“Thời Gian Pháp Tắc, Pháp Tắc Chí Tôn…Ha ha, không tồi, không tồi. Hai tên đồ nhi của ta, là do ngươi giết?” Phong Thiên Đô đứng trước người Hàn Lập, hai mắt chăm chú nhìn, cười lạnh nói.
“Không sai.” Hàn Lập sắc mặt bình tĩnh, cổ tay khẽ động nắm lấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, lạnh nhạt trả lời.
“Đừng tưởng rằng học được chút da lông Thời Gian Pháp Tắc là đã đủ để ngang ngược càn rỡ, muốn làm gì thì làm, đã thế Phong mỗ hôm nay tiện tay tiễn ngươi vào Luân Hồi vậy.” Phong Thiên Đô âm trầm nói.
“Hảo tiểu tử, thật không ngờ! Chỉ riêng với việc giết hai tên đồ nhi của Phong lão quỷ đã đủ khiến ta mời ngươi hai chén rượu rồi.” Hô Ngôn đạo nhân đứng một bên nhịn không được trêu chọc.
“Hai bình.” Hàn Lập nghe vậy, cười nói.
“Thành giao!” Hô Ngôn cũng cười đáp lời, siết chặt trường kiếm trong tay thêm mấy phần.
Lúc này Âu Dương Khuê Sơn liếc nhìn đan lô phía sau lưng, mở miệng nhắc nhở:”Không ổn! Hai viên đan dược kia sắp bị khôi lỗi cho hoạt thi ăn kìa…”
Hô Ngôn đạo nhân đang định nói gì thì bị Hàn Lập ngắt lời:”Các vị đạo hữu cứ an tâm phá giải cấm chế, cướp đoạt đan dược. Còn để ta cho Phong Đại Trưởng Lão ở đây kiến thức thế nào là Thời Gian Pháp Tắc, dù chỉ là hiểu biết da lông có thể làm được những gì.”
Dứt lời, hắn giương cao trường kiếm trong tay chậm rãi bước ra khỏi Hoả Diễm Linh Vực của Hô Ngôn đạo nhân, hướng thẳng về phía Phong Thiên Đô nghênh đón.
Vân Nghê cùng Âu Dương Khuê Sơn nhìn thấy hành động của Hàn Lập đều tỏ vẻ ngạc nhiên, vội vàng nhìn về hướng Hô Ngôn.
“Việc của chúng ta là đoạt đan, không cần lo lắng cho hắn.” Hô Ngôn thấy thế, cười cười trấn an hai người.
Sau đó quả nhiên cả nhóm không còn để ý gì đến việc của Hàn Lập nữa mà môi mấp máy, nhanh chóng thương nghị việc phá giải cấm chế.
Nhưng trong khi tất cả mọi người không chú ý, một toà tháp tròn bằng xiềng xích cách cửa đại điện không xa bỗng nhiên chao đảo rồi đổ sụp xuống tạo ra những âm thanh “Rầm, rầm” vang động. Phía bên trong trống rỗng không có gì.
Nhân vật bị trói buộc trong đó không biết đã biến đi đường nào.
Gần như đồng thời ngay lúc đó, trong mớ xiềng xích như biển phía bên phải đại điện có một bóng người vô thanh vô tức hiện ra, nhanh chóng bay đến một góc điện. Nhìn kỹ thân hình chính là lão ẩu tóc bạc của Nam Lê Tộc.
Giờ phút này, trong tay lão ẩu không còn cầm kim trượng nữa mà thay vào đó là một khối lệnh bài màu vàng, hình dáng cực kỳ lạ.
Trên lệnh bài được chạm khắc tầng tầng dày đặc những phù văn cổ quái, từ đó truyền ra những luồng pháp tắc ba động kỳ dị.
Tốc độ của lão ẩu nhanh khó tin nổi, trên thân bao phủ một tầng hào quang mơ hồ màu đỏ sậm, tạo ra những tàn ảnh nhanh như lôi điện màu đỏ, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng đến trước biển lửa rồi.
Ngay khi mới tiếp cận biển lửa, lão ẩu liền ném lệnh bài vào trong, động tác nhanh như chớp.
Lệnh bài bay vào trong biển lửa liền tan chảy ra như nến, hào quang đỏ sậm phát tán, từng miếng, từng miếng phù văn từ trong đó bay ra dung nhập vào ngọn lửa xung quanh.
“Đây là…”
Hô Ngôn đạo nhân đang chuẩn bị hoá giải cấm chế biển lửa, thấy cảnh này nhịn không được nói.
Một bên khác, giữa không trung vang lên những tiếng “Leng keng” vang dội, từng đạo xiềng xích màu đỏ sậm đâm ngang đâm dọc liên miên giữa không trung như huyết mâu tạo thành một mảng xích ảnh, vây Hàn Lập vào giữa.
Hàn Lập một tay cầm Thanh Trúc Phong vân Kiếm, quanh thân ánh sáng màu bạc lưu chuyển không ngừng, thân hình như hư như ảo, bay tới bay lui tránh né, dù những xiềng xích này có nhiều, có nhanh đến bao nhiêu cũng không chạm được vạt áo của hắn.
