Theo Thạch Phá Không cùng Thạch Xuyên Không quỳ xuống, Huyết Tích Hầu cũng vội quỳ xuống lạy, trong miệng phát ra tiếng ca tụng.
Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, thế nhưng hắn chỉ hơi khom người thi lễ về phía chủ tọa, chứ không có quỳ lạy.
Thạch Xuyên Không quỳ dưới đất, thấy vậy mặt xanh lè, lập tức kinh hãi.
Ma Chủ rất xem trọng quy củ, bái kiến không quỳ, chính là tội lớn.
Trong lòng của y rất là hối hận, y sớm quên nói cho Hàn Lập biết chuyện này.
Y chưa kịp phản ứng gì, chợt một tiếng quát nghiêm nghị lạnh lùng phát ra từ bên cạnh:
"Cuồng đồ lớn mật, thấy Thánh Hoàng mà không quỳ!"
Chỉ thấy bên trái đại điện có xếp từng dãy ghế ngồi, lúc này đã có hai người ngồi ngay ngắn trên đó.
Trong lòng Hàn Lập hơi chấn động, từ khi bước vào đại điện, tâm thần của hắn bị Ma Chủ thu hút, làm hắn không có để ý gì bên cạnh cả.
Bên cạnh đại điện, hàng ghế thứ nhất tổng cộng có mười ba cái, đều có màu ám kim, còn những chiếc ghế đằng sau thì màu đỏ thắm.
Giờ phút này trên chiếc ghế thứ năm của hàng thứ nhất, chợt có một người đang ngồi, người này là một nữ tử mặc cung trang màu tím, đầu đội Tử Kim Phượng Quan, khuôn mặt như tranh vẽ, dung mạo tuyệt mỹ, nói là khuynh quốc khuynh thành còn chưa đủ nữa.
Còn ghế ngồi thứ sáu kế bên cung trang nữ tử, là một thanh niên mặt tròn mặc áo bào tím, cái đầu không cao, thân thể tròn vo, nhìn giống như một quả bí lùn, tiếng quát khi nãy là do người này phát ra.
Phía sau hai người đang ngồi là một gã Ma Tộc mặc áo giáp màu xanh, tựa như là hộ vệ giống như Hàn Lập và Huyết Tích Hầu.
Hàn Lập không để ý đến thanh niên mặt tròn, mà nhìn về phía cung trang nữ tử, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cung trang nữ tử này, chính là nữ tử váy trắng lúc trước đã ngăn cản hắn tiếp xúc với Đại hoàng tử.
Lúc này hai con mắt thanh tịnh của cung trang nữ tử cũng nhìn lại, cũng không có lộ vẻ tức giận, mà ngược lại cười một tiếng với Hàn Lập.
Dung mạo nữ tử này vốn đã đẹp vô cùng, ngay lúc này nàng nhoẻn miệng cười, lộ ra tư thái diễm lệ như trăm hoa đua nở, khiến cho Hàn Lập cũng hơi thất thần một chút, nhưng hắn liền lập tức khôi phục, thu lại ánh mắt.
"Lệ mỗ không phải người trong Thánh Vực, chẳng qua lần này bảo hộ Thập Tam điện hạ mới đến Dạ Dương Thành. Thánh Hoàng đại nhân thống trị thánh vực, tuy rằng trong lòng ta kính ngưỡng muôn phần, nhưng đối với tại hạ mà nói cũng chỉ là cao nhân tiền bối mà thôi, đương nhiên cũng không cần phải làm lễ quỳ lạy làm gì." Hàn Lập hơi trầm ngâm, mở miệng nói ra.
Tuy là hắn cũng không muốn quỳ lạy gì, nhưng thực sự hắn không muốn đắc tội với Ma Chủ, dù sao chuyện Đề Hồn còn phải trông chờ vào người này.
"Càn rỡ, còn dám cãi lại sao!" Sắc mặt thanh niên mặt tròn trầm xuống.
"Được rồi, Minh Chân, chỉ là một chút việc nhỏ, không nên cãi lộn ở chỗ này." Ma Chủ thản nhiên mở miệng nói.
"Vâng, Phụ Hoàng." Thanh niên mặt tròn cảm thấy ngoài ý muốn, trong miệng lập tức đáp ứng một tiếng, rồi sau đó hung hăng trừng mắt về phía Hàn Lập, cũng không nói thêm gì nữa.
