Giờ ăn tối thật ấm áp và yên tĩnh.
Hai người không nói gì nữa, bữa cơm tối trôi qua bình yên, kim đồng hồ sắp nhích sang con số 9.
Có lẽ là do đói thật, ăn tối xong, Du Quân Diệp cảm thấy tràn đầy sức lực, không có giống như lúc vừa tỉnh dậy, chân tay bủn rủn.
Cái này có lẽ là do thói quen ăn uống thường ngày và luyện tập.
Những lúc không có việc, An Cát luôn kéo cô đi tập gym.
An Cát nói, chỉ có vận động mới là cách tốt nhất để giữ được dáng vóc và tuổi trẻ, cơ thể cũng khoẻ mạnh.
Buổi sáng tốn biết bao nhiêu thể lực, mười mấy tiếng sau mới khôi phục lại được, xem ra về sau vẫn nên thường xuyên đi tập.
Du Quân Diệp thầm nghĩ.
Khoảng thời gian hai người bên nhau luôn êm ấm và nhẹ nhàng, hạnh phúc cứ thế trôi qua rất nhanh.
Sau khi sắp xếp hết mọi thứ xong, tim An Cát có chút trầm, dù có hạnh phúc đến đâu thì cũng cần phải giải các khúc mắc mới có thể bên nhau dài lâu.
Hạnh phúc nhất thời cũng chỉ là hạnh phúc có thời hạn, chỉ khi những khúc mắc trong lòng được tháo dở, thì những bông hoa tươi đẹp nhất giữa hai người mới có thể nở rộ.
Đối với những gì cô đã làm hôm nay, vẫn cần phải xin lỗi Du Quân Diệp, giải thích rõ ràng, cho dù biết người kia không để tâm, nhưng giải thích và xin lỗi là chuyện của cô, chấp nhận và tha thứ là của bên kia.
Đây là vấn đề thái độ.
Cô không thể ỷ vào sự dung túng bao dung của Du Quân Diệp đối với cô, rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả khi nó có khả năng phá huỷ bầu không khí yên bình trước mặt họ, nhưng mà cũng chỉ là nhất thời, sự đồng điệu về tâm hồn sẽ khiến mối quan hệ của cả hai bền chặt hơn.
Suy cho cùng, bước cùng nhau đi đến cuối cuộc đời mới là mục tiêu của hai người.
An Cát đã chuẩn bị tâm lý, đang định nói thì Du Quân Diệp đã giành trước.
"Tối nay, chị còn có việc gì khác không?" Du Quân Diệp hỏi, coi như kế hoạch hôm qua cô vất vả nghĩ ra đã bị buổi sáng nay phá hỏng, bây giờ đành có thể tạm thời xem tình hình.
"Chị không có việc, em còn có việc khác sao?" An Cát đại khái đoán được Du Quân Diệp muốn nói chuyện gì, cho nên nghiêm túc, giọng nói bất giác mang theo chút run rẩy.
"Vậy, chúng ta..."
"Được!" Du Quân Diệp còn chưa nói xong, An Cát đã lập tức đồng ý.
Du Quân Diệp kinh ngạc nhìn An Cát, cô ấy chưa nói hết câu.
An Cát được cái gì mà được.
"Chương trình mừng xuân tối nay chiếu phải không? Hình như bắt đầu chiếu cũng lâu rồi?" Du Quân Diệp vừa nói vừa đi qua mở TV.
Đúng nha, không phải tối nay các cô hẹn cùng nhau xem chương trình mừng xuân sao.
Ơ mà, cái bí mật nhỏ kia...
Trong lòng thấp thỏm, muốn vàn suy nghĩ, không đợi Du Quân Diệp nói chuyện, An Cát cuối cùng cũng mở miệng trước.
"Buổi sáng nay, chị quá lỗ mãng và thô lỗ, chị xin lỗi!" An Cát cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Du Quân Diệp, trầm giọng nói.
"Chị không cần xin lỗi." Du Quân Diệp biết ngay An Cát mở miệng sẽ nói xin lỗi, trong lòng cô cũng hiểu rõ, có lẽ An Cát đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cho nên mới cảm thấy áy nay, đau lòng cho cô.
