Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 325: Một hơi mười khối



Dịch giả: nhoxrai91 + Độc Hành + giang_04

Trong trận pháp, toàn thân Giải đạo nhân tỏa ra quang mang ba màu Hoàng, Kim, Tử vô cùng đẹp mắt, ba màu sắc ở cùng một chỗ, không xung khắc, ngược lại đang dung hợp từng chút một, làm cho người ta có cảm giác như nước và sữa hoà vào nhau.

Ba màu Linh văn bên ngoài như vật sống, di chuyển không ngừng, lúc thì tụ lại một chỗ, hình thành nên từng cái pháp trận, nhưng ngay lập tức lại phân tán, nhìn qua vô cùng huyền diệu.

Từ bên trong tỏa ra một tia uy áp của cấp bậc Kim Tiên, hơn nữa bình ổn vô cùng, không có chút cảm giác bất ổn nào.

Trong lòng Hàn Lập vui vẻ, động tác trên tay cũng không ngừng lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong phòng màn sáng tỏa hào quang bốn màu, không cho linh áp của Kim tiên lọt ra bên ngoài chút nào.

Thân hình Giải đạo nhân khẽ động, mở mắt.

Trong đôi mắt tỏa ánh sáng chói mắt, khiến người khác không thể tập trung nhìn thẳng.

Vù! Vù!

Hai đạo hào quang chói mắt bắn ra, cứ thế phá hỏng màn sáng bốn màu xung quanh, tạo ra hai lỗ hổng lớn.

May mà hai đạo hào quang này bắn lên hướng trên, cũng không có tổn hại tới người khác.

Hàn Lập lại càng hoảng sợ, vội vàng thi pháp.

Màn sáng bốn màu bị xuyên thủng ngay lập tức được tu bổ.

Hai đạo hào quang bay thẳng lên không trung Bạch Ngọc Thành, bất chợt nổ tung.

Thiên địa linh khí kịch liệt chấn động, không gian phía trên tòa thành trì chợt hiện ra ba đạo vòi rồng Hoàng, Kim, Tử, tỏa ra một cỗ linh áp cực kì to lớn khiến người khác phải giật mình.

Ba cỗ vòi rồng gào thét như muốn xé rách không trung, những nơi chúng đi qua tiếng sấm cuồn cuộn, thanh thế cực kì kinh người.

Tu sĩ Bạch Ngọc Thành thấy không trung xuất hiện dị tượng kinh người như vậy, sắc mặt ai nấy lập tức đại biến.

"Uy áp thật đáng sợ, đây tuyệt đối không phải tu sĩ Chân Tiên Cảnh có thể tạo ra được!"

"Chẳng lẽ là có vị đạo chủ nào đi tới Bạch Ngọc Thành?"

Trong nhất thời, có không ít người đứng tại chỗ, bàn tán.

Hàn Lập thông qua thần thức cảm ứng được sự việc bên ngoài, sắc mặt hơi đổi.

Hai tay hắn bấm niệm các loại pháp quyết, gắt gao phong tỏa khí tức từ Giải Đạo Nhân, không để tiếp tục lan ra bên ngoài.

Đồng thời thần thức hắn lan ra, lấy khách sạn làm trung tâm, tỏa ra xung quanh mấy ngàn dặm, theo dõi tình huống bên trong Ứng Thành, để sớm có đối sách.

Hắn cũng không ngờ việc có hai đạo quang mang từ nơi này phóng ra, cũng may chỉ là lóe lên, ngày hôm nay là lúc lễ hội giảng đạo sắp bắt đầu, không ít người sớm đi ra khỏi Bạch Ngọc Thành, tu sĩ nội thành cũng không còn nhiều, chưa hẳn có người phát hiện được sự việc vừa nãy bắt nguồn từ đây, dù cho có người thực sự phát hiện được, thì cũng có sự kiêng kị với tu sĩ Kim Tiên Cảnh, chưa chắc dám vào để kiểm tra.

Vòi rồng ba màu gào thét trên không trung một lúc, rất nhanh tiêu tán đi.

Vòi rồng ba màu tuy rằng gây nên hiện tượng to lớn nhưng không tạo thành nguy hại gì, mọi người trong nội thành sau khi bàn tán một lúc thì rất nhanh giải tán.