Thạch Xuyên Không quỳ dưới đất cũng theo đó mà sững sờ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, còn sắc mặt của Thạch Phá Không cũng không có biến hóa gì lớn, chẳng qua đuôi lông mày y thoáng nhảy lên mà không ai biết.
"Ngươi chính là Lệ Phi Vũ sao? Nếu đã không phải người trong Thánh Vực ta, lễ quỳ bái cũng miễn đi. Phá Không, Xuyên Không, các ngươi cũng đứng lên đi." Sắc mặt Ma Chủ bình thản, không vui không buồn nói ra.
"Tạ Phụ Hoàng." Thạch Phá Không, Thạch Xuyên Không còn có cả Huyết Tích Hầu, nghe vậy liền đứng lên.
Hàn Lập cũng khom người thi lễ một cái, bày tỏ lòng biết ơn.
"Xuyên Không, lần này ngươi ly khai Thánh Vực đã một thời gian không ngắn, hành trình đến Chân Tiên Giới như thế nào rồi?" Ma Chủ nhìn về phía Thạch Xuyên Không, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, hỏi.
"Khởi bẩm Phụ Hoàng, nhi thần ở Chân Tiên Giới kiến thức không ít dị vực phong tình, thu hoạch cũng rất nhiều." Thạch Xuyên Không gấp gáp nói ra.
"Lần này tu vi ngươi tinh tiến không nhỏ, xem ra quả thật không uổng chuyến đi này. Đám người tu luyện chúng ta nên như vậy, phải luôn mở rộng kiến thức, gặp nhiều trắc trở, mới có thể tinh tiến được." Câu trước Ma Chủ khen ngợi Thạch Xuyên Không, nhưng câu sau thì lại nói cho tất cả mọi người trong điện.
"Phụ Hoàng nói phải." Thạch xuyên Không đồng ý sâu sắc, đáp ứng một tiếng, còn nữ tử cung trang cùng với thanh niên mặt tròn cũng gật đầu xác nhận.
"Phụ Hoàng, tuy là tu vi tinh tiến trọng yếu, nhưng Hoàng tộc chúng ta còn phải gách vác kế sinh nhai của ức vạn thần dân trong Thánh Vực, cũng không thể lo cho việc tu luyện bản thân được. Những năm gần đây, Thiên Đình đã liên tiếp điều động đóng quân khắp xung quanh Thánh Vực chúng ta, hình như có động thái lớn, nhi thần khẩn cầu Phụ Hoàng tra rõ, phòng ngừa Thiên Đình lại xâm chiếm." Thạch Phá Không chắp tay nói ra.
"Ta đã biết, việc này ta sẽ tự có an bài." Ma Chủ nghe vậy, cũng không tỏ rõ ý kiến, nói.
Đúng ngay lúc đó, một người hầu từ bên ngoài đại điện bước nhanh vào, rồi quỳ xuống dưới đất, nói: "Khởi bẩm Thánh Hoàng, Đại điện hạ, Bát điện hạ và Thập điện hạ đang ở bên ngoài, muốn được diện kiến Thánh Hoàng."
"Để tất cả bọn họ vào đi." Ma Chủ nói xong, tiếp đó khoát tay áo với đám người Thạch Phá Không.
Mọi người thấy vậy, cũng lui qua một bên.
Thạch Phá Không ngồi xuống ghế thứ ba, Huyết Tích Hậu thì canh giữ phía sau lưng y, còn Thạch Xuyên Không thì ngồi ở ghế cuối hàng, đương nhiên Hàn Lập cũng đi theo phía sau.
"Lệ đạo hữu, tính cách Phụ Hoàng cố chấp thay đổi liên tục, tuy là không biết sao người lại khoan dung ngươi đã vô lễ khi nãy, nhưng điều đó thật là vô cùng may mắn. Sau này tuyệt đối ngươi đừng lại xung đội với lão gia người, nếu không đừng nói là cứu Đề Hồn, đến thân thể ngươi còn khó mà đảm bảo được." Âm thanh Thạch Xuyên Không trầm thấp vang lên trong đầu Hàn Lập.
Hàn Lập nghe vậy trầm mặc một chút, rồi sau đó yên lặng gật đầu.
Hắn há không biết hành động vừa rồi có chút không thỏa đáng, chẳng qua có việc nên làm, có việc không nên làm, bắt hắn quỳ bái người khác, vô luận như thế nào hắn cũng không làm được.
Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập gật đầu, sắc mặt cũng hơi thả lỏng.