Vì thế cô mỉm cười đi qua ngồi bên cạnh An Cát, nghiêng đầu dựa vào vai An Cát, thưởng thức mấy ngón tay dài xinh đẹp, nói có chút thẹn thùng, "Em...!em cảm giác rất tốt, thậm chí còn có một cảm giác chưa từng có."
Trái tim An Cát khẽ nhúc nhích, cô quay lại nhìn Du Quân Diệp, hai má có chút ửng hồng, cái thẹn kia là có thật, không phải cố tình diễn ra.
Biết ngay người này sẽ không có ý kiến gì, nhưng mà lúc đó khá bất ngờ cùng với bất đắc dĩ, tất cả đều biến thành sự bao dung, yêu chiều, còn cố gắng làm cho cô nhẹ lòng.
An Cát cảm thấy cô rất muốn đưa tay lên chạm vào má Du Quân Diệp, hôn nhẹ nhàng, xoa vào vòng tay và ôm cô, cảm nhận hơi thở và nhịp tim của cô.
Nghĩ sao thì làm vậy.
Một lần vui sướng tràn đầy có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Hai người ôm ấp âu yếm nhau, khung cảnh lúc này thật ấm và đẹp biết mấy, chỉ đáng tiếc bức tranh này chưa hoàn hảo bởi vì trong lòng của mỗi người vẫn còn vấn đề giải quyết.
An Cát cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, trong tâm trạng ghen tuông điên cuồng, đã đến lúc bản thân nhận được câu trả lời từ Du Quân Diệp.
Cho dù đó là sự thật có như thế nào đi nữa, cô sẽ tin Du Quân Diệp.
Nếu chuyện kia là thật, cô sẽ cố gắng tranh thủ từng chút một, nếu kết quả không như mong đợi, cô cũng sẵn sàng đứng nhìn Du Quân Diệp hạnh phúc.
Đâu phải chuyện này cô chưa từng làm.
Du Quân Diệp ôm An Cát và ngửi tóc cô ấy, biết rằng cô ấy đang chờ cô giải thích những điều khiến cô lo âu, đang chờ cô cho một đáp án khẳng định để xoa dịu trái tim đang bất an.
Có gì còn quan trọng hơn An Cát chứ? Cho dù biết rõ nó là giả, chỉ cần An Cát chờ đợi một đáp án, cô vẫn sẽ nghiêm túc giải thích.
"Mấy cái tin đó là giả." Du Quân Diệp trực tiếp khẳng định với An Cát, "Trong lòng em chỉ có một mình chị."
An Cát ngẩng đầu lên và nhìn Du Quân Diệp với đôi mắt sáng ngời, liền biết Du Quân Diệp hiểu lòng cô.
Chỉ câu này thôi là đủ, pháo hoa lập tức bùng lên trong tim An Cát.
Làm sao đây? Lại muốn hôn cô ấy, muốn cùng cô ấy quay cuồng, sao mà người này khiến cô yêu say đắm thế này.
Nhưng dường như lạc lõng, An Cát chỉ có thể buộc mình dẹp bỏ những suy nghĩ của mình.
Khung cảnh sôi động của chương trình mừng xuân trên TV, cũng không ảnh hưởng đến việc hai người giao lưu, cho nhau đáp án khẳng định.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của An Cát, Du Quân Diệp đưa tay lên nắm lấy cằm An Cát, rồi trao cho An Cát một nụ cười trấn.
"Hôm qua em tình cờ gặp được Lăng Sở Sở." Du Quân Diệp nhanh chóng nói, "Không chỉ mỗi hôm qua, bao gồm việc lần trước bị phóng viên chụp lén nói em nửa đêm ra vào nhà Lăng Sở Sở.
Tất cả đều bịa đặt, giống như họ luôn đưa tin hai ta bất hoà, luôn chấp nhất, mười mấy năm vẫn không thay đổi."
An Cát nghiêm túc lắng nghe, làm vẻ mặt em tiếp tục nói đi với Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp tiếp tục: "Ngải Lâm là người biết rõ nhất lần đó.
Tối đó, Ngải Lâm rủ em đi bar, em tình cờ gặp Lăng Sở Sở ở quán bar.
