Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 669: Duyên pháp giữa thiên địa



Dịch: Tiểu Mjnh

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hàn Lập bước ra khu rừng, chỉ thấy bốn phía trở nên trống trải.

Sau đó hắn nhìn ngó chung quanh, rồi đi về phía trước, không bao lâu đã đến một bãi đá với các loại đá xù xì khác nhau, tạo thành một khu rừng đá.

Mà ở giữa khu rừng đá đó có một bệ đá hình tròn bao phủ bởi một màu xanh rộng chừng nghìn trượng, cao khoảng trăm trượng, bên trên hiện đầy vết nứt, rêu xanh bao phủ bên ngoài làm hòa hợp với thiên nhiên núi rừng, nhìn rất cổ xưa.

Hàn Lập thấy vậy, khẽ nhíu mày, cảm thấy đài cao trước mắt dường như đã gặp qua đâu rồi.

Hắn suy tư một lát, bất ngờ thân hình hắn nhảy lên, rồi hạ xuống bên trên bệ đá.

Trên bệ đá cũng không bày biện gì quá nhiều, trên mặt đất trãi rộng vết rạn nứt, bên trong còn có rất nhiều dây leo kéo dài, leo khắp nơi trên mặt đất, tuy nhiên có chút đặc biệt là trên khắp bệ đá tựa như có một tầng lực lượng Thời Gian Pháp Tắc.

Thế nhưng, cách bệ đá không xa còn dựng thẳng một tấm bia đá khổng lồ cao trăm trượng, bên trên cũng mọc đầy rêu xanh cùng dây leo màu xanh bò khắp nơi.

Hàn Lập đi tới gần, phát hiện phía dưới dây leo còn che khuất mấy chữ Kim Triện Văn màu vàng:

"Pháp Ngôn Thiên Địa".

Hắn nhíu mày, rồi quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy núi rừng chung quanh ngập trong biển mây mênh mông, liền bừng tỉnh đại ngộ nói ra:

"Thì ra là nơi này..."

Tòa bệ đá này chính là năm đó hắn nhờ vào Tinh Bích nhìn thấy tăng nhân tai to, cũng là chỗ giảng đạo cho các đệ tử.

Lúc đó, hắn chỉ kịp nghe Di La lão tổ cao thâm mạt trắc giảng kinh được tám câu rưỡi, liền tự mình vận chuyển thần thông một hơi đả thông tám cái Tiên khiếu, giúp hắn có lợi vô cùng.

Đáng tiếc là, sau lần đó ra, hắn cũng không có cơ hội nhìn cảnh tượng đó trên Tinh Bích một lần nào nữa.

Tuy nhiên dưới cơ duyên xảo hợp hắn lại đến đây một lần nữa, có lẽ trong cõi U Minh ý trời đã an bài, để cho hắn được thấy lại cảnh Di La lão tổ giảng đạo lần nữa.

Nghĩ đến đây, hai tay Hàn Lập liền bấm pháp quyết, kim quang sau lưng tỏa sáng rực rỡ, Chân Ngôn Bảo Luân xoay tròn từ từ hiện ra.

Một lúc sau, thân hình hắn bay lên bầu trời, đứng lơ lửng giữa không trung.

Năm đó hắn nhìn qua Tinh Bích, nên không cách nào nhìn thấy trọn toàn cảnh của bệ đá, hôm nay đương nhiên muốn chọn một chỗ tốt nhất.

Chỉ thấy hai tay hắn biến đổi pháp quyết, lặng lẽ niệm tụng nói: "Ngưng".

Vừa dứt lời, mấy trăm đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng từ từ sáng lên, Chân Thực Chi Nhãn ở giữa bất ngờ mở ra, bên trong hiện ra con mắt màu vàng thật lớn trông như thực chất, từ trong đó bắn ra một chùm sáng màu vàng, rọi lên trên bệ đá.

Chỉ thấy bệ đá màu xanh chìm trong kim quang, bên ngoài nó cũng tự phát ra kim quang nhàn nhạt, từ hư không hiện ra từng hình ảnh, cũng từ đó hiện những thân ảnh quen thuộc.

"Quả nhiên..."

Hàn Lập thấy vậy, trong miệng thì thào một câu.

Ánh mắt của hắn nhìn về thân hình Mộc Nhân mặc áo màu vàng tên là Mộc Diên, tóc nhìn như rơm rạ, cùng với đứa bé đầu to cao năm thước từng thấy trong Thủy Diễn Cung trước đó, rồi đến người cởi trần toàn thân hỏa văn, lại nhìn qua những người khác, cuối cùng dừng trên thân tăng nhân tai to mập mạp mặc áo cà sa màu đỏ.

Ánh mắt lão hiền lành, ngồi xếp bằng tùy ý, trong tay khẽ vân vê chuỗi bích ngọc phật châu, bờ môi khép mở, từ tốn giảng đạo.

