Một đoàn ánh sáng màu xanh xẹt nhanh từ phía chân trời xa xa đến gần, hạ xuống hư không hòn đảo, độn quang thu lại, lộ ra thân ảnh một gã nam tử dáng người khôi ngô.
Nam tử đúng là Hàn Lập, chẳng qua là lúc này hắn đã biến ảo dung mạo thành một gã đại hán trung niên khuôn mặt ngăm đen bình thường.
Hắn đứng lơ lửng giữa không trung, bất động, hai mắt phóng lam quang quét xuống phía dưới.
Vào thời khắc này, một chỗ không gian trên hòn đảo vừa vang lên "ông ông" hiện ra một màn sáng hình quả trứng gà màu xanh lam.
Ngay sau đó một tiếng "xoẹt", màn sáng tách ra một lỗ hổng cho một người có thể đi qua.
"Là Thiên Vũ tới rồi sao? Vào đi." Không đợi Hàn Lập làm ra cử động gì, một thanh âm truyền đến.
Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, thân thể hạ xuống phía dưới, lóe lên bay vào bên trong màn sáng màu lam. Cái lỗ hổng lớn kia lập tức lóe lên biến mất, sau đó màn sáng màu lam kia cũng biến mất không thấy.
Không gian phía dưới màn sáng cũng không lớn, là một khu vực hình bán cầu bán kính khoảng trăm trượng, nhiệt độ bên trong khá cao, có chút nóng bức.
Hàn Lập vừa tiến vào trong đó, hơi ngẩn ra.
Nơi đây tụ tập một đám tu sĩ lạ lẫm, hắn cũng không nhận ra, bất quá trong đám người đang nói chuyện đó có một lão giả mặc áo bào đen đang mỉm cười với mình, đứng bên cạnh lão là một nữ tử váy vàng dung mạo mỹ lệ.
Hàn Lập thoát nghĩ, liền nhận ra hai người này không phải ai khác, chính là Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê. Hai người họ cũng giống hắn, đã biến ảo dung mạo.
"Tiểu điệt trên đường chậm trễ một chút thời gian, lại để cho sư thúc đợi lâu, thật sự là có lỗi vô cùng." Hàn Lập chắp tay nói nhưng ánh mắt nhìn về phía sau lưng hai người.
Sau lưng Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê có chín tên tu sĩ ăn vận như đạo nhân nữa đang đứng.
Những người này mặc một bộ đạo bào màu lửa đỏ, bên trên trường bào còn thêu một cái đồ án hỏa nha rất sống động, nhìn như đến cùng một tông môn.
Sắc mặt chín người đều có chút ửng hồng quái dị, toàn thân phát tán ra từng đợt chấn động linh lực hỏa diễm, hiển nhiên đều cùng tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính.
Ba người cầm đầu, là một lão giả râu hồng tóc hồng ngoài tám mươi tuổi, một đai hán cao lớn cởi trần, còn lại là một mỹ phụ ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Khí tức trên thân ba người rất mạnh mẽ, mặc dù không bằng hai người Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê, nhưng hiển nhiên cũng là tu sĩ Kim Tiên kỳ, chẳng qua tu vi lão giả cao thâm hơn hai người còn lại một chút.
"Thiên Vũ, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, mấy vị này đều là đạo hữu Cổ Vân đại lục Chân Diễm Tông, lần này đồng hành cùng chúng ta xâm nhập Minh Hàn Tiên Phủ tìm kiếm cơ duyên tạo hóa. Vị này chính là tông chủ Húc Dương Tử, hai vị này là Chấn Vân trưởng lão, cùng với Lô Lan trưởng lão. Ba vị đạo hữu, Thiên Vũ là thế hệ con cháu hậu bối của hai người chúng ta, làm người nhanh nhẹn, cơ trí, thực lực coi như không tệ, có thể có chút hữu dụng bên trong Tiên Phủ." Hắc tu lão giả do Hô Ngôn đạo nhân biến thành ha ha cười cười nói nói, giới thiệu.
