Hàn Lập nghe vậy, đồng tử co rụt lại mãnh liệt, đứng đó im lặng không nói.
"Tích Lân Không Cảnh cũng không phải địa phương tốt đẹp gì, Tử Linh đạo hữu vừa mới phi thăng, tu vi cũng chỉ là Chân Tiên cảnh, chỉ sợ..." Thạch Xuyên Không chần chờ một chút, nói ra.
"Hắc Hà Thượng Nhân ngoại trừ đạo lữ là Cúc phu nhân, còn có hơn mười thị thiếp, các nàng tranh đấu với nhau không ngừng, khá giống với hậu cung hoàng đế thế tục. Tử Linh đạo hữu có thể ở trong nội cung bình an nhiều năm như vậy, cũng thuộc dạng tâm trí bất phàm, mà trước khi Hắc Hà Thượng Nhân bế quan sợ Tử Linh đạo hữu bị thị thiếp khác ức hiếp, đã ban cho nàng vài kiện Ma khí lợi hại hộ thân. Cho nên dù tiến vào Tích Lân Không Cảnh, tự bảo vệ mình hẳn là không thành vấn đề." Thạch Phá Không chậm rãi nói ra.
"Hy vọng như lời Tam điện hạ nói. Tam điện hạ quả thật trí kế vô song, trong thời gian ngắn đã tra được nhiều tin tức như vậy, thật là làm cho Lệ mỗ tự ti mặc cảm." Hàn Lập thở dài, chuyển chủ đề nói.
"Đúng vậy, Tam ca, cọp cái kia khó đối phó như vậy, ngươi làm thế nào lại hỏi ra những tin tức này vậy?" Thạch Xuyên Không cũng tò mò hỏi.
"Ta cùng Cúc phu nhân quen biết nhiều năm, hiểu rất rõ tâm tính của nàng. Kỳ thật trước khi hỏi thăm nàng, ta cũng đại khái đoán được nàng đối phó Tử Linh đạo hữu như thế nào, về sau lại nói bóng nói gió, tâm tư Cúc phu nhân cũng không tinh tế tỉ mỉ, muốn biết rõ chút ít cũng không khó." Thạch Phá Không bình tĩnh nói, phảng phất như kể một việc nhỏ không đáng để ý.
"Tam điện hạ cảm thấy sự tình không khó, nhưng chúng ta bất luận thế nào cũng làm không được đấy." Trong mắt Hàn Lập hiện lên vẻ khâm phục.
"Đều là chút ít mưu mẹo thủ đoạn thôi, không đáng nhắc tới. Tiếp theo Lệ đạo hữu có tính toán gì không?" Thạch Phá Không nhìn về phía Hàn Lập hỏi.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, sợ tai vách mạch rừng, chúng ta rời đi trước rồi bàn bạc kỹ hơn." Ánh mắt Hàn Lập hơi chớp động, nói như thế.
Nửa tháng sau, trong một toà biệt uyển thuộc phủ thành chủ Hắc Thủy Thành.
Trong sảnh một toà đại điện lịch sự tao nhã với phong cách cổ xưa có một chiếc bàn tròn được chế từ Ô Tô Mộc, phía trên đặt một cái bếp lò gốm đỏ, bên trong lửa than đang cháy, trong bình gốm tử sa tỏa mạnh ra hơi nước, đẩy cái nắp bình nhảy lên không thôi.
Lúc này Thạch Phá Không đang đứng bên cạnh bàn, đưa tay bưng bình gốm lên, đổ nước vào từ một bình sứ màu thanh ngọc, súc lá trà bên trong một lần, rồi sau đó đổ nước cũ ra, lại thêm nước mới vào.
Lại ngâm tốt nước trà lần thứ hai, sau đó gã mới châm nước trà vào ba chén trà tinh xảo trên bàn, đẩy tới trước hai người đang ngồi bên cạnh chiếc bàn.
Hai người này, một người tóc tuyết trắng mặc áo bào tím, một người dung mạo phổ thông hai mắt sáng như sao, không phải ai khác, chính là Thạch Xuyên Không cùng Hàn Lập.
