Phạm Lỗi (Đắc Cửu)

Chương 51



Bệnh của Bùi Văn Ca mãi không khá lên. Buổi đêm thứ hai của năm mới, nhân lúc Bùi Văn Ca đang ở trong phòng tắm, Dung Bái tràn đầy kinh nghiệm bắt đầu trang trí phòng. Hắn rải đầy cánh hoa tươi trên chiếc giường màu xanh lam, đóng rèm lại, mở chiếc đèn bàn mờ ảo bên giường, cả căn phòng tràn ngập tình ý.


Ánh đèn mở áo chiếu vào một quyển sách đang mở, tiêu đề cuốn sách là ''Làm thế nào khiến người yêu thỏa mãn'', bên cạnh quyển sách có một tách trà với vài bông hoa nhỏ thả ở trên. Hắn xem lại hai trang sách, lấy một lọ tinh dầu bôi trơn ở trong ngăn kéo, vừa có thể mát xa lại vừa bôi trơn, lúc mở ra còn tỏa chút hương thơm nhè nhẹ, giống hệt như Bùi Văn Ca vậy, làm cho lòng người xao xuyến.


''Đêm nay nhất định phải thành công, không được để mất lý trí, nhất định phải để em ấy thoải mái.'' Hắn âm thầm thề với bản thân, chuẩn bị mọi thứ tốt nhất. Hắn nhìn quanh phòng một lượt, bầu không khí rất thích hợp, đèn ngọn, hoa tươi, việc này khiến hắn càng tin mình sẽ thành công.


Bùi Văn Ca đã đoán được đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì nên ở trong phòng tắm chuẩn bị tâm lý thật kỹ, anh hít thở sâu mấy lần rồi bình tĩnh bước ra khỏi phòng tắm, trong nháy mắt khi nhìn thấy Dung Bái thì bắt đầu cảm nhận được sự khác thường.


Dung Bái rất tuấn tú, đó là vẻ đẹp trong trẻo đến lạnh lùng nhưng cũng đầy cao quý, ánh mắt hắn vô cùng đẹp, mang màu hổ phách kỳ lạ, Bùi Văn Ca luôn cảm thấy đau đớn mỗi khi hắn nhìn người khác bằng ánh mắt chế giễu, nhưng anh cũng mê luyến nó, mà bây giờ anh mới biết được, khi ánh mắt của Dung Bái tràn đầy nhu tình thì nó không chỉ khiến anh mê luyến, ''Thiếu gia...''


Anh như trúng phải lời nguyền, không làm chủ được bản thân, từng bước đi về phía Dung Bái, đi vào vòng tay của hắn. Ánh đèn hoa tươi, tất cả những thứ đó đều không có nghĩa gì hết, trên thế giới chỉ còn lại Dung Bái, đối với Bùi Văn Ca mà nói người đàn ông này có lực hấp dẫn cực mạnh, còn thứ gì có thể so sánh với sự hấp dẫn của Dung Bái nữa?


"Văn Ca, đêm nay chúng ta sẽ làm từ từ, em đừng lo lắng, có thành công hay không cũng không quan trọng, biết không?'' Dung Bái dịu dàng nói, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng Bùi Văn Ca. Bùi Văn Ca thả lỏng bản thân hết mức có thể, kiên định gật đầu, hai tay ôm cổ Dung Bái, để cho hắn bế mình lên, đi về phía chiếc giường lớn đầy hoa.


Hương hoa nhẹ nhàng có tác dụng thư giãn. Anh nằm ở trên giường ngửi được nhưng cũng không thấy nhiều hiệu quả, Dung Bái ngồi ở bên cạnh thâm tình nhìn anh, trong lòng anh cũng có chút hồi hộp, đáy lòng hơi kích động, nhưng anh cảm thấy kết quả có thể không được lạc quan cho lắm. (truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad Đam Mỹ Ngược, mọi trang web khác đều là ăn cắp)


''Thiếu gia, nếu em vẫn không lên được thì cậu cứ tiến vào trong đi, không cần nhịn, dù không có phản ứng nhưng em vẫn làm tình được, không quá đau đâu.'' Anh mỉm cười, vươn tay trái về phía Dung Bái, lại gần khuôn mặt của Dung Bái, giống hệt một chú mèo đang đòi chủ nhân chơi đùa với nó, âu yếm làn da tinh tế của hắn, ánh mắt dịu dàng đến say lòng người.