Cô ấy tự uống rất nhiều, sau đó bọn em gọi tài xế lái thay để đưa cô ấy về nhà, em vào đó chưa được 10 phút nữa, mấy tay phóng viên chỉ đăng ảnh em đi ra, mà thời gian đi vào lại không đăng."
Nói xong, Du Quân Diệp dừng lại, nhìn An Cát có chút bất mãn, "Lúc đó chị còn nhấn like, sau đó gây náo loạn."
"Chị không có cố ý, chỉ là lỡ tay thôi." An Cát bật dậy, nhanh chóng phản bác.
"Lúc đó, em tưởng chị không cần em nữa.
Like một cái giống như chúc phúc cho em và người khác." Du Quân Diệp nhớ lại tâm trạng lúc đó, hốc mắt cay cay, giọng nói bất giác nhỏ xuống.
An Cát nghĩ lại tâm trạng của cô lúc đó cũng không khá hơn chút nào, nghĩ Du Quân Diệp đã hoàn toàn buông tay không cần cô nữa, trái tim lạnh như băng.
Ba năm xa nhau, quả thực là cơn ác mộng đối với hai người, chỉ có không giao thoa với nhau mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn thấy Du Quân Diệp như vậy cô lại càng cảm thấy khó chịu, không nhịn được cúi người ôm chặt eo Du Quân Diệp, hóa ra từ đầu đến cuối người này đều không có cảm giác an toàn.
Buộc lòng phải đẩy cô ấy ra, đã tạo thành bóng ma tâm lý cho cô ấy, chẳng trách luôn nhấn mạnh nói cô không được đẩy cô ấy ra lần nữa, không được buông tay.
Vậy mà sáng nay người này lại ngoan ngoãn, còn hùa theo hành vi gây rối vô cớ, làm càn của cô, ngoài sự nuông chiều bao dung cô ra, trong lòng Du Quân Diệp có lẽ vẫn còn sợ hãi đúng không?
Nghĩ đến đây, An Cát cảm thấy tâm lý có chút suy sụp.
Từ tận đáy lòng, cô tin tưởng Du Quân Diệp từ đầu đến cuối.
Nhưng tại sao nghĩ mãi cũng không ra: Rõ ràng cô rất tin tưởng đối phương, biết rõ nhưng chuyện kia đều là giả, tại sao bản thân lại đi ăn dấm đến mức mất lý trí?
Cái loại ghen tuông không phân rõ xanh đỏ đen trắng này, An Cát cũng từng nghiêm túc kiểm điểm bản thân.
Trước kia, cô chưa từng ghen tuông, chỉ có khi gặp được Du Quân Diệp, có những chuyện liên quan đến Du Quân Diệp, cô mới trở nên vô lý như vậy, thậm chí còn mất kiểm soát, cô cũng từng cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng mà vừa đến trước mặt, thì bao nhiêu khống chế trong nháy mắt sụp đổ.
Ngay cả Du Quân Diệp cũng đã từng an ủi cô rằng: không sao hết, không cần làm tổn thương đến bản thân, hai người chúng ta cần phải hiểu và bao dung nhau!
Những lời vẫn văng vẳng bên tai, An Cát cảm thấy mình có lẽ thực sự được nuông chiều mà kiêu ngạo.
Du Quân Diệp không cho cô cảm giác an toàn sao? Không phải vậy!
Ngược lại, cô ấy đã cố gắng hết sức để từ chối lịch trình sẽ bị báo chí đưa tin, từ chối làm việc với những người nên từ chối, chỉ vì để tâm trạng cô được vui.
Nhưng còn bản thân cô thì sao? Đặc biệt là hành vi sáng nay, quả thật làm cho người ta giận tím người.
Nếu là một cặp đôi khác, có lẽ sẽ có một sự rạn nứt sâu sắc vì điều này, phải không? Sau hết năm làn bảy lượt gây sự, chỉ sợ những ngày hoà hợp không còn bao lâu?
Khi bạn hành hạ bản thân, đồng nghĩa với việc bạn cũng hành hạ người yêu thương bạn.
