Chỉ thấy khối Cửu U lệnh trong tay Đề Hồn chợt lóe lên rồi bạo liệt ra, hóa thành hai đạo hắc khí.
Một đạo hắc khí quay tròn ngưng tụ biến thành một con trùng mơ hồ, thân thể co rụt lại chui vào thân thể Đề Hồn, không thấy tung tích.
Đạo hắc khí còn lại biến thành một thanh chuỷ thủ màu đen, "Vèo" một tiếng bắn ra, hóa thành tàn ảnh liên tiếp, nhanh chóng đâm tới ngực Liễu Kỳ lão tổ đang gần trong gang tấc.
Liễu Kỳ lão tổ cả kinh, bất quá thân thể của lão còn bị khốn trói trên thập tự giá gỗ, không cách nào tránh tránh, chỉ kịp nâng lên một cái chân trước đã thoát khốn, năm ngón chân chớp động hôi quang đột nhiên chụp về phía chủy thủ màu đen.
Nhưng vào lúc này, chủy thủ màu đen đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, giống như một con rắn màu đen linh hoạt vô cùng, uốn éo, cực kỳ trơn trượt chui qua khe hở móng vuốt Hồ ly, đâm vào ngực Liễu Kỳ lão tổ, trong nháy mắt chui vào trong đó.
Phanh!
Ngực Liễu Kỳ lão tổ đột nhiên nổ tung, máu tươi theo vụ bạo tạc bay ra tứ tán, một cái lỗ máu xuất hiện hầu như xuyên qua lồng ngực của lão.
Liễu Kỳ lão tổ "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn xen lẫn nội tạng, thân thể trung niên nam tử cẩm bào giữa không trung cũng theo đó mỏng hơn rất nhiều.
Hết thảy phát sinh với tốc độ ánh sáng, màn hào quang xám trắng bao phủ đám người Hàn Lập chớp động kịch liệt, hào quang tản mát ra liền ảm đạm gấp mấy lần.
Cái đuôi của Liễu Kỳ lão tổ quấn lấy Đề Hồn cũng buông lỏng ra, Đề Hồn rơi bịch trên mặt đất, hai tay bỗng nhiên ôm đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Chỉ thấy trên người nàng cuồn cuộn hắc quang, xuyên thấu qua hắc quang mơ hồ có thể thấy ở vị trí bụng có một đạo trùng ảnh mơ hồ không ngừng nhúc nhích, nó đang thôn phệ nguyên khí trong cơ thể nàng.
Đám người Hàn Lập, Hồ Tam bị biến hoá liên tiếp trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, nhưng lập tức liền phản ứng.
"Lão tổ!" Hồ Tam phi thân rơi vào bên cạnh Liễu Kỳ lão tổ.
Hàn Lập cũng lướt gấp đến bên cạnh Đề Hồn, đỡ lấy thân thể nàng, thả thần thức quét qua cơ thể nàng, sắc mặt liền trầm xuống.
"Thế nào, tư vị Phệ Tiên Chủy như thế nào?" Âm Thừa Toàn cười ha ha, bỗng nhiên đưa tay bổ ra một chưởng.
Một cự chưởng màu xám hiển hiện ra, trên cự chưởng quấn quanh hôi quang nhè nhẹ giống như sương mù, phủ xuống đầu trung niên nam tử.
Chấn động thần hồn đáng sợ từ trên cự chưởng màu xám tản mát ra, đám người Hàn Lập đang ở trong màn hào quang màu xám trắng chợt hai mắt mơ hồ, hôn mê ngã trên mặt đất.
Trong mắt trung niên nam tử chớp động hào quang, đồng dạng đánh ra một quyền.
Hào quang xám trắng hiện lên chói mắt, một cỗ ánh sáng màu xám trắng bắn ra, cuồn cuộn ngưng tụ, hóa thành một đạo cột sáng màu trắng, chống đỡ cự chưởng màu xám kia.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, hư không run lên bần bật!
Cột sáng màu trắng rõ ràng rơi vào thế yếu, đụng một cái lập tức vỡ vụn ra từng khúc.
Cự chưởng màu xám chụp tới nhanh như tia chớp, bắt lấy trung niên nam tử, sau đó bóp mãnh liệt một cái.
"Phanh" một tiếng trầm đục vang lên, thân thể trung niên nam tử trực tiếp bạo liệt ra.
