Dịch giả: NguyenDzung Biên: Hoangdz2014 & Sherlock
"Chậm trễ tất sinh biến, không biết sau này còn phát sinh sự tình gì, không bằng mạo hiểm thử một lần..." Hàn Lập nghĩ ngợi trong chốc lát rồi quyết định không chờ đợi nữa, lập tức giành lấy viên hỏa châu màu trắng kia.
Hắn giơ tay lên vẫy nhẹ một cái, lập tức trong lòng bàn tay hiện ra một ngọn lửa màu bạc hình dáng như một bé gái, chính là Tinh Viêm Hỏa Điểu. Đứa nhỏ này tâm thần tương thông với Hàn Lập, không cần nói đã hiểu rõ ý định của Hàn Lập, trên người nó lóe lên ánh bạc, lập tức biến thành một ngọn lửa màu bạc cực lớn, bao phủ cả thân thể Hàn Lập.
Hàn Lập cảm thụ một chút tầng hỏa diễm ngoại y trên người, sau đó nâng cánh tay phải lên, nhìn thoáng qua. Giờ phút này, bên ngoài cánh tay phải của hắn được một tầng hỏa diễm bao phủ, tuy nhiên khác với các nơi khác trên cơ thể, tầng hỏa diễm này có bảy màu, chính là hỏa diễm chi lực do luyện hóa toàn bộ Thất Thải Hỏa Đan Sa biến thành, tập trung vào nơi đây.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, thân hình Hàn Lập nhoáng lên một cái, cả người cuồn cuộn ngân diễm xông vào trong tế đàn. Hắn vừa mới đi vào tế đàn, uy lực xích diễm tưởng như đã yếu đi ba phần giờ phút này đột nhiên tăng vọt, so với vừa rồi lại cường đại thêm vài phần. Hàn Lập cảm thấy cả người bị thiêu đốt, cảm giác nóng bỏng không thể chịu nổi từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến. Đừng nói là làn da và máu thịt, ngay cả gân cốt kinh mạch cũng đều như bị treo ngay trên đống lửa.
Cùng lúc đó, trong thức hải của hắn tựa hồ cũng tràn ngập hỏa diễm, khiến cho thần hồn của hắn bị hành hạ. Trong lúc hoảng hốt, Hàn Lập cảm thấy trong mũi mình dường như có thể ngửi thấy mùi từng thớ thịt sống bị thiêu cháy. Hắn vội vàng thu lại tâm thần, toàn lực vận chuyển Luyện Thần Thuật và Thiên Sát Trấn Ngục Công, đề thăng thần thức và nhục thân tới trạng thái tốt nhất, lúc này mới cảm thấy trạng thái khó chịu vừa rồi giảm đi mấy phần.
Lúc này, Tinh Viêm Hỏa Điểu trên người hắn cũng bắt đầu toàn lực vận chuyển thần thông, dù cảm thấy khó mà nhịn được thôn phệ những đoàn hỏa diễm này, nhưng vẫn dùng lực lượng hỏa diễm của nó đẩy lùi những thứ hỏa diễm gây ra chí mạng cho Hàn Lập. Dù vậy, tình hình Hàn Lập giờ phút này cũng không khá hơn là mấy.
Hỏa châu màu trắng và ngọn lửa màu vàng kia đều nằm tại trung tâm tế đàn, nơi đó cũng là chỗ hỏa diễm nóng nhất. Hàn Lập ở mép ngoài này đã thấy bị thiêu đốt khó có thể chịu nổi rồi, huống chi còn muốn thâm nhập vào nơi đó. Chỉ thấy hắn chau mày, hai hàm răng cắn chặt, sắc mặt thống khổ, mồ hôi toàn thân không ngừng bị bốc hơi lên biến thành từng làn hơi nước màu trắng, phát ra từng đợt âm thanh "xì xì". Thân hình hắn từng bước đi sâu vào trong, giơ cánh tay lên duỗi ra, năm ngón tay biến thành trảo chụp xuống chính giữa viên hỏa châu màu trắng.
