Nhưng vào lúc này, mặt đất dưới chân Âm Khư chấn động ầm ầm, tiếp theo rung động dữ dội một trận, mặt đất trực tiếp sụp đổ nứt toác ra.
Một cỗ Nghiệp Hoả màu đen từ trong vết nứt phun ra mãnh liệt, từng khối nham thạch vỡ vụn rơi xuống, khắp bốn phía cung điện đều sụp đổ.
Không bao lâu, một cái hố càng lớn hơn lõm ra dưới lòng đất, phía trên mặt đất chỉ còn sót lại cột đá lớn đứng lặng giữa trung tâm, thi thể Bách Lý Viêm đứt lìa cũng theo mặt đất sụp đổ rơi vào lòng đất.
Bên trong ánh lửa tận trời, thân ảnh mấy người Hàn Lập bắn nhanh ra, không dừng lại chút nào bay vút qua không gian bên cạnh dưới lòng đất.
Mà bên kia, Âm Khư cùng Quỷ Mộc liếc nhìn nhau một cái, một người thần sắc sầu thảm, một người lộ vẻ tuyệt vọng, thân hình bị kìm hãm, cấp tốc bay lùi lại phía sau.
Ngay sau đó, một tiếng gầm giận dữ cuồng bạo từ dưới đất truyền đến, như sấm rền nổ vang không thôi.
Kèm theo là một cỗ khí tức như cự thú hồng hoang, lại như viễn cổ thần minh khiến kẻ khác tim đập nhanh vô cùng, trong đó mang theo vẻ lạnh lùng sát phạt, lại ẩn chứa cừu hận mãnh liệt.
"Ầm"
Cự thủ màu đen khổng lồ lúc trước phá tan nóc đại sảnh lại lần thứ hai trảo về phía trước một cái, đâm vào đỉnh mái vòm dưới lòng đất, bén nhọn như dao cắt đậu hủ, sau đó phát lực ra sức kéo về phía trước, hắc diễm bên trong hố lớn lập tức bốc lên kịch liệt, chính giữa có một hình ảnh mơ hồ thật lớn bắt đầu chậm rãi trồi lên.
Theo hỏa diễm dần dần hạ xuống, hình ảnh mơ hồ kia rốt cuộc dần trở nên rõ ràng.
Đó là một cái đầu lớn gần hai ngàn trượng, tối đen như mực, giống như tinh thiết hắc nham tạo thành, mặt trên che kín góc cạnh cùng răng nanh bén nhọn, mơ hồ có hình dáng ngũ quan nhân loại, mặt trên bao phủ một tầng hoả diễm màu đen.
Trong hai mắt nó tụ hai luồng hắc diễm cổ quái, hơi hơi chớp lên giống như lửa u minh, mà trên đỉnh đầu còn sinh ra hai chiếc sừng uốn cong như sừng trâu, dài đến mấy trăm trượng, phần cuối bẻ ngoặt lên giống như hai ngọn núi đứng thẳng.
Lỗ mũi nó còn phun ra hai đạo hắc diễm, từ đó tán phát ra trận trận khí tức âm sát đáng sợ, làm đám người Hàn Lập chưa bao giờ cảm thụ qua, mỗi người có trình độ khác nhau nhưng lại sinh ra một loại cảm giác bé nhỏ.
"Rốt cuộc chúng ta thả ra cái gì vậy..." Một góc bên cạnh không gian dưới lòng đất, Thạch Xuyên Không quay đầu lại nhìn con thú dữ tợn đáng sợ thật lớn kia, trong miệng thì thào nói.
"Hỗn Hầu... Cuối cùng chúng ta cũng thả ra được, chỉ sợ Bách Lý đạo hữu đã dữ nhiều lành ít rồi." Ánh mắt Hàn Lập quét quanh một vòng, thần sắc biến đổi, liền thả thần thức ra tra xét một phen, trong mắt hiện lên vẻ tiếc hận.
