Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 427: Dược viên



Dịch giả: cubihu

Khi hai người Hàn Lập và Lãnh Diễm đạo tổ bấm tay niệm thần chú thi pháp, lập tức mặt ngoài năm kiện linh bảo tản ra ngũ sắc quang mang rực rỡ, vô số ngũ sắc phù văn bay ra, lượn lờ vây quanh linh bảo.

Ngũ sắc quang mang ở giữa không trung cuồn cuộn đan vào nhau, rất nhanh dung hợp lại, biến thành một ngũ sắc quang đoàn cực lớn.

Ở chỗ sâu trong quang đoàn, năm kiện linh bảo hình thành một vòng tròn, xoay tròn cực nhanh.

Mỗi khi xoay xong một vòng thì ngũ sắc quang đoàn này lại lớn thêm vài phần, rất nhanh đạt tới hơn trăm trượng, tản ra ngũ sắc quang mang chói lóa mắt, hầu như che khuất bầu trời.

Một màn này làm cho Lục Vũ Tình cách đó không xa nhìn hoa mắt chóng mặt, miệng há ra hơn phân nửa.

Nhưng vào lúc này, hai người Hàn Lập và Lãnh Diễm đạo tổ đồng thời khoát tay, đánh ra một đạo pháp quyết vào quang đoàn.

Một tiếng "xoẹt"!

Một luồng ngũ sắc quang trụ từ trung tâm quang đoàn phóng ra, đánh vào màn sáng tinh thần.

Hai thứ chạm nhau, ngân hà lưu chuyển mặt ngoài màn sáng tinh thần không chút nào bị ảnh hưởng, nhìn xa xa tựa như một con đường ngũ sắc nối với bầu trời sao mênh mông.

Hai người Hàn Lập lẩm nhẩm, niệm nhanh khẩu quyết Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang, ngũ sắc quang trụ bỗng nhiên đậm đặc lại, bên trong từng đạo ngũ sắc quang mang lưu chuyển.

Những quang mang này lập tức ngưng tụ vào một chỗ, hóa thành từng mũi ngũ sắc quang tiễn lớn gần trượng, rồi bỗng nhiên như mưa rơi, đánh vào trên màn sáng tinh thần.

Ầm ầm!

Ngân hà vốn yên ổn trên bề mặt liền lay động kịch liệt, đan với tinh quang tiễn vào một chỗ, rồi ngay tức khắc hiện ra một đoàn ngũ sắc quang mang, xoay tròn không ngớt, vô số ngôi sao bị cắn nuốt ào ào, phát ra những tiếng nổ tung liên miên không dứt.

Màn sáng tinh thần ù ù lay động, tinh quang trên bề mặt rất nhanh mờ đi, màn sáng vốn rất dày, cực nhanh trở nên mỏng manh.

Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng hơi động.

Màn sáng tinh thần này nhìn cực kì huyền diệu, làm sao bên trong lại yếu như thế. Hai người bọn hắn vừa mới động thủ, màn sáng liền không chịu nổi.

Mặc dù trong lòng hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhưng động tác trên tay không ngừng chút nào, bấm niệm thần chú không ngừng.

Quang mang ngũ sắc quang trụ lấp lánh điên cuồng, xuất hiện càng nhiều ngũ sắc quang tiễn, ào ào phóng xuống.

Thời gian giằng co trôi dần, màn sáng tinh thần càng phát ra mỏng manh, sau một khắc đồng hồ ngắn ngủi chỉ còn lại có một lớp mỏng.

Mắt Hàn Lập sáng lên, pháp quyết trong tay biến đổi, hầu như cũng trong lúc đó, Lãnh Diễm lão tổ cũng làm ra động tác giống thế.

Ngũ sắc quang trụ chợt sáng ngời, vô số quang tiễn nổi lên, sau đó hòa làm một thể, hóa thành một cự tiễn lớn chừng trăm trượng, bề mặt có từng đạo ngũ sắc lưu quang cuồn cuộn không ngớt.

Cùng với tiếng xé gió sắc nhọn chói tai, ngũ sắc cự tiễn ầm ầm lao xuống, đâm vào màn sáng tinh thần.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, màn sáng tinh thần không thể nào chống đỡ nổi, một mảng lớn ngân hà tinh thần bên trong đó tán loạn, tiếp theo thì màn sáng vỡ vụn thành từng mảnh, mở tung ra.

Hàn Lập thấy vậy, phất một tay lên.

Năm kiện linh bảo giữa không trung phân tán ra, ba kiện bay vào trong tay áo hắn, biến mất không thấy.

Hai kiện khác đồng dạng hóa thành hai đạo lưu quang, được Lãnh Diễm lão tổ vẫy tay một cái thu vào.

Cấm chế tan biến, tiểu viện ở bên trong hiện ra rõ ràng, một cỗ linh khí nồng nặc hoà cùng dược hương đập vào mặt.

Thân hình Hàn Lập thoắt một cái, lập tức hạ xuống, Lãnh Diễm lão tổ và Lục Vũ Tình tự nhiên vội vàng đuổi theo.

Ba người vừa mới bước vào bên trong viện, mặt ngoài cột đá ở bốn góc tường viện hoang vắng chợt sáng lên một đoàn tinh quang, bề mặt lại nổi lên điểm điểm tinh quang, từ đó bắn ra từng đạo linh quang, đan quấn vào nhau ở giữa không trung.

Hầu như chỉ qua một hai cái hô hấp, phía trên tiểu viện lại hình thành một cái cấm chế tinh thần, tuy nhiên chỉ là một lớp mỏng manh.

Khi trận văn trên bốn cái cột đá lóe lên, nhất thời giữa không trung hiện ra từng đạo tinh quang, buông xuống, dung nhập trong cột đá.

Cấm chế tinh thần hơi lập loè, chầm chậm trở nên dày đặc.

Hàn Lập ngẩng đầu, đưa mắt nhìn cấm chế tinh thần, tựa hồ ý thức được điều gì.

Hắn lập tức lắc đầu, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dược điền bên cạnh.

Bên trong dược viên được chia làm từng khu vực, trong đó dùng hàng rào bằng ngọc lục bích ngăn cách nhau.

Mỗi một khu vực đều được các cấm chế màu sắc bao phủ, bên trong là các loại linh thảo, linh hoa sinh trưởng.

Hàn Lập di chuyển ánh mắt, nhìn về phía dược điền lớn mấy trượng ở bên cạnh.

Xung quanh dược điền này được một tầng cấm chế màu hồng bao phủ, bên trong trồng hơn mười cây linh thảo màu đỏ, cao đến hai xích.

Linh thảo này toàn thân đỏ đậm, lá hình bầu dục, trên ngọn nở ra một đoá hoa màu đỏ tươi lớn chừng bàn tay, thoạt nhìn như là một ngọn lửa đang cháy.

Mặc dù cách một tầng cấm chế cũng có thể cảm ứng được chấn động linh lực hoả diễm kinh người từ cây linh thảo này toả ra.

"Cuồng Diễm thảo... " Trong lòng Hàn Lập hơi động.

Linh thảo màu đỏ đậm này có tên là Cuồng Diễm thảo, là một loại linh thảo Hỏa thuộc tính khá nổi danh, có thể dung để luyện chế một ít đan dược cực phẩm hỏa thuộc tính, thậm chí là đạo đan hỏa thuộc tính.

Mà linh thảo này sở dĩ nổi danh bởi vì có một đặc tính, tức là niên đại vượt quá mười vạn năm, liền có tỷ lệ sản sinh ra một tia pháp tắc hỏa thuộc tính tương đối lớn.

Ngoại trừ một vài loại đặc thù, linh thảo và linh dược có thể tự nhiên sản sinh ra pháp tắc lực cũng không nhiều lắm, lại cần nhiều hơn mấy trăm ngàn năm dược linh nên loại Cuồng Diễm thảo này xem như là một trường hợp đặc biệt.

Mặc dù pháp tắc lực do linh thảo này sản sinh ra không phải là rất mạnh nhưng cứ ẩn chứa pháp tắc lực là có thể làm dược liệu luyện chế Đạo Đan, cộng thêm yêu cầu về niên đại thấp, tự nhiên thành vật lý tưởng của các thế lực lớn dùng để đào tạo Thiên Đan Sư.

Nhưng mà nhìn những cây Cuồng Diễm thảo lớn nhỏ này, ít nhất cũng đã có ba bốn trăm ngàn năm dược linh, trong đó sinh ra pháp tắc lực hỏa thuộc tính tự nhiên vượt qua xa loại chỉ mười vạn năm có thể sánh bằng rồi.

Cộng thêm việc nếu như sau này hắn có thời gian nhàn rỗi dùng Chưởng Thiên bình tăng dược linh lên đến năm trăm ngàn năm, như vậy linh thảo sẽ ẩn chứa nồng nặc pháp tắc hỏa thuộc tính, giá trị to lớn như thế nào có thể tưởng tượng được.

Hàn Lập cũng không vội vàng ngắt chỗ linh thảo này, mà xoay người đi tới dược điền khác, dù sao nơi đây xem ra đã lâu không có người đến, thiên tài địa bảo có giá trị so với Cuồng Diễm thảo tất nhiên cũng không thấp hơn.

Lúc này, Lãnh Diễm lão tổ và Lục Vũ Tình cũng lộ vẻ ngạc nhiên, mỗi người tự mình bắt đầu tìm kiếm.

Hàn Lập rất nhanh dừng lại ở một chỗ dược điền bên cạnh, trong dược điền này là từng cây linh thảo màu tím sẫm, chỉ cao nửa thước, rất nhỏ bé, hình dáng như lúa non.

Từ loại linh thoả này tản ra từng làn hương có mùi hơi cổ quái, trong mùi thơm ngát lại xen lẫn một chút mùi gay mũi.

Ánh mắt Hàn Lập lấp lánh quan sát những cây linh thảo màu tím này, không để ý chút nào tới mùi quái dị này.

Linh thảo này có tên là Cực Mục thảo, có danh tiếng rất lớn ở Bắc Hàn Tiên Vực.

Trong một quyển điển tịch, hắn đã từng thấy qua, có ghi chép, ở cực bắc Bắc Hàn Tiên Vực có một hòn đảo tên là Dạ Quang đảo. Trên đảo có một loài linh thú phi cầm Dạ Quang Linh Chuẩn (Chuẩn: chim cắt) sinh trưởng, thực lực lợi hại nhất cũng chỉ có đạt đến trình độ Hợp Thể kỳ, hơn nữa số lượng không nhiều lắm, cho nên ít người để ý.

Sau này, có một vị tán tu Chân Tiên, ngẫu nhiên bắt một con Dạ Quang Linh Chuẩn ở Dạ Quang đảo làm thành linh thú của mình.

Tuy con Dạ Quang Linh Chuẩn này có tu vi thấp nhưng thị lực lại siêu cường, vậy mà có thể nhìn xa tình huống bên ngoài đến bên ngoài mấy vạn dặm khiến cho vị tu sĩ Chân Tiên này vô cùng sung sướng, dựa vào con chim này tạo ra danh tiếng không nhỏ.

Sau đó sự việc này vô tình bị tiết lộ ra ngoài, nhất thời dẫn tới rất nhiều tu sĩ đến Dạ Quang đảo vây bắt loài Dạ Quang Linh Chuẩn này, nhưng bọn họ lập tức phát hiện những con Dạ Quang Linh Chuẩn này có thị lực bình thường, căn bản không lợi hại như trong tin đồn.

Vị tán tu Chân Tiên kia kinh ngạc hơn, lại lần nữa đi tới Dạ Quang đảo tra xét việc này, sau đó hắn phát hiện gần sào huyệt con Dạ Quang Linh Chuẩn bị bắt kia có sinh trưởng mấy cây linh thảo, chính là loại linh thảo mà Dạ Quang Linh Chuẩn của hắn đã cắn nuốt nên thị lực mới trở nên lợi hại như vậy.

Sau đó việc này truyền ra, khiến cho danh tiếng dị thảo vốn tản mát ra mùi lạ này chấn động vang dội, được mệnh danh là Cực Mục thảo, danh khí rất nhanh vang vọng Bắc Hàn Tiên Vực, dẫn tới được vô số người tìm kiếm để hái về.

Chỉ có là loại Cực Mục thảo sinh trưởng rất chậm, hơn nữa yêu cầu hoàn cảnh hà khắc, ban đầu vốn đã rất ít, lại bị bị vô số tu sĩ ngắt phung phí, nên càng ngày càng ít, đến nay dường như là tuyệt tích, đã gần trăm vạn năm chưa từng xuất hiện, không nghĩ tới nơi đây lại có.

Hơn nữa, những cây Cực Mục thảo trước mắt này có niên đại ít nhất cũng hai ba trăm ngàn năm, giá trị cực đại.

Trong mắt Hàn Lập lóe lên vẻ vui mừng, lại nhìn kỹ mấy lần, rồi mới dời ánh mắt nhìn sang dược điền khác ở bên cạnh.

Phượng Văn hoa, Ngân Nguyệt Cam la, Hàm Quang thảo!

Hắn rất nhanh tra xét mười mấy dược điền, có chút ngạc nhiên gọi ra những thứ cực kỳ trân quý này, không ít tên gọi của loại linh dược ở bên ngoài đã tuyệt diệt, ánh mắt càng sáng rực lên.

Các loại linh thảo Phượng Văn hoa và Ngân Nguyệt Cam la ở bên trong chứa linh lực cực kỳ kinh người, vốn là tài liệu luyện chế đan dược tuyệt hảo.

Hơn nữa trong dược điền, những linh thảo này có dược linh đều là mấy trăm ngàn năm, dược lực mãnh liệt, dồi dào không gì sánh được, để mà luyện chế đan dược cấp Chân Tiên quá quá mức tràn đầy, cũng có thể luyện chế đan dược cấp Kim Tiên.

Ngoài ra, trong dược điền còn có vài loại linh thảo mà với kiến thức lịch duyệt hiện giờ trong chốc lát Hàn Lập cũng không thể gọi được ra tên.

Những thứ linh thảo xa lạ này đều có tràn đầy linh lực, bên trong chứa linh quang, thoạt nhìn cũng đều là vật cực kỳ bất phàm.

Trong lòng Hàn Lập mừng rỡ, dược viên này quả nhiên không để cho hắn thất vọng.

Tiếng nổ "ầm ầm ầm" từ nơi không xa truyền đến.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là Lãnh Diễm và Lục Vũ Tình đã bắt đầu động thủ phá giải những cấm chế dược điền kia.

Chỉ là những cấm chế dược điền này nhìn thì bình thường nhưng lại chắc chắn dị thường.

Hai người liên tục oanh kích nhưng trong chốc lát cũng không thể phá tan được.

Hàn Lập thấy cảnh này, cũng không chậm trễ, vung mạnh tay áo lên.

Bảy mươi hai cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhất thời từ trong tay áo phóng ra, sau khi xoay quanh trên không trung liền biến thành một toà kiếm trận màu xanh mờ ảo, bảo phủ mấy cái dược điền.

Miệng hắn lẩm nhẩm, toàn lực thôi động kiếm trận.

Ầm ầm ầm!

Vô số kiếm khí vô cùng sắc bén nổi lên, chém ở trên cấm chế dược điền.

Hàn Lập dùng toàn lực thúc giục Thanh Trúc Phong Vân Kiếm Trận tạo ra uy lực lợi hại bực nào, những cấm chế này rung động kịch liệt, quang mang cực nhanh trở nên mờ đi.

Sau mấy hơi thở, những cấm chế này ầm ầm vỡ vụn ra.

Hàn Lập lần nữa vung tay áo lên, mấy trăm hạt đậu màu vàng đậm bắn ra, sau đó hoá thành mấy trăm đạo binh.

Hắn vung ra một mảnh thanh quang chói mắt, cuốn một cái hạ trên mặt đất.

Thanh quang tiêu tán đi, lộ ra mấy trăm cái hộp ngọc.

"Thu hết những linh thảo này vào." Hàn Lập nhàn nhạt phân phó.

Những đạo binh này nghe vậy, ào ào cầm những hộp ngọc này, cực nhanh bận rộn thực hiện công việc.

"Đạo binh!"

Lúc này Lãnh Diễm lão tổ chậm rãi phá giải cấm chế ở một chỗ dược điền, cũng đang thu linh thảo ở bên trong vào, nghe thấy động tĩnh phía Hàn Lập liền nhìn sang nơi đó thì nét mặt lần nữa cả kinh.

Thực lực của Hàn Lập đã làm cho gã cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ tới còn biết thuật đạo binh tối nghĩa khó hiểu lại cực kỳ khó nuôi trồng này, khiến cho gã càng là không biết còn cái gì để nói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.