Phàm Nhân Lộ

Chương 27: Hắc Thủ



Tử Địa Chi Thành, tòa thành âm u nhất, rùng rợn nhất của nhân tộc. Nơi mà khi nhắc đến ai cũng phải nuốt nước bọt sợ hãi, nơi mà những bà mẹ chỉ nhắc đến cũng khiến trẻ con nín khóc.

- Nếu con không nín ngay, mai ta sẽ đưa con đến Tử Địa Chi Thành.

Chỉ một câu nói, đủ sức dọa sợ toàn bộ trẻ con nhân tộc. Thậm chí ở một số nơi, cái tên Tử Địa Chi Thành là một cái tên cấm kỵ. Người ta chỉ nhắc đến nơi đây là nơi-mà-ai-cũng-phải-chết, là cánh cửa ngắn nhất dẫn thẳng đến Địa Ngục.

Trong một mật đạo đâu đó phía dưới lòng đất Tử Địa Chi Thành, âm thanh duy nhất phát ra là từ những ngọn đuốc cháy lách tách hai bên vách tường.Tuy có ánh lửa nhưng nơi đây vẫn rất tăm tối, tầm nhìn không vượt quá 3 xích (~100 cm).

Đột nhiên từ một phía mật đạo có từng tiếng bước chân vội vã vang lên. Một người cao lớn trong lớp áo choàng kín mít chạy qua. Hắn có vẻ rất quen thuộc con đường này, xe nhẹ đường quen chạy thẳng tới cuối, nơi có một cánh cửa đen nặng nề.

Cộc cộc cộc…

- Vào đi.

Giọng nói trong căn phòng vang lên. Giọng nói rất đặc biệt, không có chút tình cảm của con người, rất trầm thấp và đáng sợ. Người mặc áo choàng hít một hơi thật sâu, điều hòa lại hơi thở mới bắt đầu đẩy cửa vào.

Trong căn phòng phía cuối mật đạo này, không có ánh sáng. Ánh sáng từ những ngọn đuốc như bị nuốt chửng khi cánh cửa mở ra. Thân thể người mặc áo choàng khẽ run, quỳ cả hai chân xuống, đầu cúi thấp sát mặt đất:

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân vừa nhận được tin, tám phần sơn tặc ở Nam Hoang Lĩnh đã bị tiêu diệt.

- Nói tiếp.

Chiếc mũ áo choàng bị thổi tung, lộ ra khuôn mặt của một đại hán trung tuổi. Đại hán có một mái tóc được chải chuốt cẩn thận, trán cao, một con mắt lấp lánh ánh vàng, một con mắt bên kia nhắm chặt, trên con mắt đó có một vết sẹo dài kéo thẳng từ trán xuống cằm, và một chòm râu dê. Hắn không dám ngẩng đầu lên, tiếp tục bẩm báo:

- Toàn bộ sơn tặc bị tiêu diệt có thực lực tổng hợp nằm trong khoảng Nhị đến Tam Trọng Thiên. Từ hiện trường có thể xác định đối phương chỉ có từ hai đến bốn người. Bọn chúng di chuyển rất nhanh và rất am hiểu tình hình ở Nam Hoang Lĩnh. Một khi đã tấn công toàn bộ sơn tặc sẽ bị giết, không tên nào có thể chạy thoát báo tin.

- Hmm… ngươi không còn gì để nói nữa sao.

Sát khí đột nhiên dâng lên, một thanh kiếm bay thẳng từ bóng tối trong phòng hướng đến đầu đại hán. Đại hán lập tức nói:

- Bọn chúng là người tham gia Kỳ Tuyển Chọn.

