Bầu trời không một áng mây, trăng tròn lơ lửng giữa thiên không trong trẻo đầy sao. Thỉnh thoảng lại có một đạo lưu tinh vụt qua.
Trong mật thất động phủ, Hàn Lập nhắm nghiền hai mắt xếp bằng tĩnh tọa. Từng sợi tinh quang xuyên qua giếng trời phía trên mà buông xuống, khiến cho toàn bộ thân thể hắn như chìm trong ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Dưới chỗ hắn ngồi là một pháp trận có chút huyền ảo.
Trận này được tạo nên dựa theo đồ hình của bảy chòm sao lớn, có lớn có nhỏ, chiếu sáng rạng rỡ, cùng nhau hợp thành Thất Tinh Bắc Đẩu vì vậy có tên là Bắc Đẩu Tụ Nguyên Trận.
Trận pháp này không có trong nội dung của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công mà do Hàn Lập quan sát sao trời những ngày qua, kết hợp với tạo nghệ cùng kiến thức của mình đễ diễn hóa lại.
Tinh tú trên cao ngày qua tháng lại nhìn như không đổi kỳ thật có sự khác biệt giữa ngày và đêm, có lực lượng tinh thần thiên về âm lãnh lại có những sức mạnh thuộc về chí dương. Thậm chí bầu trời khi mờ khi tỏ cũng không thể đánh đồng với nhau.
Lại nói việc tu luyện Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công cần đến lực lượng tinh thần của Thất tinh Bắc Đẩu. Thất tinh phân âm dương, chia bốn mùa, ứng với ngũ hành. Bên trong ẩn chứa huyền cơ, hằng hà biến hóa.
Trận pháp được Hàn Lập dựng nên dựa theo đặc điểm của bày chòm sao để hỗ trợ việc tiếp nhận sức mạnh của Thất tinh Bắc Đẩu.
Nơi hắn ngồi hiện tại chính là viên thứ nhất của đại trận Thất Tinh.
Chỉ thấy Hàn Lập bỗng nhiên giương to đôi mắt, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Ô…ô…n…g!
Đại trận bắt đầu vận chuyển. Thất tinh đột nhiên phát sáng rực rỡ. Trong đó, hào quang của ngôi thứ nhất đặc biệt rạng rỡ, bạch quang chớp động tràn ngập bốn phía, mơ hồ tạo thành vô trận đồ tinh tú.
Hàn Lập ngồi giữa trời sao, thân hình như ẩn như hiện, có chút mông lung mờ ảo.
Trong miệng lẩm bẩm, hai tay mười ngón không ngừng biến hóa, pháp quyết Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công vận hành chậm rãi.
Sau một nén nhang, chỉ thấy hai đầu lông mày của hắn chớp động tinh quang. Lực lượng thần thức kinh người từ đó cuộn ra, quay tít một vòng sau đó tụ lại trên đỉnh đầu hắn tạo nên vòng xoáy vô hình.
Hàn Lập biến đổi pháp quyết trên tay.
Vòng xoáy trên đầu theo đó trải ra, chậm rãi biến hóa tạo thành đồ án tinh vân, ẩn hiện thất tinh Bắc Đẩu có xu hướng hô ứng với đại trận bên dưới.
Hàn Lập ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua giếng trời bên trên để quan sát bảy điểm rực rỡ giữa không trung sau đó nhanh chóng nhìn đến chòm sao thứ nhất, tỏng miệng thốt ra một câu chú ngữ tối nghĩa.
Oanh!
Thiên khu tựa hồ có chút sáng lên, vô số lực lượng tinh quang từ trên vọt tới giống như thác nước màu bạc trên cao giáng xuống, xuyên qua giếng trời, bao phủ Hàn Lập bên dưới. Lực lượng tinh thần mênh mông chung quanh cũng bắt đầu khởi động.
Thần sắc của Hàn Lập cũng theo đó trở nên ngưng trọng.
Quá trình tiếp nhận lực lượng sao trời vốn dựa vào cường độ của thần thức. Tuy rằng lúc này thần thức của hắn đã có thể so với Tiên nhân, sớm đủ điều kiện tu luyện công pháp này nhưng vẫn không thể chủ quan.
