Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 666: Tinh liên



Dịch giả: Độc Hành

Thân hình Hàn Lập lơ lửng giữa không trung, cẩn thận quan sát cảnh tượng trong ao sen một lát, phát hiện hoa sen hồng nhạt phía dưới nhìn như phân bố tán loạn khắp nơi, nhưng kì thực lại được bố trí đặc biệt, nghiễm nhiên tạo thành một tòa pháp trận lớn.

Hắn suy nghĩ một lát, thân hình đột nhiên lướt xuống, lúc tới gần mặt nước trong đôi mắt sáng lên tinh quang màu tím nhìn khắp nơi.

Dưới Cửu U Ma Đồng Tử, hoa sen được phân bố lập tức trở nên rõ ràng.

Thấy tình hình này, khoé miệng Hàn Lập cong lên một vòng vui vẻ, tay vung lên, một mảnh hoả diễm màu bạc lập tức bắn ra, lóe lên sau đó hóa thành một hoả điểu màu bạc, hai cánh vỗ mạnh biến thành một đạo ngân ảnh nhanh chóng bay vòng quanh ao sen, mảng lớn ngân diễm như thiên hoả rơi vãi xuống toàn bộ ao sen, lập tức đốt tất cả lá sen trong ao.

Bên trong ngân diễm cháy hừng hực truyền đến từng đợt âm thanh "Tấc tấc", toàn bộ lá sen xanh biếc bị Tinh Viêm Hỏa Điểu đốt thành tro bụi, toàn bộ ao sen không còn sinh cơ, không khí trở nên trầm lặng.

Dù vậy, sương mù màu trắng sữa tràn ngập ao sen vẫn không có tản đi, những hoa sen hồng nhạt kia cũng không có biến mất.

Hàn Lập thấy thế, trong nội tâm âm thầm gật đầu, đưa tay vẫy nhẹ.

Chỉ nghe trong ao sen truyền đến một tiếng thanh minh, tất cả ngân diễm cuốn ngược về, hóa thành một ngân diễm hỏa điểu bay vút đến Hàn Lập, lúc tới gần bỗng nhiên thu lại, biến thành một ngân diễm tiểu nhân, nhảy cà tưng rơi trên đầu vai của hắn.

Ngân diễm tiểu nhân nhìn quanh, khuôn mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, tựa như không hiểu vì sao Hàn Lập sai nó đi đốt hoa sen trong ao này, lại không cho nó đốt sạch?

Tựa hồ chỉ chốc lát nữa những hoa sen hồng nhạt kia đều sẽ hóa thành tro tàn.

Trong lúc nó đang nghi hoặc, trong ao sen đột nhiên xảy ra biến hóa.

Chỉ thấy chung quanh những hoa sen hồng nhạt kia nhao nhao sáng lên một chút tinh quang màu xanh lá, tiếp theo từ đó lú ra chồi mới, sương mù màu trắng sữa bốn phía cũng theo đó cuồn cuộn kịch liệt.

Không bao lâu, từng mảnh chồi xanh tươi nhao nhao mọc lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lớn nhanh không hề ngừng lại.

Lá sen xanh biếc trong ao vậy mà trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ hồ nước một lần nữa.

Việc này cũng không phải huyễn thuật gì cả, mà vì trong ao sen Thuỷ Linh khí thực sự quá sung túc, cộng thêm trận pháp phụ trợ làm cho đám lá sen ngay lập tức trùng sinh.

Ngân diễm tiểu nhân vừa thấy cảnh này, mở to hai mắt nhìn, tựa hồ bất mãn đám lá sen này dám phục sinh dưới ngân diễm của mình, đôi cánh hoả diễm bùng lên quanh thân, tính lao xuống dưới đốt đám sen không còn một mảnh.

Hàn Lập khoát tay, vỗ vỗ đầu vai ngân diễm tiểu nhân, ý bảo nó không cần như vậy. Ngân diễm tiểu nhân thấy vậy mới thu hoả diễm trên người vào, lại trở về trong cơ thể hắn.

