"Không có, những năm này ta cũng tìm kiếm nhiều nơi, nhưng đến nay vẫn không tìm được Trảm Thi Thuật thích hợp cho bản thân." Hàn Lập lắc đầu nói.
"Như vậy sao được, không có Trảm Thi Thuật tương trợ, khả năng trảm thi thành công cực kỳ thấp." Sắc mặt Liễu Nhạc Nhi khẩn trương nói.
"Khả năng thấp, nhưng cũng phải tận lực thử một lần, nếu không thì ngay cả một tia thành công cũng không có." Hàn Lập cười cười, nói ra.
"Mới đây, khi ta sắp tu luyện tới Đại La sơ kỳ đỉnh phong, Liễu Thanh tộc trưởng ban cho ta một môn Trảm Thi Thuật, để cho ta từ từ lĩnh hội, ca ca ngươi cũng xem qua thuật này một chút đi, nói không chừng cũng thích hợp với ngươi." Liễu Nhạc Nhi nhìn bốn phía một chút, lật tay lấy ra một viên ngọc giản, vội vàng kín đáo đưa cho Hàn Lập, đồng thời truyền âm nói.
"Nhạc Nhi, Trảm Thi Thuật trân quý bực nào, há có thể tùy ý cho người khác. Nếu Thiên Hồ tộc biết ngươi truyền thuật này ra ngoài, không biết sẽ trừng phạt thế nào, người vẫn nên thu hồi ngọc giản đi." Hàn Lập vô thức cầm lấy ngọc giản, nhưng lập tức lại buông tay ra, trả lại ngọc giản.
"Ca ca ngươi cũng không phải người ngoài! Thuật này cũng không có hạ ấn ký hay cấm chế gì. Chỉ cần chúng ta không nói, Thiên Hồ tộc cũng sẽ không biết. Mà lỡ như bọn họ biết, hiện tại ta mang trên người Chân Linh huyết mạnh Cửu Vĩ Tiên Hồ, chính là hi vọng quật khởi của Thiên Hồ tộc, bọn họ sẽ không làm gì ta đâu." Liễu Nhạc Nhi cười nói.
"Vậy... Thôi được rồi, ta cũng không khách khí nữa." Hàn Lập nghe Liễu Nhạc Nhi nói vậy, trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu nói.
Hắn nắm ngọc giản trong tay, mắt lóe lên vẻ kích động.
"Ca ca, ta không thể rời Bát Hoang sơn quá lâu, lần này cũng là vì có Bạch Trạch vương thượng đặc cách cho, mới có thể tới đây. Bây giờ phải lập tức quay trở về, sau này ngươi tới Man Hoang, nhất định phải tới thăm ta." Liễu Nhạc Nhi nhìn ra ngoài một cái, miễn cưỡng nói.
Hàn Lập im lặng gật đầu.
Liễu Nhạc Nhi lại nhìn Hàn Lập một chút, lúc này thân hình mới khẽ động, hóa thành một đạo quang mang xám trắng, bay về phía xa, rất nhanh biến mất ở chân trời.
Hàn Lập đưa mắt nhìn theo Liễu Nhạc Nhi rời đi, cũng không trở về khôg gian Hoa Chi, đứng ngay bên ngoài dò xét nội dung bên trong ngọc giản.
Mở đầu ngọc giản viết năm chữ lớn: Phân Thân Trảm Thi Thuật!
Hắn nhìn đến đây, trong lòng không khỏi khẽ động. Đối với nội dung phía dưới ngọc giản cũng có chút phỏng đoán, bất quá hắn không phân tâm quá lâu, tiếp tục nghiên cứu tiếp.
Nội dung trong ngọc giản cũng không nhiều, Hàn Lập rất nhanh đã xem hết, gương mặt hiên lên vẻ hưng phấn.
Phân Thân Trảm Thi Thuật này cực kỳ huyền diệu, đại loại là, đầu tiên luyện chế ra một bộ phân thân có tâm thần tương liên, sau đó dựa vào liên hệ tâm thần giữa phân thân và bản thể, dùng một loại bí thuật Di Hoa Tiếp Mộc chuyển dời Ác Thi từ trong cơ thể mình qua phân thân, cuối cùng chém nó ra.