Bàn tay họ Hàn bấm niệm pháp quyết, vận chuyển công pháp.
Lực lượng tinh quang bốn phía lập tức nhấc lên sau đó đồng loạt tụ lại một chỗ, hóa thành vô số tia sáng nhỏ như kim châm xoay tròn dưới sự bao bọc của thần thức sau đó rơi xuống như mưa, chui vào thân thể hắn.
Chỉ thấy Hàn Lập run lên bần bật, lông mày cau lại.
Những cây kim li ti không ngờ lại là thực thể, trực tiếp đâm rách da thịt tiến vào người hắn, tựa như vạn kiếm xuyên qua huyết nhục.
Thân thể Hàn Lập lúc này từ trên xuống dưới lỗ chỗ li ti, máu tươi từ đó rỉ ra nhanh chóng nhuộm đỏ người hắn.
Trước khi tắt hẳn, số tinh quang này lại như vô số thanh đao xoắn động trong cơ thể hắn, đau tận xương cốt.
Nếu không nhờ vào thân thể mạnh mẽ vô bì, chỉ sợ hắn kêu lên thành tiếng rồi.
Nhưng sau một lát, lông mày của Hàn Lập dần dần giãn ra bởi hắn cảm giác rõ rằng sau khi phân giải, só tinh quang kia đã chuyển hóa thành sức mạnh tinh thuần nhất, tiến vào các nơi của thân thể.
Hàn Lập không khỏi vui mừng!
Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác phấn khích xen lẫn đau đớn, toàn lực vận công.
Lực lượng tinh thần buông xuống theo đó tăng lên, đâm vào người hắn, được sự dẫn dắt của công pháp không ngừng vận chuyển.
Nhục thể của Hàn Lập bị thương rất nặng lúc trước không thể hấp thụ nguyên khí nên tình hình tiến triển rất chậm, lúc này tiếp xúc nguyên khí sao trời tinh thuần, lập tức thôn phệ để khôi phục tổn thương.
Vết thương do Kim châm tinh quang tạo nên nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, căn bản không thể khiến hắn bị thương thật sự.
Thời gian dần trôi qua, đau đớn vạn kiếm xuyên da cũng dần được hắn thích nghi, hoàn toàn tập trung vào việc tu luyện.
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã là bảy ngày.
Hàn Lập vẫn đang khoanh chân ngồi trên ngôi sao thứ nhất của trận pháp. Toàn thân tản mát ánh sáng âm u. Từng thớ thịt trên người bắt đầu nổi lên hào quang như sao trên trời, xương cốt cũng hiện điểm điểm tinh quang.
Kỳ lạ nhất là bụng dưới của hắn nở rộ một chút ánh sáng màu lam, cực kỳ dễ thấy.
Quang điểm lam sắc phồng lên xẹp xuống, tựa như hít thở bình thường.
Phân nửa lực lượng chung quanh hội tụ về đây đều bị thứ này thôn phệ.
Khuôn mặt của Hàn Lập đã không còn chút thống khổ nào, chỉ có bình thản và yên lặng.
Trong lúc đó, lực lượng tinh thần quanh người hắn chấn động một hồi.
Quang điểm lam sắc trên bụng đột nhiên nở rộ quang huy chói mắt, cuồn cuộn không ngớt.
Lam quang lóe lên, bên trong hiện ra phù văn ngôi sao huyền ảo.
Sau khi xoay tròn một lát, phù văn lập tức ẩn vào bên trong cơ thể của hắn.
Dựa vào thân thể và thần thức mạnh mẽ, Hàn Lập chỉ mất mấy ngày để luyện thành tầng thứ nhất của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công, thành công ngưng tụ viên khiếu thứ nhất.
Có điều hắn cũng không vội xuất quan mà vẫn nhắm chặt hai mắt ngồi yên tại chỗ, ý định củng cố thành quả vừa qua.
Mấy ngày về sau, vào một đêm sao trời thưa thớt.
Trong mật thất, Hàn Lập nhíu mày mở mắt sau đó giơ tay đình chỉ quá trình vận chuyển Bắc Đầu Tụ Nguyên trận. Lực lượng tinh không cùng quang điểm trắng xóa chung quanh lập tức rút đi như thủy triều.
