Trương Thụy kinh ngạc hỏi: “Chú Triệu không biết sao?” rồi lập tức như tỉnh ngộ, lắc đầu: “Đây là chuyện của ba con, con không dám nói lung tung.”
Mẹ Triệu Á trong lòng ngứa ngáy, hận không thể kéo cậu ta mà hỏi, vội vàng khích lệ: “Cháu cứ nói đi. Thụy Thụy thật ngoan, cháu nói cho dì biết chuyện gì đi?”
Trương Thụy khẽ cười, lắc lắc đầu: “Việc này không thể nói linh tinh với dì, ba mà biết sẽ rất tức giận.”
Triệu Á thấy cậu ta thừa nước đục thả câu, trong lòng càng ghét, âm thầm hừ một tiếng.
“Nói đi, dì sẽ không nói cho ba cháu biết.” Mẹ Triệu Á dỗ.
Trương Thụy vẫn tiếp tục lắc đầu, con ngươi đảo qua đảo lại: “Dì à, dì cùng chú Triệu cứ chờ một tháng nữa có tin tốt là được rồi, một tháng. Con cái gì cũng không có nói nhé.”
Lời này phảng phất có gì đó bí ẩn, ba Triệu Á liếc mắt mẹ Triệu Á, lộ ra ý mừng, miệng ẩn dấu nét cười hi vọng cùng vui sướng. Trương Thụy mở miệng hỏi: “Dì à, sinh nhật con có mời bạn bè, Á Á cũng tới có được không?”
Triệu Á trong lòng bụp một tiếng, không kịp từ chối đã có người thay cậu đồng ý: “Đương nhiên là được! Thụy Thụy cháu muốn quà gì cứ nói với Á Á nhé.” Mẹ Triệu Á bộ dáng thân thiết hơn vài phần.
Triệu Á nhăn mặt nhíu mi hoàn toàn rơi vào trong mắt Trương Thụy, cậu ta mừng rỡ: “Dì, dì nhớ nhắc nhở Á Á đấy.”
“Được, nhất định rồi!”
Khó có cơ hội đến nhà hàng 5 sao ăn uống, giờ bị tên quỷ đáng ghét này phá hỏng hết tâm trạng.
Trên đường về nhà, mẹ Triệu Á hưng phấn không ngớt, nói với ba Triệu Á: “Hôm nay thực sự là tam hỉ lâm môn, về nhà xem lịch, ngày hôm nay tám phần mười là ngày lành.” còn nói: “Thụy Thụy thật hiểu chuyện, nó với Á Á thân thiết thật tốt.”
Triệu Á hờn dỗi, lạnh lùng: “Ai thèm cùng cậu ta thân thiết.”
“Sinh nhật Thụy Thụy không phải nói mời con sao?”
“Con không đi.”
“Á Á…” Mẹ Triệu Á giận tái mặt.
Ba Triệu Á cũng nói: “Có phải còn tức giận chuyện bài thi trắc nghiệm lần trước bị nó giẫm lên không? Người ta cũng đã thật lòng xin lỗi rồi, con còn để bụng cái gì? Á Á, phải khoan dung độ lượng, huống hồ Thụy Thụy không phải cố ý. Con như vậy chẳng phong độ chút nào.”
“Nó rõ ràng là cố ý.” Triệu Á cắn răng, còn có rất nhiều chuyện, muốn nói nhưng lại chẳng có chứng cứ phạm tội của Trương Thụy, chuyện cũ cứ dâng lên trong lòng thành cục tức, hết lần này tới lần khác không có nói ra miệng được.
Con hồ ly chết tiệt!
Mẹ Triệu Á lộ ra khí thế độc tài: “Mẹ mặc kệ, dù thế nào thì sinh nhật Thụy Thụy con cũng phải đi. Nhớ phải thật tốt với người ta, cố gắng mà học tập sở trưởng của người ta.”
Ba Triệu Á nói: “Chí ít con cũng phải học được tác phong của Thụy Thụy.”
Hai người kẻ xướng người họa, càng nói càng khiến mặt mày Triệu Á ủ rũ.
Lên đến tầng năm, ba người đều có vẻ mệt. Ba Triệu Á loay hoay lấy chìa khóa, đang nghiên cứu cách mở cửa căn nhà mới, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người thở phào: “Ai nha, mọi người cuối cùng cũng đã về. Chuyển sang nhà mới, thiếu chút nữa thì tìm không được, may mà công ty này không có sửa tên, nhiều năm không tới, mọi thứ xung quanh cũng không còn như xưa nữa rồi.” Tiếng nói giòn giã này mang lại cảm giác dễ nghe mà chỉ có trên TV mới có.
