Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 680: Quái nhân



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Đi đi!"

Hàn Lập thấy bộ dạng Ngân diễm tiểu nhân như vậy, khóe miệng lộ ra một vòng vui vẻ, nói ra.

Hắn vừa dứt lời, Ngân diễm tiểu nhân liền nhảy từ đầu vai hắn xuống, hai tay mở ra, lập tức hóa thành một hoả điểu to lớn màu bạc bay nhào tới đám hoả cầu màu xanh lớn chừng quả đấm kia.

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đưa lưng về phía Hàn Lập, đột nhiên phía sau xuất hiện hoả lực nóng bỏng cùng chấn động cường đại dọa cho nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại liền thấy Ngân diễm tiểu nhân đang hóa thành hỏa điểu, lập tức nhịn không được kinh hô: "Đây là... Tinh Viêm Chi Hỏa!"

Lão vừa nói xong, lại nhìn Hàn Lập, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ.

Hàn Lập không để ý đến phản ứng của lão, từ năm đó trong miệng Mã Lương hắn đã biết Tinh Viêm Hỏa Điểu bất phàm, ở Chân Tiên giới cũng là tồn tại cực kỳ hiếm có, chẳng qua những năm gần đây một mực dùng nó giúp mình luyện đan, thật sự là có chút ủy khuất cho nó.

"Ầm ầm ầm..."

Theo đó liên tiếp thanh âm nổ đùng vang lên không ngừng, phiến hoả cầu màu xanh lá dày đặc bị Tinh Viêm Hỏa Điểu cuốn qua một vòng, nhao nhao bạo liệt ra, bị hỏa diễm đốt cho tán loạn, biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập nhìn xem một màn này nhịn không được cau mày, lộ ra một tia khẩn trương, ngay vừa rồi hắn cảm nhận rõ ràng một tia chán ghét từ trên người Tinh Viêm Hỏa Điểu.

Ngày xưa thời điểm nó thôn phệ vạn hỏa, không lần nào mà không hưng phấn khó nhịn, lần này lại sinh ra tâm tình kháng cự Lục Hỏa này, điều này hiển nhiên có chút không bình thường.

Đề phòng vạn nhất, Hàn Lập vội động tâm niệm, triệu hoán Tinh Viêm Hỏa Điểu trở lại bên cạnh mình, nhưng ngoài dự liệu của hắn là Hoả Điểu vẫn không lập tức phản hồi, mà xuyên thẳng qua rừng trúc, chẳng những thiêu đốt Lục Hoả cổ quái kia hầu như không còn, mà còn xua tan sương mù dày đặc bốn phía đi không ít.

Hàn Lập đưa mắt nhìn qua, lúc này mới phát hiện chỗ sâu trong sương mù, vậy mà có rất nhiều bóng dáng cổ quái lờ mờ.

Trong đó đại đa số thân thể còng xuống, nhìn như một đám lão già tám chín mươi tuổi đứng ở đó, phía sau bọn họ còn có bảy tám thân ảnh cao to hơn mười trượng, trên người có thể thể thấy từng đám cây bén nhọn đâm vào.

Ngay vị trí trung tâm những thân ảnh cổ quái kia, còn có một đạo thân ảnh đặc thù, thoạt nhìn không khác gì thường nhân, tựa hồ trên người còn mặc một bộ trường bào, có thể thấy vạt áo phía dưới đang lay động theo gió núi.

Tất cả những thân ảnh này đều đứng ở trong sương mù, không nhúc nhích, phảng phất hoà làm một thể với sương mù màu xám, nếu không có Tinh Viêm Hỏa Điểu xua tán đi không ít sương mù, Hàn Lập căn bản không phát hiện được.

Lúc này, Ngân diễm hỏa điểu mới mở hai cánh bay vút về, một lần nữa hóa thành bộ dạng Ngân diễm tiểu nhân, rơi vào trên vai Hàn Lập, một bộ dạng không kịp thở.

Hàn Lập thoáng xem xét một chút, phát hiện chẳng qua nó tiêu hao Linh lực có chút quá độ, cũng không có gì không ổn, mới thoáng an tâm một chút.

"Đây là thứ gì?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy thế, thân hình khẽ động, thối lui đến trước người Hàn Lập, nghi ngờ hỏi.

Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, lắc đầu, không nói gì.

Đúng lúc này, trong bóng sương mù xám đột nhiên vang lên tiếng nói: "Khục, khục, vốn định dùng Mộ Du Chi Hỏa thử xem nông sâu, thần không biết quỷ không hay giết chết các ngươi, không ngờ lại bị phát hiện rồi..."

Hàn Lập nhíu mày, chú ý tới người nói chuyện, chính là thân ảnh đứng ở giữa.

"Các ngươi là người nào?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cao giọng quát.

