Phạm Lỗi

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù cả người bị quấn đến mức không thể động đậy, gần như bị quấn đến sắp chết nhưng Bùi Văn Ca cũng chẳng có sức đề phòng Dung Bái. Cả cơ thể và tâm trí đều bị tra tấn, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không biết qua bao lâu, bên tai của anh lại vang lên giọng nói giống như ra lệnh, ''Văn Ca, về cô gái tên Điền Điềm kia, tôi sẽ báo đáp cô ấy đàng hoàng, sau này hai người không cần liên lạc với nhau nữa. Tôi không thích.''


Anh nghe xong cảm thấy sửng sốt, không biết tại sao hắn lại nói vậy, thế nhưng mi mắt lại đang nặng trĩu, chỉ nghe theo ậm ừ đồng ý, không nói gì nữa. Dung Bái đã nói không thích thì anh có thể trả lời khác sao? Cả sinh mạng của anh đều giao cho Dung Bái, huống chi là việc bỏ một người bạn.


Ở bên cạnh Dung Bái, anh trút bỏ áy náy với Điền Điềm, ngủ trong vòng tay ấm áp của Dung Bái, phần da thịt bị cọ xát ban nãy vẫn còn đau. Trong mơ là một màu đen dài đến vô tận, không có ánh sáng.


Ngày hôm sau dáng đi của Bùi Văn Ca có chút kỳ lạ, tuy anh đã cố gắng che giấu nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể biết ngày hôm qua anh và Dung Bái đã xảy ra chuyện gì. Đây cũng là chuyện bình thường, hai người ngủ chung một phòng, còn là loại quan hệ đó nữa. Mấy năm qua người hầu trong Dung gia không thay đổi nhiều, hầu hết là những người mà Bùi Văn Ca biết, điều này khiến anh thấy xấu hổ.


Cả ngày Dung Bái không có ở nhà, khi anh tỉnh giấc thì hắn đã ra ngoài, Dung Chiến cũng đến công ty từ sớm, trong lòng anh thầm cảm tạ ông trời. Nhưng nếu anh biết sáng nay Dung Bái chạy đến công ty nộp đơn từ chức, muốn dành thời gian ở bên cạnh anh suốt đời thì chắc chắn anh sẽ không cảm ơn ông trời sớm như vậy.


Dung Bái dùng cả một buổi sáng để chỉ đạo các hạng mục quan trọng, tổ chức một cuộc họp khẩn, tuyên bố với mọi người việc mình sẽ từ chức, sau đó không quan tâm đến hậu quả của việc này, cũng mặc kệ các cổ đông lớn có đồng ý hay không, chỉ để lại một câu, ''Ngày mai tôi sẽ không đến nữa, trước khi bầu được tổng giám đốc mới thì mấy chuyện nhỏ cứ giải quyết theo quyền hạn, chuyện lớn thì tìm cha tôi chỉ đạo.''


Hắn không thèm để ý đến tiếng bàn tán xung quanh, trực tiếp mở cửa phòng họp định bước ra. Thế nhưng cửa vừa mở đã đụng phải Dung Chiến, ông nghe tin hắn muốn từ chức thì vội chạy đến, hai người đứng ở đó cãi nhau một trận. Bọn họ cãi nhau long trời lở đất, ngay cả bảo vệ cũng chạy tới.


Dung Bái vừa phản bác lại cha, vừa liên tục nhìn đồng hồ, sợ trễ thời gian về nhà, vài lần muốn lách qua người Dung Chiến để đi nhưng bị trợ lý của ông chặn lại, mà động tay động chân với trợ lý của cha ở đây thì không tốt cho lắm, thế nên hắn đang cực kỳ tức giận.


Bùi Văn Ca ở nhà rất rảnh rỗi, anh không có chuyện gì để làm. Đối với anh mà nói, ngoại trừ việc cấm túc, không được dùng máy tính, không được gọi điện thoại, không được liên lạc với ai thì những chuyện khác vẫn tốt. Bùi Duyệt cũng vậy, chỉ khác là bị ép nhận một đống đồ chơi, quần áo và cả vàng. Anh không biết vì sao bà Dung muốn đưa tặng vàng cho Bùi Duyệt, có lẽ để tích trữ. (Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, mọi nơi khác đều là reup khi chưa có sự cho phép của edit)


Bởi vì bà Dung thể hiện bản thân rất yêu quý đứa bé nên anh không có ác cảm khi bà tới gần Bùi Duyệt, bà không làm gì khác ngoài chơi với Bùi Duyệt. Người ghét Bùi Duyệt nhất là Dung Bái và ông Dung, còn bà Dung không hề muốn hại đứa bé, ''Bà chủ, tại sao thiếu gia lại để bọn tôi ở lại đây?''


Sau khi dùng điểm tâm, Bùi Văn Ca chần chờ mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi bà Dung, dù sao ngày đó người cuối cùng mà anh gặp trước khi rời đi chính là bà, ngoài bà ra anh không biết mình phải hỏi ai nữa. Bà Dung im lặng một lúc, tuy có rất nhiều lý do nhưng không nói ra, cuối cùng chỉ nói với anh, ''Chuyện này tôi không thể trả lời cậu được, cậu nên hỏi Bái Bái thì hơn.'' Nhưng anh đâu có lá gan đó, đành phải bỏ qua.