Trong tình huống này, tính cách và tính khí này phải được kiểm soát và thay đổi, đây là nhiệm vụ mà An Cát đã đặt ra cho cô.
Du Quân Diệp không có cảm giác an toàn, nó cũng không phải là chuyện có thể xây dựng chỉ trong một sớm một chiều, kể từ khi cô gặp cô ấy, thì Du Quân Diệp đã thiếu cảm giác an toàn, có vẻ như nó bắt đầu từ thời thơ ấu của cô ấy.
An Cát đã lên kế hoạch sơ bộ cho vấn đề này, nhưng vẫn chưa bắt tay vào thực hiện, bây giờ nói ra lại khiến Du Quân Diệp thêm một lớp lo lắng mà không rõ lý do.
Nếu không phải vì quan tâm, loại cảm giác bất an này có lẽ sẽ không mạnh mẽ như vậy, đúng không?
"Chị xin lỗi, là do chị không tốt!" Đôi mắt An Cát đỏ lên, giọng nói như nghẹn lại, bàn tay ôm Du Quân Diệp thật chặt, ở tai cô ấy nỉ non, xem có thể giải toả được chút bất an trong lòng Du Quân Diệp không, "Sau này, trừ khi em không cần chị, chứ không chị sẽ không để em đi."
Nói xong, cô nói thêm, "Dựa vào cái gì mà chị phải chúc phúc em cùng người khác, có muốn chúc phúc cũng là chúc phúc cho hai ta."
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của An Cát, Du Quân Diệp định đỡ An Cát dậy và an ủi cô ấy lần nữa, nhưng cô ấy lại nói thêm câu này khiến Du Quân Diệp suýt nữa bật cười, "Được! Chúng ta chỉ chúc chúng ta hạnh phúc, chỉ có em và chị."
"Ừm!" An Cát bĩu môi đáp với giọng mũi đặc.
"Em còn chưa xong đâu." Du Quân Diệp cúi đầu xoa má An Cát.
"Vậy thì em nói tiếp đi, chị cũng chưa nghe xong." Giọng nói của An Cát có chút ủy khuất mà không biết.
"Ngày hôm qua, em với Duệ Duệ đi ra ngoài có việc, vừa hay gặp Lăng Sở Sở ở đó đang ký hợp đồng, sau đó chờ đối tác đi ăn, cho nên tránh tai mắt mọi người, bọn em mới đến chỗ máy gắp thú chơi, chỗ đó là nơi ít người nhất, rồi bị chụp lén." Du Quân Diệp đem chủ đề quay lại chuyện khiến An Cát ghen tuông, rốt cuộc giải thích những thứ này là việc cấp bách bây giờ.
"Vậy thì chuyện thử nhẫn..." An Cát ngập ngừng hỏi.
Du Quân Diệp đã cho cô ấy một câu trả lời khẳng định, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cho rõ, không biết làm vậy có can thiệp vào chuyện riêng tư quá không, cho nên An Cát vẫn có chút e dè.
"Cái nhẫn kia chẳng có liên quan gì đến Sở Sở." Du Quân Diệp vừa nghe An Cát nhắc tới, lập tức phủ nhận.
An Cát ngẩng đầu lên ngạc nhiên liếc nhìn Du Quân Diệp.
"Chị không thấy có mình em thử nhẫn sao?" Du Quân Diệp cười liếc lại An Cát, nắm lấy ngón tay An Cát và chơi với nó.
"Dù sao cũng chỉ là một số hình ảnh, chị không nhìn thấy rõ." An Cát lẩm bẩm khi tựa vào vòng tay Du Quân Diệp, ánh mắt vô tình quét qua TV.
"Xuân đã đến nhà chúng ta!" An Cát vui vẻ hô lên.
Du Quân Diệp cũng di chuyển ánh nhìn của mình lên màn hình TV, quả nhiên người dẫn chương trình đứng trên sân khấu giới thiệu, còn ba người bọn họ đứng ngay ngắn giữa sân khấu.
Nghĩ lại tâm trạng lúc đó, cả hai đều phiêu bạc trong dòng suy nghĩ miên man.
Khi đó, trái tim hai người có vách ngăn, nhưng vẫn cố gắng tiến về nhau.