"Thạch đạo hữu, hai vị kia là ai vậy?" Hàn Lập liếc nữ tử cung trang cùng thanh niên mặt tròn một cái, truyền âm hỏi.
"Đó là Ngũ tỷ Thạch Cạnh Nghiên cùng với Lục ca Thạch Minh Chân." Thạch Xuyên Không truyền âm trả lời.
"Bọn hắn có quan hệ gì với Đại hoàng tử sao?" Hai hàng lông mày Hàn Lập khẽ động, tiếp đó lại hỏi.
"Tu vi Ngũ tỷ cao thâm, hơn nữa lòng mang chí lớn, cũng là một người cực kỳ tài giỏi trong số người chúng ta, có thể so với Đại ca, Tam ca. Dưới trướng nàng cũng nắm giữ một cỗ thế lực không nhỏ, Lục ca cùng Thập Nhị ca cũng là người ủng hộ nàng." Thạch Xuyên Không thấp giọng truyền âm nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, thầm giật mình, đồng thời trong đầu nhớ về năm đó, nữ tử này đã ngăn hắn nói chuyện với Đại hoàng tử, không biết trong này còn có âm mưu gì hay không.
Ngay lúc đó, nương theo tiếng bước chân, đám người Đại hoàng tử đã tới.
"Bái kiến Phụ Hoàng, cung chúc Phụ Hoàng tu vi tinh tiến, sớm ngày thành Đạo Tổ Chi Vị, vĩnh viễn tự do, muôn đời với trời đất!" Đám người Đại hoàng tử cúi người quỳ gối, cùng kêu lên một tiếng, nói ra.
"Tốt, tốt, tất cả đứng lên hết đi." Nét mặt Ma Chủ lộ ra vẻ tươi cười, dường như có chút hưởng thụ đối với lời nịnh nọt của Đại hoàng tử.
Đám người Đại hoàng tử nghe vậy cũng đứng lên, đi đến hàng ghế kế bên, rồi ngồi xuống, Bát hoàng tử cùng Thập hoàng tử cũng ngồi xuống đúng vị trí ghế của mình.
Sau khi ngồi xuống, Đại hoàng tử nhìn khắp trong điện một vòng, khẽ gật đầu ra hiệu với Tam hoàng tử Thạch Phá Không cùng Ngũ công chúa Thạch Cạnh Nghiên, cuối cùng còn chuyển ánh mắt cười cười về phía Hàn Lập.
Hàn Lập làm như không thấy chuyện này, Đại hoàng tử cũng giống như không quan tâm, liền dời ánh mắt đi.
Trong thời gian tiếp theo, không ngừng có người đến đây, chúc mừng Ma Chủ xuất quan.
Những người đến đây ít nhiều cũng có mang tước vị, quản hạt Dạ Dương Thành, thậm chí là nắm giữ khắp nơi Ma Vực.
Khánh điển trước mắt này, ngược lại có chút giống như là lâm triều trong thế tục vậy.
Thạch Xuyên Không không ngừng giới thiệu thân phận những người này cho Hàn Lập nghe, khiến cho Hàn Lập có cái nhìn đại khái với những người này khắp nơi trên Ma Vực.
Rất nhanh, ghế ngồi trong điện đều đã ngồi đầy.
Chẳng qua hàng ghế thứ nhất, vẫn như cũ chỉ có Thạch Phá Không... Tổng cộng bảy người, không còn những hoàng tử công chúa nào khác tới nữa.
"Thạch đạo hữu, không phải nói là lần này Thánh Hoàng xuất quan, chính là đại sự của khắp Thánh Vực sao, sao những Hoàng tử công chúa khác còn chưa đến?" Hàn Lập nhìn hàng ghế còn trống gần một nửa chỗ, truyền âm hỏi.
"Trước mắt Thất ca còn phải trấn thủ ở Hắc Áp Thành, nghiêm mật theo dõi động tĩnh Thiên Đình, không cách nào phân thân được, Thập Nhị Ca thì tính tình thích ngao du khắp nơi, nhiều năm đã không có ở Dạ Dương Thành, đến Phụ Hoàng muốn thấy cũng không được. Về phần Nhị tỷ, Tứ tỷ, Cửu tỷ, Thập Nhất tỷ, bốn người các nàng đều bái nhập làm môn hạ cho một vị Đạo tổ của Thánh Vực ta, ta cũng nhiều năm không thấy mặt các nàng rồi, chắc chắn lần này các nàng cũng sẽ không đến đây đâu." Thạch Xuyên Không giải thích.