Hắn vội vàng đứng dậy, tiến lên phía trước cách đó không xa, cúi người nhặt lấy một cái bình nhỏ cổ xưa màu xanh lá cây, đưa tới trước mặt.
Chỉ thấy bình nhỏ lúc này đang được một tầng quang mang lục sắc bao bọc. Mặt ngoài nổi lên vô số ký tự cổ quái vàng kim óng ánh, thập phần cổ xưa.
Nhưng sau một khắc, lục quang xung quanh tựa như hòa va hoa văn màu xanh lá trên bình, chỉ có chút ít ký tự màu vàng vẫn nằm lại đó, hơi lồi ra khỏi thân bình.
Bên trong bình nhỏ, có thể nhìn một giọt chất lỏng lớn cỡ đậu tằm tùy thời lay động.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập không khỏi mỉm cười.
Những ngày vừa qua, trong lúc tu luyện, hắn đều đặt bình nhỏ xuống mô đất trước mặt.
Vào một thời khắc đặc biệt nào đó, mặt ngoài bình nhỏ sẽ nổi lên bạch quang nhàn nhạt.
Nếu như quan sát cẩn thận có thể nhận ra bạch quang kia là do vô số quang điểm li ti màu trắng tạo thành, giống như vật sống, chen nhau tiến vào trong bình đến khi được bình nhỏ hấp thụ hoàn toàn.
Chỉ là dị tượng như vậy cũng không kéo dài quá lâu, mỗi đêm đều chỉ thoáng qua một canh giờ đặc biệt sau đó lập tức biến mất.
Cách mỗi hai ngày, bạch quang bên ngoài bình nhỏ đều sẽ thu lại, tạo nên một tầng lục quang cùng một giọt lục dịch trong bình.
Hàn Lập thu hồi ánh mắt, ngón tay vuốt ve hoa văn phiến lá trên bình nhỏ. Động tác cẩn thận mà ôn nhu, tựa như vuốt ve khuôn mặt người thương vậy.
Cảm thụ phần lồi trên thân bình, tinh thần Hàn Lập không khỏi có chút xung động.
Trong thoáng chốc, hắn như trở về Thất Huyền Môn, về lại dược viên nhỏ nhỏ tại Thần Thủ Cốc, khi hắn còn là thiếu niên tò mò tiến hành thí nghiệm đối với lục dịch bên trong tiểu bình. Tâm thần bất định lại có chút ít chờ mong.
Hàn Lập hiểu rõ nếu không có cơ duyên xảo diệu ngày để hắn phát hiện đặc tính thúc giục Linh dược của lục dịch, hắn căn bản không thể bước vào đại đạo tu tiên. Càng không có khả năng bằng vào thân phận người phàm một đường phất lên như diều gặp gió, trở thành đệ nhất tu sĩ mà vạn chúng Nhân tộc kính ngưỡng, cũng không trở thành Hàn Thiên Tôn đứng đầu Linh giới.
Nếu phải kể ra một vật bồi bạn với hắn trên suốt con đường tu luyện, không rời nửa bước, không thể nghi ngờ chính Chưởng Thiên tiểu bình trước mặt.
Cho dù trải qua ba trăm năm hôn mê sau khi tiến vào Tiên giới, hắn bị mất đi Giải Đạo Nhân, Phệ Kim Trùng và rất nhiều quân bài áp rương nhưng trong tiềm thức hắn vẫn cẩn thận bảo hộ thứ này, chưa từng để nó rời xa nửa bước.
Với tiểu bình này, hắn có một thứ tình cảm phức tạp không thể nói rõ.
Đột nhiên Hàn Lập nhíu mày, đình chỉ động tác vỗ về bình nhỏ. Khuôn mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
Hắn tập trung mở nắp bình ra, nhìn vào bên trong, thần tình trên mặt càng thêm kỳ quái, giống như có chút kinh ngạc, lại có chút ít vui sướng.
Sau một khắc, hắn đóng kín tiểu bình sau đó xoay người ra khỏi mật thất.