Hàn Lập nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt có chút chớp động.

Trải qua một phen thăm dò, hắn đã biết rõ bố cục ao sen này, thân hình xẹt qua mấy trăm trượng, đi tới trước một một đóa sen hồng nhạt, bàn tay nhấc lên chụp về phía nó.

Theo một trảo này của hắn, trong hư không xuất hiện một đại thủ màu xanh, năm ngón tay co lại, nhổ cả thân và rễ đóa sen hồng nhạt kia lên.

Gốc sen loé sáng tinh quang màu lam, thình lình còn treo một đóa tinh liên màu lam thông thấu vô cùng.

Tinh liên màu lam này vừa mới nổi trên mặt nước, những đoá sen hồng nhạt còn lại trong ao nhao nhao suy bại, trở nên khô héo.

Ngược lại lá sen trong ao vẫn đứng cao vút như cũ, không có lập tức héo rũ, nhưng bên trên không còn sáng bóng xanh biếc như trước, giống như đã mất đi một phần sinh cơ.

Cùng lúc đó, sương mù màu trắng sữa một mực bao phủ dày đặc trong ao sen dưới những cơn gió nhẹ bắt đầu tiêu tán dần ra.

Hàn Lập không có nhìn biến hoá trong ao, lúc này ánh mắt của hắn đang nhìn chăm chú cây tinh liên màu lam trong tay, cảm thụ trong đó truyền đến khí tức Thủy thuộc tính pháp tắc đậm đặc, khóe miệng cong lên một vòng vui vẻ.

Chỉ thấy hai ngón tay phải hắn sáng ngời oánh quang, một quang môn màu bạc cao hơn một trượng lập tức hiển hiện trước mắt.

Hắn cất bước tiến vào động thiên Hoa Chi, lập tức đi tới trước hồ nước kim liên bên ngoài trúc lâu, đưa tay ném đóa tinh liên màu lam và đoá sen hồng nhạt vào cùng một chỗ trong hồ nước.

Tinh liên màu bạc vừa cắm vào trong hồ, rất nhanh trong hồ liền mọc ra sáu đóa sen hồng nhạt, hơi nước bốc lên bốn phía.

Sương mù màu trắng sữa bắt đầu phiêu diêu bay lên từ mặt nước, bên trong động thiên tựa hồ lại có một cơn gió màu xanh lá sinh ra, cuốn lấy sương mù nhàn nhạt này bay về các nơi trong động thiên, Linh khí bên trong động thiên Hoa Chi lại lần nữa tăng vọt.

Ma Quang vốn đang nhắm mắt tu luyện tại tầng hai trúc lâu, bất thình lình bị Linh khí biến hóa quấy nhiễu, mở hai mắt ra.

Bất quá gã cũng chỉ nhìn một chút biến hoá trong động thiên, sau đó nhìn lướt qua chỗ Hàn Lập, lại điềm nhiên như không có việc gì, một lần nữa nhắm hai mắt lại tu luyện.

Linh Dược Viên bên kia, trên một toà trúc lâu mới được xây dựng không lâu, Giải Đạo Nhân dựa vào lan can đứng nhìn phía bên này, trong mắt hiện lên một tia kinh dị.

Hàn Lập chắp tay đứng lơ lửng giữa không trung, khóe miệng mang theo một vòng vui vẻ nhẹ nhàng, thanh phong quất vào mặt thổi quần áo hắn bay phấp phới.

Sau một lúc lâu, hắn thấy không có gì khác thường, thỏa mãn gật gật đầu.

Đã có vật này, tăng thêm lúc trước kim liên cùng pháp trận, Linh khí vận chuyển trong động thiên này càng thêm ổn định, có thể giảm bớt tiêu hao Tiên Nguyên Thạch trung phẩm.