"Các ngươi xem... Thứ này giống như chưa thoát ra hẳn trói buộc, tựa hồ chỉ có một cái đầu cùng một cánh tay là được tự do hoạt động." Hồ Tam đột nhiên nói.
Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy phía dưới cổ của cái đầu thật lớn kia còn có một sợi xiềng xích to lớn đan chéo trói chặt, kéo dài xuống dưới hố sâu không thể thấy rõ.
"Như vậy cũng đủ khiến Cửu U Tộc bận rộn một phen, may mắn là chưa hoàn toàn phóng thích, nếu không chỉ sợ chúng ta cũng khó chạy thoát được." Hàn Lập nhìn thoáng qua Âm Khư cùng Quỷ Mộc sắc mặt đang khó coi vô cùng bên kia, nói như thế.
"Xi Dung đạo hữu tựa hồ không có đi ra?" Hồ Tam bỗng nhiên phát hiện thiếu một người, nói.
"Không cần quay lại, lúc trước mặt đất nổ tung, ở trong biển lửa tựa hồ hắn phát hiện cái gì đó, không có rời đi, ngược lại trực tiếp bay xuống dưới, rất nhanh không thấy khí tức nữa." Thạch Xuyên Không lắc lắc đầu nói.
"Không cần để ý đến hắn, các ngươi tìm đường ra đi, ta đi cứu Đề Hồn." Hàn Lập thu liễm nỗi lòng, nói.
"Rống..."
Đúng lúc này, đầu Hỗn Hầu dưới lòng đất bỗng nhiên ngửa đầu lên trời, phát ra một tiếng hống tức giận, Nghiệp Hoả màu đen từ trong miệng phun ra cuồn cuộn, giống như một cây trụ lớn hỏa diễm, trực tiếp oanh kích khung đỉnh phía trên.
Khung đỉnh nham thạch không biết dày mấy trăm trượng trong phút chốc nóng chảy ra, lộ ra một cái lổ hổng thật lớn, liền thoáng có ánh mặt trời hôn ám chiếu xuống dưới.
...
Tại hội trường Trụy Hồ Khu.
Trên bãi đá cao ngất nhấp nháy bạch quang, từ đó phun ra từng đạo bạch sắc quang huy, thoạt nhìn càng thêm uy nghiêm to lớn.
Các Vực Chủ Hôi giới đang ngồi quanh bàn tròn trên đài cao, vẻ mặt mỗi người khác nhau, có người mỉm cười, có người âm trầm, cũng có người mặt không thay đổi.
Lúc này không khí trong hội trường có chút khẩn trương, tuy rằng người nói chuyện không nhiều nhưng mơ hồ tràn ngập một loại không khí căng thẳng tựa như giương cung bạt kiếm.
Tam Vực Hội Minh lần này lấy tam đại vực Cửu U, Luân Hồi, Hắc Thằng là chính, nên ba người Âm Thừa Toàn, Hoàng Phủ Ngọc, Tiêu Bất Dạ ngồi xếp thành hình tam giác quanh bàn tròn màu trắng, hiện ra thế chân vạc ba chân.
Cả chương trình hội nghị trước sau tổng cộng có hai mươi ngày, bảy ngày đầu là giai đoạn thảo luận, Tam Vực Hội Minh lần này liên quan trọng đại đến Hôi giới, những người trước mắt có thể trình bày lập trường của mình, trong lúc đó cũng có thể tự tiến hành thảo luận trong phạm vi nhỏ.
Ba ngày tiếp theo là nghị quyết chân chính, hơn trăm vực ở đây sẽ tiến hành bỏ phiếu biểu quyết.
Mười ngày còn lại là căn cứ kết quả nghị quyết lúc trước, cộng đồng sẽ thương thảo các vấn đề, các thủ tục và phương pháp tiến hành.
