Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1257: Không nể mặt



Dịch + Đề tự: Chưởng Thiên

Một câu hiếu kỳ muốn chối tội
Cửu Nguyên Quan không phải chỗ chơi


Thời điểm đám người Hàn Lập đang bị giam cầm, giữa hư không chợt bùng lên một hồi kim quang ba động. Ngay lập tức, một thân hình áo xám già nua lăng không xuất hiện.

"Lão tổ!" Ba người Thuần Quân Chân Nhân chứng kiến lão giả áo xám hiện thân thì lập tức đại hỉ, đồng thanh hô lên.

Bọn Hàn Lập nghe vậy, nội tâm liền đại chấn.

Người có thể được Thuần Quân Chân Nhân xưng tụng là "Lão tổ", phỏng chừng toàn bộ Cửu Nguyên Quan cũng chỉ có vị Cửu Nguyên Đạo Tổ trong truyền thuyết kia.

Lão giả áo xám không để ý đến Thuần Quân chân nhân. Mục quang của lão hướng về phía Hắc y thiếu nữ kia, rồi tùy ý giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy vẫy.

Trữ vật giới chỉ trên tay Hắc y thiếu nữ chợt lóe hào quang. Chiếc tiểu bình ngũ sắc liền từ bên trong phóng ra, bay về phía lão giả áo xám.

Nhưng tiểu bình đang bay được nửa đường thì hư không phía trên nó chợt "xoẹt" một tiếng nứt toác ra. Một đại thủ đỏ thẫm từ trong khe nứt lao vọt ra như điện, tóm lấy chiếc tiểu bình ngũ sắc.

Lão giả áo xám không hề biến sắc, chỉ khẽ phất tay áo một cái.

Hư không giữa đại điện lại xuất hiện một hồi kim quang ba động. Một đại thủ chói lọi kim quang khác thình lình hiện ra rồi lập tức phá không bay đi. Năm ngón tay cong cong thành trảo, chộp xuống đại thủ đỏ thẫm kia.

Năm ngón tay đỏ thẫm chợt động, hóa thành một dạng thủ ấn. Hư không phụ cận lập tức xuất hiện sáu đạo chú văn thần bí, trong khoảnh khắc chặn đứng thế tới của đại thủ kim sắc.

"Ồ, đây là…" Lão già áo xám liếc nhìn sáu đạo phù văn, đồng tử chợt co rụt.

Đại thủ đỏ thẫm nhanh như chớp thừa cơ xông lên, một hơi tóm gọn năm người Hắc y thiếu nữ, Giao Tam, Vũ Dương, Lục Xuyên Phong và Thạch Không Mặc.

Giữa lòng bàn tay khổng lồ chợt hiện lên một vòng xoáy hun hút, lập tức thôn phệ cả năm người.

Xong việc, đại thủ đỏ thẫm lại lao đi như lưu tinh chộp về phía Hàn Lập ở đằng xa.

Rốt cuộc, sắc mặt lão giả áo xám cũng hiện lên một chút tức giận. Lão đưa tay tóm lấy hư không.

Một cây thiết tiên (roi sắt) kim sắc kiểu dáng thâm u, cổ phác, tản mát ra một loại khí thế sâm nghiêm vô thượng thình lình hiện ra. Nhoáng một cái, cây roi vung lên, quật xuống đại thủ đỏ thẫm.

Một tiếng "oanh" trầm đục!

Đại thủ đỏ thẫm bị một roi này đánh nát, lập tức nổ tung, hóa thành một đám sương mù đỏ sậm.

Một tiếng “hừ” nhẹ từ đâu đó trong hư không sâu thẳm truyền ra, dường như có chút đau đớn.

Đám sương mù đỏ sậm đột nhiên co rút lại như bị hư không nuốt lấy, biến mất vô ảnh vô tung.

Lần giao thủ này nhanh như chớp. Ngay cả người có tu vi cao như Thuần Quân Chân Nhân cũng không thể theo kịp.

Còn đám người xung quanh vừa kịp phản ứng thì hết thảy đều đã kết thúc.

Lão giả áo xám ngưng trọng nhìn về phía đại thủ đỏ thẫm kia vừa xuất hiện, nhưng cũng không nói gì, cũng không truy đuổi, mà cứ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ.

Sau một lát, lão giả thu hồi ánh mắt, vung tay lên một cái.

Kim quang trong đại điện bỗng nhiên run rẩy, bức tường băng lam sắc ầm ầm vỡ vụn.