Thanh kiếm dừng lại ngay đỉnh đầu đại hán, một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống. Đại hán nuốt nước bọt, mặc kệ máu mình đang chảy, nói tiếp:

- Con đường tiêu diệt sơn tặc bắt đầu từ hướng Thành Thiên Loa, thời hạn Kỳ Tuyển Chọn cũng sắp đến. Theo thông tin tiểu nhân nhận được, danh sách tham gia lần này của Thiên Loa Thành bao gồm Ngô Vân Ngô Gia, Trần Bộ Lĩnh Trần Gia, Âu Cơ Nhi Âu Gia, người cuối cùng là Lạc Phi. Lạc Phi là một tiểu tử mới nổi từ Hội Tỷ Võ Ngô Gia một năm một lần. Hắn đã đánh bại truyền nhân của Hàn Phong Sơn Trang Hàn Lực chỉ bằng một chiêu. Có tin tức cho rằng hắn có xung đột với Ngô Vân và cũng đã thắng Ngô Vân trong một trận chiến một-một. Tiểu nhân cho rằng người ra tay chính là Lạc Phi.

Thanh kiếm dần dần rút về trong bóng tối:

- Lý do!?

- Bẩm đại nhân, bọn chúng va chạm với Ma Lang Tặc đầu tiên, toàn bộ Ma Lang Tặc đã bị Lạc Phi giết chết, thủ pháp giết, chặt đầu rất thuần thục, không thể do những tiểu tử này làm, khả năng rất lớn do người bảo hộ chúng ra tay. Sau đó từ hiện trường và tình trạng thi thể của những trại sơn tặc tiếp theo bị tiêu diệt, tiểu nhân phát hiện thủ pháp giết người của tên ra tay đã tăng dần lên. Những vết thương trên các thi thể ngày càng ít, thay vào đó là các vết thương chí tử, một trúng là chết. Tiểu nhân cho rằng trong danh sách phù hợp nhất chính là Lạc Phi và Âu Cơ Nhi. Tuy nhiên với Phi Tiên Quyết của Âu Gia, thủ pháp sẽ không phù hợp với dấu vết trên các thi thể. Một điều nữa là những nhóm sơn tặc từ Tứ Trọng Thiên trở lên đều còn sống sót, điều đó chứng tỏ thực lực của kẻ ra tay tuyệt đối không thể cao hơn Tam Trọng Thiên. Vì vậy trọng điểm nghi ngờ chính là Lạc Phi.

Một hồi lâu sau, giọng nói trong phòng mới tiếp tục vang lên:

- Ra lệnh cho bọn rác rưởi còn sống sót thu quân lại, trước khi Kỳ Tuyển Chọn bắt đầu không được xuống núi.

- Rõ, đại nhân. - Đại hán thở phào nhẹ nhõm, vừa quỳ vừa lùi dần ra phía sau. Cho đến khi cánh cửa bị đóng sầm lại hắn mới dám hít một hơi thật sâu. Không quan tâm đến vết thương trên đầu, hắn lập tức đội lại mũ áo choàng, chạy ra khỏi mật đạo.

- Lạc Phi, Lạc Phi, hihi, tiểu tử thú vị, ta muốn hắn… - Một giọng nói trong trẻo, dường như là tiếng nói của một tiểu cô nương, vang lên.

- Ngươi chắc chứ? - Vị “đại nhân” hỏi. Có nằm mơ đại hán mặc áo choàng cũng không tưởng tượng được trong căn phòng kinh khủng này có hai người. Hắn không biết, cũng không dám biết.

- So với mấy tên đầu gỗ chỉ biết cắm đầu vào tu luyện thì ta thích tên Lạc Phi này hơn. Hi hi… Ngươi không có ý kiến chứ, mà quên, ngươi làm gì dám có ý kiến. Hi hi… Ta muốn hắn, nếu hắn chết trong tay người của ngươi. Ngươi sẽ chết.

Trầm mặc. Không khí trong căn phòng ngày một áp lực. Một lát sau, vị “đại nhân” nói:

- Vậy được, ta tạm tha cho hắn. Ngươi làm gì thì làm. Nên nhớ, nếu bị phát hiện, ngươi chết, ta cũng chết.

- Đầu heo, điều này đương nhiên ta biết. - Giọng nói của tiểu cô nương ngày một nhỏ dần. Căn phòng tối tăm lại rơi vào im lặng, âm trầm, khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.