Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1246: Cảnh cũ tái hiện



Dịch: Tiểu Tán Tu

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Ngao..."

Khúc Lân trong lúc bất chợt kêu một tiếng hi…i…iiii sắc nhọn, hai cánh sau lưng hiện ra chi chít điểm sáng màu vàng.

Chỉ nghe tiếng “phốc xuy” liên tục, những điểm sáng này không ngừng chớp động, từ đó mọc ra những cây gai nhọn như lông nhím, khiến Hàn Lập không thể ra tay.

Tất cả ảo ảnh do Hàn Lập biến hóa lóe lên rồi biến mất, chỉ để lại một bóng người đang dùng tay chụp về phía trước.

Lòng bàn tay hắn lóe lên, chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiện ra, ở giữa không trung hòa làm một thể, biến thành một thanh Cự Kiếm dài hơn trăm trượng, mang theo mảng lớn lôi quang màu vàng, trùng trùng điệp điệp chém lên lưng Khúc Lân.

“Ầm ầm” một tiếng, kim quang chói mắt bắn ra, trong đó xen lẫn những tiếng sấm sét nổ vang!

Khúc Lân bị đánh bay ra ngoài, hơn nửa số gai nhọn trên người bị vỡ vụn thành mảnh nhỏ bay về phía sau, máu tươi trong miệng phun xối xả, Linh Vực quanh người sụp đổ ầm ầm.

Mặc dù gai nhọn vỡ vụn, thân thể lại cản được Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, cũng không bị thương, nhưng bên trên thân kiếm ẩn chứa Đô Thiên Thần Lôi, sao có thể coi như không bị gì được?

Thân thể Phệ Kim Tiên Đại La cảnh mặc dù không thể phá vỡ, có thể so với Tiên Khí hạng đầu, nhưng một khi thân thể bị xuyên phá, coi như mất đi vòng bảo vệ chắc chắn nhất.

Thần lôi xâm nhập vào trong cơ thể, bắt đầu tàn phá bên trong.

Trong người Khúc Lân vốn bị tổn thương, hiện tại lại bị Đô Thiên Thần Lôi đánh vào, vết thương tái phát, Tiên Linh Lực vận chuyển đại loạn, Linh Vực cũng không duy trì được.

Trong nội tâm gã sinh ra tuyệt vọng, nhưng lập tức tỉnh táo, hết sức ổn định lại Tiên Linh Lực đang hỗn loạn trong cơ thể, định tiếp tục phản kích lại.

Bỗng nhiên vào thời khắc này, một vòng ánh sáng vàng ngưng thực từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh khiến gã không kịp né tránh, liền bị bao lại bên trong.

Thân thể Khúc Lân bị kim quang bao bọc, nhất thời như rơi vào vũng bùn, không thể động đậy.

Gần như một khắc sau, hai luồng tinh quang từ bên trong vòng tròn màu vàng bắn ra, chém lên người Khúc Lân.

Thân thể Khúc Lân đối mặt với tinh quang lại vô cùng yếu ớt, “xoẹt” một tiếng dễ dàng bị chém thành ba đoạn, máu tươi màu vàng vung vẩy bắn ra.

Bên trong vòng tròn màu vàng bỗng nhiên có vô số tiểu trùng màu vàng bò lổm nhổm, tất cả rõ ràng là do Phệ Kim Trùng biến thành!

Với lại tất cả Phệ Kim Trùng đều là thực thể, cũng không phải là do thần thông biến ảo ra.

Giờ phút này Kim Đồng chẳng biết đã biến mất không thấy bóng dáng từ lúc nào.

Hàn Lập thấy tình hình này, trong nội tâm khẽ động, trong mắt hiện ra vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Những con Phệ Kim Trùng kia vây quanh ba đoạn thân thể Khúc Lân, điên cuồng cắn nuốt.

Ba đoạn thân thể của Khúc Lân nhanh chóng thu nhỏ lại, bỗng nhiên kim quang lóe lên, ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số Phệ Kim Trùng nhỏ bỏ chạy về mọi phía.