Mỗi lần lão mở miệng, giữa miệng lão bay ra vô số phù văn năm màu, hóa thành từng đạo ánh sáng năm màu bay cao lên bầu trời, cộng minh với thiên địa, hiện ra nhiều thứ lạ kỳ.

Cho dù đã thấy qua cảnh này rồi, trong lòng Hàn Lập vẫn cảm thán không thôi.

Chỉ là không giống lần trước, cảnh tượng lần này là nhìn thấy từ ảo cảnh hư vô của Chân Thực Chi Nhãn chiếu lại, cũng không phải là thật, cho nên cũng không cảm thấy ý cảnh huyền diệu như lần trước, từ đầu đến cuối cũng không hiện ra dị biến gì cả.

Hắn thấy tuyết rơi gió nổi mây phùn, sinh ra biến hóa khôn lường, trong lòng hắn càng nổi lên nghi ngờ.

Có thể thấy được vô thượng diệu pháp của Di La lão tổ, vậy mà hủy hoại Chân Ngôn Môn trong chốc lát, cuối cùng vị Thời Gian Đạo Tổ hủy diệt Chân Ngôn Môn cường đại đến cỡ nào? Hắn không cách nào tưởng tượng được cả.

Một lúc sau, Thụ Nhân áo vàng bắt đầu hỏi, tăng nhân tai to liền cười to rồi giải thích những nghi ngờ, làm cho năm vị đệ từ cùng nhau quỳ bái.

Tăng Nhân tai to tiếp tục giảng kinh, nhưng nói nửa chừng, bất ngờ dừng lại, trong miệng phát ra tiếng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về một phía hư không.

Ánh mắt Hàn Lập cũng nhìn về bên đó, nhưng thấy nơi đó trống không, không có cái gì.

Hắn còn đang nghi hoặc, liền thấy năm tên đệ tử phía trước đang chìm trong ý cảnh tỉnh lại, cũng nhìn về hướng đó, trong đó Thụ Nhân áo vàng tên là Mộc Diên liền đứng dậy, quát lên một tiếng phẫn nộ về hướng bên đó.

Lúc này Hàn Lập chợt hiểu ra, chẳng phải là năm đó chính hắn nghe trộm đạo, rồi bị người ta phát hiện sao?

Sau đó hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Di La lão tổ, rồi lại liếc về bên cạnh bồ đoàn của Mộc Diên ngồi xếp bằng, lại thấy một con chuột mập toàn thân trơn bóng, đang ở tư thế hai chân đứng thẳng, cũng nhìn về phía bên kia.

"Con Chuột này... hình dáng này, chẳng lẽ là..."

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, nhớ lại năm đó ở trong vực sâu Man Hoang Giới Vực nhìn thấy con Cự Thử màu xanh kia, ngoại trừ thân thể của nó thật to ra thì chênh lệch khá xa với con trước mắt, nhưng lại giống nhau như đúc.

Còn đang ngẫm nghĩ, Thụ Nhân áo bào màu vàng đã trở về chỗ cũ, đưa tay búng vào đầu con chuột mập, cả người nó văng xa mấy trăm trượng.

Kết quả, chỉ thấy nó đứng dậy, rồi đi từ từ đến bên cạnh Di La lão tổ, ngồi xếp bằng kế bên góc áo của lão.

Di La lão tổ cúi xuống nhìn nó một chút nhưng không đưa tay đuổi nó đi, mà lại tiếp tục mở miệng giảng đạo.

Thụ Nhân áo bào màu vàng thấy vậy, cũng không làm khó con chuột kia.

Mặc dù Hàn Lập không được lợi như năm đó, nhưng vẫn hết sức chuyên chú xem Di La lão tổ giải thích đại đạo cho các đệ tử, cũng ghi nhớ lại mọi cử động của lão và đệ tử.

Trải qua không biết bao lâu, khi Di La lão tổ giảng đạo xong, trên mặt lộ nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn lên người từng gã đệ tử, phất tay nói bọn họ tản đi, rồi tự mình bế quan ngộ đạo.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn chăm chú vào Di La lão tổ, trong lòng kinh ngạc không thôi, vừa nãy trong lúc kinh ngạc, hắn cảm thấy ánh mắt Di La lão tổ vừa nhìn trên mặt mình một cái.

Tuy là trong nháy mắt, nhưng cảm thấy mười phần vi diệu, dường như trong mắt còn mang theo thâm ý nào đó.

Chẳng lẽ lão không chỉ phát hiện mình trộm đạo năm đó, mà còn biết mình chiếu lại cảnh tượng năm đó ở nơi này, cũng muốn nói với mình thứ gì đó?

