Phàm Nhân Quyết

Chương 41: Chỉ là kẻ âm thầm kia



Tiểu Hà lập tức gật đầu: ‘Vâng, ta đi ngay đây. Đúng rồi, Thanh tỷ tỷ nói đã chặn hai đám nhân mã rồi, đều là người đảo Giang Tâm. Trước mắt thì đã sạch sẽ, nhưng lỡ để lâu quá, e rằng sớm muộn gì đảo Giang Tâm cũng sẽ nghỉ ngờ chúng ta”

Bùi Vân Cẩm lạnh lùng nói: “Đám trộm cướp Hắc Phàm hoành hành trên sông, không việc ác nào không làm, từ lâu ta đã ngứa mắt bọn chúng, hiện giờ đã đến lúc nên đối đầu với bọn chúng.”

Tiểu Hà vẫn hơi lo lắng: “Con rùa già họ Trần này co đầu rụt cổ trong đảo Giang Tâm hai mươi năm không ra, nghe đồn nám đó bị người ta đánh trọng thương, kể từ đó vẫn luôn sợ chết. Bây giờ lại tự mình xuất mã, có lẽ đã gặp phải cơ hội gì đó, không chừng sau lưng có người giúp đỡ. Tiểu thư, nguy cơ lần này có phải lớn

quá không?’

Bùi Vân Cẩm nói: “Nguy hiểm tất nhiên phải có, nhưng Bùi Vân cẩm ta cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa. Với lại Lâm Giang Các ta tuy chỉ là một tửu lâu, nhưng chưa chắc đã sợ người đứng sau lưng ông ta.”

Tiểu Hà chần chờ, trong đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc: “Tiểu thư, người cả gan dám mạo hiểm như vậy… Thật sự chỉ vì tiều lang có ân với Lâm Giang Các thôi ư?”

Bùi Vân Cam sửng sốt, chợt cười mỉm: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, từ khi nào lạỉ nhạy cảm như thế hả?”

Tiểu Hà lẩm bấm nói: “Ta chỉ cảm thấy nguy hiểm quá lớn, tiểu thư người từng nói, người không muốn tham gia náo động trong thiên hạ này, không muốn tham gia vào việc giang hồ phân tranh. Người ẩn giấu lâu như thế mới giữ được cơ nghiệp Lâm Giang Các, chẳng lẽ muốn như vậy…”

Bùi Vân Cẩm nhìn mặt sông phía xa xa, hơi mỉm cười: “Ngấm ngầm chịu đựng không phải là không tìm cơ hội chờ đợi thời cơ… Nhưng tiểu lang đã từng nói, khi nào nên ra tay hẵng ra tay. Thông báo cho Tiểu Thanh, không cần phải lo trước lo sau, mạnh tay làm là được!”

Một con thuyền buồm đen khổng lồ trên sông đang di chuyển về phía đông dọc theo con sông, được hộ tống bởi hai chiếc thuyền buồm nhỏ hơn. Cánh buồm đen trên ba con thuyền cực kỳ bắt mắt, nếu aỉ đỉ trên đường thủy sông Thương Lan nhìn thấy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, đó là biểu tượng của bang Hắc Phàm khét tiếng.

Đầu thuyền có một nam tử trung niên mập mạp khác thường đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lớn màu đen, nhắm mắt dưỡng thần. Hai bên trái phải ông ta dều có một người.

Bên phải là một nữ tử mảnh khảnh mặc quần áo bó màu đen, chắp tay báo cáo: “Nghĩa phụ, chúng ta đã tìm được thiếu niên kia, hiện đang chạy trốn về phía đông với một nữ tử và chín tên cao thủ, nhưng lão già trong nhà hắn thì không thấy đâu. Hiện giờ có một chuyện khác thường là ba lần bốn lượt phái người đuổi giết thế mà đều bị tổn binh hao tướng. Nữ nhì nghỉ ngờ có kẻ gây rối trong này.”

Người trung niên béo ú kia không mở mắt, xoay hai quả cầu thép tỉnh xảo trong tay, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Tào tiên sinh, ngươi thấy thế nào?”

