Thanh niên mập lùn thấy cảnh này, trong lòng kinh hãi, đột nhiên sinh ra thoái ý.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, thân hình bắn tới hướng thanh niên mập lùn nhanh như điện, chỗ mi tâm chớp động tinh quang.
Thanh niên mập lùn thấy Hàn Lập đột kích tới, trên thân loé lên độn quang, hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ bay lên trời, bỏ chạy về phía xa như điện xạ, cả đôi Tiên khí ngô câu cũng không cần.
Độn tốc cầu vồng màu đỏ cực nhanh, lóe lên liền biến mất ở chân trời xa.
Hàn Lập thấy cảnh này, thân hình đang bay nhào tới liền dừng lại, không kịp truy cản, thân thể chậm rãi rơi trên mặt đất.
Hắn vừa đáp xuống, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, trong miệng thở dốc không thôi.
Tiên linh lực lưu lại bên trong cỗ thi thể này vốn cũng không nhiều, lúc trước đột nhiên thi triển đòn sát thủ với lão giả cao lớn hầu như đã dùng hết, nếu thanh niên mập lùn kia ra tay, ngược lại hắn tuyệt không có lực phản kháng.
May mắn người này nhát như chuột, lúc trước chiến đấu tựa hồ đã sợ mất mật, bị hắn làm một phen hoảng sợ chạy mất.
Hàn Lập lật tay lấy ra một khối Tiên Nguyên Thạch, nắm trong tay hấp thu tiên linh lực trong đó khôi phục, đồng thời tạm thời sử dụng một chút tiên linh lực cuối cùng trong cơ thể, bấm tay điểm một cái.
Một đạo hắc quang từ tay hắn bắn ra, lóe lên xuyên thủng đầu lão giả cao lớn.
"Phanh" một tiếng vang trầm thấp!
Đầu lão giả vỡ ra, thi thể không đầu té bịch một cái trên mặt đất.
Làm xong hết thảy, Hàn Lập nhịn không được trực tiếp co quắp té ngồi trên mặt đất.
Bất quá giờ phút này hắn cũng thanh tĩnh lại, cừa hấp thu tiên linh lực trong Tiên Nguyên Thạch, vừa nhìn chung quanh.
Thoạt nhìn mảnh sa mạc màu vàng này có chút giống hình ảnh thấy được trong giọt nước quang cầu lúc trước.
Hàn Lập im lặng một lát, ánh mắt nhìn lên hướng đỉnh đầu.
Chỗ đó lơ lửng một hư ảnh Kim Luân mơ hồ, phía trên có bảy trăm hai mươi đoàn Thời gian đạo văn, giờ phút này mới dập tắt một ít.
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng lực lượng thần thức khổng lồ trong đầu, cảm nhận tầng thứ năm Luyện Thần Thuật, đồng thời dò xét những mảnh vỡ ký ức trong đầu.
Nam tử áo đen này tên là Lục Nhân Giáp, là một gã Luân Hồi chi tử Luân Hồi Điện.
Khac với Hàn Lập, người nọ chân chính là Luân Hồi chi tử, hưởng thụ đại lượng tài nguyên tu luyện Luân Hồi Điện, nhưng theo đó, gã cũng bị hạn chế rất lớn, cứ qua một đoạn thời gian phải hoàn thành nhiệm vụ Luân Hồi điện phân phó.
Lần này Lục Nhân Giáp chấp hành một nhiệm vụ Luân Hồi điện, đi tới khu vực đông nam Tiên Giới này, tên là "Khai Nguyên" Tiên vực, kết quả bị năm vị giám sát sứ Thiên Đình mai phục, lúc này mới vẫn lạc.
Hàn Lập rất muốn hiểu rõ sự tình Luân Hồi điện, cẩn thận xem xét những mảnh ký ức này.
Sau một hồi lâu, hắn ngẩng đầu, hơi nhíu mày.
Bên trong mảnh vỡ ký ức Lục Nhân Giáp, phần lớn đều là tin tức tu luyện vô dụng với hắn, cái có ích rất ít, về tin tức Luân Hồi điện thì càng ít.
Lục Nhân Giáp trở thành Luân Hồi chi tử đã hơn hai trăm vạn năm, nhưng người này là cuồng nhân tu luyện, nhiều năm ở trong động phủ bế quan, toàn tâm toàn ý khổ tu, cực ít đi ra ngoài.
Mặc dù gã là Luân Hồi chi tử, nhưng cũng không tiếp xúc quá sâu với Luân Hồi điện, chấp hành nhiệm vụ Luân Hồi điện tuy nhiều, nhưng cũng chưa từng gặp qua nhân vật cao tầng Luân Hồi điện nào, tiếp xúc nhiều nhất là một gã luân hồi sứ, là người liên lạc giữa Lục Nhân Giáp và Luân Hồi điện, thỉnh thoảng xuất hiện an bài nhiệm vụ cho gã.
Trừ những thứ này, không thấy tin tức gì khác về Luân Hồi điện.