Triệu Á quay đầu lại, thấy một người phụ nữ ngoài 30 tuổi đang từ cầu thang đi lên, phía sau còn có một thằng nhóc hơn 15 tuổi. Thằng nhóc trên tay kéo một cái va li thật lớn, trên người mặc quần đen áo trắng chỉnh tề, cao thật cao. Trực giác Triệu Á cảm thấy quen thuộc không nói nên lời, rồi lại không nhận ra, không thể làm gì khác là quay đầu nhìn mẹ.
Mẹ Triệu Á ngạc nhiên một lúc, rồi hoảng sợ la lên: “Sao cậu lại tới đây?” Thế nhưng bên trong tiếng kêu sợ hãi này lại là một loại cảm giác kinh ngạc, vui sướng, kích động, thật không giống như khi nhìn thấy Cục trưởng Trương. Không khí xung quanh phảng phất đều dịu đi, tường trắng bốn phía dường như cũng sáng lên vài phần, làm nổi lên người khách bình thường kia.
Mẹ Triệu Á lộ ra vẻ mặt kinh hỉ không dám tin, chạy nhanh tới đón, hai tay không cách nào kiềm chế lôi kéo người phụ nữ kia, muốn dùng lực kéo nhưng lại sợ, đem người ta kéo đông kéo tây, có chút tức giận nói: “Cậu thật đáng ghét, nói đến là đến, thế nào không gọi điện thoại trước? Giống y hệt trước đây.”
“Kinh hỉ, kinh hỉ, không ngạc nhiên thì không vui. Hơn nữa, điện thoại nhà cậu còn đang sửa, tôi thế nào có thể gọi. Ở đây hỏi đường rồi tìm tới. Sáng nay bọn tôi đến Quảng Châu, tân tân khổ khổ đi tìm, thế nhưng lại chẳng có ai ở nhà, không thể làm gì khác hơn là xuống dưới tìm cái gì ăn, vừa đi lên thì thấy mọi người đang mở cửa.” Người phụ nữ mặt trái xoan, giọng nói đặc biệt êm tai, mang chút gì đó Tương âm (giọng người tỉnh Hồ Nam).
Mẹ Triệu Á hừ một tiếng, trách cứ: “Đáng đời! Ai bảo tới mà không chịu nói cho tôi biết.”
Người phụ nữ kia mặc kệ, quay sang ba Triệu Á gật đầu: “Anh Triệu, anh khỏe. Nhiều năm không có gặp, anh vẫn chẳng thay đổi.” Ánh mắt lại chuyển tới Triệu Á, tấm tắc: “Á Á đã lớn như vậy rồi, con còn nhớ dì Nhược Lâm không?”
“Nó đương nhiên là nhớ, cậu thường mua cho nó đường, thiếu chút nữa thì làm hỏng cả răng nó.” Mẹ Triệu Á ánh mắt cũng đồng thời chuyển đến đứa con đối phương: “A, Đồ Nhan đã lớn thế này.”
Đứa nhóc tên Đồ Nhan cười rộ lên, lộ ra hàm răng thật đẹp: “Dì khỏe, chú Triệu khỏe.”
Triệu Á vẫn nhìn nó, thấy nó cười, tự nhiên cười theo, thấy nó chuyển tầm mắt nhìn mình, liền ngưng cười.
Mọi người vào phòng, ba Triệu Á vội vàng tiếp hành lí.
Mẹ Triệu Á nắm lấy tay Nhược Lâm hỏi: “Có mệt không? Thật đáng đời, ai bảo không nói cho tôi biết? Tôi tiếp cậu. Hai người tới đây bằng xe lửa hay máy bay?”
“Máy bay, bay đúng hai giờ.”
“Gì? Từ Hồ Nam tới Quảng Châu bay mất hai giờ?”
“Tôi không ở Hồ Nam, tôi từ Nam Kinh tới.”
“Có phải là mang thổ sản tới không?”
Nhược Lâm ha ha cười: “Cậu thật là, nhiều năm không gặp, vừa thấy người đã hỏi quà.” Vội vàng bảo Đồ Nhan: “Mang cái túi màu vàng trong va li ra đưa cho dì con.”