Tam Thi sở dĩ khó chém ra, là vì có sự đồng tâm đồng thể giữa Tam Thi và bản thể, chặt chẽ không thể tách rời.
Tinh túy của Phân Thân Trảm Thi Thuật này chính là cách dời Tam Thi từ thể nội qua phân thân rồi phong ấn lại. Như vậy, liên hệ giữa Tam Thi và bản thể sẽ bị yếu đi rất nhiều, khi đó trảm thi sẽ dễ dàng hơn.
Chẳng qua là muốn thi triển Trảm Thi Thuật này, cần thỏa mãn hai yêu cầu lớn.
Thứ nhất là lực lượng thần hồn phải đủ cường đại, nếu không sẽ không cách nào chịu đựng được gánh nặng lúc chuyển di Ác Thi.
Thứ hai chính là bộ phân thân kia và bản thể đầy đủ khế hợp, hơn nữa bộ phân thân kia luyện chế ra thời gian càng dài, thì khả năng thành công càng lớn.
Thần thức Hàn Lập thoát ra từ trong ngọc giản, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Phân Thân Trảm Thi Thuật này cực kỳ thích hợp với hắn, thần hồn của hắn bởi vì tu luyện Luyện Thần Thuật nên đã viễn siêu so với cùng giai, tuyệt đối thỏa mãn yêu cầu triển khai pháp thuật này, hơn nữa phân thân như vậy, hắn cũng có một bộ, chính là bộ Địa Chích hóa thân ở Hắc Phong hải vực.
Đã nhiều năm như vậy, hắn gần như đã quên đi bộ Địa Chích hóa thân kia, không ngờ hiện tại vẫn có thể phát huy được tác dụng.
Bây giờ ác niệm từng khắc ăn mòn thần hồn của hắn, thời gian cấp bách, Hàn Lập cũng không chậm trễ nữa, lập tức gọi Kim Đồng và Đề Hồn ra, sau đó thu khí cụ đang bày trận xung quang động phủ lại, dự định xuất phát tiến về Bắc Hàn Tiên Vực.
Bất quá lúc gần xuất phát, tâm niệm hắn khẽ động, lại bay về hướng Bát Hoang sơn.
Không bao lâu, Hàn Lập ngừng độn quang ở nơi cách Bát Hoang sơn khoảng ngàn dặm, xa xa thi lễ một cái.
"Ha ha, Hàn tiểu hữu, lúc này đã muốn rời đi rồi sao?" Hư không phía trước Hàn Lập, bóng trắng lóe lên, thân ảnh Bạch Trạch hiện ra, mỉm cười nói.
"Đúng vậy. Trước mắt vãn bối có chuyện quan trọng phải lập tức đi làm, đa tạ Bạch Trạch tiền bối chiếu cố, đặc biệt tới gửi lời cảm ơn." Hàn Lập thi lễ lần nữa với Bạch Trạch, nói như thế.
"Việc nhỏ mà thôi, cần gì cảm ơn. Tiểu hữu nếu muốn đi thì đi đi, ngươi bây giờ ác niệm quấn thân, quả thực cần tranh thủ thời gian." Bạch Trạch nhìn Hàn Lập một cái, từ tốn nói.
"Tiền bối tuệ nhãn, đúng là như thế. Chỉ là lần này đi, tương lai chưa rõ, tại hạ cũng không nắm chắc vạn phần, nếu không may thất bại, kính xin Bạch Trạch tiền bối chiếu cố Tiểu Bạch và Liễu Nhạc Nhi của Thiên Hồ tộc nhiều hơn." Hàn Lập nói.
"Cái này đương nhiên, không biết Hàn tiểu hữu dự định đi nơi nào?" Bạch Trạch gật gật đầu, lại hỏi.
Hàn Lập nghe lời này, trong lòng không khỏi suy đoán lời của Bạch Trạch là ý gì.
