"Cái này vốn ta định dùng để đối phó Chu Tử Nguyên đấy. Cốt Thiên Tầm, là do ngươi tự tìm đường chết, vậy để cho ngươi nếm thử trước!" Hai con ngươi huyết hồng của Phương Thiền hiện ra thú tính, âm thanh hung dữ cuồng tiếu.
Sắc mặt Cốt Thiên Tầm hờ hững, giống như không thấy đối phương biến hoá như ve sầu thoát xác, thừa dịp gã đang biến thân, trong nháy mắt thân hình nàng nhoáng một cái xuất hiện sau lưng gã, trường mâu màu vàng trong tay hóa thành một đạo kim ảnh, đâm vào hậu tâm gã.
Nhưng trường mâu màu vàng vừa đụng một cái đến huyết sắc khí lưu bên ngoài thân Phương Thiền, lập tức bị ngăn cản lại, hơn nữa không khống chế được trượt qua một bên.
Cánh tay Phương Thiền thô nhám như thùng nước nhanh như tia chớp vung ngược lên, đại phủ màu đen hóa thành một đạo bóng đen, chém vào phía trên trường mâu màu vàng.
"Leng keng" một tiếng vang thật lớn!
Hai cánh tay Cốt Thiên Tầm run lên, lòng bàn tay tê dại, trường mâu màu vàng cơ hồ muốn đánh bay rời khỏi tay, thân thể lảo đảo lui về phía sau.
Phương Thiền trong nháy mắt quay người bay nhào tới hướng Cốt Thiên Tầm, tốc độ thình lình tăng nhanh hơn rất nhiều, hầu như trong nháy mắt đã đến, hai lưỡi búa trong tay hung hăng trảm xuống.
Huyết sắc khí lưu trên người gã vọt lên hai lưỡi búa, lập tức hóa thành hai tấm lụa huyết sắc, phá không trảm xuống hướng Cốt Thiên Tầm, những nơi đi qua không gian điên cuồng run rẩy.
Cốt Thiên Tầm dưới tình thế cấp bách chật vật lách mình tránh né, "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, hai tấm lụa huyết sắc hầu như trảm sượt qua thân thể Cốt Thiên Tầm, trảm xuống Huyền đấu đài, toàn bộ Huyền đấu đài tựa như đậu hũ bị chém thành hai nửa, sụp đổ xuống ầm ầm.
"Tất cả mọi người lui về phía sau, không được để ảnh hưởng đến trận đấu." Ách Quái đứng lên, cất giọng nói.
Đám người phụ cận Huyền đấu đài nghe nói thế, lập tức thối lui sau.
Hàn Lập cũng theo đám người, thối lui ra xa một chút.
Huyền đấu đài tuy rằng sụp xuống, chiến đấu giữa Cốt Thiên Tầm cùng Phương Thiền cũng không dừng lại. Phương Thiền giờ phút này giống như một chiến ma điên cuồng, hai lưỡi búa điên cuồng loạn trảm, thế công phát ra như mưa to gió lớn.
Cốt Thiên Tầm không dám đón đỡ, kiệt lực tránh né.
May mắn giờ phút này Huyền đấu đài đã bị hủy, phạm vi chiến đấu được mở rộng ra, cũng đủ cho nàng di chuyển tránh né.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất bị chém ra từng khe hở lớn, đá vụn nổ văng tứ tán, người xem trên khán đài cũng nhao nhao kinh hô né ra xa hơn, e sợ bị trận chiến ảnh hưởng đến.
Xa xa trên đài cao, trong mắt Thần Dương tràn đầy vẻ khẩn trương, hai tay nhịn không được xiết chặt.
Thần tình Tôn Đồ cũng ngưng trọng như nước, trên mặt lộ vẻ lo lắng, nhìn xuống Phương Thiền.
"Hặc hặc, thống khoái, thống khoái!"
Thần tình Phương Thiền càng thêm điên cuồng, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, công kích càng thêm điên cuồng, huyết quang phủ ảnh đẩy trời, giơ tay nhấc chân như tạo ra từng trận sóng dữ.
Mà Cốt Thiên Tầm phảng phất như thuyền lá nhỏ trong sóng dữ, tùy thời đều có thể bị lật đổ, nhưng mỗi lần đang trong lúc nguy cấp lại hiểm hiểm tránh thoát, một đôi mắt lành lạnh gắt gao nhìn chằm chằm vào Phương Thiền.
"Chết! Chết! Chết!"
Phương Thiền trải qua công kích liên tiếp như mưa to gió lớn, huyết sắc khí lưu trên người đã mỏng manh hơn không ít, tựa hồ nóng lòng chém trúng Cốt Thiên Tầm, trong tiếng rống giận dữ, hai lưỡi búa một trái một phải chém ngang Cốt Thiên Tầm, huyết sắc khí mang nổ bắn ra.
Ánh mắt Cốt Thiên Tầm bỗng nhiên sáng ngời, thân thể đột nhiên uốn éo, lấy một tư thế cực kỳ quái dị hiểm hiểm tránh thoát hai búa phách trảm, lập tức lao thẳng tới phía trước, trường mâu màu vàng trong tay như Độc Long xuất động, bạo đâm ra.
Trường mâu hóa thành một đạo kim ảnh, lách qua khe hở giữa hai thanh cự phủ đâm tới, hơn nữa cấp tốc xoay tròn, thình lình xuyên thủng những huyết sắc khí lưu kia, điểm đến cổ họng Phương Thiền.