Đúng lúc này, cửa chính bên ngoài cung điện bỗng nhiên nổi lên một trận gió, một bóng người nhanh chóng tiến vào. Hàn Lập phân tâm dò xét một chút, lông mày không khỏi nhíu lại, người tới không phải ai khác chính là Hùng Sơn.
"Hùng Sơn..." Hàn Lập giờ phút này không cách nào mở miệng, đành phải truyền âm quát lên.
"Hàn đạo hữu chớ có để ý, ta chỉ đến tham gia náo nhiệt, đứng xem mà thôi, sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn." Hùng Sơn nghe vậy, vội vàng vẫy tay, lớn tiếng giải thích.
"Chỉ là đến xem thì không sao, hãy nhớ lời nói trước kia, đừng làm chuyện dư thừa." Hàn Lập giờ phút này không rảnh rỗi phân tâm, chỉ cảnh cáo một câu, sau đó không nói gì nữa. Chỉ cần Hùng Sơn dám có hành động khác thường, hắn nắm chắc có thể trong hai ba hơi thở giết chết gã.
Hùng Sơn không nói gì, thành thành thật thật đứng trước cửa đại điện, không tiến về phía trước một bước.
Xích diễm trong tế đàn có nhiệt độ cực cao, cánh tay phải Hàn Lập tuy có hỏa diễm bảy màu bảo hộ, nhưng vẫn bị thiêu đốt đến nỗi chau mày, gân xanh trên trán nổi lên từng đường.
Lúc bàn tay hắn tới gần viên hỏa châu màu trắng kia, chính giữa hỏa châu đột nhiên lại có một cái bóng trắng hiện lên, thoạt nhìn như là một đạo phù, lại như một ngọn lửa có linh tính. Sau khi nó hiện lên, trên hỏa châu màu trắng lập tức phun trào bạch diễm, ngưng tụ xung quanh hỏa châu tạo thành một lớp màn sáng trắng, ngăn cản bàn tay của Hàn Lập ở bên ngoài.
Lòng bàn tay Hàn Lập đặt lên trên màn sáng, lập tức bị một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ, hỏa diễm hai bên như là giao hòa chống chọi lẫn nhau, khiến cho hắn lâm vào tình cảnh lúng túng tiến không được, lùi cũng không xong. Ngay khi hắn định vận dụng Chân Linh huyết mạch, lấy ngoại lực cưỡng ép phá vỡ lớp màn sáng trắng này thì đột nhiên phát sinh dị biến.
Chỉ thấy Hùng Sơn đứng ngay cửa điện, bỗng nhiên biến sắc, mãnh liệt đưa tay vung về phía trước.
"Vèo" một tiếng phá không vang lên!
Một lệnh bài màu bạc từ trong tay gã nhanh chóng bắn ra, trong nháy mắt bay đến bên ngoài tế đàn, mặt ngoài chạm khắc phù văn sáng rõ, vô số sợi tơ màu bạc từ trong phun ra, đồng thời bên trong truyền ra từng trận ba động không gian vô cùng cường đại.
Mặc dù Hàn Lập đã nhận ra biến hóa sau lưng, nhưng giờ phút này muốn thoát thân trở về lại không dễ. Hắn đành phải cưỡng ép tách rời Tinh Viêm Hỏa Điểu trên người ra, lấy nhục thân ngạnh kháng hỏa diễm trên tế đàn, mới thoát khỏi màn sáng trắng kia. Hỏa diễm bốn phía rừng rực cuốn tới, Hàn Lập cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như bị cháy rụi, chỉ có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ gượng chống đỡ một lần này, đột nhiên hắn quay người muốn bay ra ngoài tế đàn.
Nhưng mà, hắn mới vừa vặn xoay người, liền nhìn thấy trong màn ánh sáng màu bạc kia, có một bóng người đỏ như lửa tựa như xé rách hư không, không biết từ chỗ nào vượt giới mà đến. Người kia nâng lên một chưởng, hợp ngón tay lại như đao đâm tới ngực hắn. Người kia lộ mặt nhe răng cười, không phải ai khác, chính là Kỳ Ma Tử.