Vừa nghĩ đến đây, hắn sải bước trong động thiên Hoa Chi, thân hình lướt gấp lên, bay qua ao sen rộng ngàn trượng, tiếp tục tiến vào bên trong.

...

Cùng lúc đó, một chỗ di tích Chân Ngôn Môn phân bố một mảnh dày đặc di tích kiến trúc.

Khắp nơi trong di tích này là một cảnh hoang tàn, cung điện đều sụp đổ xuống, trụ xà đứt gãy, chính giữa xen lẫn rất nhiều tàn hài thi cốt đệ tử Chân Ngôn Môn cùng người Thiên Đình, trong đó không thiếu một ít tu sĩ khi còn sống có tu vi khá cao, dù đã chết đi không biết bao nhiêu năm tháng, thi cốt vẫn hiện ra oánh khiết sáng bóng.

Trừ những nơi đó ra, tại trung tâm di tích còn bảo tồn một toà cung điện khổng lồ tương đối nguyên vẹn, ngoại hình có chút cổ quái, thoạt nhìn giống như một đoàn hoả diễm đỏ thẫm ngưng kết lại, phía trước cửa treo một tấm biển lớn viết ba chữ to "Lưu Hỏa Cung".

Toà cung điện này không biết được kiến tạo từ chất liệu đặc thù gì, hoặc là trong điện vẫn còn luyện đan hay luyện khí, lúc đến gần trên mặt tường còn mơ hồ có sóng nhiệt truyền ra, từng lớp sóng nối tiếp nhau, những nơi đi qua hư không có chút mơ hồ vặn vẹo.

Mà giờ khắc này, bên ngoài cửa chính cung điện không ngừng truyền đến tiếng nổ vang.

Chỉ thấy một tầng Linh vực màu tím cùng một tầng Linh vực màu vàng giao thoa nhau, bên trong đang có một cung trang nữ tử áo tím xinh đẹp, trước ngực núi non cao ngất, cùng một lão giả bệnh quỷ mặt vàng như nến, thân hình còng xuống, đang giao chiến kịch liệt.

Nữ tử xinh đẹp không ai khác, chính là Huyễn Yên Thành chủ Nhan Tử Yên.

Giờ phút này trên mặt nàng tràn đầy vẻ phẫn nộ, nhíu chặt lông mày đến mi tâm làm nốt ruồi màu hồng bị đè ép nhô lên cao, ôm trong ngực một cây Tử Ngọc Tỳ Bà, nhanh chóng rung động dây đàn.

"Tranh tranh tranh "

Nương theo từng trận âm thanh giống như kim thạch va chạm, nguyên một đám Huyễn Yên ngưng tụ thành nữ tử tuyệt mỹ lăng không hiển hiện ra, trong tay đều nắm một thanh loan đao màu tím, thân hình phiêu diêu đánh về phía bệnh lao lão quỷ.

Thân hình bệnh lao lão quỷ chớp sáng trước quãng trường đại điện, nhẹ nhõm tránh né Huyễn Yên nữ tử tập kích.

Bởi vì tu vi cảnh giới cao hơn đối phương rất nhiều, giờ phút này trên mặt lão không có vẻ gì lo sợ, ngược lại tràn đầy vẻ trêu tức cùng thưởng thức, tựa hồ thập phần hưởng thụ đám mỹ nữ Huyễn Yên vây quanh.

Lão mang theo một đôi mắt đục ngầu nhanh như chớp đảo qua lại bộ ngực cùng bờ mông Nhan Tử Yên, khóe miệng chứa đựng vẻ hèn mọn bỉ ổi vui vẻ, cười hớn hở nói:

"Ha ha, Tử Yên Thành chủ, ngươi nói xem, ở trong di tích hoang vu này cũng chỉ có hai người cô nam quả nữ chúng ta đơn độc, làm một chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt chẳng phải thú vị hơn nhiều so với chém chém giết giết sao?"