Giờ phút này, hai người không có khúc mắc gì trong lòng, trao nhau cái ôm ấm áp, nắm lấy tay nhau.
Tình hình đã thay đổi.
Du Quân Diệp đỡ An Cát đang nằm ăn vạ trong vòng tay cô, không cho cô thời gian để hỏi han hay nghi ngờ, đặt một tay lên má An Cát, nghiêng đầu và hôn.
"Hừ ~~~" Nụ hôn bất ngờ khiến An Cát sững người trong giây lát, bất giác bật ra một âm tiết.
Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng phản ứng, An Cát vòng tay qua eo Du Quân Diệp, hơi ngẩng mặt lên, nhắm mắt và dần dần đắm chìm trong hơi thở của Du Quân Diệp.
Nụ hôn của Du Quân Diệp rất nhiệt tình, đôi môi mềm mại và hơi mát lạnh.
Đầu tiên là nhẹ nhàng hôn hôn, sau đó áp bức một chút, dùng đầu lưỡi chậm rãi vẽ lên môi An Cát, rồi lại khẽ mút lấy, cắn nhẹ, xâm nhập vào nơi sâu nhất, xâm chiếm lãnh thổ, từng chút một đoạt lấy hơi thở của người kia, cho đến khi hơi thở hoà vào nhau, trở nên gấp gáp.
An Cát có chút say tình, gương mặt trắng nhiễm một màu hồng, nhưng mà còn muốn nhiều hơn nữa, tay bắt đầu mò mẫn quần áo Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp nắm lấy bàn tay đang làm loạn của An Cát, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời thả môi cô ấy ra, áp trán lên trán An Cát, thở gấp gáp.
Đột nhiên nụ hôn dừng lại, An Cát nghi hoặc mở to hai mắt, An Cát nghi hoặc mở to hai mắt, đôi mắt có chút mê ly vì say tình, hở thở hỗn loạn, giọng nói khàn khàn: "Du..."
"Hửm?" Du Quân Diệp nhỏ giọng đáp lại, sau đó nắm lấy tay An Cát dịu dàng hôn lên.
Chỉ một lúc, đôi mắt của An Cát đột nhiên được chiếu sáng bởi một tia sáng phản chiếu.
Cô mở đôi mắt, đưa tay lên nhìn ngón tay, đặt xuống rồi lại nâng lên.
Không biết từ khi nào trên ngón tay lại đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, giống hệt kiểu dáng trong bức hình.
Sau khi lặp đi lặp lại điều này vài lần, khóe môi An Cát giật giật, đôi mắt lại đỏ lên.
Du Quân Diệp đưa tay lên lau khóe mắt An Cát, khẽ thì thầm: "Chiếc nhẫn hôm qua thử ở đây nè."
"Ừm! Rất đẹp." An Cát nghẹn ngào đáp.
"Nhưng mà mang lên rất vừa ngón tay chị!" Du Quân Diệp cười nhẹ.
"Ừm!" An Cát không nói nên lời, mắt cô rưng rưng.
Du Quân Diệp đột ngột buông An Cát ra, đứng dậy quỳ một chân xuống, dưới ánh mắt ngạc nhiên của An Cát, cô nắm lấy tay An Cát, hôn lên mu bàn tay, lại nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay, cô ngước nhìn An Cát, cười nói, "Chị đồng ý gả cho em không?"
An Cát bật cười, hít hít mũi rồi gật đầu lia lịa: "Ừm! Chị đồng ý.
Chị muốn gả cho em, chỉ cần là em."
Sau khi nói xong, cô kéo Du Quân Diệp lên và nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình cười đầy mãn nguyện.
Du Quân Diệp cuốn tay áo kiên nhẫn lau nước mắt trên mặt An Cát, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi An Cát, sau đó khẽ ôm An Cát, nói nhỏ vào tai cô: "Lão bà."
An Cát cảm thấy mình chưa bao giờ thẩn thờ như vậy, cô là ai, cô đang ở đâu? Cô đang làm gì?
...
Giọng của người dẫn chương trình trên TV cũng vang lên rõ ràng: Hai người đứng cùng nhau, trông như một đôi tình nhân....