Đồ Nhan đi tìm, mẹ Triệu Á ngăn lại: “Dì nói đùa đấy, con đừng có tưởng thật.”
Ba Triệu Á vội vàng đi pha trà cho khách. Triệu Á không có chuyện, ngồi ở phòng khách nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Đồ Nhan, kì quái, người này thật quen, đã gặp qua ở đâu rồi, hết lần này tới lần khác đều mơ hồ nhớ không được. Cậu nhíu mày nghĩ nghĩ.
“Cậu mấy năm nay khỏe không?”
“Có gì mà tốt hay không tốt?” Nhược Lâm nói: “Già thế này rồi, chỉ là có chút nhớ cậu, trước đây mỗi lần thấy cậu thì thấy phiền, sau không thấy lại nhớ.”
Hai người phụ nữ thổn thức một hồi, cuối cùng lại muốn chảy nước mắt.
Ba Triệu Á sợ nhất là tình cảnh này, không biết khuyên như thế nào, không thể làm gì khác là dời đi sự chú ý, chỉ huy Triệu Á: “Đừng ngồi nữa, con nói chuyện một chút với Đồ Nhan đi. Nhược Lâm, hai người có thuê phòng nghỉ chưa? Hay đêm nay ngủ đây đi.”
Mẹ Triệu Á nói: “Không cho đi ra ngoài ngủ, tôi bao lâu rồi mới gặp lại cậu, đêm nay chúng ta không ngủ, phải nói chuyện cả đêm. Triệu Á, Đồ Nhan ngủ với con. Còn anh,..” cô nói với ba Triệu Á: “Đêm nay anh ngủ ở phòng làm việc đi.”
“Anh Triệu, đêm nay làm khó anh rồi. Không gạt anh, em vốn là dự định đến để anh ngủ ở phòng làm việc, Quyên Tử mà không nói em cũng giựt dây cô ấy làm thế.”
Triệu Á nhìn mọi người trong phòng thân thiết, vắt hết óc, những cũng không nhớ được thân phận của hai vị khác này. Nhìn thái độ của hai mẹ con họ, nhất định là bạn thân của ba mẹ.
Đồ Nhan len lén đánh giá Triệu Á. Vừa nãy theo sau lên lầu, vừa lén nhìn Triệu Á. Triệu Á dáng vẻ không giống như trong tưởng tượng, trong tưởng tượng của cậu thì gầy hơn một chút, cao hơn, đen hơn, nhưng màu da thật đẹp, làm cho cậu nhịn không được muốn sờ sờ tay cậu ấy.
Triệu Á nhìn thật lâu rốt cuộc lặng lẽ hỏi ba: “Ba, bọn họ là ai vậy?”
Cậu đã cố tình nhỏ giọng hỏi ấy vậy mà hai người lỗ tai cực thính nghe được, Nhược Lâm ngạc nhiên nhìn mẹ Triệu Á, chỉ một ngón tay, kêu lên: “Cậu tốt, hẳn nhiên là chưa bao giờ nhắc đến tôi, ngay cả Á Á cũng không biết tôi là ai. Đồ không có lương tâm! Tôi mỗi ngày đều ở trước mặt Đồ Nhan nhắc tới dì Quyên Tử.”
Ba Triệu Á giải thích: “Nhược Lâm, em đi cũng nhiều năm như vậy, Quyên Tử cứ vừa nhắc tới em thì liền khóc. Cô ấy lúc nào cũng ở trước mặt con khóc…”
Mẹ Triệu Á hai mắt hồng hồng: “Cậu mới là đồ vô lương tâm, mang theo con chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, hại tôi lo lắng, cả ngày chỉ biết nghĩ tới cậu.” Thanh âm cũng dần trở nên nức nở.
Đến lúc này, giọng Nhược Lâm cũng mềm đi. Cô trời sinh kiên cường, rất sợ bản thân mình cũng khóc theo, học ba Triệu Á chuyển dời sự chú ý lên người Triệu Á, vẫy tay gọi Triệu Á: “Dì Nhược Lâm là bạn nhiều năm trước đây của mẹ con… Từ trước khi sinh con ra đã là bạn tốt của nhau. Chúng ta nằm viện cũng đều nằm cùng một phòng, con với Đồ Nhan đều là được sinh ra cùng một phòng bệnh.