"Lệ đạo hữu, sự hung hiểm của Tích Lân Không Cảnh có lẽ ngươi còn chưa hiểu rõ lắm, ngươi nhất định phải đi vào sao?" Thạch Phá Không đặt bình gốm lại trên lò lửa, sau đó mở miệng nói ra.
"Tam ca, vị Tử Linh đạo hữu kia đối với Lệ huynh, không đơn giản chỉ là hồng nhan tri kỷ, cho nên ngươi không cần khuyên nữa, nếu khuyên được thì ta cũng đã cản hắn lại rồi." Thạch Xuyên Không cười nói.
"Nếu như tâm ý Lệ đạo hữu đã quyết, ta cũng không nhiều lời nữa. Như vậy còn ngươi, lúc nào quay về Thiên Hồng Vực nhậm chức?" Thạch Phá Không nói xong, nghiêng đầu sang nhìn về phía Thạch Xuyên Không.
"Tam ca, Lệ huynh là bạn vào sinh ra tử với ta, có ân tình rất nặng với ta, ngươi cũng hiểu được. Lần này đi đến Tích Lân Không Cảnh, ta đương nhiên phải đi cùng hắn. Chuyện quản lý Thiên Hồng Vực... Làm phiền Tam ca thay mặt xử lý một chút." Thạch Xuyên Không lúng túng cười một tiếng, nói ra.
"Hồ đồ. Phụ thân lệnh ngươi quản lý Thiên Hồng Vực há lại trò đùa? Huống hồ ta làm sao để ngươi dùng thân phạm hiểm!" Sắc mặt Thạch Phá Không ngưng lại, thấp giọng khiển trách.
"Thạch huynh, Tam hoàng tử Điện hạ nói không sai, Tích Lân Không Cảnh này một mình ta đi là được rồi." Trong nội tâm Hàn Lập ấm áp, nói ra.
"Tam ca, ngươi biết ta luôn luôn ân oán rõ ràng, sinh ý Quảng Nguyên Trai ta vẫn luôn coi trong ngang bằng với việc này. Lệ huynh có ân cứu mạng với ta, còn không chỉ một lần, hiện nay hắn cần ta giúp, ta làm sao có thể bỏ mặc?" Thạch Xuyên Không khoát tay với Hàn Lập, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Thạch Phá Không, nói ra.
Thạch Phá Không nghe vậy, vẻ do dự trên mặt vẫn không giảm, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: "Mà thôi, ta biết ngăn cản ngươi cũng không được, nếu không phải sự vụ trong tộc không thể buông xuống, ta cũng sẽ đi cùng các ngươi một chuyến này rồi."
"Ha ha, trong tộc rời một trăm tên Thạch Xuyên Không như ta cũng không sao, nhưng nếu thiếu đi một Tam ca ngươi, còn không phải sẽ rối loạn sao?" Thạch Xuyên Không cười ha ha nói.
"Tốt rồi, đừng ba hoa nữa. Về Tích Lân Không Cảnh, tuy ta biết một chút, nhưng dù sao cũng chưa từng tự trải nghiệm qua, cho nên sự tình biết được cũng không chắc chắn, có thể nói cho các ngươi biết bao nhiêu thì nói." Thạch Phá Không lắc đầu, nói ra.
"Làm phiền điện hạ rồi." Hàn Lập gật đầu nhẹ, thành khẩn nói.
"Không sao, các ngươi lắng nghe là được." Thạch Phá Không lắc đầu nói ra.
Sau đó, gã bắt đầu giảng giải những gì mình biết về Tích Lân Không Cảnh.
Ước chừng sau nửa khắc chuông, Thạch Phá Không giảng giải xong, cổ tay vòng một cái, lấy ra những đồ vật khác nhau, phân biệt đưa cho Thạch Xuyên Không cùng Hàn Lập.