Người kia không có trả lời lão, chẳng qua trong cổ rung động "Ọt ọt" một hồi, phát ra liên tiếp thanh âm dị tộc.

Ngay sau đó, tất cả những thân ảnh kia đột nhiên đều động đậy.

Những thân ảnh tựa như lão già cực kỳ linh hoạt, tản ra ầm ầm, tất cả đều bay lên không trung, như viên hầu lao nhanh trên đỉnh rừng trúc, xếp theo đội ngũ hình quạt bao vây tới hướng bên này.

Mà những thân ảnh cao lớn hơn mười trượng kia lại trực tiếp xông tới, mảng lớn rừng trúc ven đường bị chấn cho sụp đổ, truyền ra từng trận tiếng vang nặng nề, nghe mười phần quỷ dị.

Chỉ có thân ảnh chính giữa kia lại không di động, lần nữa bị sương mù tràn tới che khuất, biến mất không thấy.

"Đã đến."

Tử quang trong mắt Hàn Lập chớp động, trong miệng đột nhiên quát khẽ một tiếng, ngửa đầu nhìn lên không trung.

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe cả kinh rợn da gà, cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy những thân ảnh lưng còng trên đỉnh rừng trúc đã bay vút tới, hiển lộ ra thân hình rõ ràng.

Những sinh vật cổ quái này có ngoại hình cực giống Viên Hầu, trên người lại không có lông tóc, làn da màu nâu xanh, hơn nữa dưới nách lại sinh ra một lớp cánh thịt màu xám, thời điểm nhảy lên trên rừng trúc sẽ mở ra, mượn khí lưu lướt đi.

Lúc tới gần hai người Hàn Lập, những viên hầu da xanh này nhao nhao đạp một cái vào Không Linh Trúc, thân hình dựa vào phản lực xông đến phát động công kích hai người.

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, thân hình nhanh chóng vòng một cái, nghiêng người tránh ra.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Viên hầu da xanh dẫn đầu lao qua hắn nện xuống mặt đất, dẫn tới đại địa chấn động kịch liệt, trên mặt đất hiện ra từng vết nứt giống như mạng nhện.

Lông mày Hàn Lập nhíu lại, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Những sinh vật cổ quái này thoạt nhìn hình thể không lớn, tốc độ lại cực nhanh, hơn nữa lực lượng tựa hồ cũng rất mạnh, mà càng làm cho hắn chú ý chính là mắt của bọn chúng lại giống như mắt cá chết, một màu xanh xám.

Hắn khó khăn lắm mới tránh được một kích, còn chưa kịp suy nghĩ thì chung quanh đã có mấy đạo thân ảnh bắn nhanh tới, trong tay đều có một cây lang nha bổng màu xám trắng, hiện lên vây quanh đánh tới phía hắn.

Tay Hàn Lập nhấc lên, hai khối lôi cầu một vàng một bạc ngưng tụ ra, bay lên trên đỉnh đầu, va chạm với chúng nổ ầm ầm.

Chỉ thấy hồ quang điện hai màu vàng bạc bay đầy trời, trải ra giữa không trung, từ đó kích phát ra một vòng tròn màu vàng to lớn, hóa thành một cỗ sóng xung kích mãnh liệt vô cùng lan ra.

"Ô ô ô..."

Trong không khí lập tức tràn ngập một mùi khét lẹt, toàn thân hơn mười viên hầu da xanh phun ra khói xanh, trong miệng phát ra từng tiếng gầm cổ quái, bị phản chấn văng ngược lại, ngã xuống đất.

Bên kia, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cầm quạt ba tiêu đỏ thẫm trong tay, bên trên chợt hiện hỏa quang, không ngừng bắn ra hoả đoàn, đánh vào những viên hầu da xanh kia làm không ngừng toé lên mảng lớn hoả tinh, nhưng cũng chỉ ngăn trở cách người lão mấy trượng, lại không thể làm chúng trọng thương.

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay loé lên kiếm quang, thân hình mơ hồ một cái, lập tức từ chỗ này biến mất, tiếp theo trực tiếp xuất hiện trước người một viên hầu da xanh đã bị hắn đánh bại, trường kiếm trong tay trùng điệp đâm xuống.

Viên Hầu da xanh rõ ràng sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng phản ứng cũng không chậm, lập tức hai tay nắm Lang Nha Bổng màu xám trắng đưa lên đón đỡ.

"Tranh" một tiếng vang lên.

Mũi kiếm Hàn Lập đâm trúng vào Lang nha bổng màu xám trắng, đưa tới một hồi chấn động kịch liệt.

Sau một khắc, chỉ nghe "Két" một tiếng vang nhỏ, phía trên thân gậy lập tức nứt ra một khe hở, một cỗ sát khí đen nhánh nồng đậm lập tức từ đó phun ra, đánh thẳng tới mặt Hàn Lập.