Nói đến đây, mẹ Triệu Á liền bình thường lại, bổ sung: “Mẹ lúc đó còn nghĩ sinh cùng lúc, coi như là sinh đôi. Thế nhưng dì Nhược Lâm của của con lại chẳng giữ lời, hai phút sau mới sinh Đồ Nhan.”
Nhược Lâm nói: “Cậu mới là lề mề, chậm mất hai phút.”
Hai bà mẹ ngồi cùng một chỗ, dường như trở về thời thiếu nữ ưa cãi nhau.
Cuối cùng ba Triệu Á nói: “Cho nên, con là em, Đồ Nhan là anh. Hai đứa con vừa mới sinh ra thì đã là anh em kết nghĩa rồi. Á Á, con có còn nhớ Đồ Nhan không?”
Triệu Á lắc lắc đầu, chẳng biết vì sao lại len lén nhìn sắc mặt Đồ Nhan, tựa hồ như sợ cậu ta mất hứng, trong lòng lại muốn nói: chuyện khi mới sinh ra, nhớ được mới kì.
Nhược Lâm tiếp: “Nó đương nhiên không nhớ, lúc em đi nó mới có hai tuổi, ôm Đồ Nhan không chịu buông. Kể cũng lạ, lúc ấy bé như thế sao nó biết được là em muốn dẫn Đồ Nhan đi?”
“Này tôi cũng không biết, còn tưởng rằng cậu chỉ muốn ra ngoài đi lại một chút. Sớm biết thế thì đã lôi cậu ở lại.” Đến đây mẹ Triệu Á lại tức giận, nói với Triệu Á: “Con có còn nhớ, khi còn bé, hai nhà chúng ta ở chung một ngôi nhà, con cùng Đồ Nhan ngủ ở trên một chiếc giường nhỏ. Khi đó hai đứa thật thân thiết.”
Triệu Á ở trước mặt khách bị mẹ nói một câu đó, ngượng ngùng, nói thầm: “Hai tuổi biết cái gì mà tốt. Khoa trương.”
Ba Triệu Á thấy Đồ Nhan không lên tiếng, sợ cậu khó chịu, hỏi: “Đồ Nhan, con có còn nhớ Á Á không?”
Đồ Nhan cười lộ ra hàm răng, cao giọng: “Đương nhiên nhớ rõ. Khi đó mùa hè nóng, chỉ có cái quạt bàn cho hai đứa con, Á Á sợ nóng, bật quạt, bật một hồi lại thấy lạnh, liều mạng đắp chăn, một lúc không biết sao lại oa oa khóc.”
Mọi người trong nhà cười ha ha.
Triệu Á không tin, có người nhớ được chuyện lúc hai tuổi sao? Huống chi, lúc đó Đồ Nhan cũng chỉ hai tuổi, cậu ta nhất định cũng thường oa oa khóc.
Mẹ Triệu Á cười, khen Đồ Nhan thật nhớ, không như Triệu Á, rồi bỗng nhiên nói đến chiều cao: “Con với Á Á ai cao hơn.” Kéo Đồ Nhan lại, gọi Á Á đi qua, tựa lưng vào nhau so chiều cao.
Hai người đứng một chỗ để 3 người xem xét, ba Triệu Á còn tìm thước đo, ở trên đầu hai đứa múa may một hồi, tựa như mọi bướng bỉnh đã mất giờ hết thảy quay trở về.
Triệu Á cùng Đồ Nhan đứng im tùy cho bọn họ giày vò. Sau, ba Triệu Á nói kết quả: “Quái, cao như nhau, không tìm được đứa nào thấp đứa nào cao.”
Nhược Lâm cười với mẹ Triệu Á: “Quyên Tử, chúng ta quả nhiên là chị em tốt, hai đứa con cũng đều cao như nhau.” Lời này chẳng ăn khớp tẹo nào, ấy vậy mà mẹ Triệu Á lại tán thành, đồng thời bất ngờ ra ý tưởng: “Nói không chừng cũng nặng như nhau ấy. Lão Triệu, anh đi xuống dưới nhà chủ nhiệm Hoàng mượn cái cân sức khỏe đi…”
Triệu Á vừa nghe liền kêu người cứu mạng, giọng nói không tránh được mệt mỏi: “Mẹ, con buồn ngủ.”
Ba Triệu Á cũng không nghĩ nửa đêm đi hỏi mượn người ta cân: “Muộn qua rồi, đi đường mệt mỏi, để Đồ Nhan đi nghỉ ngơi đi.”