"Thì ra là vậy." Hàn Lập "ồ" một tiếng.
Qua một lúc sau, bên ngoài cũng không còn ai xuất hiện nữa.
"Nếu như mọi người đã đến đông đủ, thì bắt đầu đi, trong khoảng thời gian ta bế quan, bên trong Thánh Vực đã xảy ra chuyện gì trọng yếu, các ngươi cứ theo thứ tự mà báo lên." Ma Chủ gõ cái bàn trước người, nói ra.
Đại hoàng tử Thạch Trảm Phong nghe vậy, đứng lên đầu tiên.
"Khởi bẩm Phụ Hoàng, trong khoảng thời gian người bế quan, nhi thần đã dò xét bốn vực Mặc Hà, Dung Lương, Hàn Vân, Cô Tinh, những thứ này nhi thần đã viết một tờ báo cáo vắn tắt về nó, mời Phụ Hoàng ngự lãm." Thạch Trảm Phong lấy ra một quyển sách ngọc.
Chợt sau lưng Ma Chủ bay ra một cái bóng xám, thoáng chớp động một cái liền hiện ra trước người Đại hoàng tử, tiếp nhận sách ngọc, sau đó thân hình nhoáng một cái xuất hiện bên cạnh Ma Chủ, cung kính trình lên.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, lúc này hắn mới nhìn thấy rõ chân thân cái bóng xám kia, là một người mặc áo xám.
Trên mặt người này phủ một tầng hắc khí, không thấy rõ khuôn mặt, thân thể thì bồng bềnh, không giống như người có huyết nhục, mà lại giống như một đạo âm hồn.
"Người kia tên là Ảnh Tử, chính là cận vệ của Phụ Hoàng, không ai biết được thân phận lai lịch của gã, cũng không ai thấy được tướng mạo khuôn mặt, nhưng người này có thực lực rất mạnh." Thạch Xuyên Không thấy được ánh mắt của Hàn Lập, truyền âm nói ra.
"Rất tốt, ngươi quét sạch đạo phỉ bốn vực này, công lao không nhỏ." Ma Chủ cầm sách ngọc, nhanh chóng lật từng trang ra xem một lượt, rồi gật đầu nói ra.
"Vì phân ưu với Phụ Hoàng, nhi thần cũng không cảm thấy vất vả, ngược lại Phụ Hoàng người bế quan tu luyện gian lao, ít năm trước đây nhi thần vô tình lấy được một cây "Nguyên Không Thảo", muốn dâng tặng cho Phụ Hoàng, hy vọng là có thể giúp ích cho người." Thạch Trảm Phong khẽ lật cổ tay, lấy ra một cái hộp gỗ màu trắng, rồi mở cái nắp ra, lộ ra bên trong một cây tiểu thảo dài vài tấc.
Cả người cây thảo dược này màu trắng bạc, có chín lá cây, hình dạng lại không giống nhau, mỗi phiến lá đều có từng dòng đạo văn màu bạc, tỏa ra chấn động Không Gian Pháp tắc vô cùng mãnh liệt.
Ảnh Tử kia lóe lên liền lấy hộp gỗ, đặt trước người Ma Chủ.
Con mắt Ma Chủ nhíu lại, cẩn thận quan sát Nguyên Không Thảo nằm bên trong hộp gỗ, rồi gật đầu thu lại.
"Hoàng nhi hiếu thuận như vậy, rất đáng khen, thưởng ba viên Thiên Thanh Linh Lung Đan, mười bộ Thái Sơ Thánh Khải, mười thanh Long Tượng Trấn Ngục Kiếm." Vẻ mặt Ma Chủ vui vẻ, nói với Ảnh Tử.
Thân hình Ảnh Tử lóe lên một cái rồi biến mất, sau một lúc liền lập tức xuất hiện, trong tay nắm một cái khay bạch ngọc, phía trên có ba khối thủy tinh sáng long lanh óng ánh to cỡ bàn tay, mười món áo giáp màu trắng, mười thanh truyền kiếm màu vàng.
Mùi hương nhàn nhạt từ ba viên Thiên Thanh Đan phát ra, Hàn Lập vừa ngửi thấy mùi dược hương này, chợt ba mươi sáu cái Huyền Khiếu trong cơ thể lập tức nhúc nhích không thôi, tựa như muốn nuốt cả ba viên đan dược kia vào trong miệng.