Nhưng trên mặt Âm Thừa Toàn lại không lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại âm trầm xuống, ánh mắt nhìn lại chung quanh, bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, trên thân đại phóng hôi quang, hai tay trảo vào hư không một cái.
Quanh người gã chớp động hôi quang, bốn cự chưởng màu xám giống như đúc vừa rồi liền hiển hiện ra, quét ngang chung quanh.
"Phốc xuy" một tiếng, hư không quanh người gã đột nhiên hiện ra từng vết rạn, sau đó vỡ vụn ra ầm ầm.
Sau khi hư không vỡ vụn, quang cảnh chung quanh liền đại biến.
Trung niên nam tử kia vẫn đứng êm đẹp cách đó không xa, bộ dạng tựa hồ đang muốn tiến tới gần đây.
Trên mặt đất phía dưới bên trong màn hào quang xám trắng, đám người Liễu Kỳ lão tổ, Đề Hồn, Hàn Lập vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Trước người Liễu Kỳ lão tổ lơ lửng một quang cầu màu xám trắng, không ngừng tản mát ra bốn phía từng vòng sáng xám trắng.
Còn thanh chuỷ thủ màu đen cùng một trùng ảnh màu đen thì bị phong ấn ở bên trong, cả hai chúng nó chạy tán loạn bốn phía, nhưng thủy chung không cách nào đột phá ra được.
Âm Thừa Toàn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét một mảnh.
"Không hổ là âm Vực Chủ, nhanh như vậy đã thoát ra được "Giấc mộng Nam Kha" của ta." Liễu Kỳ lão tổ há miệng khẽ hấp, nuốt bạch sắc quang cầu trước người vào, sau đó cười hắc hắc nói, tràn ngập ý châm chọc.
Sắc mặt Âm Thừa Toàn âm trầm như nước, nghe vậy lập tức giận dữ, một tay đột nhiên trảo vào hư không phía dưới.
Ầm ầm ầm!
Bốn cự chưởng màu xám đột nhiên vỗ xuống, một cỗ khí tức thần hồn ngập trời cuồn cuộn hạ xuống, so với cự chưởng vừa rồi cường đại hầu như gấp bội.
Bốn cự chưởng chưa rơi xuống, màn hào quang xám trắng đã run sợ ông ông, hầu như muốn vỡ vụn ra.
Trên mặt đất, Liễu Kỳ lão tổ thấy cảnh này, sắc mặt ngưng tụ, hai chân trước giơ lên, lập tức rậm rạp chằng chịt pháp quyết bắn ra như mưa to, một nửa chui vào trong màn hào quang xám trắng, màn hào quang lập tức ngưng tụ củng cố lại.
Một nửa pháp quyết còn lại bay vụt ra ngoài, dung nhập vào trong thân thể trung niên nam tử trong hư không.
Thân thể trung niên nam tử bỗng nhiên sáng lên, quay tít một vòng, hóa thành một đầu hư ảnh Cự Hồ xám trắng cao vài chục trượng, chín đuôi hồ hất lên, một mảnh sóng ánh sáng xám trắng hiển hiện ra, va chạm với bốn cự chưởng màu xám, phát ra thanh âm bạo liệt như sấm rền.
Sóng ánh sáng xám trắng giống như giấy tan vỡ ầm ầm, thân thể Cự Hồ xám trắng trực tiếp bị đánh bay, "Phanh" một tiếng, trùng trùng điệp điệp đâm vào vách tường lớn trên đại sảnh, bị cấm chế trên vách tường ngăn cản lại.
Bất quá bốn cự chưởng màu xám cũng bị đẩy lùi về.
"Âm Thừa Toàn thẹn quá hoá giận, đã thi triển toàn lực, ta chèo chống cũng không được bao lâu. Các ngươi tranh thủ thời gian tẩy đi sát khí trên thân, sau đó giúp ta chặt đứt mấy sợi xiềng xích kia!" Liễu Kỳ lão tổ trầm giọng nói ra.
Hàn Lập, Thạch Xuyên Không, Hồ Tam nghe vậy, lập tức gật đầu một cái, bay tới lôi trì màu tím.
Đề Hồn vẫn không động đậy, bây giờ thần tình của nàng đã khôi phục bình tĩnh, ngửa đầu nhìn Âm Thừa Toàn trên không trung, trong đôi mắt chớp động lãnh mang.