Hàn Lập lắc đầu, lại ngẩng đầu nhìn hư ảnh Kim Luân giữa không trung một cái.
Thời gian đạo văn phía trên đã u ám hơn một phần tư.
Hắn hơi trầm ngâm, sau đó đứng lên, đi đến trước thi thể lão giả cao lớn kia, lục lọi một phen, cầm pháp khí trữ vật lên.
Hắn lại đi đến ba cỗ thi thể bên cạnh, lấy pháp khí trữ vật của ba người ra.
Lúc này Hàn Lập mới ngồi xuống, gỡ trữ vật giới chỉ của Lục Nhân Giáp xuống, để năm pháp khí chứa đồ song song trước người, nhanh chóng dò xét từng cái.
Năm người đều là tu sĩ Thái Ất cảnh, vật phẩm trong pháp khí trữ vật vô cùng phong phú, ngoài đại lượng Tiên Nguyên Thạch, cũng không thiếu tiên khí phẩm chất cực cao, có rất nhiều các loại tài liệu quý hiếm, đan dược...
Hàn Lập trông thấy mà thèm, nhưng mấy thứ này căn bản không thể mang về, đành phải tiếc nuối dời thần thức đi, tìm kiếm cái khác hữu dụng hơn.
Sau một lát, trên mặt đất trước người hắn nhiều ra một đống nhỏ đồ vật.
Đại đa số là một ít điển tịch cùng ngọc giản, trừ những cái đó ra, còn có một mâm tròn màu vàng được điêu khắc, một lệnh bài màu vàng, còn có một la bàn màu trắng.
Hàn Lập cầm lấy mâm tròn màu vàng điêu khác cùng la bàn màu trắng lên, lật xem vài cái, liền bỏ qua một bên, sau đó cầm lấy lệnh bài màu vàng lên xem.
Hai món đồ này hắn đã từng thấy trong pháp khí trữ vật Công Thâu Cửu, mâm tròn màu vàng là đồ vật liên lạc giữa đám giám sát tiên sứ, mà la bàn màu trắng kia có tác dụng cảm ứng khí tức Luyện Thần Thuật, cũng không cần tốn tâm tư kiểm tra.
Thoạt nhìn lệnh bài màu vàng này tựa hồ là lệnh bài thân phận, trên thân bốn người lão giả cao lớn đều có một cái.
Ngay viền lệnh bài điêu khắc hoa văn du long đẹp mắt, một mặt viết một chữ Ngục, mặt kia thì viết số.
Hàn Lập dò xét lệnh bài một lát, rất mau để nó sang một bên, cầm lấy những điển tịch ngọc giản kia nhanh chóng lật xem.
Những thứ điển tịch và ngọc giản này, đại đa số đều ghi chép một ít công pháp tu luyện, hoặc là bí thuật.
Có thể được tu sĩ Thái Ất cảnh mang theo bên người, tự nhiên không phải vật tầm thường, để cho hắn một phen mở rộng tầm mắt.
Tuy thời gian vẫn còn, bất quá Hàn Lập không muốn ở chỗ này quá lâu.
Hàn Lập lật xem từng quyển, không có nghiên cứu kỹ, càng không có tốn tâm tư ghi nhớ lại.
Đột nhiên, trong miệng hắn khẽ di một tiếng, nhìn về một cái thẻ ngọc màu xám trong tay.
Ghi chép bên trong vật ấy cũng không phải là công pháp bí thuật, mà là một toa đan phương, hơn nữa là đan phương Đạo đan, tên là "Kim Cương Thiết Cốt Đan".
Đan này ẩn chứa kim chi pháp tắc, ngoài việc trợ giúp lĩnh ngộ kim chi pháp tắc, còn có công hiệu cường hóa nhục thân.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn kim luân giữa không trung vài lần, Thời gian đạo văn phía trên đã u ám hơn một nửa.
Hắn thu tầm mắt lại, tốn một chút thời gian ghi nhớ đan phương "Kim Cương Thiết Cốt Đan", sau đó lập tức ném qua một bên, tiếp tục xem xét những vật khác.
Hàn Lập xem nhanh tất cả điển tịch cùng ngọc giản một lần, phất tay thu lại, sau đó cầm lấy năm pháp khí chứa đồ bay lên không trung, điện xạ về phía xa.
Mấy hơi thở sau, hắn rơi xuống.
Phía dưới sa mạc xuất hiện một ốc đảo, bên trong ốc đảo còn có một hồ nước lớn.
Hàn Lập phất tay đánh ra một cỗ hắc quang, bao trùm mấy cái pháp khí trữ vật, đưa vào đáy hồ vùi lấp nó.
Làm xong những thứ này, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống bên cạnh ốc đảo, cảm ngộ Luyện Thần Thuật tầng thứ năm huyền diệu trong đầu.
Hắn sở dĩ không có kiểm tra đồ vật bên trong pháp khí trữ vật, chính là vì tiết kiệm thời gian, cảm ngộ Luyện Thần Thuật.