Kim quang lóe lên một lần rồi biến mất. Mấy người Thuần Quân Chân Nhân và Xích Mộng lập tức khôi phục tự do. Chỉ có một mình Hàn Lập vẫn toàn thân cứng đờ, không thể động đậy mảy may.

"Tham kiến Lão tổ!" Ba người Thuần Quân Chân Nhân bấm niệm pháp quyết thu hồi hào quang cấm chế xung quanh đại điện, rồi lập tức bay đến trước mặt lão giả áo xám tham bái hành lễ.

Mặc dù trước đây Xích Mộng và Hoắc Uyên luôn tỏ ra kiêu căng trong từng lời nói, hành động. Nhưng hiện giờ đứng trước mặt lão giả áo xám, bọn họ không khỏi thấp thỏm lo âu, vội vàng khom mình thi lễ.

"Thuần Quân, ta giao Cửu Nguyên Quan cho ngươi quản lý, là để ngươi biến nó thành bộ dạng này sao?" Lão giả áo xám nhàn nhạt lên tiếng. Thanh âm của lão tuy không lớn, nhưng lại vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng.

"Đệ tử đáng chết! Luân Hồi Điện xâm lấn có quy mô, nhưng đệ tử không thể kịp thời phát hiện. Kính xin Lão tổ trị tội!" Thuần Quân bủn rủn cả người, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run run nhận tội.

Dương Quân Tử và Lôi Quân Chân Nhân hiện cũng kinh hoảng đầy mặt, liên tục mở miệng thỉnh tội.

"Thôi đi! Hiện giờ có ngoại nhân ở đây, tạm thời gác lại việc này. Các ngươi lui xuống trước, thanh lý toàn bộ người của Luân Hồi Điện còn trong quan nội." Lão già áo xám liếc nhìn Xích Mộng và Hoắc Uyên một cái, rồi khẽ hừ một tiếng, ra lệnh.

"Vâng!" Ba người Thuần Quân Chân Nhân đồng thanh cất tiếng, rồi lập tức bay đi.

"Xích Mộng! Hoắc Uyên! Cửu Nguyên Quan ta hành động chậm chạp, để cho bọn đạo chích đánh vào tận quan nội. Đã khiến hai người các ngươi chê cười rồi." Lão giả áo xám mỉm cười nhìn Xích Mộng và Hoắc Uyên.

"Tiền bối nói đùa rồi! Luân Hồi Điện chính là đại địch mà ngay cả Thiên Đình cũng phải thận trọng đối đãi. Ngoại trừ Trung thổ tiên vực, bất kỳ tiên vực nào cũng không thể đối kháng. Lần này, tuy bọn chúng đột nhiên tiến hành đánh lén, nhưng Thuần Quân đạo hữu có thể thống lĩnh Cửu Nguyên Quan đệ tử chống lại đến bước này đã phi thường đáng quý rồi." Xích Mộng gượng cười, giọng điệu phi thường khách khí.

Hoắc Uyên chỉ đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

"Ha ha… Phải không? Nói vậy thì chẳng những nó vô tội, ngược lại còn lập được đại công." Lão giả áo xám ngửa đầu cười lớn.

Tiếng cười của lão quanh quẩn vang vọng trong đại điện, càng ngày càng lớn, giống như một hồi sấm rền cuồn cuộn. Hư không cũng phải rung động lắc lư theo.

Bên tai Xích Mộng và Hoắc Uyên dường như có thiên lôi cuồng nộ, thân hình cả hai đồng thời run rẩy. Tiếp đó, ngay cả thần hồn cũng bị chấn động theo, không thể tự chủ được.

Sắc mặt cả hai lập tức đại biến. Hồng mang, tử quang trên người bọn họ nhất loạt đại thịnh, vội vàng dùng toàn lực tự bảo vệ mình.

Nhưng dường như cố gắng của bọn họ chẳng có bất kỳ tác dụng nào. Thần hồn của cả hai bị chấn động, rung lắc càng ngày càng lợi hại, giống như ngọn lửa nhỏ giữa cơn cuồng phong, tùy thời đều có thể bị dập tắt.

Giờ phút này, Hàn Lập cũng không khá hơn là bao. Thân thể và thần hồn của hắn cũng điên cuồng run rẩy, nhưng lại không thể vận công hộ thể, thống khổ vạn phần.

May mắn là nhục thể của hắn cứng cỏi vô cùng, thần hồn cũng cực kỳ cường đại, tạm thời vẫn có thể bảo trụ được mạng nhỏ.

Đúng lúc này, thân thể Xích Mộng chợt bừng lên hào quang đỏ rực, lập tức bao bọc lấy nàng, còn có Hoắc Uyên bên cạnh.