"Nguyên lai là ba vị tiền bối Chân Diễm Tông, còn có chư vị đạo hữu, tại hạ Cổ Thiên Vũ, hữu lễ." Hàn Lập ánh mắt lóe lên, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười, chắp tay nói.
Chân Diễm Tông này, hắn là biết khá rõ.
Đây là tông môn cư trú tại góc của Cổ Vân đại lục, đúng là một trong các thế lực lớn gần với Chúc Long đạo, lại là thần thông Hỏa thuộc tính, nhưng không biết sao, môn nhân đều không qua lại cùng bên ngoài, dường như có ít sự tình liên quan, thế cho nên danh tiếng tông môn này không lớn.
Kỳ thật nếu Chúc Long Đạo không gặp đại biến lúc trước, kỳ thật toàn bộ các thế lực lớn nhỏ ngoài sáng trong tối ngầm phụ thuộc vào Chúc Long Đạo, có lúc giúp đỡ cũng có lúc phân tranh, nhưng chỉ cần không liên quan đến một số điểm mấu chốt, Chúc Long Đạo sẽ không quản mà vui vẻ tác thành.
Hàn Lập đối với sự tình Chúc Long Đạo hiện tại cụ thể thế nào cũng không hiểu rõ, nhưng bằng vào lịch duyệt của hắn, tự nhiên cũng suy đoán được tình hình Cổ Vân đại lục hiện tại, gọi là tan đàn xẻ nghé cũng không sai biệt lắm.
Bây giờ đột nhiên Hô Ngôn đạo nhân tìm đến tông môn này đồng hành, cũng có vài phần e là dấu đầu hở đuôi.
"Thật sự là hậu sinh khả uý. Cổ đạo hữu, lúc này đây cửa vào Tiên Phủ còn không biết ở nơi nào, lại bàn tính chuyện sau khi tiến vào Tiên Phủ, không khỏi có chút quá nóng lòng chứ." Húc Dương Tử nhìn qua Hàn Lập khẽ gật đầu, liền dời ánh mắt, miệng nói như thế.
Mặt khác, đại hán cao lớn Chấn Vân và mỹ phụ trung niên Lô Lan kia cũng chỉ nhìn thoáng qua Hàn Lập, từ chối ý kiến, hiển nhiên do Hàn Lập không phải Kim Tiên nên không để trong lòng.
Hàn Lập thấy thế chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không để ý, cất bước đi tới đứng phía sau hai người Hô Ngôn.
"Kỳ thật tin tức bên trong Vô Thường Minh, tin rằng ba vị đạo hữu cũng biết. Tuy chỗ đó chưa hẳn thật sự là cửa vào Tiên Phủ, nhưng mà rốt cục cũng là có thêm một tí manh mối." Hô Ngôn đạo nhân khẽ mỉm cười nói.
"Hai vị đạo hữu ngẫu nhiên có được bảo đồ, nguyện ý đem danh ngạch tiến vào Tiên Phủ lấy ra hợp tác cùng Chân Diễm Tông chúng ta, là tín nhiệm đối với bổn tông. Tất nhiên bổn tông cảm kích muôn phần. Chẳng qua là hiện tại chúng ta đã tìm kiếm thời gian dài như vậy, hầu như đem trọn cái Hắc Phong hải vực xới tung lên mà không có chút nào thu hoạch, trong khi tin tức này có chút kỳ quặc, chỉ sợ hơn phân nửa là dối trá." Húc Dương Tử nhíu mày nói ra.
"Lời Húc Dương đạo hữu sai rồi, nếu như tìm thời gian dài như vậy cũng không có chút thu hoạch nào, hiện tại xuất hiện tin tức này, mặc kệ là thật là giả, chúng ta đều nên đến Hồng Nguyệt đảo dò xét một phen mới phải." Vân Nghê bỗng nhiên mở miệng nói.