Đứng bên trái ông ta là một lão già mặc áo nâu, sắc mặt u ám, vuốt chòm râu đi vài bước

mới chậm rãi nói: “Người nhà này có lẽ chia hai đường để chạy trốn. Nhưng lão phu cho rằng thiếu niên và nữ tử kia mới là mục tiêu chủ yếu của chúng ta. Thiếu niên kia rất láu cá, đầu tiên bỏ ngựa, sau đó quay ngược lại, rồi tiếp tục chạy về hướng bắc, khiến người ta không đường nào mà lần được. Nhưng hiện giờ lão phu xác nhận, mục đích thật sự của người này là hướng đông. Với tâm trí của người này, đì về phía đông thì sẽ có thể đảm bảo an toàn. Bởi vậy, chúng ta nhất định phải đuổi kịp trước khi chúng đến nơi.”

Người trung niên béo ú không tỏ ý kiến: “Tiên sinh đoán được người nào đang âm thầm giúp đỡ thiếu niên kia không?”

Lão già nói: “Hiện giờ vẫn chưa rõ ràng. Theo lời tiểu thư nói, chúng ta phái mấy đội nhân mã nhưng đều thất bại, chuyện này không tầm thường. Nhưng trên sông Thương Lan, kẻ có gan đối đầu với chúng ta cũng không nhiều, chỉ là sau nhiều lần phỏng đoán, lão phu nghĩ khả năng mấy thế lực kia ra tay không quá lớn, quan trên cũng không có tin tức chuẩn xác.”

Người trung niên béo ú kia nói: “Đã tìm hiểu rõ ràng lai lịch thiếu niên kia chưa?”

Nữ tử áo đen nói: “Là một ngư dân cư trú ở vùng Thanh Phong, tên là Giang Phàm, một

năm trước ở đây đánh cá và săn bắt để kiếm sống, hành vi trong một năm này đều rất bình thường, không có chỗ nào đáng nghi. Chỉ là vốn trong nhà chỉ có một già một trẻ, người xung quanh chưa từng nghe nói trong nhà hắn có một nữ tử trẻ tuổi”

Lão già nói: ‘Vì không có aỉ từng gặp nên không thể miêu tả được dung mạo của nữ tử đó. Người chúng ta phái ra cũng chỉ có Hắc Bạch Song Sát hồi báo, nử tữ kìa có dáng người cao gầy, nhưng trên mặt đầy đốm đỏ như là bớt, vì những đốm đỏ lớn đó che mất mặt mày nên về đêm càng không nhìn thấy rõ dáng vẻ thế nào. Nhưng Hắc Bạch Song Sát chỉ rõ thiếu niên và nửtử kia đêu không có chân khí dao động, không biết võ công.”

Nữ tử nói: “Tuy nói là vậy, nhưng giang hồ này rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, chưa chắc có phải cố ý che giấu hay không. Nhưng nếu thế thì thiếu niên ắt có chỗ không tầm thường, láu cá đến vậy, lại còn giỏi dịch dung, sao có thề là người thường được? Vả lại người mà chúng ta phái đi đều tổn binh hao tướng, rõ ràng là kẻ địch của nghĩa phụ. Nữ nhi thấy, hai người này là đáng nghi nhất”

Người trung niên béo ú sau một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hạ lệnh, cần phải bắt được

hai người này, đặc biệt là nữ tử phải bắt sống, còn những người khác không bắt sống được thì giết.”

“Tuân lệnh!” Nữ tử áo đen nói: “Nữ nhi tự mình chỉ huy, thề sẽ giúp đỡ san sẻ cho nghĩa phụ. Chỉ là kẻ âm thầm kia…”

Người trung niên béo ú xoay quả cầu sắt, trầm giọng nói: “Dám đánh cược với bang Hắc Phàm ta giúp mấy người đó… Cứ phái người ra, kẻ nào cản đường giết không tha. Lần này nếu có thể không chết, tám ngàn dặm sông Thương Lan này đều vào tay ta…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.