Tam Vực Hội Minh lần này là vì thảo luận thái độ của Hôi giới đối với Chân Tiên Giới, nhìn như đơn giản, chỉ cần tỏ rõ thái độ là được, bất quá giữa các vực có không ít vực vốn phụ thuộc vào tam đại vực, ngoài ra giữa các vực cũng vướng mắc sâu đậm, địa bàn xung đột, vấn đề mậu dịch, còn có ân oán cá nhân trộn lẫn trong đó, có thể nói là vô cùng phức tạp.
Tuy chỉ tỏ thái độ, nhưng liên luỵ vào bên trong lại rất nhiều.
Mấy ngày qua, các vực tranh cãi gay gắt, Cửu U Vực, Luân Hồi Vực còn có Hắc Thằng Vực kiệt lực mượn sức các vực nhỏ, cũng mở rất nhiều phân hội loại nhỏ, khiến cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
Hiện giờ giai đoạn thảo nghị đã chấm dứt, mà bữa nay là ngày để biểu quyết.
Tuy nghị quyết chưa bắt đầu, nhưng thế cục cơ bản đã rõ ràng.
Luân Hồi Vực ở Tam Vực Hội Minh đã không tiếc phí tổn phái ra số đông nhân lực mượn sức các Vực chủ ở lập trường trung lập, đưa ra thật lớn tài nguyên cùng ích lợi để dụ hoặc, mà Cửu U Vực vốn có nhiều Vực dựa vào nhất, nhưng đối với việc mượn sức các Vực trung lập lại không quá nhiệt tình, về phần Hắc Thằng Vực, vốn luôn tỏ thái độ mặc kệ, tự nhiên cũng không có quá nhiều động tác.
Ngoài ra, bởi vì phần lớn các vực Hôi Giới có thái độ căm thù Chân Tiên Giới, lại thèm muốn các loại tài nguyên tu luyện phong phú cùng một ít vật không có ở Hôi Giới. Do đó, Luân Hồi Vực không ngừng ra sức lôi kéo, hơn phân nửa Vực chủ trung lập, thậm chí Vực chủ dựa vào Hắc Thằng Vực đều ngã về phía họ.
Tuy rằng còn có một số ít Vực chủ không tỏ thái độ, nhưng hiện trạng đã rõ ràng.
Lúc này, khoảng cách đại hội bắt đầu chỉ còn nửa canh giờ, Âm Thừa Toàn im lặng ngồi, ánh mắt yên tĩnh, tựa hồ không có sốt ruột.
"Âm vực chủ, tình huống đối với chúng ta phi thường bất lợi a, càng ngày càng có nhiều người bị Luân Hồi Vực lôi kéo." Bên cạnh Âm Thừa Toàn là một lão giả tóc bạc, thân thể lão thoáng nghiêng qua, có chút lo lắng thấp giọng nói.
Người này tên là Thiên Khốc, chính là Vực chủ Cốc Trì Vực, từ trước tới giờ luôn giao hảo với Cửu U Vực, chính là người tích cực ủng hộ Cửu U Vực nhất.
"Bây giờ chỉ là giai đoạn thảo nghị đại hội, Thiên Khốc vực chủ không cần lo lắng." Âm Thừa Toàn cười nhạt một tiếng, tựa hồ hết thảy đều đã đươc tính trước kỹ càng.
Thiên Khốc vực chủ nhìn thấy bộ dạng Âm Thừa Toàn như vậy, trong lòng thở dài một hơi, nhưng không nói gì nữa.
Âm Thừa Toàn ngồi thẳng người, tựa lưng vào ghế ngồi, bưng chén trà trước người lên.
"Phân phó xuống dưới, giữ nguyên kế hoạch làm việc." Lúc vừa chạm vào ly trà, gã liền vô thanh vô tức phát ra một cỗ truyền âm.
Lúc này phía sau Âm Thừa Toàn đang đứng hai người, một người là thanh niên nam tử, ngũ quan đoan chính, mày rậm mắt to, trên vầng trán có vài phần khí khái anh hùng, nhưng trên trán lại có một sừng màu xám gấp khúc, nhìn có chút kỳ lạ.
