Phàm Nhân Quyết

Chương 39: Ông nắm chắc chứ?



“Cũng phải là chuyện nhỏ, nếu bị uốn ván thì không cứu được đâu.”

“Uốn ván? Đó là cái gì?”

“À… Chính là miệng vết thương bị nhiễm khuẩn, sau đó vết thương lan ra, rồi không trị khỏi được nữa.”

Nói xong, cũng mặc kệ hắn ta có đồng ý hay không, hắn bảo Hùng Ngũ lấy rượu rửa vết thương cho y, sau đó rịt thuốc băng bó, cuối cùng còn thắt chiếc nơ bươm bướm xỉnh đẹp.

“Không tệ nha, ừm, trông khá hơn rồi đó.” Giang Phàm xoa cằm, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.

Hùng Thất cử động cánh tay cũng cảm

thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Tiểu ca, đa tạ!”

“Tạ cái gì mà tạ, Thất ca vì bảo vệ ta nên mới bị thương, tiểu đệ áy náy vô cùng”

Đinh Thiếu An đi tới, lạnh lùng nói: “Đừng ở đây lôi kéo làm quen nữa, lại đây với ta”

Giang Phàm không thể tin được, thu dọn đồ rồi đi tới bên cạnh hắn ta.

“Ta cảm thấy chúng ta nên thẳng thắn nói chuyện với nhau!”

Vẻ mặt Đinh Thiếu An không được ổn cho lâm.

Giang Phàm vui vẻ nói: “Không biết Thiếu An huynh muốn nói cái gì?”

“Tuy chúng ta là giặc cỏ, nhưng cũng không thể chết không rõ ràng. Rốt cuộc ngươi và đám trộm cướp Hắc Phàm kia có vấn đề gì?”

Giang Phàm nói: “Sao vậy, chẳng lẽ Thiếu An huynh hối hận rồi sao?”

Đinh Thiếu An lạnh lùng hừ một tiếng: “Hắc Sơn Cửu Hùng nói lờỉ giữ lời, không hề lật lọng. Nhưng chúng ta phải biết làm vậy có đáng hay không! Đám trộm cướp Hắc Phàm nhiều loại người, cao thủ nhiều như mây, tu vỉ của con rùa già họ Tran hai mươi năm trước đã cao không với nổi, ngủ đông nhiều năm như vậy thì

chắc chắn lại càng mạnh. Chúng ta vô duyên vô cớ làm địch của một bang trộm cướp, trong lòng nhất định phải hiểu rõ.”

Giang Phàm cười nhạt: “Thiếu An huynh à, ta đã nói với huynh rồi, ta thật sự không biết, nếu không ta cũng không cần dò hỏi yêu nữ kia làm gì.”



Đinh Thiếu An liếc trên liếc xuống vài lần, vẫn không thể tin được: “Ngươi nói ngươi đã giết người của bọn họ, bây giờ xem ra quả thật là như vậy. Tuy rằng không biết ngươi làm thế nào, nhưng ngươi nói xem, bọn họ muốn giết ngươi thì cũng phải có lý do chứ, chẳng lẽ là nhìn ngươi chướng mắt sao?”

Giang Phàm sửng sốt, bỗng nhiên xoa cằm: “ừm… Huynh nói vậy cũng có thể đó… Vậy còn Thiếu An huynh thì sao, chẳng lẽ huynh cũng chướng mắt ta sao?”

Đinh Thiếu An vung tay áo, lười nói chuyện với thằng nhãi này.

“Nơi này không nên ở lâu, ra ngoài rồi nói, lão đại bảo ta hỏi Giang tiểu ca là sau này phải đi thế nào.” Hùng Tam tới đây đón hai người.

Đương nhiên không biết đối phương có thủ đoạn theo dõi gì, tất cả ý tưởng của hắn đều là vô ích, trước khi chưa biết đối phương rốt cuộc

có thủ đoạn gì, e là không có biện pháp nào khác tốt hơn.

“Bỏ đường nhỏ đi, chúng ta nhanh chóng lên đường từ đường lớn!”

Chỉ sau một hồi suy nghĩ, hắn đã có thể nảy ra ý tưởng, dù sao cũng đã bị phát hiện, đi đường nhỏ cũng chả có tác dụng gì, nếu đã như vậy thì cứ quang minh chính đại mà đi đường lớn thôi.

Ba mươi dặm về phía đông từ Lâm Giang Các, giữa những hàng cây thấp bé.

“Thanh cô nương, thám tử kia đã gia nhập với một đám người. Nhìn y phục, chắc là những tên cướp ở đảo Giang Tâm, chỉ có hai người miễn cưỡng được coi là cao thủ hạng nhất, những người khác không đáng lo ngại.”

Một người trẻ tuổi chắp tay báo cáo với nữ tử.

Nữ tử áo thanh nhìn ông lão mặc áo gai: “Ông nắm chắc chứ?”

Ông lão thản nhiên nóỉ: “Giết gà gỉết chó thôi”

Người trẻ tuổi do dự nói: “Xưa nay chúng ta và đảo Giang Tâm nước sông không phạm nước giếng, lần này thật sự phải như vậy sao?

Hắc Phàm đông đảo như vậy, Trần lão lại là một tên bụng chuột ruột gà, sau này chắc chắn phiền toái không ngừng.”

Nữ tử kia nhìn hắn ta: “Quyết định của các chủ không cần phải nghỉ ngờ”

Người trẻ tuổi lập tức ôm quyền: ‘Vâng!

Tuân lệnh cô nương”

Ánh mắt nữ tử áo xanh lạnh lùng: “Giết!

Khônq chừa một ai!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.