"Thực ra, vấn đề này chị cũng tự hỏi bản thân rất lâu." An Cát nhàn nhạt nói, ngửi mùi thơm trên người Du Quân Diệp khiến cô yên tâm rất nhiều.
"Ừm!" Du Quân Diệp phối hợp, bắt đầu vô thức chơi đùa với cái tay trên eo cô.
"Có lẽ chưa đầy một tháng sau khi quay xong , có một đêm chị đã mơ thấy em." An Cát dừng lại, như thể nhớ lại và sắp xếp lời nói.
"Vậy thì..." Du Quân Diệp vừa nói, nhưng An Cát đã ngăn cô lại trước khi cô kịp nói gì.
"Bây giờ em đừng nói nữa, cứ nghe chị nói." An Cát lắc tay ôm eo Du Quân Diệp, cắt ngang lời Du Quân Diệp, sau một hồi ấp ủ, cô nói tiếp: "Giấc mơ đó có chút thật, chính là chỉ có hai chúng ta, đó là lần thứ hai chúng ta đến chùa Từ An, ở trong mơ chúng ta không có về lại đoàn làm phim, buổi tối ở lại một cái khách sạn dưới chân núi.
Nói thế nào nhỉ, cảm xúc của hai chúng ta đều mất khống chế, ừm, chính là cái kia, mắt thấy sắp có điều gì đó phát sinh, nhưng đến bước cuối cùng thì hai chúng ta dừng lại, mặt đối mặt, giống như cảm thấy thiếu thiếu công cụ gây án, sau đó chị đổ đầy mồ hôi rồi tỉnh."
An Cát nằm ở phía sau Du Quân Diệp, cô cười tự giễu, nhẹ nhàng xoa lưng Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp không trả lời theo yêu cầu của An Cát mà khẽ cắn môi, nhéo nhéo ngón tay An Cát ra hiệu cô nói tiếp.
"Sau khi tỉnh dậy, chị đã nghĩ về nó rất nhiều.
Đối với chuyện này chị thật mù mờ, trước kia cũng chưa từng nghĩ tới, cũng không có tiếp xúc qua.
Kể từ đó, chị âm thầm tìm hiểu khía cạnh giữa cặp đôi đồng tính.
Rốt cuộc chuyện thân mật sẽ như thế nào? Em biết đó, ở trên thế giới này, chỉ cần để ý một chút, thì sẽ chẳng có bí mật nào lớn.
Sau đó, chị biết giữa phụ nữ với phụ nữ với nhau làm như thế nào."
"Lúc đó, chị chú ý chuyện này để làm gì? Chẳng phải chúng ta không có liên hệ gì với nhau sao?" Du Quân Diệp nhớ đến tình hình năm đó, đến giờ trong lòng vẫn còn hoảng.
"Đúng vậy, cho dù chúng ta không liên hệ với nhau, nhưng mà chuyện này ít nhất cũng phải biết, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn sàng, lỡ đâu trong tương lai dùng đến thì sao?" An Cát bật cười, "Lúc đó, chị nghĩ, nếu có một ngày chúng ta ở bên nhau, chị không thể cho em được những cuộc ân ái theo truyền thống bình thường, nhưng ít ra cũng không thể làm cho em chịu uỷ khuất chứ nhỉ?
Để cho em trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục, có yêu mà không có tình dục, làm sao chị đành lòng được a.
Nói vậy, chị dựa vào cái gì mà có thể yêu cầu em đi cùng một con đường? Em ưu tú thế này, đáng giá có được đồ vật tốt nhất thế gian.
Mặc dù, chị biết khả năng chúng ta ở bên nhau cực kỳ cực kỳ nhỏ, dựa theo tình trạng lúc đó, dường như là khả năng bằng 0, nhưng mà chị cũng nên chuẩn bị trước, mặc dù chỉ là trong mơ, cũng không nên làm em thất vọng đúng không? Em cũng biết, chị là người thích làm đủ thứ, không thích ra trận mà không có chuẩn bị."