Hàn Lập chứng kiến cảnh này, hai tay nhấc lên, kim quang trong Linh Vực vây quanh người hắn cuồn cuộn chảy xuôi, hình thành một vòng xoáy màu vàng cực lớn.

Lực lượng Linh Vực của Hàn Lập vô cùng lớn, thời gian pháp tắc lại là một trong Tam Đại Chí Tôn pháp tắc, áp đảo mọi pháp tắc khác, Phệ Kim Trùng do Khúc Lân biến thành bị vòng xoáy Linh Vực cuốn vào, lập tức như nước chảy bèo trôi, không thể nào thoát ra.

Phệ Kim Trùng do Kim Đồng biến thành không bị vòng xoáy ảnh hưởng, tiếp tục bay nhào tới, tiếp tục cắn nuốt Phệ Kim Trùng do Khúc Lân biến thành.

Phệ Kim Trùng do Khúc Lân biến thành không cách nào chạy trốn, đành phải quay người chém giết với Kim Đồng.

Hai đám Phệ Kim Trùng như hai luồng nước lũ lao vào nhau cắn xé, phát ra âm thanh chói tai.

Hàn Lập nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết vì sao, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, dường như mình đã trở về rất lâu trước kia, một tu sĩ nho nhỏ lúc mới nhận được Phệ Kim Trùng, lòng tràn ngập vui sướng khi phát hiện nó thôn phệ đồng loại để tiến giai.

Khúc Lân bị Hàn Lập đánh trọng thương, sau lại bị Kim Đồng đánh lén, tổn thương càng nghiêm trọng, mặc dù thực lực của gã mạnh hơn Kim Đồng một chút, nhưng giờ phút này đã rơi vào hạ phong.

Bất quá dù sao tu vi của Khúc Lân cũng cao hơn Kim Đồng một bậc, Kim Đồng mặc dù chiếm thế thượng phong, nhưng nhất thời cũng không cách nào đánh tan Khúc Lân hoàn toàn.

Suy nghĩ của Hàn Lập bị thực tại kéo về, khẽ thở dài một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, kim quang trong Linh Vực phát sáng, lực lượng pháp tắc thời gian chuyển động.

Tốc độ Phệ Kim Trùng do Khúc Lân biến thành bỗng nhiên chậm gấp mười lần.

“Đại thúc, đa tạ!” Tiếng Kim Đồng ông ông từ bên trong bầy trùng truyền ra, sau đó lại ùa lên.

Được Hàn Lập trợ giúp, Kim Đồng lập tức chiếm ưu thế áp đảo, bầy trùng do Khúc Lân biến thành nhanh chóng giảm bót, gần như bị thôn phệ hoàn toàn.

Bỗng nhiên chúng phát ra tiếng chi…chi thét lên, tụ lại một chỗ, muốn hợp lại thành một thể.

“Giống như ngươi nói, các ngươi vốn xuất phát từ một nguồn, cần phải quay về, cần gì phải giãy giụa nữa?” Hàn Lập lẩm bẩm tự nói một tiếng, phất tay áo lên.

Hơn mười luồng lôi điện màu vàng vừa thô vừa to bắn ra, lóe lên rồi đánh vào chỗ bầy trùng tụ lại.

“Đùng” một tiếng sấm sét nổ vang, luồng lôi điện màu vàng mạnh mẽ!

Bầy trùng thật vất vả lắm mới hợp lại đã bị nổ tung bay về bốn phía.

Có một phút trì hoãn này, đám trùng do Kim Đồng biến thành lập tức bao vây bầy trùng của Khúc Lân.

Sau một lát, tất cả Phệ Kim Trùng an tĩnh lại, bắt đầu tụ lại một chỗ.

Kim quang lóe lên, một thiếu nữ tóc vàng dáng người thướt tha dần xuất hiện, đúng là Kim Đồng.

So với lúc trước, bây giờ nàng đã trưởng thành hơn, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là biểu cảm vẫn lạnh lùng, khiến người ta khó có thể gần gũi.