Sắc mặt Phong Thiên Đô càng trở nên lạnh lẽo, thân hình trượt theo xích lao đi, đuổi sát phía sau, hai tay kết quyết, trong màn ánh sáng màu đen bao phủ nửa toà đại điện không ngừng có thêm xiềng xích từ khắp nơi tuôn ra, thu hẹp phạm vi hoạt động của Hàn Lập.
“Vèo” Một âm thanh vang lên.
Ngón tay Phong Thiên Đô chỉ một cái, một đạo xiềng xích như rắn độc bỗng nhiên xuất hiện dưới chân Hàn Lập, mũi nhọn sắc bén thấu xương toả ra hàn mang lạnh lẽo nhắm cổ chân hắn đâm tới.
Hàn Lập vốn đã sớm đề phòng, trường kiếm trong tay quét ngang xuống dưới.
Mũi kiếm chưa chạm đến xiềng xích thì từ trên đó đã có một đạo điện quang màu vàng bắn ra, rồi nhanh chóng hoá thành những tia điện nhỏ đánh lên xiềng xích màu đỏ sậm kia.
“Ầm ầm”
Một trận âm thanh ầm ĩ vang lên, điện quang màu vàng phát tác uy lực, từng luồng từng luồng dòng điện cuồng bạo điên cuồng tuôn ra, trong nhát mắt bao phủ xiềng xích, hoá thành một mảnh lôi trì ngập tràn ánh kim.
Phong Thiên Đô vừa mới tiến vào phạm vi của lôi trì liền bị kim mang dày đặc bao phủ, như dầu gặp lửa, phát ra một tiếng kêu to.
Một tiếng này khiến mọi người xung quanh nhao nhao nhìn lại.
Ngay cả lão ẩu tóc bạc cũng tạm dời ánh mắt từ trên biển lửa nhìn sang. Trong đôi mắt nàng loé lên một tia nghi hoặc, sau khi thoáng nhìn Hàn Lập liền dời sự tập trung về lại cấm chế.
Lúc này bên trong biển lửa, thế lửa bắt đầu co lại nhanh chóng, ngưng tụ thành từng miếng từng miếng lớn ngọn lửa màu xích hồng.
Hai mắt lão ẩu tóc bạc sáng lên, thân hình chớp động, xuyên qua khe hở mới tạo thành giữa biển lửa tiến vào trong.
Ngay sau đó bốn bóng người cũng đột nhiên xuất hiện, chính là bốn tên Kim Tiên của Thương Lưu Cung lặng lẽ đi theo phía sau, đang muốn kiếm đường đắc lợi.
Nhưng khi bọn hắn mới tới gần thì những hoả diễm vừa mới co lại kia lại “Bùng” một tiếng nở tung ra, khôi phục lại như trước, kém một chút nữa đã nuốt chửng người đi đầu tiên vào biển lửa.
Động tĩnh lần này không nhỏ, liền khiến mọi người chú ý.
“Lệnh bài kia là vật gì vậy… Dường như có ẩn chứa loại pháp tắc nào đó?” Thần sắc Vân Nghê khẽ biến, nghi ngờ hỏi.
“Chẳng lẽ là đồ vật có chưa Hoả Pháp Tắc.” Âu Dương Khuê Sơn nhíu mày nói.
“Không, không phải… Nhất định không phải là Hoả Pháp Tắc… Mà thôi, mặc kệ là gì đi nữa, nhanh chóng tìm cách phá trận đi.” Hô Ngôn đạo nhân chau mày, lắc đầu, trầm ngâm nói.
Lại nói đến lão ẩu tóc bạc, sau khi tiến vào biển lửa nàng liền bị hai bóng người màu trắng đuổi sát theo sau.
Trên thân chúng có linh quang màu vàng đất phát sáng rực rỡ, trong tay cầm thanh chiến đao cũng màu vàng, một trái, một phải đồng thời chém thẳng về hướng lão ẩu.
Trong hư không quang mang chấn động, từng đợt từng đợt gợn sóng không gian dập dờn lao đến, một cỗ pháp tắc vô cùng nặng nề từ trái phải cùng nhau ép đến, như hai quả núi khép lại, ép chặt lão ẩu vào giữa.
Nàng ta chỉ cảm thấy không khí xung quanh như ngưng đọng, nhưng ngay lập tức quang mang loé lên, một đạo hào quang màu đỏ sậm bắn ra rồi biến lớn hoá thành một mảnh Linh Vực lớn hơn mười trượng, vừa vặn bao phủ hai tên khôi lỗi xám trắng vào.
Ngón tay lão ẩu nhẹ nhàng chà xát, hàng loạt các sợi dây nhỏ từ hư không bắn ra, nhắm thẳng vào các khớp nối ở chân và đầu khôi lỗi đi vào.
Vậy mà những khôi lỗi xám trắng tưởng như kiên cố vô bì lại như miếng đậu phụ, bị những dây nhỏ dễ dàng xuyên qua, nhìn như hai con rối có dây diều khiển.