"Thứ cho Nghiêm mỗ nói thẳng, mặc dù tin tức này đang gây huyên náo xôn xao bên trong Vô Thường Minh, nhưng dù sao thật giả cũng không ai biết. Nói không chừng có người nào đó cố ý lộ ra, thiết lập cạm bẫy ở Hồng Nguyệt đảo, ý đồ mưu hại người tiến đến. Nếu chúng ta quá cố chấp, chẳng lẽ không phải là chui đầu vào lưới sao." Chấn Vân lắc đầu nói.
"Đúng vậy, nói không chừng, chỉ sợ là nước cờ do Bắc Hàn Tiên Cung thiết lập. Hành động lần này cần phải thận trọng cho thỏa đáng." Trung niên mỹ phụ Lô Lan cũng nhíu mày nói ra.
"Ba vị, Minh Hàn Tiên Phủ này vạn năm mới mở ra một lần, nhất là lần trước có người phát hiện trong đó có lẽ còn có Động Thiên khác, vô cùng có khả năng thật sự có "Thái Ất đan" trong truyền thuyết vô cùng có ích đối với đột phá cảnh giới Thái Ất. Nếu không thế thì sao ngay cả Bắc Hàn Tiên Cung và các thế lực khắp nơi lại phải huy động nhiều nhân lực như thế. Đây chính là cơ duyên tạo hóa ngàn năm có một, đã đến lúc này đây, chẳng lẽ ba vị cam tâm lùi bước sao?" Hô Ngôn đạo nhân lại nhíu mày nói.
"Điều này... Thật lòng cũng không phải như thế... Chẳng qua là việc này nên bàn bạc kỹ hơn, lúc này hết thảy lấy ổn thỏa là trên hết." Sắc mặt Húc Dương Tử sắc mặt khẽ biến, nói.
Hai người còn lại nhất thời không nói thêm gì nữa, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chứa nhiều nghi kỵ.
Hàn Lập thấy cảnh này, nhíu mày.
Mấy vị tu sĩ Kim Tiên Chân Diễm Tông này chỉ sợ là cũng bị bảo vật bên trong Tiên Phủ hấp dẫn mà đến, nhưng đối mặt với cục diện hiện tại còn có chút do dự, không hề có nhuệ khí gì. Tính cách tông chủ cùng trưởng lão như thế cũng khó trách việc tông môn này trước đây ít xuất hiện.
"Ta biết rõ, ba vị đang lo lắng Bắc Hàn Tiên Cung thế lớn mà dã tâm lại bừng bừng, chỉ bằng vào những người chúng ta, dù có thêm gấp hai ba lần, nếu gặp mặt cũng không địch lại. Nhưng từ biến cố Chúc Long đạo đến giờ, tuy rằng Tiên Cung ngoài sáng thực lực tăng nhiều, nhưng sau lưng thực sự bị chống đối không ít. Theo ta được biết, kể cả Thương Lưu Cung, Phục Lăng Tông và thế lực khắp nơi đều phẫn uất với Tiên Cung, không muốn rút cuộc lại trở thành kết cục như Chúc Long Đạo, nhất là lần này Bắc Hàn Tiên Cung dấu tay phong ấn cửa vào Tiên Phủ, xem như đã chọc giận nhiều người. Ta chắc chắn người của các thế lực khác đều sẽ tiến đến phía Hồng Nguyệt Đảo." Hô Ngôn đạo nhân khẽ thở dài, chậm rãi nói.
"Nếu tin tức này là sự thật, cửa vào Tiên Phủ ở ngay Hồng Nguyệt đảo, đến lúc đó mọi người liên thủ hành động. Tuy Tiên Cung thế lớn nhưng cũng không có khả năng chống lại được tất cả mọi người. Dù cho đó là một cạm bẫy, thì cũng không có khả năng vây được mọi người chúng ta. Ba vị phải sợ điều gì?!" Vân Nghê chợt bổ sung.
"Hai vị nói lời như vậy, cũng có vài phần đạo lý..." Húc Dương Tử vuốt vuốt râu, như đã bị thuyết phục.