"Ngươi nhận ra ta?" Nhan Tử Yên nghe vậy, trầm giọng hỏi.

"Không phải là phu nhân của Phó đại cung chủ sao... Chuyện này có gì mà không biết? Như thế nào? Trong di tích Chân Ngôn Môn này, ngươi còn muốn dùng danh tiếng Phó Nguyên Hải áp ta?" Bệnh lao lão quỷ cười cười tỏ vẻ không sao, nói ra.

"Chỉ dám dùng bề ngoài bẩn bựa giả tạo nói chuyện với ta, nếu quả thực ngươi có gan thì lột lớp da kia đi, dùng chân dung thực nói chuyện với ta, ta cam đoan sau khi ra khỏi di tích Chân Ngôn Môn này, liền kêu hắn tới bái phỏng tổ tông mười tám đời nhà ngươi." Nhan Tử Yên phun nhẹ một ngụm nước bọt, cao giọng trách mắng.

Tuy ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không dám khinh thường chút nào, tu vi người trước mắt thật sự cao hơn mình quá nhiều, nếu không phải đối phương một mực trêu đùa, nàng căn bản không có khả năng hoàn hảo không tổn hao gì chống đỡ đến lúc này.

"Khục, nếu như giai nhân đã có ý, ta lại không đáp ứng thì không có lý lẽ rồi?" Bệnh lao lão quỷ bỗng nhiên đứng thẳng người, làm ra bộ dạng ho nhẹ một tiếng, cười nói.

Ngay sau đó, chỉ thấy gã nắm cổ áo phía sau kéo mãnh liệt về phía trước một cái, vậy mà trực tiếp kéo xuống toàn bộ quần áo cùng một lớp da trên người, giống như ảo thuật vậy, từ đó chui ra một lang quân tuấn tú quần áo trắng hơn tuyết.

"Như thế nào? Bộ dạng tiểu sinh như này có lọt vào pháp nhãn của phu nhân không?" Dung mạo thân hình của gã rực rỡ hẳn lên, cách nói chuyện cũng biến đổi, quả thực khác với bệnh lao lão quỷ lúc trước như ngày và đêm.

Trong hai mắt Nhan Tử Yên loé lên dị sắc, phát hiện trên người gã tựa hồ không có dấu vết che giấu, phảng phất như dùng chân dung thực nói chuyện với mình, thần sắc không khỏi biến đổi, trong lòng dâng lên một dự cảm bất hảo.

Nếu đối phương đã nắm chắc hình dáng bản thân không lộ ra ngoài, cũng có nghĩa là, gã sẽ hạ sát thủ với mình.

Mắt thấy thần sắc Nhan Tử Yên biến hóa im lặng không nói, bệnh lao lão quỷ biến thành lang quân tuấn tú áo trắng lè ra đầu lưỡi đỏ thẫm liếm liếm bờ môi, thoải mái cười to nói: "Yên tâm đi, nữ tử tuyệt sắc mê người như ngươi, ta làm sao lại giết bỏ chứ? Tự nhiên là muốn biến ngươi thành người hầu, hảo hảo cưng chiều a."

Nhan Tử Yên nghe lời ấy, không khỏi cảm thấy cả người phát lạnh, tay cầm chặt Tử Ngọc Tỳ Bà, lại kéo dây đàn ra như kéo dây cung, đột nhiên bắn tới hướng lang quân áo trắng kia.

Chỉ nghe "Ô...ô...n...g" một tiếng trầm muộn, một cột sáng màu tím từ trên đàn tỳ bà bắn ra, hóa thành một Biên bức cánh tím hình thể to lớn, trong miệng phát ra từng tiếng kêu to, xông thẳng đến gã.

Bên trong Linh vực màu tím của Nhan Tử Yên, trong tiếng kêu to của Biên Bức phát ra từng trận chấn động âm thanh lấy mắt thường khó thấy được, tăng vọt mở rộng tầng tầng lớp lớp, bắn mạnh về phía trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.