Nghe An Cát kể lại, trong đầu Du Quân Diệp hiện lên hình ảnh An Cát đang học những thứ này một cách nghiêm túc và ngượng ngùng, khóe miệng bất giác nhếch lên, cô ấy thật đáng yêu!
Nhưng sau khi nghe An Cát nói xong, trái tim của Du Quân Diệp đã đổ mưa rất to, cô vặn vẹo người, định quay người lại, muốn ôm người phụ nữ nghiêm túc phía sau nhưng lại bị ngăn lại.
"Chị còn chưa nói xong, đừng nhúc nhích." An Cát siết chặt vòng tay ôm eo Du Quân Diệp, nói tiếp, "Sau khi chị hiểu được những thứ đó, thời gian trôi qua, chị ngày càng ý thức được chúng ta không thể, vì thế cũng dần dần từ bỏ, cho đến hai tháng trước chúng ta gặp lại nhau ở Giang Thành vì quay , lại phải diễn cảnh tình cảm quấn quýt.
Độ nhập vai cũng càng tăng, cộng thêm việc tiếp xúc với em hằng ngày, nội tâm của chị càng dạt dào, càng không kiểm soát được, thậm chí còn phát triển theo chiều hướng không thể đoán trước được, mấy đêm liền chị nằm mơ thấy em, rồi sau đó chị đem những cái lý thuyết đã tìm hiểu thực hành lên người chị..."
Giọng An Cát càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng toàn bộ gương của cô ấy cơ bản bị vùi vào lưng Du Quân Diệp.
Cách lớp áo ngủ, Du Quân Diệp cảm thấy gương mặt An Cát nóng bừng, cô phớt lờ lời nói của An Cát không cho cô nhúc nhích, dùng sức xoay người, vươn cánh tay dài ra, nóng lòng muốn trực tiếp chạm vào người An Cát.
Người phụ nữ này, luôn nghĩ đến cảm xúc của người khác, tại sao lại không bao giờ để tâm tới bản thân chứ? Cô ấy mới là người khiến người ta đau lòng nhất.
Chưa nói gì đến chuyện khác, ngay cả trong đoàn phim , bản thân cô phải đảm nhiệm quay 2 bộ phim, chạy đi chạy lại giữa hai phim trường, mọi áp lực ở đây đều dồn lên vai An Cát, nhưng An Cát chưa bao giờ nói nhiều điều gì, vẫn nhẹ nhàng và ôn nhu như ngày nào.
"Chị là người phụ nữ ngốc ngếch." Du Quân Diệp sụt sịt nói, cô cảm thấy mình sắp ngập trong nước sáng nay, nước mắt cứ thế tuôn ra mỗi khi cô nghe được những điều vượt xa dự kiến.
Trước tình cảm trong sáng của An Cát, Du Quân Diệp cảm thấy tình cảm của cô dành cho An Cát chỉ đơn giản là viển vông và không đáng để nói.
Trước ngày hôm qua, cô thật sự chưa nghĩ đến việc có thể cùng An Cát đến cùng, có lúc cô chỉ tưởng tượng ra vẻ đẹp của An Cát trong lòng, từ xa ngắm nhìn, bảo hộ, chỉ cần đối phương vui vẻ là được rồi.
Như thế là đủ.
Du Quân Diệp là người không thích chủ động, vì thiếu an toàn nên cô ấy luôn thu mình trong cái vỏ tưởng là an toàn, hết lần này đến lần khác thò đầu ra ngoài chờ xem rồi mới chủ động bước ra khi đến thời điểm thích hợp.
Nhưng bây giờ thì khác, sau này, An Cát sẽ là nguồn động lực của cô.
Chỉ cần An Cát cần, chỉ cần cô làm được, cô sẽ dốc hết sức lực.
"Ngày hôm qua, thực ra chị cũng hơi xúc động, khi biết được em cũng tự do giống chị, đầu óc nóng lên, cảm xúc mất kiểm soát.