Giữa không trung, Cự Hồ xám trắng đã từ trên vách tường bay ra, thoạt nhìn cũng không bị thương, thân hình bay nhào ra, lại chém giết với Âm Thừa Toàn.
"Liễu Kỳ tiền bối, cuộc chiến này cũng nên cho ta tham gia vào một tay." Nàng bỗng nhiên trầm giọng mở miệng.
"Tuy thực lực tiểu cô nương ngươi coi như không tệ, nhưng tham dự chiến đấu giữa Đạo Tổ thì còn quá sớm." Liễu Kỳ lão tổ liếc nhìn Đề Hồn, nói ra.
"Tiểu nữ tự nhiên sẽ không tự đại cho là mình có thể tham dự chiến đấu giữa Đạo Tổ, bất quá chính như tiền bối nói, bản thể tiểu nữ chính là hình phạt thú, ta có một môn bí thuật, có thể lấy hồn lực bản thân làm cơ sở, làm tăng trưởng lực lượng thần hồn của người khác. Thuật này mặc dù ít có hiệu quả đối với người có tu vi cao hơn ta, nhưng có lẽ có chút tác dụng." Đề Hồn nói như thế.
"Cũng tốt, bất quá ngươi không được rời khỏi màn hào quang này nửa bước, nếu không ta cũng không thể nào bảo hộ được ngươi." Liễu Kỳ lão tổ nghe vậy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, gật đầu nói.
Đề Hồn tự nhiên gật đầu đáp ứng, trong miệng nói lẩm bẩm.
Bốn đoàn tinh quang màu đen từ đỉnh đầu nàng bay ra, rơi vào bốn phía thân thể Liễu Kỳ lão tổ.
Bốn đoàn tinh quang cuồn cuộn nhanh chóng, lập tức hóa thành một cây đàn cổ, một cây yêu cổ, một cây sáo ngọc và một cái đàn không.
Hai tay Đề Hồn vung vẩy, tinh quang nhè nhẹ từ giữa mi tâm nàng bay ra, hóa thành một đạo pháp quyết, rơi vào trên bốn kiện nhạc khí.
Bốn kiện nhạc khí lập tức tấu lên một khúc nhạc, hư không phụ cận nổi lên đạo đạo gợn sóng màu đen, trong đó nhúc nhích vô số phụ âm lớn như hạt gạo, dung nhập vào trong đầu Liễu Kỳ lão tổ, ánh mắt của lão liền sáng lên.
Giữa không trung, Âm Thừa Toàn nén giận ra tay, khí thế như cầu vồng, không ngừng bức lui Cự Hồ xám trắng, rất nhanh bức bách đến một góc đại sảnh.
"Chết!"
Trong mắt của gã loé lên lãnh mang, hai tay vung lên, trùng trùng điệp điệp sương mù màu xám từ trên người gã chen chúc ra.
Sương mù màu xám rõ ràng do từng đám Thần Niệm tinh ti ngưng tụ thành, dung nhập vào trong bốn cự chưởng màu xám.
Bốn cự chưởng đột nhiên lớn thêm vài phần, trên lòng bàn tay hiện ra từng đạo hoa văn huyền diệu, mãnh liệt kích xuống.
Mỗi cự chưởng đều tản mát ra chấn động thần niệm tựa như núi thở biển gầm, những nơi đi qua hư không tựa hồ bị cỗ chấn động thần niệm vô cùng cường đại này ngưng kết, trong nháy mắt phong kín cả đường lui.
"Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!" Cự Hồ xám trắng chợt phun tiếng người, bên ngoài thân đột nhiên sáng rõ hào quang, tựa hồ đột nhiên nhận được lực lượng nào đó tương trợ, chín cái đuôi hất lên.
Từng đạo ánh sáng xám trắng lần nữa hiển hiện ra, bất quá lần này ánh sáng màu xám tầng tầng lớp lớp, làm cho người ta cảm giác như vô cùng vô tận, dường như một mảnh sóng biển ánh sáng nghênh đón.
Bốn cự chưởng vỗ vào ánh sáng xám trắng, công kích thần hồn cường đại tựa hồ như đánh vào mặt biển, trong nháy mắt bị cắn nuốt không còn một mảnh.