Thời gian trôi qua từng chút, Thời gian đạo văn trên kim luân ảm đạm xuống từng đoàn.
Rốt cuộc, đoàn Thời gian đạo văn cuối cùng cũng ảm đạm xuống.
Một hồi tiếng thét "Ô ô" truyền đến.
Kim luân giữa không trung đột nhiên biến thành màu đen, tiếp theo "Ầm ầm" một tiếng, hóa thành một vòng xoáy màu đen.
Một cỗ hấp lực cường đại từ đó phun mạnh ra, bao phủ lấy thân thể Hàn Lập.
Thần hồn Hàn Lập vô lực phản kháng, "Vèo" một tiếng chui vào trong đó.
Trước mắt hắn lần nữa tối sầm lại, ý thức lúc này mơ hồ, mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, ý thức Hàn Lập mới dần thanh tỉnh, từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại động phủ lúc trước.
Lúc này Chưởng Thiên bình vẫn còn lơ lửng giữa không trung, bất quá lục quang tỏa ra nhanh chóng u ám, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Bình nhỏ cũng khôi phục nguyên dạng, rớt xuống.
Hắn đưa tay bắt lấy, trong mắt chớp động tinh quang nhìn Chưởng Thiên bình, lập tức thần thức chui vào trong đó, thử câu thông bình linh đã thoáng nhìn thấy trước đây.
Nhưng bất luận Hàn Lập kêu gọi thế nào, hoặc là dùng các loại thủ đoạn câu thông bình này, bình linh đều không có động tĩnh chút nào, tựa hồ chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Hàn Lập bất đắc dĩ thở dài, thu Chưởng Thiên bình lại, lắc đầu.
Lập tức hắn lật tay lấy ra một khối ngọc giản, ghi chép lại đan phương "Kim Cương Thiết Cốt Đan" ghi nhớ lúc trước, tránh sau này bị quên.
Cất kỹ ngọc giản, Hàn Lập hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.
Lần này thần hồn xuyên không, bản thân tiến vào không gian thần bí kia, cũng chứng kiến dòng sông thần bí mang theo nhiều hình ảnh cổ quái, làm cho mình rung động không thôi, đồng thời cũng sinh ra không ít nghi hoặc.
Tựa hồ, một màn kia thuộc về những chuyện trong quá khứ?
Những người trước mắt này tựa hồ sẽ chết hoặc là đã chết, bản thân thần hồn bám vào trên thân những người này, có thể dò xét một ít mẩu ký ức chưa tản đi của họ, có thể xem một việc, hoặc là làm một việc gì đó.
Về phần mình có thể lựa chọn xuyên không tới đối phương hay không, còn phải đợi lần sau có cơ hội mới hảo hảo tìm tòi nghiên cứu.
Chẳng qua mỗi lần thần hồn xuyên không, đều tiêu hao sạch Thời gian đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân của hắn, mặc dù hôm nay tốc độ khôi phục nhanh hơn lúc trước, nhưng vẫn cần không ít thời gian khôi phục, tìm tòi nghiên cứu cái này quả thực phí tổn cũng không nhỏ a.
Trừ điều đó ra, lần này hắn lại gặt được đại thu hoạch, từ Lục Nhân Giáp kia nhận được thể ngộ tu luyện tầng thứ năm Luyện Thần Thuật.
Có những kinh nghiệm này, hắn tự tin có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện Luyện Thần Thuật tầng thứ năm.
Hắn đang tính bắt đầu tu luyện, chợt mở to mắt, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một đoàn bạch quang từ cửa động phủ bên ngoài bay vào, bay múa bốn phía mật thất một lát rồi vỡ vụn ra.
Hàn Lập nhíu mày, bất quá vẫn đứng lên, huỷ bỏ cấm chế chung quanh, đi ra cửa động phủ.
Một tiếng ầm vang, cửa động phủ mở ra, một bóng người đứng ở bên ngoài cửa, là một lão giả áo xám, cằm để râu dê, thoạt nhìn có chút lấm la lấm lét.
"Nguyên lai là Lư đạo hữu, đã lâu không gặp." Hàn Lập nhìn người nọ, hơi ngẩn ra, lập tức cười nói.
Lão giả râu dê này là Lư Quan Tử ở phụ cận Hướng Dương cốc, tính tình hợp với đám người Cảnh Dương thượng nhân, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, thường xuyên đến Dã Hạc cốc chơi, Hàn Lập xem như cũng quen biết gã.
"Lệ đạo hữu, tại hạ quấy rầy." Lư Quan Tử chắp tay, cười nói.
"Hôm nay tại sao lại rãnh rỗi đến chỗ xoàng xĩnh của tại hạ vậy, mau mau vào đây." Hàn Lập cười ha ha, mời gã vào phủ.
"Ta cũng không cần vào, ở chỗ này nói cũng được." Lư Quan Tử vẫy vẫy tay, cười nhẹ nói.