Nhưng điều làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là hành động của bọn chúng không hề chậm lại chút nào, chiến đao mang pháp tắc đè ép vẫn hướng về phía lão ẩu, làm cho áo bào của nàng dán chặt vào thân.
Đôi mắt đầy nếp nhăn của lão ẩu khẽ chớp, hai tai đan chéo, hai sợi dây đâm vào phần gáy của khôi lỗi bỗng nhiên bị kéo thẳng, khiến cho đầu của khôi lỗi ngửa về phía sau.
“Đã thấy…” Trong miệng nàng lẩm bẩm một tiếng, hai tay lại kết pháp quyết.
Ngay lâp tức, thân hình khôi lỗi trở nên cứng đờ, hào quang màu vàng phần gáy sáng lên, theo hai sợi nhỏ đỏ sậm chảy ra phía ngoài, tiêu tán trong hư không.
Luồng ánh sáng tuôn ra ngoài càng nhiều, linh văn trên người khôi lỗi càng nhạt, từng chút từng chút một, cho đến khi hoàn toàn biến mất, pháp tắc ba động đè ép quanh lão ẩu cũng theo đó không còn.
Không còn lực lượng Thổ Pháp Tắc duy trì, thực lực của hai bộ khôi lỗi đã không còn bao nhiêu, không còn khả năng uy hiếp đến lão ẩu.
Nàng ta cũng không dây dưa ở đây lâu, thân hình lại loé lên, xuyên qua hai tên khôi lỗi lao thẳng về đan lô phía sau.
Hai bộ khôi lỗi đang đưa đan dược cho hoạt thi ăn dường như cảm ứng được phía sau lung có người đuổi tới liền mạnh mẽ quay đầu đấm ra hai quyền.
Hai quyền tung ra chứa vô số phù văn lôi điện quay cuồng, hô ứng bổ trợ cho nhau, ở giữa tạo ra một vòng xoáy màu vàng, bên trong sấm sét điên cuồng chớp giật, sinh ra một lực hấp dẫn kì dị, cuốn thân hình của lão ẩu vào.
Cùng lúc đó, những tượng đá xám trắng đứng hai bên cũng toả ra ánh sáng màu vàng đất, bắt đầu chuyển động.
Rất nhanh, hư ảnh bàn cờ màu vàng to lớn kia lại lần nữa hiện ra.
“Chết chắc…” Mấy lão Kim Tiên của Thương Lưu Cung ánh mắt tỏ vẻ giễu cợt, nói ra.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, liền cảm thấy có chút hoa mắt, thân hình lão ẩu đã xuyên qua hai tên khôi lỗi, xuất hiện dưới ghế lớn màu vàng.
Vòng xoáy giữa hai tên khôi lỗi biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại mấy đạo lôi điện mỏng manh vờn quanh, chẳng còn bao nhiều uy lực.
Về phần những khôi lỗi xám trắng bố trí ra hư ảnh bàn cờ kia lại chưa kịp phát động.
“Làm sao có thể?”
Lão già Kim Tiên của Thương Lưu Cung kinh ngạc hô lớn, kiến mấy người Hô Ngôn đạo nhân cũng nhịn không được mà quay sang nhìn.
Một bên khác, Phong Thiên Đô đã thoát ra khỏi lôi trì của Hàn Lập, giờ này cuối cùng hắn cũng hiểu được thực lực của đối thủ phía trước không đơn giản, nên dừng truy kích, hai bên rơi vào thế giằng co.
Hai người cũng bị động tĩnh bên kia gây chú ý, không hẹn mà làm, đều liếc mắt sang nhìn.
Kết quả một việc khiến mọi người không thể hiểu nổi xảy ra.
Trong tay hai tên khôi lỗi vẫn còn nguyên hai viên Thái Ất Đan, không bị lão ẩu lấy đi.
Mà lão ẩu kia lại đi đến trên bệ đá, lật tay lấy ra một viên đan dược màu đen, phía trên tản ra từng tia, từng tia pháp tắc ba động.
“Đây là….Hư Nguyên Đan!” Con ngươi Hàn Lập co rụt lại, hắn mới nhìn liền biết viên đan dược này do chính tay mình luyện chế ra, chính xác là Hư Nguyên Đan. Ánh mắt hắn nhìn lão ẩu đầy phức tạp.
“Ngươi muốn làm gì?” Phong Thiên Đô cũng biến sắc, quát lớn.
Lão ẩu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đám người một chút, miệng cười một cách cổ quái, rồi ôm lấy đầu của hoạt thi, vuốt lên gò má anh tuấn của y, cho viên Hư Nguyên Đan vào miệng.
“Lộc cộc”
Đan dược rơi vào cổ họng của hoạt thi, lăn kêu lộc cộc chui xuống bụng gã.
Lão ẩu tóc bạc đứng trang nghiêm một bên, hai mắt nhìn không rời vào bộ hoạt thi, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.
Đám còn lại, người thì nghi ngờ, người thì kinh ngạc, không biết làm gì cho phải.