Vẻ thống khổ trên mặt Xích Mộng và Hoắc Uyên khổ lập tức tan biến. Cả hai đồng loạt thở dốc, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoảng.

"Cửu Nguyên đạo hữu bớt giận…" Hồng quang lóe lên một cái, thân ảnh một lão phụ thân áo đỏ theo đó hiện ra.

Bà lão này cũng có một mái tóc đỏ vô cùng diễm lệ, không hề thua kém Xích Mộng, nhưng khuôn mặt lại đầy những nếp nhăn. Tay bà lão nắm một cây quải trượng đầu hạc, bộ dáng thoạt trông già cả sức yếu. Nhưng thần sắc lão phụ thân này lại ẩn ước một luồng sát khí cực kỳ mạnh mẽ.

Chứng kiến bà lão tóc đỏ hiện thân, ánh mắt lão giả áo xám chợt động. Tiếng cười vẫn quanh quẩn trong điện chậm rãi biến mất.

Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám mảy may buông lỏng tâm thần. Hắn nhìn về phía lão phụ thân tóc đỏ với vẻ kính sợ.

"Chỉ là một hư ảnh mà đã có thần thông như thế… không lẽ cũng là một vị Đạo Tổ? Thoạt nhìn tựa hồ có nét hao hao Xích Mộng. Chẳng lẽ người này chính là Xích Dung Đạo Tổ!" Trong lòng Hàn Lập như có sóng dữ cuồn cuộn.

"Xích Dung! Cháu gái ngươi lẻn vào địa bàn của ta, ngấp nghé bảo vật của Cửu Nguyên Quan ta. Chẳng hay là bị người phương nào sai khiến?" Lão giả áo xám lạnh lùng chất vấn.

"Quả nhiên là Xích Dung Đạo Tổ…" Hàn Lập nghe vậy, thầm hít sâu một hơi.

"Cửu Nguyên đạo hữu, hết thảy đều là hiểu lầm. Đứa nhỏ Tiểu Mộng này phụng mệnh Thiên Đình đi bắt Phệ Kim tiên, còn có cả tên Hàn Lập kia nữa. Chẳng qua là nó đánh bậy đánh bạ mới đến được nơi này. Còn việc vừa rồi nó ra tay cướp đoạt tiểu bình kia, bất quá chỉ là tính tình tiểu hài tử, có mấy phần hiếu kỳ với vật ấy mà thôi. Cửu Nguyên đạo hữu sẽ không phải là người bụng dạ hẹp hòi, ghi hận một đứa tiểu bối đấy chứ?" Lão phụ thân tóc đỏ cười khẽ một tiếng.

"Chỉ dùng một câu hiếu kỳ đã muốn phủi sạch chuyện này, chẳng lẽ Xích Dung đạo hữu cũng cho rằng Cửu Nguyên Quan ta là nơi có thể thích đến thì đến, thích đi thì đi?" Lãnh ý trên mặt lão giả áo xám không giảm chút nào.

"Chuyện này đúng là do bọn Tiểu Mộng nhi lỗ mãng. Cửu Nguyên đạo hữu, ngươi muốn xử trí như thế nào?" Trước thần sắc lạnh lùng của lão giả áo xám, bà lão tóc đỏ nọ cũng phải nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Lão giả áo xám không nói lời nào, mục quang như điện quét qua Xích Mộng và Hoắc Uyên.

Hai luồng kim quang đột ngột bắn ra từ cặp mắt của lão, đánh về phía Xích Mộng và Hoắc Uyên với tốc độ nhanh đến cực điểm.

"Dừng tay!" Bà lão tóc đỏ giận tím mặt. Quải trượng trong tay lập tức vung lên, đánh về phía luồng kim quang đang lao về phía Xích Mộng.

"Oanh" một tiếng vang nhỏ. Luồng kim quang lóe lên xuyên qua quải trượng, đồng thời cũng cũng ảm đạm nhiều, nhưng vẫn cấp tốc chui vào mi tâm Xích Mộng.

"A…" Xích Mộng ôm đầu hét thảm.

Luồng kim quang còn lại đánh vào mi tâm Hoắc Uyên. Hoắc Uyên hoàn toàn không kịp phản kháng chút nào.

Thân thể gã lắc lư run rẩy, toàn thân toát ra kim quang chói mắt. Một khắc sau đó, thủ cấp Hoắc Uyên mãnh liệt nổ tung, thi thể không đầu ngã sóng xoài trên mặt đất.