Hàn Lập tiếp nhận, hắn vừa nhìn qua, phát hiện đó là một tấm da thuộc không biết là da của dị thú nào, phía trên vẽ sơ sài một ít địa hình, trên đó ghi chú một ít văn tự.
"Đây là một bộ bản đồ dã sử Tích Lân Không Cảnh, niên đại cũng không biết đã bao lâu, cho nên sau khi đi vào có thể giúp các ngươi hay không, vẫn là ẩn số, các ngươi cầm lấy." Thạch Phá Không nói ra.
Hàn Lập gật đầu nhẹ, nhìn một chút, sau đó liền cất vào trong ngực.
"Tam ca, đây là cái gì?" Thạch Xuyên Không đang cầm một vật như sợi dây chuyền đeo cổ, nghi ngờ hỏi.
Hàn Lập dời mắt nhìn qua, chỉ thấy đó là một cái lồng màu đen điêu khác tinh xảo, bên trong còn điêu khắc một dị thú lân giáp bộ dáng dữ tợn, hai móng đang cầm lấy lồng sắt, có hình dạng gào rú.
"Ngươi đeo thứ này trên cổ, thời khắc nguy cấp, chỉ cần dùng ngoại lực đập vỡ lồng bên ngoài là được, không cần bất luận Linh lực hay Ma khí gì thúc giục, có lẽ sẽ cứu các ngươi một lần." Thạch Phá Không trịnh trọng nói.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, theo lời đeo sợi dây chuyền lên trên cổ.
"Nhớ kỹ, bên trong Tích Lân Không Cảnh, thiên địa linh khí cùng Ma khí đã bị cấm tuyệt, không thể thi triển pháp thuật Cho nên đồ vật trữ trong nhẫn trữ vật hay vòng tay trữ vật... đều không mở ra được, nếu muốn xài đồ vật thì sớm lấy ra bên ngoài mà mang trên thân. Sau khi đi vào, khả năng có thể dựa vào, hơn phân nửa cũng chỉ có thân thể huyết nhục các ngươi." Thạch Phá Không dặn dò.
"Nếu như Tích Lân Không Cảnh đã bị phong cấm, ngày sau chúng ta muốn trở về thì phải làm thế nào?" Hàn Lập nhíu mày hỏi.
"Nguyên bản bên trong Hắc Thủy Vực có một tòa truyền tống pháp trận đặc thù, có thể cách không hút người từ trong Tích Lân Không Cảnh ra, chẳng qua là đã không sử dụng hơn mười vạn năm rồi, giờ muốn khởi động chỉ sợ phải tiêu phí một phen công phu. Bất quá các ngươi không cần lo lắng, về sau ta sẽ xử lý tốt chuyện này. Đây là hai ấn tín tiêu ký, là mấu chốt để truyền tống pháp trận xác định vị trí, nhất định phải bảo quản cho tốt." Dứt lời, Thạch Phá Không lấy ra hai ngọc quyết giống như lá cây, đưa cho hai người.
"Tam ca, thứ này sử dụng như thế nào?" Thạch Xuyên Không tiếp nhận ấn tín, cẩn thận đánh giá một lát, cũng không nhìn ra môn đạo gì trong đó.
"Lúc các ngươi muốn trở lại, chỉ cần giọt một giọt tinh huyết lên đó, pháp trận bên này sẽ cảm ứng được, liền có thể nhiếp bọn ngươi từ trong Tích Lân Không Cảnh ra. Về phần vị Tử Linh đạo hữu kia, chỉ cần Lệ đạo hữu mang theo, liền có thể cùng được truyền tống ra theo." Thạch Phá Không nói như thế.
"Tốt, chúng ta đều nhớ kỹ." Thạch Xuyên Không gật đầu nhẹ, nói ra.
"Mặt khác, nơi đây còn có hai quả Huyết Triều Đan, có thể trong thời gian ngắn kích phát nhục thể chi lực của các ngươi. Về phần công hiệu mạnh hay yếu, phải xem khí lực hai người các ngươi như thế nào. Đương nhiên di chứng cũng không nhỏ, sau khi hết dược lực, các ngươi sẽ rơi vào một đoạn thời gian suy yếu, thậm chí có thể xuất hiện tình huống toàn thân không thể nhúc nhích. Cho nên không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, không nên sử dụng." Thạch Phá Không lại dặn dò.