Lần đầu tiên chị không thể kiểm soát được bản thân, dù là thể xác hay tâm trí.
Cảm xúc thăng trầm của em ngày hôm qua hẳn là tương đối lớn, đúng không? Chị đã mạo phạm em khi em không tỉnh táo, chị rất lo."
"Chị không có mạo phạm em." Du Quân Diệp vội vàng ngăn lại lời An Cát, và sửa lại rất nghiêm túc: "Chị không mạo phạm em, trước tiên hãy bỏ đi những suy nghĩ sai lầm của chị đi, chị có thể chủ động tìm em, hôn em, thậm chị dũng cảm tiến lên một bước, những thứ này em cầu còn không được, thật ra, từ sớm em đã chờ chị đến mạo phạm em rồi!"
"Em đứng đắn một chút, chị nghiêm túc đó!" An Cát dùng đầu đập nhẹ vào cằm Du Quân Diệp một cách buồn cười.
"Em cũng rất nghiêm túc." Du Quân Diệp nghiêm nghị nói.
"Chị vẫn chưa nói xong, nên đừng ngắt lời, nếu không chị sẽ không đủ dũng khí để nói lại lần thứ hai." An Cát đưa tay lên nhéo nhéo môi Du Quân Diệp.
"Vâng! Được rồi." Du Quân Diệp ngoan ngoãn ngậm miệng, nắm lấy bàn tay phiền phức của An Cát, đặt lên môi hôn hôn.
"Tối hôm qua suy nghĩ của em dao động quá nhiều, không cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ.
Em vẫn luôn bị chị dẫn dắt." An Cát dừng lại, hít sâu một hơi, sau đó nói: "Bây giờ, em có đủ thời gian để suy nghĩ, có muốn cùng chị đi hết cuộc đời này không, chị chỉ sợ sau này em sẽ hối hận vì bây giờ quyết định vội vàng."
An Cát nhìn chằm chằm vào mắt Du Quân Diệp và nói một cách nghiêm túc, "Chị là một người cố chấp, một khi đã nhận định một người rồi, sẽ không dễ dàng buông tay, đặc biệt là đối với em, nếu không có chuyện bất đắc dĩ thì sẽ không buông em ra, cho nên cần em suy nghĩ cẩn trọng."
"Ừm! Còn gì nữa không?" Du Quân Diệp hỏi.
An Cát không trả lời câu nói Du Quân Diệp, cô nói ra điều mà cô lo lắng, "Chị và em đều là người trong làng giải trí, danh vọng có, vật chất cũng không thiếu.
Vậy nếu sau này, chị và em ở bên nhau, chị có thể cho em cái gì được đây? Con đường mà chúng ta sẽ phải đối mặt là gì đây? Những vấn đề này em cần phải suy nghĩ cẩn trọng, suy cho cùng chúng ta cũng không phải là những người trẻ tuổi đôi mươi mới yêu."
"Chị nói xong chưa?" Mũi Du Quân Diệp chua xót, cô cúi đầu hôn lên trán An Cát, nhẹ giọng hỏi.
"Ừm! Tạm thời chỉ có vậy.
Chị hy vọng em cân nhắc kỹ càng." An Cát đáp với một giọng trầm.
Du Quân Diệp thương tiếc đưa tay vuốt ve má An Cát, "Người phụ nữ ngốc nghếch này, chị có hiểu lầm gì với chính chị không? Tại sao luôn đem những vấn đề giả thuyết này đặt lên trên người chị vậy?"
"Chị không có..." An Cát định mở miệng phản bác, nhưng lại bị nụ hôn của Du Quân Diệp chặn lại.
Cô dán lên môi An Cát, mút một ngụm rồi cười nhẹ nói: "Chặn trước để chị không nói nữa."
"Chị chưa đánh răng," An Cát lẩm bẩm oán trách.
"Em cũng đánh đâu, không cần ghét bỏ lẫn nhau!" Du Quân Diệp cười.
