Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 262: Xuất quan



Dịch giả: Cà Rốt + Độc Hành

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Lúc này trên không trung, đám mây xám kéo dài trăm dặm đã chuyển hết thành ngũ sắc, ở chính giữa đám mây là một lỗ hổng khổng lồ, một đạo kim quang sáng chói phóng cuống từ chỗ đó, bao phủ trọn vẹn nguyên ngọn núi lơ lửng.

Ngọn núi được phú kín bởi màn sáng xanh lúc này khoác thêm một tầng kim quang, thoạt nhìn như một tòa kim sơn chói lọi.

Trong mật thất động phủ, Hàn Lập nhắm nghiền hai mắt, ngồi khoanh chân, kim quang rạng ngời phát ra từ khuôn mặt, thoạt nhìn qua như một khối kim giáp Thần nhân.

Ở phía trước ngực của hắn, mười một đạo kim sắc quang điểm đang phát ra hào quang chói lóa, giống như những ngôi sao sáng lập lòe.

Ngay bên cạnh, một vòng xoáy kim sắc to bằng nắm tay đang từ từ hình thành.

"Rầm...rầm!"

Đúng lúc này, từ trên cao truyền xuống những thanh âm như tiếng sấm sét, đám mây ngũ sắc trên trời bắt đầu vũ động điên cuồng.

Cột sáng kim sắc đang yên ổn hài hòa bỗng nhiên chấn động kịch liệt rồi cấp tốc xoay tròn, rất nhanh chóng tạo ra một vòi rồng khổng lồ kim sắc quán thông thiên địa.

Một tiếng "ầm" cực lớn vang lên!

Màn sáng xanh bao phủ ngọn núi bị dính một kích của vòi rồng kim sắc, lập tức vỡ vụn, cột sáng kim sắc liền phủ kín tòa động phủ.

Ngọn núi lơ lửng chấn động rầm rầm, nguyên cả ngọn núi chìm dần xuống, một cỗ khí tức vô cùng cường bạo phát ra, quét ngang bốn phương tám hướng.

Thanh niên mặt tròn mới vội chạy tới, phải khó khăn lắm mới tiếp cận tới gần ngọn núi, lúc này bị cỗ khí tức kia quét trúng, hào quang hộ thể lập tức tán hết, cả người bị cuốn ngược lại, cả người như một cái bao tải đập mạnh vào một ngọn núi thấp ở lân cận. Hắn phải khó nhọc lắm mới ổn định lại cơ thể.

Sắc mặt hắn ửng đỏ, miệng ho ra một ngụm máu tươi.

Sau khi chùi máu trên miệng, hắn đứng thẳng trong không trung, ánh mắt nhìn xuống thâm uyên ở dưới rồi lại nhìn về phía ngọn núi ở xa xa.

Sau khi cột sáng kim sắc phủ lên ngọn núi thì lại vỡ vụn ra tạo thành một đám bụi kim quang ngập trời, rơi xuống lả tả.

Trong mật thất động phủ, Hàn Lập bỗng trợn ngược hai mắt, mắt hắn hiện lên kim quang, vòng xoáy kim sắc ở gần ngực lập tức chuyển động điên cuồng, phát ra một cỗ lực hấp dẫn cực kỳ cường đại.

Vù vù vù...

Tiếng gió liên tục vang lên, kim quang ngập trời cuốn lấy thiên địa linh khí nồng đậm khắp xung quanh, tất cả lao về phía vòng xoáy kim sắc ở gần ngực Hàn Lập với khí thế kinh người, mênh mông bao la như đại giang cuồn cuộn chảy tới.

Tiên khiếu thứ mười hai đang ngưng hiện!

"Lệ trưởng lão, người này..."

Thanh niên mặt tròn đang đứng phía ngoài, nhìn thấy con sông dài kim sắc kia đang xoay quanh ngọn núi, hắn kinh ngạc tới mức nói không nên lời. So với những vị tiên nhân khác phá cảnh mà hắn được chứng kiến thì không hề có uy thế khủng khiếp như vậy.

Đúng lúc hắn còn đang vô cùng kinh ngạc, trong hư không truyền tới những tiếng động ầm ầm làm hắn bừng tỉnh.

Ngay sau đó, những tiếng kêu kinh hãi thảm thiết vang lên không ngừng từ thâm uyên.

Tình hình chiến sự có vẻ không ổn rồi, không biết còn chịu nổi hay không?

Thanh niên định quan sát phía dưới nhưng bị cả trăm ngọn núi cản tầm nhìn nên không thấy gì.

Hắn tỏ vẻ vô cùng lưỡng lự, hai tay nắm chặt, mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay đã làm tấm phù lục ướt đẫm, cuối cùng hắn cắn răng, rót một cỗ pháp lực vào trong tấm phù.

Một đạo thanh quang bay vụt ra khỏi tay hắn, kèm theo một tiếng rít lanh lảnh lao thẳng về phía động phủ Hàn Lập.

Ngay sau đó, thanh niên mặt tròn xoay người, lao thẳng xuống dưới thâm uyên.

Lúc này ở mặt biển phía dưới đã trở nên vô cùng hỗn loạn.