Thân hình Kim Đồng hiện ra, nhưng không lên tiếng, mà lập tức khoanh chân ngồi xuống, cả người tỏa ra kim quang, bên ngoài thân thể xuất hiện chi chít điểm sáng màu vàng, khoảng hơn sáu trăm cái.

Hàn Lập thấy cảnh này, biết rõ Kim Đồng cắn nuốt Khúc Lân, Nguyên Khí tăng nhiều, cần vận công luyện hóa, hai tay hắn vung ra.

Một cây cờ màu xanh bắn ra, rơi xuống xung quanh hai người, mở ra mấy tầng màn sáng màu xanh.

Kim quang trên người Kim Đồng cuồn cuộn như thủy triều, điểm sáng trên thân thể liên tiếp phát sáng từng cái một, trong nháy mắt đã hơn bảy trăm cái, khí tức cũng liên tục tăng theo.

Hàn Lập thấy như vậy, trong nội tâm mừng thầm.

Giờ phút này, bọn họ đang ở hiểm địa, nếu thực lực của Kim Đồng có thể tăng lên, đối với cả hai đều có nhiều chỗ tốt.

Hàn Lập cũng không nhàn rỗi, lấy một viên đan dược ăn vào, yên lặng vận công luyện hóa.

Một lúc sau, tiên khiếu trên người Kim Đồng càng ngày mở ra càng nhiều, rất nhanh đã đạt tới hơn tám trăm, tiếp cận Đại La Sơ Kì đỉnh phong.

Hàn Lập thấy vậy, không khỏi kinh ngạc, không ngờ Nguyên Khí của Khúc Lân lại hùng hậu như vậy, chẳng lẽ có thể làm cho Kim Đồng đột phá Đại La Trung Kì cảnh giới?

Tiên khiếu trên người Kim Đồng chớp động, khi đủ tám trăm ba mươi chín cái, kim quang cuồn cuộn bỗng nhiên ổn định trở lại, cuối cùng toàn bộ chui vào bên trong cơ thể.

Hàn Lập nhíu mày, hắn rõ ràng cảm giác trong người Kim Đồng còn không ít Nguyên Khí chưa dùng, nhưng lông mày lập tức lại giãn ra.

Muốn đột phá Đại La Cảnh Trung Kì, không phải chỉ cần đả thông tiên khiếu là được, quan trọng nhất vẫn phải chém rụng ác thi, hiển nhiên Kim Đồng trên phương diện này không nắm chắc mười phần, vì vậy lựa chọn dừng lại.

Kim Đồng thu liễm khí tức, đứng lên.

“Kim Đồng, thấy ngươi không sao, ta cũng yên lòng.” Hàn Lập bấm niệm pháp quyết thu hồi cấm chế xung quanh, dò xét Kim Đồng, sau đó nói.

“Đại thúc, thật sự đã rất lâu không gặp! Nhưng người sao lại xuất hiện ở đây?” Kim Đồng chớp mắt hỏi.

“Tất nhiên là tới cứu ngươi, không riêng gì ta, Tiểu Bạch cũng tới.” Hàn Lập nhàn nhạt nói ra, vung tay lên.

Ánh sáng trắng lóe lên, thân ảnh Tiểu Bạch xuất hiện, đã biến thành hình dáng Tỳ Hưu.

“Lão đại, ta nhớ ngươi muốn chết mất!” Tiểu Bạch vừa xuất hiện, lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới đánh Kim Đồng, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Dừng lại!” Kim Đồng duỗi chân ra, đè vào đỉnh đầu Tiểu Bạch, ngăn không cho nó tới gần, để tránh bị nước mắt nước mũi dính bẩn quần áo trên người.

“Đại thúc, là do ta năm đó không cẩn thận, bị người Cửu Nguyên Quan bắt, khiến cho người thêm phiền toái.” Kim Đồng nhìn Tiểu Bạch và Hàn Lập, trong đôi mắt đẹp dịu dàng hiện lên một chút cảm động, thấp giọng nói.