"Hàn tiểu hữu chớ hiểu lầm, ta cũng không có ý tìm hiểu hành tung của ngươi, Nhạc Miện có một môn "Du Thiên thần thông", nếu như địa phương ngươi đi không xa, có thể nhờ y tiễn ngươi một đoạn đường." Bạch Trạch cười nói.
"Thì ra là thế, là do tại hạ hiểu lầm Bạch Trạch tiền bối, kính xin tiền bối thứ lỗi. Vãn bối muốn đi một chuyến tới Bắc Hàn Tiên Vực." Hàn Lập giật mình, chắp tay nói.
"Bắc Hàn Tiên Vực? Cách đây cũng không quá xa. Nhạc Miện, "Du Thiên thần thông" của ngươi có thể đưa Hàn tiểu hữu đi không?" Bạch Trạch nghe vậy, đuôi lông mày khẽ động, quay đầu nói với hư không phía bên cạnh.
"Khoảng cách chừng đó, dĩ nhiên có thể." Chỗ hư không kia khẽ động, thân ảnh Nhạc Miện hiện ra.
"Vậy phiền ngươi xuất thủ một lần, Hàn tiểu hữu bây giờ bị Thiên Đình truy nã, hành tẩu không tiện." Bạch Trạch nói.
"Đa tạ Bạch Trạch tiền bối, Nhạc Miện tiền bối." Hàn Lập mặc dù không biết Bạch Trạch nói tới "Du Thiên thần thông" là cái gì, bất quá vẫn cảm kích hai người tương trợ.
"Tạ ơn tới tạ ơn lui, thật phiền phức. Hàn tiểu tử, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi." Mắt Nhạc Miện lóe lên một tia không kiên nhẫn, vung tay lên.
Một đoàn thanh quang từ trong tay áo y cấp tốc xoay tròn, nhanh chóng phồng lớn gấp mười lần, hóa thành một con cự cầm màu xanh mờ ảo lớn cỡ mười trượng, bắn về phía Hàn Lập, trong nháy mắt đến trước người hắn.
Cự cầm màu xanh há to miệng, bỗng chốc nuốt Hàn Lập vào.
Sau đó nó mở hai cánh ra, xoẹt một tiếng phá vỡ không gian, chui vào, biến mất vô tung.
Liên tiếp biến hóa nhanh như thiểm điện, Hàn Lập hoàn toàn không kịp phản ứng gì.
Chờ hắn phục hồi tinh thần, người đã ở trong thể nội cự cầm màu xanh, đồng thời ở trong hư không loạn lưu, lao vùn vụt đi cực kỳ nhanh chóng.
Trên thân cự cầm màu xanh hiện ra linh văn phức tạp, hình thành một đoàn đồ án giống như vân khí, từng miếng từng miếng phù văn màu xanh chớp động dọc theo thân thể, phảng phất như nước chảy, vây quanh cự cầm nhanh chóng chuyển động, tản mát ra một cỗ ba động pháp tắc vô cùng cường đại, nhưng lại phi thường thuận hoạt.
Hư không loạn lưu xung quanh đụng phải thân thể cự cầm, lập tức bị rẽ sang hai bên, không cách nào ngăn cản nó tiến tới.
Lúc này thân thể Hàn Lập đang nằm ở trong bụng cự cầm màu xanh. Một cỗ cự lực rất lớn bao quanh, khiến cho hắn không thể động đậy.
Hắn cũng không muốn thoát ra, chỉ là hiếu kỳ nhìn xung quanh đánh giá vài lần.
Tốc độ phi độn của cự cầm màu xanh này nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, không biết nhanh hơn hắn gấp bao nhiêu lần, mọi thứ xung quanh cứ cấp tốc lui về sau vùn vụt...
Khoảng chừng hơn mười canh giờ sau.
Hai cánh cự cầm màu xanh chấn động, trong nháy mắt bay ra khỏi hư không loạn lưu, phá vỡ hư không phía trước, xuất hiện ở trên bầu trời, phía dưới là một mảnh rừng già rậm rạp.
Sau đó "Ầm" một tiếng vang nhỏ, cự cầm màu xanh vỡ vụn, hóa thành vô số lưu quang màu xanh phiêu tán.