Hàn Lập thấy vậy mới thở dài một hơi.

Trong pháp trận, Giải Đạo Nhân cử động cơ thể một chút, rồi đứng lên, màu sắc trên người đều biến mất, uy áp khổng lồ cũng biến mất không thấy.

"Mãi đến hôm nay, cuối cùng đã thành công mỹ mãn" Giải Đạo Nhân mở miệng nói.

"Giải Đạo Nhân, trước đây ngươi nói không cần ta hộ pháp, có thể tự giải quyết mọi việc đây sao? Nếu không có ta lưu lại, chỉ sợ đã có phiền toái không nhỏ rồi." Hàn Lập thản nhiên nói.

Ba ngày nay hắn thủ hộ ở chỗ này, các đấu giá hội, giao dịch hội ở nội thành cũng không thể tham gia.

Các loại giao dịch bậc này, càng về sau càng xuất hiện nhiều đồ vật trân quý, nếu ba ngày này có thể tham dự, không biết chừng có thể tìm được các loại tài liệu Đạo đan.

"Ta cũng không nghĩ tới khối Lôi Tinh Phách này vô cùng tinh thuần, lực lượng ẩn chứa bên trong vượt quá suy đoán của ta." Giải Đạo Nhân nghe ra Hàn Lập có vài phần bất mãn, bèn giải thích.

"Được rồi! Lần này ngươi có thể dung hợp thành công, coi như là một chuyện may mắn, ta còn chưa chúc mừng ngươi đã đạt được ước muốn." Hàn Lập xoay chuyển lời nói, mỉm cười chúc mừng.

"Đa tạ Hàn đạo hữu thay ta tìm một khối tiên thân, còn giúp ta hộ pháp mấy ngày nay, nếu không ta cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Hàn đạo hữu yên tâm, ơn này ta sẽ ghi nhớ kĩ." Giải Đạo Nhân vừa chắp tay vừa nói với Hàn Lập như thế.

"Vừa nãy trong lúc ngươi vô tình phóng thích lực lượng, mặc dù không tiết lộ ra thân phận, nhưng tiếp tục lưu lại nơi này xem ra không ổn, hơn nữa đại hội giảng đạo cũng sắp bắt đầu, tốt nhất nên rời khỏi nơi đây trước." Hàn Lập khoát tay chặn lại, nhàn nhạt nói ra.

Giải Đạo Nhân gật đầu nhẹ, trên người lóe lên hào quang, hóa thành một đạo quang mang, chui vào vòng tay trữ vật của Hàn Lập.

Hàn Lập phất tay, một đạo hoàng quang lóe lên, tu bổ lỗ thủng trên vách tường, sau đó đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.

Hắn đang muốn quay người đi xuống lầu, chợt dừng bước, nhìn lại phía bên kia hành lang.

Thần thức hắn lan ra, tra xét kỹ càng tình huống bên trong khách sạn, Cam Cửu Chân không có ở đây.

Trên mặt hắn lộ vẻ khác thường, sau đó liền thu hồi ánh mắt, quay lưng đi xuống lầu.

"Đúng rồi, lúc trước ngươi nói ta bán đi Phi Vân Hỏa Tinh, nói chờ sau khi dung hợp với bộ Tiên khôi lỗi xong sẽ nói ta biết nguyên nhân, là vì điều gì?" Hắn nghĩ tới một chuyện, dùng thần hồn liên lạc với Giải Đạo Nhân.

"Hàn đạo hữu, ngươi cảm thấy khối Tiên khôi lỗi này dùng loại lực lượng nào để thúc giục?" Giải Đạo Nhân không trả lời mà hỏi ngược lại.

Hàn Lập khẽ giật mình, nhưng không trả lời.

"Toàn bộ Tiên khôi lỗi là dùng Tiên nguyên thạch thúc giục, vật này cũng không ngoại lệ, hơn nữa đây là khôi lỗi Kim Tiên cảnh, để thúc giục uy năng tiêu hao rất lớn, Tiên nguyên thạch trên người ngươi căn bản không đủ dùng." Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.