Người còn lại là một đại hán áo tro, khuôn mặt bình thường, nhưng hai hàng lông mày đậm đen như kiếm, sắc mặt âm lãnh như băng, cả người tản mát ra một cỗ sát khí băng hàn.
Khí tức trên thân hai người này khổng lồ, đều là tồn tại Đại La cảnh.
Ánh mắt thanh niên nam tử hơi dao động xuống, trong tay áo phía sau gã hiện lên một đạo hôi quang bé nhỏ không thể nhìn thấy.
Trong đám người phía dưới đài cao, một nhân ảnh áo đen cao gầy hai tròng mắt ngưng tụ, lập tức xoay người đi về hướng xa, rất nhanh biến mất trong đám người.
Dư quang trong mắt Âm Thừa Toàn liếc nhìn dưới đài một cái, buông chén trà trong tay xuống.
"Với cục diện trước mắt này mà Âm vực chủ còn có thể trấn định tự nhiên như thế, Tiêu mỗ thật sự bội phục." Một thanh âm truyền đến, chính là Hắc Thằng Vực Tiêu Bất Dạ nhìn lại, cười híp mắt nói.
"Vậy sao, Tiêu Phó vực chủ cũng không để ý chút nào à?" Âm Thừa Toàn thản nhiên hỏi.
"Ha ha, Âm vực chủ nói lời ấy sai rồi, Hắc Thằng Vực chúng ta chỉ cầu các vực có thể đoàn kết nhất trí, không phát sinh nội đấu quy mô, tâm nguyện vậy đã đủ rồi. Lần này Tiêu mỗ lại đây, chính là vì cam đoan Tam Vực Hội Minh có thể chấm dứt trong hoà bình." Khi Tiêu Bất Dạ nói đến hai chữ ‘hòa bình’ thì nhấn giọng lên, tựa hồ như cảnh cáo cái gì.
"Thì ra là thế, Tiêu Phó vực chủ vì dân chúng Hôi Giới, quả thật là phúc cho muôn dân, Âm mỗ bội phục." Âm Thừa Toàn cười cười từ chối cho ý kiến, nói.
Hoàng Phủ Ngọc nghe đối thoại giữa Âm Thừa Toàn cùng Tiêu Bất Dạ, liếc nhìn hai người một cái, liền thu hồi ánh mắt, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt.
Cùng lúc đó.
Trong khu vực biên giới tường thành Trụy Hồ Khu, trong một hẽm nhỏ ánh sáng hơi mờ, đột nhiên vang lên một hồi tiếng ngâm tụng trầm thấp.
Trong đường hẻm hắc ám này, cứ cách một đoạn lại đứng vững một cây cột đá màu xám cao hơn mười trượng, trên cột đá khắc đầy lộ văn phức tạp, lan tràn ra ngoài cột đá, nhập vào tường thành chung quanh.
Trên đỉnh mỗi cây cột đá màu xám có một gã Cửu U Tộc Nhân đang ngồi, giờ phút này đều lẩm bẩm, hai tay bấm niệm nhanh thần chú, nhập vào trong cột đá màu xám.
Lộ văn trên các cây cột đá sáng dần lên từng cây, chớp động từng trận hôi quang, trong đó còn xen lẫn ngân quang nhè nhẹ, nên trong thông đạo tối đen nhìn thấy có chút ánh sáng.
Hôi quang càng lúc càng sáng, kết nối lại với nhau.
Tường thành nơi này hiển nhiên dùng tài liệu đặc thù kiến tạo, quang mang chớp động bên trong, nhưng không có truyền ra ngoài chút nào.
Dần dần cấm chế chung quanh Trụy Hồ Khu hơi hơi dao động, chậm rãi xảy ra một ít biến hóa, bên trong hiện ra nhiều điểm ngân quang.