Bà lão tóc đỏ phất tay, phát ra một luồng tinh quang đỏ rực, một lần nữa bao bọc thân thể Xích Mộng. Tiếng kêu thảm trong miệng Xích Mộng lập tức giảm bớt rất nhiều.

"Ngươi…" Sắc mặt bà lão tóc đỏ buông lỏng đôi chút. Nhưng rồi bà lão đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão giả áo xám, hàn quang trong mắt phún ra tựa độc xà.

"Nể mặt ngươi, ta tha cho cháu gái ngươi một lần. Nếu như nàng dám cả gan quấy rối Cửu Nguyên Quan một lần nữa, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Không tiễn!" Lão giả áo xám cười lạnh một tiếng, rồi phất tay áo.

Một luồng kim quang bao lấy Xích Mộng và thi thể Hoắc Uyên rồi lóe lên một cái. Cả hai lập tức biến mất, tựa hồ đã bị truyền tống ra ngoài.

Mà Hàn Lập đứng một bên chứng kiến một loạt diễn biến vừa rồi, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Lão giả áo xám này thoạt nhìn hiền lành, không ngờ lại xuất thủ vô cùng tàn nhẫn. Sơn chủ Bách Tạo Sơn, lão cũng nói giết là giết. Ngay cả nhân vật có địa vị cực cao tại Thiên Đình là Xích Dung Đạo Tổ, lão cũng không nể mặt nửa phần, vẫn hung hăng giáo huấn cháu gái bà ta một trận.

Bản thân hắn lẻn vào Cửu Nguyên Quan rồi gây ra bao nhiêu chuyện động trời như vậy, so với Xích Mộng và Hoắc Uyên còn nghiêm trọng gấp mười lần. E rằng hôm nay hắn khó có thể sống sót mà rời khỏi địa phương này.

Nội tâm Hàn Lập xoay chuyển như điện, nghĩ tới nghĩ lui tìm cách chạy trốn. Nhưng căn bản hắn không thể động đậy mảy may.

Lúc này, chỉ thấy vị Lão tổ Cửu Nguyên Quan kia đang chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đến trước mặt hắn. Lão dùng cặp mắt âm u đánh giá Hàn Lập từ đầu đến chân. Hắn thủy chung không thể nhìn ra chút ba động tâm tình nào trên khuôn mặt lão.

Hàn Lập đối nhãn với lão giả trong khoảnh khắc. Hắn lập tức cảm thấy tâm thần mình bị hút vào hai chiếc giếng cổ tịch mịch, sâu không thấy đáy, bên trong dường như còn có nguyệt quang phản chiếu, không mảy may có chút gợn sóng.

Lão giả không vội vàng lên tiếng, chỉ đi một vòng quanh người Hàn Lập, tựa hồ đang cẩn thận đánh giá hắn.

Dưới ánh mắt của lão, Hàn Lập cảm thấy sợ hãi. Dường như tất cả bí mật hắn ẩn dấu bấy lâu nay đều bị cặp mắt kia nhìn thấu…

Cũng may, lão giả chỉ nhìn hắn thoáng qua liền dời đi ánh mắt. Tay lão vung lên, một tầng kim quang nồng đậm lập tức tuôn trào xung quanh khuôn mặt lão, hóa thành một quầng sáng vàng rực bao phủ trọn vẹn đại điện.

Hàn Lập nhíu mày, nội tâm không ngớt kinh ngạc. Hắn đã gặp qua không ít Linh Vực, nhưng chưa bao giờ chứng kiến Linh Vực nào tương tự như của lão giả trước mắt hắn hiện giờ có thể mang lại áp lực cường đại bực này.

Chỉ thấy khung cảnh phế tích xung quanh cũng hoàn toàn bị che lấp. Hư không dường như biến thành một quả cầu kim sắc khổng lồ. Kim quang phía trên nồng đậm tựa như kim loại nung chảy, bắt đầu phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh.

Hàn Lập rất nhanh đã phát hiện ra mối liên hệ giữa bản thân và ngoại giới đã hoàn toàn bị chặt đứt. Điều càng khiến hắn kinh ngạc chính là mối liên hệ giữa hắn và bọn Kim Đồng, Đề Hồn, hay kể cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, cũng đều bị Linh vực chứa đầy lực lượng Pháp tắc thuộc tính Kim cắt đứt hoàn toàn.

Về phần vị Bình linh tiền bối không đáng tin cậy kia lại càng không có cách nào liên hệ rồi. Hiện giờ hắn muốn vận dụng tiểu bình để Vượt Qua Thời Không trốn khỏi nơi này cũng hoàn toàn không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.