"Lúc ngươi thúc giục bộ Tiên khôi lỗi này, tiêu hao bao nhiêu?" Sau một hơi im lặng, Hàn Lập hỏi.

"Nếu triệt để thúc giục bộ Tiên khôi lỗi này, mỗi một hơi, chỉ sợ cần tiêu hao mười khối Tiên nguyên thạch." Giải Đạo Nhân nói ra.

"Cái gì? Một hơi mười khối?" Hàn Lập tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nghe xong vẫn cả kinh.

"Cái này cũng không phải là cao, Tiên khôi lỗi cần Tiên linh lực khổng lồ chèo chống, một hơi tiêu hao gấp mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần cũng không phải là chưa từng có." Giải Đạo Nhân nói ra.

"Giải đạo hữu đã từng thấy qua khôi lỗi như vậy rồi?" Hàn Lập hít một hơi hỏi.

"Không phải, là do quá trình dung hợp Lôi Phách Tinh, trí nhớ ta đột nhiên nhớ lại một ít thông tin mà thôi." Giải Đạo Nhân nói ra.

"Vậy ngươi lại nhớ thêm được một ít sự việc về chủ nhân trước đây?" Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, lập tức hỏi.

Đối với người này, hắn vô cùng hứng thú, tuy Giải Đạo Nhân từng nói chủ nhân trước đây đã vẫn lạc, nhưng có đúng hay không, còn chờ điều tra lại.

"Là một chút kí ức vụn vặt, phần lớn là tư liệu về Tiên khôi lỗi.. Về phần bảo Hàn đạo hữu bán đi Phi Vân Hỏa Tinh, đổi lấy hơn ba nghìn Tiên nguyên thạch, cũng đủ để ta ra tay mấy lần rồi." Giải Đạo Nhân nói ra.

"Ta hiểu rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm, đi thôi." Hàn Lập gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Phong.

...

Trên Bạch Ngọc Phong, ánh nắng tươi sáng, trời sáng khí trong.

Bầu trời phía trên một mảnh xanh lam như vừa được rửa sạch, trôi lơ lửng nhiều sợi mây thô như những đóa hoa trắng noãn, một đạo cầu vồng bảy màu bắc ngang phía trên đám mây, giống như một cây cầu cự đại.

Trên bầu trời, một đội ngũ trên trăm đầu Long Mã sau lưng có hai cánh đang kéo những chiếc kim sắc chiến xa. Phía trên các chiến xa đứng một đội tu sĩ cao giai mặc kim giáp, tay cầm ngân kích, đang không ngừng tuần tra qua lại trong phạm vi ngàn dặm trên bầu trời.

Phía trên Bạch Ngọc Phong bao phủ một tầng màn sáng cấm chế màu vàng nhạt, để hạn chế tu sĩ ngự không phi hành.

Trong đó truyền ra từng trận chấn động cũng không mãnh liệt lắm, chỉ cần là tu sĩ Chân Tiên cảnh trở lên, phi hành vào sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng nếu là tu sĩ Đại Thừa kỳ trở xuống, tức thì sẽ bị ngăn cản bên ngoài, không cách nào đi vào được.

Cho nên đại bộ phận đệ tử Chúc Long đạo đều là bay đến Bạch Ngọc Phong, sau đó lại đi bộ lên núi, mới có thể đi vào quảng trường trên đỉnh núi, tham gia lần thịnh hội này.

Giờ phút này, trên quảng trường màu trắng đằng kia, chính là một trận tiếng người huyên náo, tình cảnh phi thường náo nhiệt.

Chừng có gần khoảng mười vạn đệ tử Chúc Long đạo, cùng với rất nhiều Trưởng lão, hạch tâm tông môn, rậm rạp chằng chịt, chiếm trọn cái quảng trường, ngồi đầy hết thảy vị trí bồ đoàn, về sau vẫn có người không ngừng chạy đến, chen lấn tìm vị trí trên quảng trường.

Thậm chí, thấy đỉnh núi đã không còn mảnh đất cắm dùi, nhiều người dứt khoát lùi đến phía sau, ở giữa sườn núi tìm một chỗ gò đất, tự khoanh chân ngồi xuống, chờ đợi thịnh hội diễn ra.