Sắc mặt Âm Thừa Toàn cả kinh, phát hiện tình huống bên trong màn hào quang xám trắng, lập tức giận dữ.
"Âm Thừa Toàn, ngươi đúng là có mắt không tròng. Hôm nay chúng ta hảo hảo tính toán sổ sách đi!" Cự Hồ xám trắng cười ha ha, chín cái đuôi sau lưng thẳng ra mãnh liệt, phía trên từng sợi lông hồ nở rộ tia sáng chói mắt.
"Đi!" Cự Hồ phun một tiếng, vô số sợi lông hồ như cường cung ngạnh nỏ đồng loạt nổ bắn ra, đánh vào bốn cự chưởng màu xám.
Trên cự chưởng màu xám thình lình bị xuyên thủng rậm rạp chằng chịt lỗ nhỏ như lỗ kim, sau một tiếng trầm đục lập tức bạo liệt ra.
Số lông hồ còn lại tiếp tục bắn tới Âm Thừa Toàn như mưa.
Sắc mặt Âm Thừa Toàn khẽ biến, thân hình lập tức bắn ngược lui sau.
Thân thể Cự Hồ xám trắng uốn éo hóa thành một đạo huyễn ảnh cực lớn, nhanh chóng đuổi theo.
Cả hai liền chiến đấu với nhau kịch liệt, nhất thời chưa phân thắng bại.
Thân hình hai người càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp hóa thành hai đạo ảo ảnh đan vào cùng một chỗ, chỉ có thể nghe được dày đặc từng trận thanh âm bạo liệt.
Cùng lúc đó, đằng sau màn hào quang xám trắng, thân hình ba người Hàn Lập lóe lên, rơi vào bên cạnh lôi trì màu tím.
Liễu Kỳ lão tổ đã thi pháp giảm bớt lực lượng lôi điện trong lôi trì màu tím, bất quá trong ao vẫn có từng đạo lôi điện màu tím cuồn cuộn, phát ra thanh âm xì xì đáng sợ, chỉ nhìn qua đã thấy lợi hại gấp mấy lần lôi điện màu xanh vừa rồi.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, không chần chờ lập tức bay vào trong lôi trì màu tím.
Nương theo một tiếng "Bõm", bọt nước màu tím văng khắp nơi, từng điểm như hạt châu.
Thạch Xuyên Không cũng không chút do dự, trực tiếp bay vào trong lôi trì màu tím.
Hồ Tam nhìn lôi trì màu tím trước mặt, hơi chần chờ nhưng cũng không có tiến vào.
Y vốn đã tiến giai Thái Ất cảnh, lần này cũng không phải vì tẩy sát khí mà đến, bây giờ sát khí trong cơ thể đã đi qua lôi trì màu xanh tẩy rửa, đã được tẩy rửa hơn phân nửa, tuy còn lưu lại chút ít, nhưng không còn đáng ngại đối với việc tu luyện sau này, nên không cần phải mạo hiểm tiến vào Lôi Trì nữa, chẳng bằng hảo hảo tịnh dưỡng, để lát sau cùng đám người Hàn Lập chặt đứt những lôi xích còn lại.
Nghĩ đến đây, Hồ Tam khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Lôi Trì, lấy ra hai khối Tiên Nguyên thạch nắm trong tay, hấp thu Tiên linh lực khôi phục.
(*) Trong "Nam Kha ký thuật" của Lý Công Tá đời nhà Đường có kể chuyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy chàng đến nước Hòe An. Thuần được vua Hòe An cho vào bái yết. Thấy Thuần tướng mạo khôi vĩ nên gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng to lớn.
Đương lúc vợ chồng Thuần sống một cuộc vương giả, cực kỳ sung sướng thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha. Thuần đem quân chống cự. Giặc đông mạnh, Thuần thua chạy. Quân giặc vây thành đánh phá. Công chúa nước Hòe An, vợ của Vu Phần chết trong đám loạn quân.
Thuần Vu Phần đem tàn quân về kinh đô tâu lại vua cha. Nhà vua nghi kỵ Thuần đã đầu hàng giặc, nên tước hết phẩm hàm, đuổi về làm thường dân. Thuần oan ức vừa tủi nhục, khóc lóc bi thương... Vừa lúc ấy thì Thuần chợt tỉnh dậy, thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh Thuần lại có một ổ kiến lớn. Bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe.