“Hàn đại ca, đây là ảo cảnh Thận Lâu thứ tám mươi ba rồi. Bắt đầu từ chỗ này sẽ chuyển hướng đi về phía Đông Bắc.” Lục Vũ Tình cũng lập tức chú ý tới khác thường trước mặt, liền nói.
Hàn Lập nghe vậy, miệng lẩm bẩm, trên thân lập tức hiện ra kim quang chói mắt, Chân Ngôn Bảo Luân xoay tròn hiện ra.
Hai tay hắn bấm niệm pháp quyếtt, ở giữa Bảo Luân hiện ra một con ngươi thật lớn, chính là Chân Thực Chi Nhãn.
Từ con ngươi tản ra kim quang nhàn nhạt, hướng thẳng về phía trước.
Ngay sau đó, mặt ngoài Thanh Diên phi chu lóe lên thanh quang, rồi chuyển hướng, phi độn về phía Đông Bắc.
Tuy rằng Hàn Lập đã thay đổi phương hướng nhưng ốc đảo vẫn xuất hiện ở trước mặt, đồng thời cùng với phi chu đi tới, nó càng lúc càng trở nên lớn hơn.
Hàn Lập cũng không nỗ lực né tránh, thúc giục phi chu tiến thẳng vào bên trong ốc đảo.
Cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, toàn bộ hoang mạc chung quanh chợt biến mất, phi chu xuất hiện bên trong một ốc đảo.
Lọt vào tầm mắt là rừng cây rậm rạp, còn có hồ nước nhỏ, không khí ẩm ướt phả vào mặt, dường như đã tới được một thế giới mát lạnh, không khí nóng bức khi trước biến mất không còn sót lại chút gì.
Không chỉ có như thế, xung quanh ốc đảo còn chuyển động không ngừng, làm cho người ta có một loại cảm giác trời đất quay cuồng, choáng váng.
Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh, không quá lại với tình huống xung quanh, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, dùng Chân Thực Chi Nhãn nhìn khắp nơi.
Nhưng Lục Vũ Tình lại lập tức nhắm mắt, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp bảo vệ tâm thần.
Thanh Diên phi chu vẫn tiến về phía trước một cách vững vàng, không bị ảnh hưởng chút nào bởi cảnh vật xung quanh.
Bay tầm một khắc, xung quanh ốc đảo chợt lóe lên, sau đó giống như bọt biển bắt đầu tầng tầng lớp lớp tan vỡ, hóa thành hư vô.
Cảnh vật xung quanh lần nữa hoa lên, lại trở về trong Sa Hải.
Hàn Lập vẫn như trước nhìn thẳng, không hề chớp mắt, tiếp tục thúc giục Thanh Diên phi chu tiến về phía trước.
“Không thể tưởng tượng được những ảo cảnh Thận Lâu này lại lợi hại như vậy, căn bản không thể nào tránh được. May mắn mà có Hàn đại ca ở đây, bằng không dù có bản đồ biết chính xác đường đi chỉ sợ ta nửa bước cũng khó đi được.” Lục Vũ Tình thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở mắt, cười nói.
Hàn lập nghe vậy, chỉ cười nhạt.
“Nơi này cách thông đạo đã không còn xa, tuy nhiên theo ta biết được, chỗ đó có một con Yêu thú cấp Kim Tiên trông coi, muốn vào thông đạo chỉ sợ cũng không dễ.” Lục Vũ Tình do dự một chút rồi nói thêm.
“Ngươi có biết là loại Yêu thú gì không?” Hàn Lập nhíu mày, hỏi.
“Không rõ lắm, chỉ nghe nói thực lực không kém, nó trông coi thông đạo đó không biết qua bao nhiêu năm rồi.” Lục Vũ Tình lắc đầu nói.
“Không sao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được.” Hàn Lập như có chút suy nghĩ, nhẹ gật đầu, chậm rãi nói.
Lục Vũ Tình nhìn thấy thần tình của Hàn Lập như thế, không khỏi thả lỏng tâm trạng.
Trong nháy mắt, hơn nửa ngày trôi qua.
Trong lúc ở chỗ này, bọn hắn gặp thêm mấy chỗ ảo cảnh Thận Lâu nữa, Hàn Lập dựa vào Chân Thực Chi Nhãn, hữu kinh vô hiểm mà vượt qua từng cái.
Dự theo chỉ dẫn trên bản đồ của Lục Vũ Tình, thông đạo còn cách bọn hắn ở phía trước không xa.
Giờ phút này, Hàn Lập đang điều khiển phi chu tiến về phía trước, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại.
Lúc này, những ảo cảnh Thận Lâu bên trong biển cát này hắn đã không để ý tới rồi. Hiện tại điều duy nhất khiến trong lòng hắn cố kỵ chính là Yêu thú thủ hộ thông đạo kia.
Nếu đúng như những gì Lục Vũ Tình nói, con thú này trông coi thông đạo không biết đã bao nhiêu năm, có trời mới biết hôm nay nó đạt tới dạng gì rồi, có thêm những thông thông khác hay không.
Đang cân nhắc, một bóng xanh lóe lên phía trước, lại là một ảo cảnh ốc đảo xuất hiện.
Hàn Lập vội vàng dừng suy nghĩ trong lòng, kim quang lóe lên quanh thân, thi triển Chân Thực Chi Nhãn.
“Đây là ảo cảnh Thận Lâu cuối cùng trước khi tới được thông đạo, không cần thay đổi phương hướng, cứ thẳng tiến là được.” Lục Vũ Tình nhìn lại địa đồ, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy gật đầu, Thanh Diên phi chu toả thanh quang sáng rực, hóa thành một đạo thanh ảnh bay thẳng tới, như muốn đâm thẳng vào bên trong ốc đảo phía trước.
Nhưng vào thời khắc này, hư không phía trước lấp lánh, lại hiện ra bốn cái ảo cảnh ốc đảo.
Năm ảo cảnh ốc đảo tạo thành hình ngôi sao năm cạnh, tương hỗ lẫn nhau, đồng thời tỏa sáng hào quang, bất thình lình chớp mắt một cái hoá thành một quang đoàn sáu màu vô cùng to lớn.
Hàn Lập và Lục Vũ Tình thấy cảnh này, đều ngẩn ra nhưng lúc này muốn dừng phi chu lại thì đã không kịp.
Thanh Diên phi chu lóe lên, rồi chui vào trong quang đoàn sáu màu phía trước, cảnh sắc xung quanh biến đổi, biển cát lần nữa lại biến mất.
Tuy nhiên, cảnh vật ốc đảo lần này xuất hiện không giống lúc trước, mà là một không gian mờ mịt.
Vô số quang ảnh sáu màu loé lên xung quanh, đan vào nhau, nhảy múa như một đoàn ma chơi.
Từng cỗ huyễn thuật lực vô cùng cường đại từ bốn phương tám hướng dồn ép đến, lợi hại hơn so với ảo cảnh ốc đảo trước kia gấp bội phần.
"Sao lại thế..." Vẻ mặt Lục Vũ Tình khiếp sợ.
Nhưng mà lời này còn chưa dứt, một cỗ huyễn lực cường đại ập đến, bao phủ thân thể nàng.
Con mắt Lục Vũ Tình lập tức trở nên ngây dại, người đờ ra, tựa như đã bị ảo cảnh nơi này khống chế tâm thần.
Từng cỗ huyễn lực cũng ập về phía Hàn Lập, dù lực đề kháng của hắn tất nhiên hơn xa Lục Vũ Tình, nhưng lúc này cũng cảm giác có chút cố hết sức, trong đầu từng đợt cảm giác hôn mê kéo tới.
Hắn hít sâu một hơi, lập tức đã vận hành Luyện Thần Thuật, trong đầu ngay lập tức xuất hiện cảm giác mát lạnh, thần thức ngây ngốc cũng theo đó dần khôi phục tỉnh táo.
Vào thời khắc này, Lục Vũ Tình bên cạnh chợt múa may tay chân, trong ánh mắt vốn đờ đẫn hiện lên vẻ điên cuồng.
Nàng quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, trong mắt tràn ngập sát ý, trong tay lóe lên ánh bạc, không biết từ đâu xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc.
Ngay khi kiếm xuất hiện đã toả ra kiếm quang màu bạc chói mắt. Màu bạc trên kiếm quang này vô cùng thuần khiết, hơn nữa còn hiện thành dạng sợi, như là vô số sợi hào quang màu bạc vậy.
Trường kiếm màu bạc mờ đi một cái, hóa thành một đạo ảo ảnh mơ hồ, bổ xuống đầu Hàn Lập.
Kiếm ảnh chưa đến, kiếm ý vô cùng sắc bén đã ầm ầm tới, phảng phất như vô số mũi kim cứng như thép được nung đỏ đâm vào thần hồn Hàn Lập.
Mặc dù thần hồn Hàn Lập cường đại vẫn khiến hắn nhướng mày, nhịn không được, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
Đồng thời trong lòng hắn cả kinh, một đường đồng hành cùng Lục Vũ Tình đến nay, chưa từng thấy qua Lục Vũ Tình thi triển kiếm thuật, tu vi kiếm đạo cô gái này thật không ngờ tinh thâm, đạt đến năng lực kiếm ý đả thương thần hồn người.
Chẳng qua chút thương tổn này chưa thể làm hắn phải để vào trong mắt.
Chỉ thấy năm ngón tay hắn bắn ra liên tục, năm đạo kiếm khí màu xanh bắn ra, một đạo ngăn trường kiếm màu bạc lại, mấy đạo còn lại liền muốn xoắn nát nó.
Vậy mà cổ tay Lục Vũ Tình khẽ động, trường kiếm màu bạc như đuôi con cá vẫy một cái, không thể tưởng tượng nổi lắc một cái, từ trong năm đạo kiếm khí thoát ra.
Toàn thân Lục Vũ Tình chợt toát ra thanh quang chói mắt, thân ảnh quay tròn, biến mất trong hư không.
Hàn Lập ngẩn ra.
Liền sau đó một khắc, quanh người hắn lay động bóng người, năm Lục Vũ Tình giống nhau như đúc đột nhiên xuất hiện.
Trên người từng Lục Vũ Tình đều tản mát ra kiếm khí mãnh liệt lành lạnh, hoàn toàn khác biệt lúc trước, trường kiếm màu bạc trong tay một lần nữa toả sáng hào quang, nhằm các vị trí yếu hại trên cơ thể Hàn Lập đâm tới, vô cùng tàn nhẫn.
Keng!
Năm thanh trường kiếm màu bạc đâm vào Hàn Lập đều bị một lớp màng mỏng toả tinh quang cản lại.
Cùng lúc đó, Chân Thực Chi Nhãn trước người Hàn Lập vàng chói lọi, lướt qua năm người Lục Vũ Tình.
Sau một khắc, mắt Hàn Lập sáng lên, tựa hồ hiểu ra cái gì, bỗng nhiên há mồm.
Một đạo hồ quang màu vàng lớn từ trong miệng hắn bắn ra, lao cực kỳ nhanh về phía một Lục Vũ Tình ở bên trái hắn.
Người nọ khẽ quát một tiếng, cánh tay vung lên, trường kiếm màu bạc trong tay hóa thành một màn kiếm màu bạc vô cùng dày đặc, bảo vệ toàn thân.
Hồ quang màu vàng đánh lên trên màn kiếm, lập tức giòn vang lên một hồi ầm ầm, bỗng nhiên bị ừng đạo kiếm ảnh xoắn nát gần một nửa.
Nhưng màn kiếm màu bạc cũng run rẩy kịch liệt, rốt cục đạt tới cực hạn, một tiếng "bùm", tán loạn ra.
Trường kiếm màu bạc này trong tay Lục Vũ Tình chợt vỡ vụn ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ màu bạc.
Hồ quang màu vàng còn sót lại cũng không dừng lại chút nào mà đánh vào trên người Lục Vũ Tình.
Thân hình nàng ta nhất thời như bao tải bị đánh bay ra ngoài, đụng thẳng vào khoang phi chu.
Thân hình bốn Lục Vũ Tình khác run lên, sau đó tan biến không còn dấu tích.
Kết quả này khiến Lục Vũ Tình kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lần nữa xoay người nhảy lên, mắt sáng rực hung quang, định làm gì đó.
Vào thời khắc này, hư không quanh người nàng loé lên, một sợi xích trong suốt, to lớn không biết từ đâu hiện ra, nhanh như chớp, trói nàng ta lại.
Những sợi xiềng xích này có màu trắng bạc, chiếu ra ánh sáng trong suốt, hơn nữa lại như ẩn như hiện, phảng phất như không phải thực thể. Chính là Thần Niệm chi Liên.
Thân thể Lục Vũ Tình nhất thời không thể động đậy nhưng thần tình cuồng loạn trên mặt vẫn chưa khôi phục lại bình thường, vẫn đang ra sức giãy giụa.
Hàn Lập đọc chú ngữ cực nhanh, cong ngón búng ra, bắn ra đạo pháp quyết chui vào các vị trí trên cơ thể Lục Vũ Tình.
Trong pháp quyết ẩn hiện vô số phù văn, tản mát ra Phong Ấn lực.
Pháp quyết vào cơ thể, trên người Lục Vũ Tình nhất thời hiện ra mấy cái vòng trong suốt, siết chặt vào thân thể của nàng.
Thanh quang hộ thể nàng ta nhất thời như băng tuyết gặp lửa đều biến mất, thân thể mềm nhũn, nhào một cái ngã xuống mặt đất.
Mắt thấy cảnh này, Hàn Lập khẽ gật đầu.
Đây là hắn nghiên cứu Thất Diệu Tinh Hoàn, mô phỏng cầm cố lực ở trong đó, tự sáng lập ra một môn bí thuật, xem ra hiệu quả coi như đáp ứng được mong muốn.
Chỉ là sự việc vừa rồi lại làm cho trong lòng của hắn nổi lên nghi hoặc.
Nếu không phải trường kiếm màu bạc trong tay Lục Vũ Tình có phẩm chất quá kém, chỉ là một kiện pháp bảo tầm thường, còn không được tính là linh bảo thì nói không chừng lúc này hắn còn chưa bắt được nàng.
Thực lực Lục Vũ Tình vừa mới thể hiện so với biểu hiện ra ngoài của nàng dọc trên đường mạnh hơn nhiều lắm.
Lẽ nào nàng ta cố tình giấu giếm?
Hàn Lập nhìn thật kỹ cô gái đã ngã này một lúc, rồi liền dời ánh mắt đi.
Lúc này thân vẫn đang ở trong hiểm cảnh, cũng không thể quá để ý tới Lục Vũ Tình.
Chân Cực chi mô lóe lên quanh người biến mất, hắn khoanh chân ngồi xuống, nhìn không gian sương mù ở xung quanh.
Cái ảo cảnh này tuy lợi hại nhưng hắn có thể nhìn ra được, không gian sương mù chung quanh này cùng với ảo cảnh ốc đảo lúc trước về bản chất là giống nhau.
Mấy ngày qua đã có kinh nghiệm phá giải ảo cảnh, hắn có lòng tin có thể phá trận được.
Hàn Lập lẩm nhẩm, hết thảy Tiên linh lực trong cơ thể đều vận chuyển, dung nhập vào trong Chân Ngôn Bảo Luân trước người.
Chân Ngôn Bảo Luân lập tức tản mát ra kim quang huy hoàng, đặc biệt là Chân Thực Chi Nhãn trong đó kim quang xoay tròn, trở nên óng ánh trong suốt, vô cùng chói mắt.