Hàn Lập nhướng mày, tung một cước đá bay ngược Viên Hầu da xanh ra sau, "Ầm" một tiếng đâm vào một thân ảnh to lớn đang đuổi đến trước mặt.

Chỉ thấy thân ảnh to lớn cao hơn mười trượng kia, toàn thân bao trùm một tầng lân giáp màu xám bạc, nhìn như da cá sấu, cái đầu lại giống cự tích (thằn lằn), nhưng lại không có đồng tử, há to miệng lớn dính máu mọc đầy răng cưa bén nhọn.

Chi dưới thô ngắn của nó cũng tiến lên không quá nhanh, lực lượng cường tráng đụng mạnh vào viên hầu da xanh kia, miệng lớn há to mãnh liệt, bên trong lục quang cuồn cuộn, mãnh liệt phun ra một đoàn lục hoả to lớn đánh tới Hàn Lập.

Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, đưa tay vỗ vỗ Ngân diễm tiểu nhân trên đầu vai, Tiểu nhân lập tức "Phốc" một cái, như thủy dịch tán loạn ra, chảy khắp toàn thân Hàn Lập, như một tầng áo giáp ngân diễm bao phủ cả người hắn lại.

Hai tay Hàn Lập nắm chặt Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, tiến đến phía trước một bước, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển, thân hình lập tức tiếp cận, một kiếm liền chém lục hoả kia thành hai nửa, thân hình được sự bảo vệ của Tinh Viêm Chi Hỏa trực tiếp xuyên qua trung tâm hoả cầu.

Một đạo kim quang từ trung tâm hai nửa hỏa cầu lóe lên rồi biến mất, lập tức đánh vào lân giáp trên người dị thú.

"Khóa "

Trong miệng Hàn Lập phát ra một tiếng hét to!

Ngay chỗ dị thú đột nhiên lóe lên kim quang, một thanh kim sắc khoá lớn lăng không hiển hiện ra, "Khanh" một tiếng giòn vang, khóa trên cổ của nó, vô số ánh sáng màu vàng lập tức từ ở trên đó nở rộ ra.

Một chữ “Khoá” to lớn màu vàng lóe lên hiển hiện ra, khắc lên trên hai gò má lân giáp dị thú.

Thân thể lân giáp dị thú lập tức cứng đờ, toàn thân phảng phất bị đông lại, không động đậy được nữa.

Khoé miệng Hàn Lập cong lên một vòng vui vẻ, thân tiến lên, tay nắm chặt chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kiếm, từng tia điện màu vàng nhè nhẹ hiển hiện ra, mũi kiếm lại ngưng tụ ra một giọt thủy dịch màu kim nồng đậm, đâm thẳng tới đầu lâu dị thú.

Thời điểm mũi kiếm sắp đâm vào đầu dị thú, một màn quỷ dị xuất hiện.

Lân giáp dị thú rõ ràng đã bị tiểu khoá màu vàng giam cầm, vậy mà trong miệng lớn của nó đột nhiên phun ra lục quang, "Phốc" một tiếng, bắn ra mãnh liệt một đoàn Lục Hỏa.

Khoảng cách Hàn Lập thật sự quá gần, căn bản không thể tránh được, "Ầm" một tiếng lồng ngực bị đánh trúng, thân hình như gặp phải trọng kích bay ngược ra sau, trùng điệp đập vào mặt đất.

Lục hoả dính trên người lập tức muốn lan tràn ra thân hắn, nhưng ngân sắc hoả diễm bao bọc trên thân Hàn Lập đã sớm bay nhào tới, lập tức nuốt sống nó vào.

Hàn Lập đứng từ mặt đất lên, nhìn qua hơn mười Viên hầu da xanh cùng một đầu lân giáp dị thú vây công Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, phát hiện lão tuy bị hợp công quyết liệt, nhưng lại không có vẻ gì là bối rối.

Lại quay đầu nhìn đầu lân giáp dị thú bị Tiên khí khoá vàng giam cầm, liền phát hiện trên đầu vai nó đang đứng một thanh niên nam tử nhân tộc mặc trường bào màu xanh nhạt, trên tay đang kết một pháp quyết cổ quái, mỉm cười nhìn hắn.

Hàn Lập thấy vậy, trong nội tâm hơi động một chút.

Người này chính là gia hoả lúc trước đứng chính giữa những thân ảnh cổ quái kia.

Khuôn mặt gã chợt nhìn rất là anh tuấn, nhưng mà lại lộ ra một cỗ hương vị cổ quái, lông mi cái mũi cùng bờ môi, hoặc từ những địa phương khác tổ hợp lại một chỗ, làm cho người ta cảm giác chắp vá không hài hòa, mà càng thêm quỷ dị là, hai con ngươi của gã lại có màu xám bạc, rõ ràng là một vị Hôi Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.