Bùi Duyệt rất thích cún con, chơi đùa vui vẻ với nó, ít ra thì nó giúp bé không sợ hãi khung cảnh xa lạ này. Bé thường ôm chặt cún con, dựa vào bên người cha mình. Bùi Văn Ca ngồi yên trong nhà xem TV, tay lật sách, trong đầu nghĩ đến chuyện tối qua, từ từ sắp xếp lại, cảm thấy nghi ngờ về những gì Dung Bái nói, sau đó nhớ tới tối hôm qua Dung Bái bắn vào bên trong anh, hình như gần sáng còn nhấc chân của anh lên, đột nhiên cảm thấy bối rối.


Anh cảm thấy bồn chồn, khó khăn lắm mới đợi bà Dung dắt Bùi Duyệt đi chơi, anh vội vàng đi quanh nhà, cuối cùng cũng tìm thấy quản gia Trần, ''Dì Trần...Cháu muốn phiền dì một chút.'' Anh tìm một góc không người, nói nhỏ với bà.


Dì Trần thấy anh trưởng thành từ nhỏ đến lớn, cũng rất yêu quý anh, bà cười hiền hậu nói, ''Không phiền, cậu cứ việc nói.'' Bùi Văn Ca đón nhận ánh mắt yêu thương của bà, mặt hơi đỏ lên, giọng càng nhỏ hơn, ''Dì có thể mua giúp cháu mấy viên thuốc tránh thai được không? Loại mà có tác dụng sau thời gian dài ý.'' Lời nhờ vả ngoài suy đoán khiến quản gia Trần kinh ngạc, bà phản xạ nhanh, che giấu sự kinh ngạc, cười nói, ''À, vâng, tôi sẽ đi mua rồi đưa cho cậu.''


''Cảm ơn...'' Bùi Văn Ca yên tâm hơn, một nụ cười yếu ớt thoáng hiện lên rồi lại biến mất, thay vào đó là cảm giác lo lắng, ''Vậy, trưa nay thiếu gia có về dùng cơm không?'' Dì Trần lắc đầu, nói, ''Không ạ, buổi trưa thiếu gia thường không về.'' Nói rồi lại nhìn anh, bổ sung thêm, ''Nhưng cậu đã quay về rồi, có thể thiếu gia sẽ về buổi trưa.''


Bùi Văn Ca không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của bà, anh cắn môi, suy nghĩ một lúc lại hỏi, ''Cháu dùng phòng bếp để nấu bữa trưa được không, cháu cũng đã quen với việc chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia rồi, không biết khẩu vị của cậu ấy có thay đổi không?''


Anh đã đi học nấu ăn từ khi còn nhỏ, tất cả đều học dựa theo khẩu vị của Dung Bái. Quản gia Trần biết rõ chuyện của anh và Dung Bái, nhìn thấy Bùi Duyệt, đương nhiên cũng biết đó là đứa trẻ Bùi Văn Ca sinh cho Dung Bái, bà nghĩ đi nghĩ lại, liên hệ với hiện tại, có chút ngưỡng mộ, ''Cậu vẫn chiều thiếu gia như vậy, một lòng chăm sóc thiếu gia, tính cách của thiếu gia thành vậy cũng có một phần trách nhiệm của cậu.''


Bùi Văn Ca nghe xong, viền mắt chua xót, trước kia hắn là châu báu trong lòng anh, là tình yêu của anh, sao anh không cưng chiều hắn được chứ? Bây giờ hắn đã thành lưỡi dao trong anh, khiến anh không dám động, cũng không dám yêu thương. Anh thầm nghĩ, đây là những lời nói sâu thẳm trong tâm anh, không một ai biết.


Trong lời của Dung Bái không cấm Bùi Văn Ca nói chuyện với mọi người. Chín giờ hơn là lúc mọi người nghỉ ngơi, quản gia Trần mang cho Bùi Văn Ca một ly hồng trà cùng đĩa điểm tâm nhỏ, hai người ngồi ở bàn vuông trong phòng bếp. Bùi Văn Ca tò mò một chuyện, đã giữ trong lòng từ tối qua giờ mới hỏi, ''Dì Trần, mấy năm trước thiếu gia có đính hôn, chắc bây giờ phải kết hôn rồi chứ, sao cháu không thấy thiếu phu nhân?''


Quản gia Trần ngạc nhiên, ly trà trong tay cũng hơi run, kinh ngạc nói, ''Thiếu gia đã hủy hôn, sau đó đi tìm cậu, chẳng lẽ cậu không biết gì sao?'' Nghe vậy Bùi Văn Ca lộ ra dáng vẻ đờ đẫn, dì Trần không cần nghe câu trả lời cũng đã biết, bà thở dài, ''Sau khi thiếu gia về nước thì mọi việc không được tốt lắm, mọi người nhìn qua đều biết thiếu gia rất nhớ cậu, trừ ngày hôm qua ra thì từ lúc thiếu gia về nước tôi chưa thấy cậu ấy cười vui như vậy.''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.