Mà chỗ dưới chân núi Bạch Ngọc Phong, đồng dạng là người đi tấp nập, huyên náo náo nhiệt, nhưng vẫn không bằng so với quảng trường trên đỉnh núi.

Bất quá nơi này thành viên cấu thành càng thêm phức tạp, trừ đệ tử Chúc Long đạo bình thường, còn có rất nhiều tu sĩ hỗn tạp từ các thế lực lớn nhỏ khác ở Cổ Vân Đại Lục.

Tại Bạch Ngọc Phong, những người này ở trong rừng, dưới đất trống cùng hai bên đường, dựng lên từng cái quầy hàng nho nhỏ, phía trên bày đầy Pháp bảo Khí vật, cùng đan dược linh tài, rực rỡ muôn màu, đúng là mượn lần đại hội này chưa diễn ra, bắt đầu với tiểu sinh ý.

Chung quanh quầy hàng, thường cách một khoảng cách sẽ có tu sĩ Chúc Long Đạo mặc kim giáp đóng giữ dò xét, duy trì trật tự nơi này.

So với trao đổi hội mà Hàn Lập tham gia lúc trước thì bất đồng, nơi đây mở ra chủ yếu là nhắm vào tu sĩ Hóa Thần Kỳ trở xuống, ngược lại là càng giống như năm đó hắn tham gia Thái Nam Tiểu Hội tại Nhân giới.

Trên đỉnh Bạch Ngọc Phong, trong sân rộng có một toà Giảng Kinh Đài đứng lặng, trên đó đặt mấy cái bàn màu tím khá rộng, phía trên có ít hoa văn trang điểm điêu khắc, thoạt nhìn mặc dù không tinh xảo và hoa mỹ, nhưng lại càng lộ ra phong cách cổ xưa tự nhiên.

Phía sau mấy cái bàn, có một cái đỉnh tròn đồng xanh cao hơn một trượng, trong đó cắm mấy trăm cây đàn hương màu sắc tím xanh, đầu nhang dưới gió núi quét xuống, mơ hồ có ánh lửa chớp động màu đỏ tươi, khói xanh đang từ trong toát ra lượn lờ.

Hai bên đỉnh tròn, đối xứng tả hữu đặt gần trăm cái bồ đoàn hình tròn màu nâu xanh.

Giờ phút này, trên không trung thỉnh thoảng có các đạo độn quang bay tới, hiện ra từng thân ảnh, mỗi người tự đi lại trên thềm đá cao chung quanh đài, tìm một vị trí bồ đoàn, khoanh chân ngồi xuống.

Bất đồng với tiếng động huyên náo lộn xộn trên quảng trường, chung quanh thềm đá tại Giảng Kinh Đài có nhiều chỗ ngồi, đều là các trưởng lão Chúc Long đạo tu vi Chân Tiên cảnh, cùng với các đạo chủ, đệ tử hạch tâm, từng người thân phận cao quý, vạn chúng phía dưới đang nhìn, tự nhiên sẽ không ồn ào huyên náo.

Đại đa số bọn họ đều tự mình nhắm mắt điều tức, chậm rãi đợi đại hội bắt đầu, chỉ có rất ít người chào hỏi người quen biết bên cạnh, thấp giọng to nhỏ.

Ngay lúc này, một đạo thanh sắc độn quang từ hướng tây nam viễn không bay vút tới, trực tiếp đáp trên Giảng Kinh Đài, độn quang thu lại, từ trong hiện ra một thanh niên cao lớn mặc trang phục Trưởng lão, đúng là Hàn Lập.

Hắn ngẩng đầu nhìn lướt phía trên, chỉ thấy vị trí phía trên ở gần đỉnh đài cao, trên cơ bản đã bị người chiếm hết, chỉ có đoạn phía dưới trên bậc thang, còn có khá nhiều chỗ trống.

Hàn Lập đi từng bước theo bậc thang chính giữa dành cho người đi bộ, đi chừng hơn trăm cấp, liền thấy bên trái có một bóng người quen thuộc đang vẫy tay với hắn.

Người này không ai khác, chính là Kỳ Lương.

Hàn Lập thấy gã liền cười cười đi tới, ngồi xuống vị trí bồ đoàn còn trống bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.