Thần sắc Hàn Lập bỗng nhiên biến đổi, vội vàng nghịch chuyển Chân Luân trong cơ thể, thân hình mơ hồ một cái, muốn từ đó dời đi, nhưng lại có ngay một ngọn đuốc hừng hực lửa vàng lặng lẽ hiện ra trước người hắn, ngưng kết cả người hắn ngay tại chỗ.
Kỳ Ma Tử không chút do dự, thân hình đột nhiên lắc mạnh, đâm ra một chưởng xuyên thẳng qua ngực Hàn Lập. Mắt thấy như vậy, gã vẫn không bỏ qua, cánh tay bỗng nhiên xoay mạnh, khuấy nát toàn bộ lồng ngực Hàn Lập. Sau đó gã mới rút bàn tay ra, nắm lấy cổ Hàn Lập.
"Tiểu tạp chủng, lần này ngươi không chạy được rồi?" Kỳ Ma Tử cười gằn một tiếng, quát lớn.
Mấy lần giao thủ trước đó gã không thể chiếm được tiện nghi, khiến cho gã hận thù Hàn Lập vô cùng sâu sắc, giờ phút này rốt cuộc đã bắt được Hàn Lập trong tay, trong lòng vui sướng không thôi. Lồng ngực Hàn Lập mở ra một lỗ thủng lớn, tinh khí cả người như bị rút cạn, thân thể co quắp bị Kỳ Ma Tử xách trong tay, thần quang trong mắt rất nhanh đã phai nhạt đi.
Kỳ Ma Tử thấy thế, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, đang định một tay đập nát đỉnh đầu Hàn Lập, đem Nguyên Anh chạy ra thì bắt lại nhưng bỗng nhiên thần sắc gã biến đổi. Chỉ thấy thân thể Hàn Lập trên tay gã bỗng nhiên hiện ra một tầng bạch quang, quần áo trong nháy mắt mục nát thành tro tàn, thân thể cũng nhanh chóng biến thành một khôi lỗi màu trắng. Khôi lỗi kia toàn thân dùng xương thú màu trắng chế tạo thành, trên thân dán rất nhiều loại phù lục huyền diệu. Đúng là khôi lỗi thế thân mà Hàn Lập lấy được từ Đông Phương Bạch.
"Khôi lỗi thế thân..." Kỳ Ma Tử cũng lập tức nhận ra vật này..
Vừa dứt lời, hư không sau lưng gã bỗng nhiên hiện thân ảnh Hàn Lập. Bên ngoài cơ thể hắn hiện ra năm kiện bảo vật Thời Gian Pháp Tắc cùng một bộ bao gồm cả Chân Ngôn Bảo Luân, chống lại Kim Sắc Hoả Bả của Kỳ Ma Tử.
Chỉ thấy chỗ mi tâm hắn lóe lên hào quang, một thanh tiểu kiếm trong suốt bỗng nhiên bắn ra rồi mơ hồ biến mất không thấy. Không chờ Kỳ Ma Tử có động tác gì, Thần Niệm Chi Kiếm đã đâm vào mi tâm của gã, lóe lên chui vào trong thức hải, ở bên trong lập tức như có sông cuộn biển gầm. Thần thức Kỳ Ma Tử bị nhiễu, lập tức trong lòng đại loạn. Hàn Lập một bước vươn tới, trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, nâng lên một quyền, đột nhiên đập thẳng vào ngực gã, đánh cho gã phun ra cả tiên huyết, bay thẳng vào giữa tế đàn.
Việc này nói ra thì rất dài dòng, nhưng thực tế mọi chuyện phát sinh chỉ trong chớp mắt.
Khi Hùng Sơn muốn ra tay giúp đỡ thì Kỳ Ma Tử đã rơi vào bên trong tế đàn, trong nháy mắt bị hỏa diễm ở giữa tế đàn bao phủ, thiêu đốt gã ở chính giữa không trung.