"Tam ca, ngươi không cần lo lắng quá mức. Chúng ta cũng không phải tiểu quỷ mới ra đời, tự mình sẽ có chừng mực." Thạch Xuyên Không cười nói.
"Ngươi đừng chê ta dài dòng, dù sao chỗ kia đã phủ đầy bụi quá lâu rồi. Tốt rồi, muốn nói gì ta đều nói, tiếp theo phải xem chính các ngươi, bất luận thế nào, phải trở về bình an cho ta." Thạch Phá Không nhìn thật sâu vị Thập Tam đệ một cái, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của gã, nói ra.
"Yên tâm đi." Thạch Xuyên Không cười "Ha ha" một tiếng, nói ra.
Ánh mắt Hàn Lập rơi vào trên thân hai người, khóe miệng cũng không khỏi hiện ra một vòng tiếu ý.
Không bao lâu sau, Thạch Phá Không liền rời đi trước một bước.
Hai người Hàn Lập nghỉ sơ vài ngày để hồi phục, sau đó cũng rời khỏi Hắc Thủy Thành, thẳng đến khu vực Tích Lân Không Cảnh.
...
Bên trong Hắc Thủy Vực, chính giữa một mảnh dãy núi màu xanh sẫm, bất ngờ phân bố từng mảnh cồn cát màu vàng nâu, từ trên cao nhìn xuống dưới, cả vùng đất giống như sinh ra từng nốt ban.
Hai người Hàn Lập bay lơ lửng tới, treo ở trên không những nốt ban xấu xí này.
Dù cách xa hơn trăm dặm, hắn vẫn có thể cảm nhận được phiến khu vực kia truyền đến từng trận chấn động không gian cổ quái.
Hai mắt hắn ngưng lại, trong mắt loé lên tử quang, liền thấy hư không phía trên chỗ đó, vậy mà bố trí một tầng cấm chế hình bán cầu gần như rõ ràng, như một miệng bát úp ngược cả vùng đất, bao phủ tất cả cồn cát địa vực vào trong.
"Thạch huynh, chỗ đó là cửa vào Tích Lân Không Cảnh a?" Hàn Lập hỏi.
"Không sai. Tựa hồ trước đây rất lâu, chỗ đó đã bị Phụ Hoàng hạ lệnh phong cấm, cũng bị liệt vào cấm địa." Thạch Xuyên Không nói ra.
"A, là vì phòng ngừa người lưu vong trốn vào trong đó?" Hàn Lập hỏi.
"Cũng có thể như vậy, bất quá khả năng lớn hơn là sợ người Thánh Vực trong lúc vô tình xâm nhập, bị hút vào cồn cát kia, bị vây khốn trong Tích Lân Không Cảnh." Thạch Xuyên Không suy nghĩ một chút, nói ra.
"Thì ra là thế." Hàn Lập gật gật đầu, nói ra.
"Đi thôi, chúng ta trước đi vào cửa cấm chế đã." Thạch Xuyên Không nói ra.
Dứt lời, hai người liền phi độn xuống, rơi trước một toà đại điện bên ngoài cồn cát.
"Tích Lân là cấm địa, không được đến gần, mau rời đi." Một tu sĩ Ma tộc trấn giữ ngoài điện thấy thế, lập tức đi lên ngăn cản.
Hai người cho thấy thân phận, sau đó tu sĩ trấn giữ nơi đây là một gã Kim Tiên lập tức đi ra nghênh đón.
Đó là một lão giả Ma tộc dáng người thấp bé, trên mặt hiện đầy ma văn, vừa thấy Thạch Xuyên Không liền lập tức cung kính thi lễ, nói:
"Tu sĩ trấn giữ cấm địa Từ Phúc, bái kiến Thập Tam hoàng tử Điện hạ."f