Màn sáng xanh được các đệ tử Chúc Long Đạo tạo ra đã bị phá tan thành từng mảng nhỏ, chỉ còn vài khu vực vẫn còn người trấn thủ mấy thanh đại phiên màu xanh, nhưng cũng đang vô cùng chật vật.

Thất bại tới đâu, sương mù lập tức bao phủ tới đó, chúng không ngừng bành trướng nuốt chửng thêm mấy ngọn núi nữa.

Thanh niên mặt tròn nhìn thấy Hồ Chẩm đang lãnh đạo chúng đệ tử Chúc Long Đạo thoái lui liên tiếp.

Trên khuôn mặt đen của Hồ Chẩm lộ rõ vẻ ưu phiền, vừa thấy thanh niên mặt tròn trở lại, hắn hỏi ngay: "La Đường, đã báo cho Lệ trưởng lão chưa?"

"Đã báo, nhưng Lệ trưởng lão đang ở thời khắc quyết định phá cảnh, không biết lúc nào mới xuất quan..." Thanh niên mặt tròn đáp.

"Dị trạng ngoài biển như thế này chưa từng gặp trong hơn vạn năm qua, lúc này toàn bộ bí cảnh cũng chỉ có một vị Chân tiên cảnh là Lệ trưởng lão, nếu ngài ấy không sớm có mặt chủ trì đại cục, e rằng..." Hồ Chẩm nói với giọng lo lắng.

Lời chưa dứt, ở phí dưới bỗng phát ra tiếng dị thú thét gào, vô số bạch quỷ bay vọt ra từ thâm uyên, chúng chẳng hề quan tâm tới việc ẩn nấp trong sương mù, ngang nhiên bay phọt lên phía trên.

Các đệ tử Chúc Long Đạo đồng loạt tế ra pháp bảo chém giết bọn quái vật màu trắng này.

Ngay lúc này, đủ loại màu ngũ sắc liên tục phát sáng trên mặt biển, nào là phi kiếm, bảo luân...tung hoành bốn phía, hỏa diễm, băng sương... đủ loại cùng nhau trảm sát lũ Bạch quỷ.

Máu thịt bay tung tóe trên không, khắp nơi nơi là những mảnh vụn cơ thể của lũ Bạch quỷ.

Lũ Bạch quỷ khi bay ra khỏi phạm vi sương mù một đoạn thì làn da lập tức chuyển qua màu đen, cả lũ như bị ngộp thở, hay tay ôm cổ, vẻ mặt thống khổ, rơi lại vào thâm uyên.

Nhưng cho dù có bị sao thì lũ Bạch quỷ vẫn cứ lao lên điên dại, không quan tâm tới điều gì khác ngoài việc lao thẳng lên trên.

"Đây là sao...?" Thanh niên mặt tròn há hốc miệng, tự thì thào vài tiếng.

"Ta thấy hình như là...hình như chúng đang trốn chạy..." Trong mắt Hồ Chẩm hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn từ từ mở miệng.

Trong đám sương mù dày đặc, một đạo cự ảnh màu đen bỗng chồm lên, một cái miệng khổng lồ đỏ lòm như máu há ra, một phát đớp gọn hơn chục con Bạch quỷ rồi thụt lại cực nhanh.

Ngay sau đó, ở phía khác của đám sương mù dày đặc, hai đạo cự ảnh màu đen vụt xuất hiện như điện xẹt, giống như trước, nuốt gọn mấy chục con Bạch quỷ rồi rút nhanh về sâu trong làn sương mù.

Tốc độ của cự ảnh quá nhanh, thân ẩn nấp trong sương mù dày đặc, thanh niên mặt tròn thậm chí còn chưa nhận ra hình dạng của con quái vật đó.

"Đó là cái gì...?" Hắn kêu lên với vẻ hoảng sợ.

Thanh niên da đen chỉ im lặng lắc đầu, không nói tiếng nào.

"Làm sao giờ? Rút lui như thế này đồng nghĩa năm nay không thu được chút Linh dược nào, tông môn mà trách tội thì chúng ta..." Thanh niên mặt tròn sợ tới rúm lại, nói không nên lời.

Hồ Chẩm nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhanh lên trên, trong lòng phát sinh cảm xúc trách thầm vị Lệ trưởng lão kia, tuy nhiên chỉ là thầm trách chứ không dám oán hận.

"Không được lui! Tạm thời không quan tâm tới bọn Bạch quỷ, tập trung toàn lực đối phó với quái vật ẩn trong sương mù. Chúng đệ tử nghe lệnh: Mau tập hợp, sẵn sàng nghênh địch!" Hồ Chẩm nghiến răng quát lớn.

Phần đông đám đệ tử Chúc Long Đạo đang hoảng sợ, tuy nhiên nghe được mấy lời ấy thì lập tức những đạo độn quang lóe lên, tập hợp thành đội ngũ.

"Kết Vạn Tông Kiếm Trận!" Thanh niên da đen quát lớn.

Mọi người nghe vậy, nhao nhao tế kiếm quyết, điều khiển phi kiếm dựng đứng lên.