Trói buộc quanh người Hàn Lập biến mất, kim quang bên ngoài thân lóe lên, đứng vững ở giữa không trung.
Hắn khuếch tán thần thức ra, dò xét hoàn cảnh xung quanh, rất nhanh mặt lộ vẻ vui mừng, hóa thành một đạo kim quang bay về nơi xa.
Sau một lát, Hàn Lập dừng lại ở phụ cận khu vực thành trì đang tọa lạc ở trên đồi.
Diện tích của thành trì phía dưới không lớn, trên cửa thành viết ba chữ lớn màu vàng "Minh Khâu thành".
Thành trì này mặc dù hắn chưa từng đi qua, nhưng năm đó rời khỏi Hắc Phong hải vực, trên đường tiến về Chúc Long đạo đã nghe nói qua, chính là một tòa thành trì trên Hoang Lan đại lục.
"Vậy mà thật sự chỉ thoáng cái đã đưa ta đến nơi này, thần thông này quả nhiên không hề tầm thường." Hàn Lập thì thào nói, đối với thần thông của Đạo Tổ kính sợ không thôi.
Bát Hoang Sơn cách Bắc Hàn Tiên Vực không biết bao nhiêu vạn dặm, nếu để cho một mình hắn đi, chỉ sợ trăm năm cũng chưa chắc đến được. Nhạc Miện phất tay một cái, cũng chỉ chừng một ngày, đã đưa hắn tới.
Hàn Lập thu liễm tâm thần, lần nữa quay về phía Bát Hoang sơn xa xa thi lễ một cái, sau đó quay người bay thẳng về Hắc Phong hải vực.
...
Bắc Hàn Tiên Vực, Hắc Phong Hải.
Trên một mảnh hải vực xanh thẳm, gió nhẹ hiu hiu, thổi lên từng cơn sóng lăn tăn.
Giữa bầu trời xanh và biển lam có thể thấy được từng đạo từng đạo lưu quang, nguyên một đám người tu tiên mặc hoa phục thải y, giống như đom đóm bay lượn ở trên không trung, bay vút tới một hòn đảo xanh biếc nằm ở giữa biển
Diện tích bản thổ của đảo này không quá lớn, bốn phía hòn đảo lại xây dựng từng tòa phù đảo (đảo lơ lửng) tạo thành trận pháp, tương liên với hòn đảo chính, tạo thành một chuỗi Thất Tinh Đảo Liên, cảnh tượng không hề tầm thường.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy được chỗ cao nhất chính giữa hòn đảo, bất ngờ có một pho tượng hình người to lớn vô cùng, đang đứng nghiêm, hai tay dang rộng ra bên ngoài, tạo thành tư thế giống như coi muôn dân trăm họ như cả thế giới.
Lúc này, vừa mới sáng sớm, trên một quảng trường đá trắng khổng lồ nằm giữa hòn đảo, tụ tập hơn mười vạn cư dân trên đảo nhôn nhao, có vẻ vừa mới tiến hành xong nghi thức tham bái cầu khẩn, giờ phút này đang lục tục rời khỏi nơi đây.
Lúc mọi người nghe được thanh âm gào thét trên đỉnh đầu, không ít người ngẩng đầu nhìn vài lần, nhưng cũng không tiếp tục để ý, nhiều người thậm chí chẳng thèm bận tâm xem xét, tựa hồ sớm đã quá quen với cảnh tượng như vậy.
Trong đó một lão giả tóc trắng, làn da ngăm đen, ống quần và ống tay áo đều xắn lên cao, cầm tay một tiểu oa nhi có làn da cũng không được trắng, nhưng dáng dấp khoẻ mạnh kháu khỉnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào thỏa mãn.
"Tiểu Hổ Tử, nhìn thấy không, nhờ có Tổ Thần đại nhân của chúng ta phù hộ, bây giờ vùng biển này, mấy chục hòn đảo lân cận, đều đã đến xin phục tùng dưới trướng Ô Mông đảo chúng ta. Hôm nay chính là ngày mà tộc trưởng của bọn họ, mỗi năm đều phải tự mình đến triều hội một lần, chúng ta phải tự hào lên." Lão giả cười ha hả nói.