An Cát nghẹn ngào, hai má nóng lên, "Em lại gian lận."
"Trước giờ, em không hề biết, An lão sư cũng có thể mồm miệng như thế, có thể thao thao bất tuyệt nói nhiều như vậy, còn chủ động phản bác."
Đúng vậy, An Cát cũng thấy lạ, có lẽ cuối cùng cô cũng tìm được người có thể tâm sự.
Vì vậy, theo chủ ý của Du Quân Diệp, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vùi mình trong vòng tay của Du Quân Diệp và yên lặng lắng nghe nhịp tim của cô ấy.
"Tại sao chị không nghĩ xem, em có thể cho chị được cái gì? Chị sẽ nhận được gì từ em? Trước đó, chị đã chuẩn bị tâm lý làm tốt mọi thứ, nhưng mà em còn chưa kịp chuẩn bị, thậm chí ngay cả đêm hôm qua em còn không dám suy nghĩ, chúng ta có thể ở bên nhau, cho nên em bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có một cái miệng không ngừng nói yêu chị.
Hay chỉ vì chị thích em nên đòi hỏi chị vô cớ sao?"
Du Quân Diệp dừng lại, sau đó nói: "Chị đừng cho rằng chị lớn hơn em vài tuổi, thì phải đem hết mọi trách nhiệm gánh trên vai.
Hai người ở bên nhau là trách nhiệm của cả hai.
Huống chi, chị và em đều là phụ nữ, dựa vào cái gì mà chị bắt em phải cân nhắc nhiều như vậy, chỉ vì chị lớn tuổi hơn em thôi sao, cho nên phải nhận gánh vác lấy nó? Chị yêu của em à, mấy chuyện này không thể tính như vậy được, em nhỏ hơn chị vài tuổi, phải là em đến chiếu cố, quan tâm chị, yêu chị mới đúng."
"Cho nên, em biết rất rõ con đường em muốn đi là con đường nào, muốn làm gì.
Chúng ta làm diễn viên, đã trải qua bao kiếp buồn vui tan hợp, cho nên khi nhìn thấy pháo hoa thế gian, em mới biết được chị chính là pháo hoa của em, chỉ là hy vọng nhiều năm về sau, chị cảm thấy rằng chị đến thế gian này không uổng công, thế gian này đáng giá."
Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu và tiếp tục: "Hiện tại em rất tỉnh táo, em khẳng định với chị, em chỉ muốn ở bên chị, cùng chị đi xem pháo hoa nhân gian.
Cho nên sau này, chị không thể buông tay em, chúng ta phải nắm tay nhau đi đến đầu bạc."
"Được rồi, em nói xong rồi, chị có muốn tiếp tục không?" Du Quân Diệp lay An Cát đang nằm trong tay mình, hồi lâu không thấy động tĩnh gì, liền giơ tay đẩy ra, chỉ để thấy rằng An Cát đã bật khóc.
Du Quân Diệp hoảng hốt không biết phải làm sao, cô đưa tay lên lau nước mắt cho An Cát, nhưng càng lau thì cô càng nhiều, cô ôm chặt lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, để cô ấy có thể đem nhưng cảm xúc bao lâu nay phát tiết ra.
Sáng hôm đó, An Cát không về phòng sớm như ý cô muốn, thậm chí cả hai còn quấn quýt nhau, đến mức đến phim trường trễ một tiếng.
Từ đó về sau, Du Quân Diệp không muốn An Cát phải lo lắng cho cô nữa, nên ngoan ngoãn ăn uống và nghỉ ngơi thật tốt, vì yêu cô ấy nên hãy là một người có thể khiến cô ấy cảm thấy thanh thản, nhưng ở bên ngoài hai người vẫn duy trì mối quan hệ bạn diễn với nhau...
Thật ra, có nhiều lúc, hầu hết mọi người có thể từ chối làm việc mà bản thân không muốn, nhưng mà lại dễ dàng làm tất cả vì người mình yêu, hơn nữa dễ như trở bàn tay..