Những tu sĩ không phải kiếm tu cũng giơ cao song chưởng, đồng thời rót pháp lực vào kiếm trận.

Vạn Tông Kiếm Trận chỉ là một loại kiếm trận cơ bản thông thường của Chúc Long Đạo, nó không đòi hỏi sự phối hợp phức tạp, chỉ cần có đủ số nhiều Linh kiếm kết lại là có thể phát ra uy lực khá lớn.

Trên ngọn núi lơ lửng, mấy ngàn phi kiếm phá không phi lên, kiếm quang hòa vào nhau phát ra những trận âm thanh ông ông liên tục.

Hai mắt Hồ Chẩm sáng ngời, hắn cũng không nghĩ tới ý tưởng mới nảy ra là kết Kiếm trận lại có thể tạo thành uy lực khủng như vậy, có một tia khả năng có thể trảm sát con quái vật trốn trong sương mù.

"Giết!" Hồ Chẩm quát lên một tiếng.

Hòa vào thanh âm của hắn, mọi người cùng hô to hưởng ứng tạo thành một trường thanh âm chữ "giết" vang dội khắp thâm uyên.

Ở trên không trung, những tiếng "keng keng" nổ lên liên tục, mấy ngàn phi kiếm tụ lại một chỗ rồi cùng nhau lao xuống dưới như cơn lũ, lao thẳng vào trong màn sương mù dày đặc.

Vô số Bạch quỷ mới thò ra khỏi làn sương mù lập tức bị màn hào quang muôn sắc của phi kiếm cuốn vào trong, tất cả nhanh chóng tan xác.

"Ngao..."

Một tiếng gào rú rung chuyển trời đất vang lên.

Đám sương mù dày đặc tràn lên từ biển bỗng tăng tốc gấp chục lần, cuồn cuộn trào dâng nuốt chửng đám phi kiếm.

"Leng keng...leng keng..."

Những tiếng va chạm sắt đá liên tiếp vang lên, truyền tới không ngừng từng trong màn sương, hàng ngàn phi kiếm như va phải một cỗ đại lực nào đó, bị đẩy bắn ngược trở lại. Thậm chí một số phi kiếm bị phá hủy luôn, một số người đang ngự kiếm bị chấn động mạnh, miệng phun máu tươi, hẳn nhiên đã bị trọng thương.

Trong màn sương dày đặc, chín cái đầu rắn to như ngọn núi đang lù lù xuất hiện, từng đôi mắt dài hẹp màu ám kim quét nhìn về phía mọi người với vẻ lạnh lẽo băng giá.

Mấy cái đầu lắc lư, những cái lưỡi dài mỏng đỏ lòm thò ra thụt vào phát ra từng đạo âm thanh rít rít ghê rợn.

Hồ Chẩm mới nhìn vào đôi mắt của một đầu rắn, hắn thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác vô lực kháng cự,

Rõ ràng dưới ánh mắt bao quát của cự xà, chỉ còn một ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu hắn: "Chết chắc rồi..."

Thực tế ý niệm này xuất hiện trên tất cả mọi người chứ không riêng mình hắn, toàn quân rơi vào tuyệt cảnh, thậm chí ý nghĩ phải chạy trốn cũng quên sạch.

Sau một lát, chín cái đầu rắn co lại, há miệng phun ra một cỗ hơi thở hôi tanh rồi đớp mạnh tới.

"Nghiệt súc ngông cuồng!"

Đúng lúc này, một thanh âm mang vẻ uy nghiêm cực điểm bỗng truyền tới từ phía trên cao.

Mọi người còn chưa kịp định thần, không ai kịp ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một đạo thanh quang vụt tới trước mặt, xuất hiện một bóng người.

Thân hình người này cao lớn, tà áo xanh phấp phới trong gió, trên người tỏa ra hào quang óng ánh, nhìn như thần tiên giáng trần.

"Lệ trưởng lão!" Hồ Chẩm không nhịn được, khẽ kêu lên.

Mọi người nghe thấy vậy cũng đồng loạt kêu lên, cả bọn như đang bị dìm xuống nước, lúc sắp hết đuối thì được người ta cứu lên, cảm giác sắp chết lại được cứu làm cho cả bọn mừng tới phát khóc.

Đúng lúc đó, chín cái đầu rắn đồng loạt há rộng miệng đỏ như máu táp thẳng tới.

Hàn Lập phất nhẹ tay áo, một cơn gió màu xanh xuất hiện, cuốn toàn bộ mọi người ra xa một khoảng cách ngoài trăm dặm.

Sau đó một tay hắn khẽ vẫy, một luồng sáng xanh phụt ra, chín chuôi phi kiếm màu xanh xoay tròn tạo ra muôn ngàn đạo kiếm quang màu xanh kết thành một màn thanh quang kiếm mạc, dường như phủ kín cả vùng biển.

Đám phi kiếm màu xanh này chính là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đã được tế luyện lại dẫn tới cải biến cả khí tức lẫn ngoại hình, có thể tùy ý hóa thành một chuôi, hoặc chín chuôi, đương nhiên nếu không vì còn vướng chút nghi ngại thì cũng có thể chia ra đủ bảy mươi hai chuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.