Trái tim Dung Bái rối loạn, sự rối loạn này còn mạnh mẽ xông xuống bụng dưới của hắn, ban đầu đã chuẩn bị mọi thứ để chống cự lại sự hấp dẫn của Bùi Văn Ca, thế mà bây giờ đã không qua nổi vòng thử nghiệm, hắn cầm tay Bùi Văn Ca, hôn lên lòng bàn tay anh, hôn rồi lại cọ, sau đó tựa mặt vào lòng tay của anh, gần như đau khổ nói, ''Anh thật sự muốn trở thành một người chồng tốt, cho nên xin em đừng chiều anh như vậy, anh sẽ sẽ khiến em bị thương, khiến bản thân trở nên ích kỷ.''


Không ngờ tới, đứng trước suy nghĩ đó của hắn, Bùi Văn Ca lại mỉm cười tươi hơn, ngón tay anh lướt qua hai má Dung Bái, luồn vào sợi tóc mai của hắn, vuốt lại cẩn thận, như thể rót toàn bộ sự dịu dàng vào đó. Một lúc lâu sau anh thở dài nói, ''Nhưng thiếu gia, trong cuộc đời của em, cậu chính là bầu trời.'' Mỗi một từ ngữ đều bình thản đến lạ.


Chỉ một câu thôi Dung Bái đã không ứng đối được, đầu óc của hắn nóng lên, cố gắng kiềm chế bản thân đến mức mặt đỏ bừng mới không bổ nhào lên người Bùi Văn Ca, ''Không, tôi không cần, tôi muốn em cũng được thoải mái.''


Hắn cắn răng nói, giống hệt một đứa trẻ chạy vào phòng tắm dội nước lạnh lên người, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, miệng không ngừng lẩm bẩm nhắc nhở bản thân, cho tới khi cơ thể bớt nóng một chút mới quay lại bên cạnh Bùi Văn Ca, khuôn mặt ướt sũng.


Bùi Văn Ca bất đắc dĩ thở dài, ''Được rồi, mọi thứ nghe theo cậu, nhưng lát nữa cậu không nhịn được thì đừng có nhịn, đừng cố quá kẻo lại mang bệnh.'' Từ nãy tới giờ anh vẫn luôn nghe theo hắn, nằm trên chiếc giường rải đầy cánh hoa hồng, lo lắng nhìn Dung Bái, lập tức kéo áo tắm lên cao, lộ ra chiếc đùi mê người.


Sau đó anh mở hai chân, vì không mặc gì phía dưới nên chỉ vừa kéo lên thì nửa thân dưới đã lộ ra hoàn toàn, bờ mông trắng nõn được điểm tô bằng những cách hoa xung quanh, tạo thành sự kích động mạnh với Dung Bái, ''Không! Không! Không! Anh sẽ nhịn.''


Dung Bái cứng rắn nói với chính mình, hắn nhắm chặt hai mắt mười mấy giây, nắm tay xiết lại rồi thả lỏng, quỳ xuống giữa hai chân Bùi Văn Ca, động tác vô cùng thận trọng tháo dây lưng áo choàng tắm của Bùi Văn Ca, vén vạt áo lên, hai tay cũng bắt đầu sờ soạng ngực của anh.


Hắn nhỏ hai giọt tinh dầu bôi trơn lên ngực anh, dùng tay ấn hai điểm hồng mềm mại đàn hồi, dùng chút dầu bôi trơn đó xoa khắp ngực, từ vị trí tim lan ra bên ngoài, rồi xoay ngược vào hai điểm hồng từ từ bóp nhéo, sau đó lại buông lỏng ra, ngón tay không ngừng chà sát đầu ngực Bùi Văn Ca.


Hơi thở của Bùi Văn Ca trở nên rối loạn, ngực của anh chuyển thành màu đỏ nhạt đầy quyến rũ dưới kỹ năng tuyệt vời của hắn. Anh phối hợp thật tốt với Dung Bái, dồn lực chú ý vào hai bàn tay của hắn trên ngực mình, không để bản thân nghĩ lung tung.


Khi bàn tay kia lướt qua bụng anh, anh không hề nao núng, thậm chí còn mở hai chân rộng thêm, để nơi tư mật hoàn toàn lộ ra trước ánh đèn mờ ảo, hạ thân vẫn không hề có động tĩnh gì, nơi tư mật hệt như cánh hoa đầy khiêu gợi, ''Thiếu gia, thiếu gia.'' Anh nhỏ giọng nỉ non, nhìn theo động tác của Dung Bái, vẻ mặt ngoan ngoãn hệt như chú cừu non.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.