Chấn Vân và Lô Lan liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng nổi lên sóng gió.
Dù Thái Ất đan nghe đồn có bên trong Tiên Phủ tạm thời còn chưa nói đến, riêng trong đó có các loại kỳ trân dị bảo mà ngoài đời không xuất hiện cũng khiến bọn họ nghĩ mà thèm không thôi.
"Hiện tại thời gian không còn nhiều, ba vị đạo hữu phải quyết định nhanh một chút. Phải biết rằng bên trong vô số trân bảo, chẳng lẽ các ngươi thật sự cam tâm một kiện cũng không kiếm, để cho những bảo vật này đều rơi vào trong tay người khác?" Hô Ngôn đạo nhân lần nữa hỏi.
Quang mang nóng bỏng lóe lên trong mắt Húc Dương Tử rồi biến mất.
"Đương nhiên, chúng ta cũng không thể khinh thường mà cứ tiến về trước, cần phải cẩn thận làm việc, vẫn phải có một ít đối sách." Hô Ngôn đạo nhân gật đầu, nói ra.
"Sư thúc tính toán không bỏ sót, chắc hẳn đã nghĩ ra biện pháp chu toàn?" Hàn Lập liếc nhìn đám người Chân Diễm Tông, cười nói.
Hô Ngôn đạo nhân từ chối cho ý kiến, cười nhạt một tiếng, phất tay huỷ bỏ cấm chế chung quanh.
Liền sau đó, lão phẩy tay áo, một viên cầu sáng màu lam trống rỗng xuất hiện, hóa thành một cái xe màu lam, ngoại hình có chút quái dị, phía sau có một cái quạt gió chữ thập, hào quang lập lòe kỳ dị, linh khí bức người, khiến đám người Chân Diễm Tông kể cả Húc Dương Tử cũng vội nhìn chăm chú.
"Chiếc Ngự Thủy Xa này là một kiện dị bảo do ta nhiều năm trước xâm nhập bên trong Minh Hàn Tiên Phủ ngẫu nhiên lấy được, có hiệu quả ẩn nấp rất tốt, cưỡi xe này đi, sẽ an toàn hơn rất nhiều." Hô Ngôn đạo nhân nói như thế.
Hàn Lập hai mắt dò xét phi xa, trong lòng cũng khẽ động.
Xe này hiển nhiên sử dụng một linh tài đặc thù nào đó luyện chế, trong đó không thiếu linh tài Thủy thuộc tính, mà phía trên cũng khắc rõ nét vô số linh văn huyền ảo phức tạp, tản mát ra một ít chấn động nhàn nhạt Thủy pháp tắc.
Nguyên nhân bởi vì Trọng Thủy Chân Luân mà lúc này đây hắn cũng có chút cảm ngộ đối với Thủy pháp tắc, mơ hồ cảm thấy chiếc xe này tản mát ra pháp tắc, hẳn là có phương diện nào đấy cùng loại với ẩn nấp.
Hàn Lập khẽ động thân hình, phi thân một cái đã hạ xuống vào bên trên phi xa.
Húc Dương Tử đứng chần chừ tại chỗ một lát, sau đó dường như đã có quyết định nào đó nên quyết tâm, cũng phi thân rơi xuống bên trong phi xa.
Lão ta khẽ động người một cái, hai vị trưởng lão Chấn Vân và Lô Lan cùng sáu tên Chân tiên tùy tùng cũng lần lượt bay vào trong phi xa.
Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê lộ ra vẻ tươi cười, cũng đã bay lên...
Hô Ngôn đứng vững thân hình, sau đó phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, toàn thân chiếc xe tản mát ra lam quang kỳ dị, thoáng như sương mù, bao phủ toàn bộ chiếc xe.
Chiếc xe màu lam lập tức trở nên như ẩn như hiện, không tản mát ra một chút khí tức nào lao đi, ngay cả một chút chấn động pháp tắc yếu ớt trước kia nhè nhẹ tản ra cũng triệt để biến mất.