động lực để cô tiếp tục sống.
Ngải Lâm và Du Quân Diệp đều sững sờ một lúc, đồng thời quay lại nhìn An Cát.
"Du lão sư, còn cô thì sao? Chắc cô có rất nhiều điều suy nghĩ nhỉ? Dù sao thì cũng hiếm khi được đóng một tác phẩm thế vai nam như vậy." Ở trong giới giải trí, là một diễn viên năng động hoạt bát, rất biết khuấy động không khí, mỗi lần mà có phỏng vấn này nọ, thì MC rất thích đẩy mic sang cho cô.
Du Quân Diệp quay đầu lại, chớp chớp mắt tinh quái nói: "Không dám suy nghĩ gì hết." Giọng nói mang theo chút tinh nghịch, có bất đắc dĩ.
"Hahaha.
Du lão sư rất ngay thẳng." Người dẫn chương trình cười lớn, và khán giả cũng cười theo.
Nhưng An Cát lại để bụng, cô quá hiểu Du Quân Diệp, nhiều khi ở nơi công cộng, trong lời nói của cô ấy thật giả lẫn lộn, người không hiểu thì thật sự không phân biệt được.
An Cát nặn ra một nụ cười, quay đầu lại nhanh chóng liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh, cô ấy thật sự không nghĩ ngợi gì sao? Rốt cuộc, bộ phim này là khởi đầu duyên phận của bọn họ, bây giờ lại đoàn tụ, chẳng phải là kéo dài duyên phận sao?
Kéo dài duyên phận, không phải mọi thứ đều có khả năng xảy ra? Đối với An Cát, cô vẫn tin vào cách làm người và tình cảm của Du Quân Diệp.
Lý do cô ấy đến tham gia chương trình lần này hoàn toàn là vì một mình Du Quân Diệp.
là một tác phẩm đã qua hơn mười năm, thời gian cũng đã trôi qua rất lâu, khán giả dù có thích đến đâu cũng chỉ là giọt nước trong đại dương lịch sử, nhưng đây là tác phẩm mà cô và Du Diệp Quân đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, có thể được mọi người ghi nhớ cô cũng đã đủ hạnh phúc, ít ra ở một phương diện nào đó từng lưu lại dấu vết của hai người.
"Đã nhiều năm qua đi, liệu ba vị còn nhớ cảnh quay nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất không?" Người dẫn chương trình tiếp tục dựa theo kịch bản hỏi.
Cả ba lại nhìn nhau.
"Không biết trong ba vị ai sẽ trả lời trước? An lão sư?" Người dẫn chương trình nhìn thấy An Cát muốn nói chuyện, nên đề tên cô trước.
"Vậy thì tôi trước nhé." An Cát liếc nhìn hai người kia, gật đầu với người dẫn chương trình, không cần suy nghĩ nhiều cô trực tiếp nói, "Ấn tượng của tôi chắc là cảnh quay cuối cùng khi hai nhân vật chính sinh ly tử biệt, khả năng đời này không được gặp nhau nữa, điều đó thực sự quá tàn nhẫn.
Cho dù tình cảm có bao nhiêu sâu đậm, mất đi người yêu, thật sự mất đi cả linh hồn, tâm đau tim phế."
An Cát giọng trầm hơn một chút, trong vô thức có chút run rẩy, cô nói những lời này mang theo tâm tư của bản thân, hi vọng người bên cạnh cô sẽ hiểu.
"An lão sư nói rất có lý, cho nên người đã từng trải qua sinh ly tử biệt, sẽ càng hiểu và trân trọng tình yêu." Người dẫn chương trình kịp thời trả lời và kết luận lại.
"Du lão sư thì sao? Là nam chính của bộ phim này, cô có ấn tượng gì nhất?"
"Tất nhiên là có.
Ấn tượng cá nhân của tôi có lẽ là cảnh thành thân." Giọng điệu của Du Quân Diệp dần trở nên nghiêm túc.
"Cảm giác vui mừng, mới lạ phải không??" Người dẫn chương trình mỉm cười hỏi.
"Đúng, rất mới lạ và rất vui.
Tôi vẫn luôn cho rằng những cặp đôi yêu nhau khi bước vào con đường hôn nhân, sẽ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.
Bởi vì lúc đó mộng tưởng trở thành sự thật, ôm được người yêu về nhà, và hơn nữa là có thể bên nhau cả quãng đời còn lại." Khi Du Quân Diệp nói điều này, cô ấy dừng lại một lúc, bởi vì toàn bộ trường quay im ắng, cô cảm thấy An Cát đang nhìn cô rất nghiêm túc.
Cô nuốt nước miếng và hơi lo lắng, "Tất nhiên, điều quan trọng nhất là các nhân viên trên phim trường.
Họ cười không ngừng nghỉ và còn huýt sáo nữa."
"Huýt sáo sao?" Người dẫn chương trình kinh ngạc khi thấy Du Diệp Quân bỗng nhiên thêm vào một câu.
"Đúng vậy, các nhân viên đều cho rằng chúng tôi không thực sự thành thân.
Bởi vì tôi đóng vai nam chính, trong mắt họ chính là hai cô gái đang thành thân, bọn họ đều cho rằng việc hai cô gái thành thân là chuyện hết sức buồn cười." Nói xong, Du Diệp Quân nhún vai một cái.
"Hahaha, là vậy sao, vậy là các cô cùng nhau cười à?" Người dẫn chương trình cũng đi theo chủ đề của Du Diệp Quân.
"Chúng tôi là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên lúc đó không thể cười." Biểu cảm Du Diệp Quân rất nghiêm túc, nhưng nó trông cực kỳ khiến người ta muốn cười.
"Hahaha, vâng, đó là sự khác biệt, chúng ta là những diễn viên và nghệ sĩ xuất sắc.
Chúng ta mong muốn mỗi cảnh quay chân thật và xuất sắc nhất.
Bây giờ nó không phải là minh chứng xác thực nhất sao.
Cốt truyện và kỹ thuật diễn mới là chìa khoá linh hồn cho bộ phim.
"Người dẫn chương trình đã hướng dẫn và tóm tắt chủ đề rất tốt.
"Thực ra, tôi luôn có một câu hỏi mà tôi muốn hỏi.
Không biết liệu An lão sư và Du lão sư có phiền trả lời nó không?" Người dẫn chương trình cố tình hỏi.
Trên sân khấu phỏng vấn như vậy, ai có thể từ chối câu hỏi của người dẫn chương trình?
"Không cần khách sáo, đây là sân nhà anh mà, cứ hỏi đi." Du Quân Diệp đáp một cách hùng hồn.
"Là thế này, người ta đồn rằng hai người đã bất hòa từ khi đóng phim.
Đã hơn mười năm, hai người hầu như không còn đứng chung sân khấu nữa.
Sau này, trong giới chúng tôi có một câu nói bất thành văn: mời người này sẽ không dám mời người kia.
Tất nhiên, tôi chưa xác minh câu nói này, không biết các cô nghĩ sao về điều đó? ".