“Chúng ta đồng hành, nhiều năm đi cùng nhau, cần gì phải nói những lời này?” Hàn Lập khoát tay áo nói.

“Nói vậy cũng đúng, là ta nhiều lời rồi.” Kim Đồng mỉm cười, thoáng như trăm hoa đua nở.

Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt sáng ngời, thầm khen Kim Đồng một tiếng. Hiện nay phong cách, thần thái, cử chỉ, tướng mạo của Kim Đồng đều xuất sắc, trong số những nữ nhân hắn quen, không ai có thể sánh bằng, thậm chí mơ hồ có thể tranh tài cùng Tử Linh.

“Lão đại, ngươi không sao thật là quá tốt!” Tiểu Bạch lúc này cuối cùng cũng từ trong phấn khởi khôi phục lại, liên tục cọ người vào Kim Đồng, trong miệng lầm bầm.

“Kim Đồng, theo tình báo của ta, trước đây ngươi bị Cửu Nguyên Quan bắt nhốt ở Quỷ Cốc, tại sao lại đến nơi này?” Hàn Lập hỏi.

“Hừ! Tên Quỷ Linh Tử kia nhốt ta vào trong Phỉ Ngọc Lao Lung*, muốn dâng tặng ta cho Thiên Đình trong tiệc Bồ Đề, bất quá mấy ngày trước đây gã bỗng nhiên rời đi, ta thừa dịp đó không tiếc hao tổn Nguyên Khí cắn mở lồng giam trốn thoát, nhưng ta cũng không quen thuộc nơi này, đánh bậy đánh bạ lại tới đây.” Kim Đồng có chút giận dữ nói.

*Phỉ Ngọc Lao Lung: lồng giam bằng ngọc phỉ thúy

“Thì ra là thế. Hiện tại mặc dù an toàn, nhưng chúng ta muốn bình yên rời khỏi Cửu Nguyên Quan, cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Hàn Lập chậm rãi gật đầu, nói ra.



Cửu Nguyên Cung, chính là khu vực trung tâm của Cửu Nguyên Quan, được coi là cấm địa trong tông, cũng là Tổ Sư đường, là hậu phương vững chắc cực kì quan trọng của Cửu Nguyên Quan.

Mà giờ phút này, khu vực quan trọng như vậy, cũng bị Luân Hồi Điện mạnh mẽ công kích.

Không gian cấm chế bốn phía Cửu Nguyên Cung đã được mở ra, toàn bộ bị một tầng kết giới màn sáng bao phủ, bên ngoài có mấy ngàn trưởng lão hạch tâm và đệ tử của Cửu Nguyên Quan canh gác.

Mà nơi đây dường như được Luân Hồi Điện cực kì quan tâm lần này, số lượng tu sĩ tập trung gấp mấy lần so với đệ tử của Cửu Nguyên Quan, tất cả đều đeo mặt nạ, điên cuồng lao về phía Cửu Nguyên Cung.

Ngay từ đầu, trưởng lão và đệ tử canh gác Cửu Nguyên Cung còn dựa vào kết giới liều mạng tranh đấu với tu sĩ của Luân Hồi Điện.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đều tử thương vô cùng nghiêm trọng, sau khi không chống đỡ nổi, nhao nhao lui về bên trong kết giới, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chờ đệ tử khác tiếp ứng từ bên trong.

Chỉ là quy mô tấn công lần này của Luân Hồi Điện vô cùng lớn, hiển nhiên mưu đồ đã lâu, sớm chuẩn bị chu đáo, trước khi công kích Cửu Nguyên Cung đã kiềm chế phần lớn tu sĩ Cửu Nguyên Quan tại chỗ khác, đồng thời muốn đến đây trợ giúp phải vượt qua mai phục trên đường.

Có thể nói, hôm nay Cửu Nguyên Cung một thân một mình đơn lẻ, đã tạm thời biến thành một chỗ tuyệt địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.