Hàn Lập cũng không truy sát theo, mắt thấy hỏa diễm bên trong tế đàn bị Kỳ Ma Tử làm cho hỗn loạn, liền lách mình tiến vào bên trong tế đàn. Tinh Viêm Hỏa Điểu vốn đang phân cao thấp với hỏa diễm bên trong tế đàn, lập tức nhào tới Hàn Lập, một tầng hỏa diễm ngoại y nữa bao phủ toàn thân hắn. Hàn Lập toàn lực vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, đồng thời kích phát Chân Linh huyết mạch, thân hình lập tức tăng vọt, hóa thành hình tượng Ma Thần ba đầu sáu tay.
Tay phải của hắn biến thành móng vuốt của Chân Long, bên trên thủ trảo bao phủ một tầng hỏa diễm bảy màu, bỗng nhiên xuất ra một trảo. Đầu móng vuốt đâm thủng màn sáng bao phủ bên ngoài viên hỏa châu màu trắng kia, một phát bắt lấy viên châu giật về.
Chỉ nghe "ầm" một tiếng vang thật lớn!
Hỏa châu màu trắng rời khỏi tế đàn, toàn bộ đại trận trên tế đàn lập tức không cách nào duy trì, hỏa diễm đang phun ra cũng nhanh chóng bắt đầu thu hẹp lại
"A..."
Một tiếng hét to phẫn nộ từ trên cao truyền đến, sắc mặt Kỳ Ma Tử đầy vẻ phẫn nộ, từ trên rơi thẳng xuống, bay tới trước mặt Hàn Lập.
Trong nháy mắt Hàn Lập rút khỏi khỏi tế đàn, bên ngoài cơ thể được bao phủ một vòng tròn lôi điện màu bạc, ngưng tụ thành một tòa lôi trận màu bạc. Theo âm thanh sét đánh"ầm ầm" vang lên, trong nháy mắt hắn biến mất không thấy bóng dáng.
Kỳ Ma Tử hụt hẫng, thân hình gã nặng nề rơi xuống mặt đất, khiến cho toàn bộ tế đàn rung động kịch liệt, bên trên hiện ra từng vết nứt như mạng nhện nhìn mà giật mình. Gã chậm rãi từ mặt đất đứng lên, tay áo rộng thùng thình rủ xuống bên người, bàn tay nắm chặt đến mức phát ra tiếng kêu kèn kẹt.
Hùng Sơn đứng bên cạnh do dự hồi lâu mới dám tiến lên, ôm quyền thi lễ, dè dặt nói: "Thuộc hạ vô năng, không thể phân biệt thật giả, xin đại nhân trách phạt."
Kỳ Ma Tử nghe vậy, thần sắc biến đổi liên tục, sau khi im lặng hồi lâu, buồn bã thở dài.
"Không phải lỗi của ngươi. Loại khôi lỗi thế thân này được chế tạo ở bên trong Bách Tạo Sơn, trong đó huyền diệu phi thường, chính ta cũng khó có thể phân biệt. Chỉ trách tên Hàn Lập quá mức giảo hoạt, có lẽ từ khi ngươi bắt đầu ở bên cạnh, hắn đã phòng bị chiêu này rồi." Sau khi thở dài, Kỳ Ma Tử nói.
"Cũng là ta khinh thường, đã chết trên tay hắn một lần vẫn không thể tiến bộ." Hùng Sơn than thở.
"Không biết là thật hay là giả, so với lần giao thủ trước kia, hắn tựa hồ lại mạnh hơn rất nhiều? Đối thủ như vậy thật sự có chút đáng sợ..." Kỳ Ma Tử lông mày nhíu lại, chậm rãi nói ra.
Chỉ là lúc nói chuyện, ánh mắt của gã có chút phiêu hốt, không biết là nói cho Hùng Sơn nghe hay là tự nói với bản thân. Dứt lời, sắc mặt gã ngưng tụ, xoa nhẹ mi tâm vẫn hơi đau nhức, lại sinh ra mấy phần cảm giác mệt mỏi.
Ngay sau đó, ánh mắt của gã đảo một cái, nhìn vào ngọn lửa màu vàng còn sót lại trên tế đàn, sắc mặt lúc này mới giãn ra một chút, nói: "Mà thôi, thời gian cấp bách, hay là trước hết thả những vật kia ra đi..."