Sau khi Hàn Lập nghĩ kỹ, lại cảm thấy không thể nào, đành lắc đầu cười khổ, chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đợi các đệ tử và cả con chuột mập kia thi lễ thật sâu rồi tất cả rời đi, Di La lão tổ vẫn không đứng dậy mà vẫn khoanh chân ngồi tĩnh tọa hơn nửa ngày, sau đó thu lại tràng hạt trong tay, từ từ đứng lên.

Thân hình mập mập của lão từ từ di chuyển, nhìn về vách đá khắc mấy chữ "Pháp Ngôn Thiên Địa" lặng yên quan sát, rồi bất ngờ nhấc tay lên chỉ vào đó một cái.

Một vệt kim quang từ đầu ngón tay bắn ra, lóe lên đâm vào chữ "Ngôn" một cái rồi biến mất.

Sau đó, tăng nhân tai to chắp tay đứng đó, ngửa đầu nhìn lên trời, thân hình dần dần mơ hồ, tiêu tán giữa thiên địa, cho đến khi biến mất không thấy gì cả.

Chẳng hiểu sao, Hàn Lập nhìn vào bóng lưng đó, trong lòng sinh ra cảm giác cô quạnh "đời người giữa trời đất, mịt mờ như cõi hư vô", hắn cũng sững sờ thật lâu.

Đợi tất cả dị tượng biến mất hoàn toàn, lúc này Hàn Lập mới bấm pháp quyết, thu lại Chân Ngôn Bảo Luân, thân hình hạ xuống, đi tới trước tấm bia đá kia.

Bàn tay trong tay áo hắn vung lên, vẩy một cơn gió nhẹ tới gỡ đám rêu xanh cùng dây leo ra, lộ ra chữ "Ngôn" thật to ở giữa.

Tiếp đó trong mắt Hàn Lập hiện ra ánh sáng màu tím, liền vận chuyển Cửu U Ma Đồng, cẩn thận nhìn lên trên đó.

Trên đỉnh chữ "Ngôn", quả nhiên có một tầng kim quang lờ mờ lóe ra, tựa như bên trong còn có càn khôn nào đó.

Hàn Lập thò một tay tới, ngón giữa cùng ngón trỏ như lưỡi đao đâm vào trong đó, dễ dàng đâm vào trong thạch bích, hai ngón kẹp lấy một cái thẻ trúc thanh ngọc, từ từ lấy ra.

Hắn cầm ngọc giản trong lòng bàn tay, cúi đầu xem xét, chỉ thấy trên đó khắc mấy dòng chữ Kim Triện Văn nhỏ màu vàng:

“Nghe đạo lúc sớm chiều, duyên pháp giữa thiên địa.”

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, liền thôi động Tiên linh lực luyện hoá thẻ trúc thanh ngọc, rồi đưa thần thức vào trong đó nhắm mắt xem xét.

Một lát sau, bất ngờ hai mắt hắn mở ra, trong mắt lộ vẻ vui mừng vô cùng.

Trong thẻ trúc này ghi rõ ràng là 《 Chân Ngôn Hóa Luân Kinh》cửu trọng công pháp, cùng một đoạn văn tự kì quái tên là 《 Tu Di Cảm Ứng Thiên》.

Công pháp《Chân Ngôn Hóa Luân Kinh》này Hàn Lập cũng không xa lạ gì, rất nhanh đã xem qua một lần, phát hiện bên trong có vài đoạn không trùng với công pháp mình đã luyện những năm qua, không biết có phải do cách diễn giải khác nhau hay không, may là không vấn đề gì lớn, cũng không ảnh hưởng gì đến công pháp tu hành, càng không đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Hơn nữa, ngoài chín tầng công pháp này, Hàn Lập còn phát hiện thần thông "Pháp Ngôn Thiên Địa" hắn lấy từ Mộc Diên cũng được ghi tỉ mỉ trong đó, nội dung cũng có chút khác biệt, chẳng qua cũng không ảnh hưởng tí nào.

Về phần《Tu Di Cảm Ứng Thiên》 kia, Hàn Lập xem không hiểu, văn tự ghi chép trên đó chỉ có mấy nghìn từ mà thôi, nhưng nội dung lại tối nghĩa vô cùng, nhìn cũng không giống công pháp tu luyện, lại không giống thần thông bí thuật.

Sau nửa ngày xem xét, Hàn Lập cũng không biết cuối cùng nó là thứ gì, đành phải ngừng lại.

Hắn cẩn thận nhìn lại một lần cửu trọng Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, liền đè nén cảm xúc muốn tu luyện lại, rồi bước tới tấm bia đá kia.

Hàn Lập nhìn thật sâu tấm bia đá khắc chữ "Pháp Ngôn Thiên Địa" thật lớn, rồi hướng về phía bóng lưng sớm đã biến mất không thấy đâu, cung kính thi lễ thật sâu, rồi thân hình tung bay lên cao, bay tới phía chân núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.