"Hặc hặc, ngươi bị lừa rồi!" Phương Thiền bỗng nhiên điên cuồng cười một tiếng, cánh tay mơ hồ một cái, hai lưỡi búa trống rỗng xuất hiện trước người, "Leng keng" một tiếng đỡ trúng trường mâu màu vàng.
Lập tức trong mũi gã hừ lạnh một tiếng, một cỗ sóng âm màu trắng nồng đậm hơn so với vừa rồi phun ra, bao phủ đến hướng Cốt Thiên Tầm.
Cùng lúc đó, huyết sắc khí lưu trên người Phương Thiền cũng đột nhiên biến đổi, hóa thành từng mũi tên huyết sắc, nổ bắn đến phía Cốt Thiên Tầm, hầu như bao phủ hết thảy phạm vi mấy trượng phía trước vào trong phạm vi công kích.
Mỗi một mũi tên huyết hồng phá không, phát ra thanh âm gào thét đáng sợ, những nơi đi qua hư không điên cuồng run rẩy, mơ hồ kéo lê từng đạo vết tích màu đen.
Trên đài cao, Thần Dương thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, mà Tôn Đồ lại lộ vẻ vui mừng.
Nhưng vào thời khắc này, thân thể Cốt Thiên Tầm chợt uốn éo, phảng phất có ngoại lực lôi kéo, nhanh chóng vô cùng lướt ngang qua bên cạnh, tiến nhanh theo một vòng cung bất khả tư nghị, vậy mà đều tránh thoát khỏi sóng âm lẫn huyết sắc khí lưu, trong nháy mắt xông qua bên hông Phương Thiền.
Một màn xuất kỳ bất ý này làm cho Phương Thiền kinh hãi, vội vàng quay người lại, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ, huyết khiếu bên ngoài thân tản mát ra huyết quang mạnh mẽ run lên, thân thể hơi cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét.
Cốt Thiên Tầm thấy cảnh này, trong mắt lập loè lãnh mang, trong cơ thể bỗng nhiên vang lên phanh phanh mấy tiếng trầm đục, hai cánh tay đột nhiên thô to ra gấp bội, trường mâu màu vàng bắn ra như điện, hóa thành một đạo tàn ảnh màu vàng, lóe lên rồi biến mất đâm về phía huyệt thái dương Phương Thiền, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Phương Thiền phát ra công kích vừa rồi, huyết sắc khí lưu quanh người tiêu hao hơn nửa, chỉ còn lại một tầng hơi mỏng, phù một tiếng liền bị trường mâu màu vàng xuyên thủng.
Tốc độ trường mâu màu vàng không giảm chút nào, thân thể Phương Thiền giờ phút này cứng ngắc, lập tức sẽ bị xuyên thủng đầu.
Vào thời khắc này, "Xùy" một tiếng vang nhỏ, một đạo bạch quang hết sức nhỏ hiện lên, dường như một đám tơ màu trắng dính lên trường mâu màu vàng.
Trường mâu màu vàng như gặp phải trọng kích, chấn động kịch liệt, bị đẩy ra bên cạnh.
Sắc mặt Cốt Thiên Tầm biến đổi, hai tay vội vàng nắm chặt trường mâu, quay đầu nhìn lại đài cao phía xa xa, không có ra tay tiếp nữa.
"Tỷ thí đến đây là kết thúc, vừa đến thì dừng, trận chiến này Thanh Dương thành Cốt Thiên Tầm chiến thắng.". Trên đài cao, Ách Quái buông cánh tay xuống, đầu ngón tay chậm rãi tản đi bạch quang, trong miệng nhàn nhạt nói ra.
Trường mâu "Xùy" một tiếng, một lần nữa hóa thành một sợi cốt xích màu vàng đất, sau đó quấn quanh bên hông nàng.
Giờ phút này thân thể Phương Thiền cũng đã khôi phục lại, hai tay điểm liên tục lên người mấy cái.
Chỉ nghe trong cơ thể gã vang lên một hồi ken két, thân hình cao lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, sau mấy hơi thở đã khôi phục nguyên trạng, chỉ là sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
"Trận chiến này là ta khinh địch rồi, chỉ có điều trận tái chiến lần sau, tuyệt sẽ không có kết quả này." Phương Thiền nhìn thật sâu Cốt Thiên Tầm một cái, quay người đi về phía xa.
Tình huống chiến cuộc đột nhiên nghịch chuyển, người xem vây quanh ngây ngốc một lát, tiếp đó mới bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời, cũng không ít người hô to tên "Cốt Thiên Tầm".
Đám người Thanh Dương thành thấy cảnh này, đều đại hỉ, lập tức một loạt đi lên, vây Cốt Thiên Tầm vào giữa, nhao nhao mở miệng chúc mừng.
Hàn Lập nhìn Cốt Thiên Tâm đang được mọi người vây quanh, trong đầu hồi tưởng lại lúc cuối nàng tránh né một cách quỷ dị, như có điều suy nghĩ.
Trên đài cao, trên mặt Thần Dương lộ ra nét hưng phấn không kìm nén được.
Ngày hôm nay hai trận chiến vậy mà đều thắng lợi, thực sự vượt quá dự liệu của gã.
Lục Hoa phu nhân thì tay vê mũi, trên mặt cũng lộ ra một tia mừng rỡ.
Phương Thiền bị thua ngoài ý muốn, trên mặt Tôn Đồ tuy rằng khó coi, nhưng cũng không có quá phận thất thố.
"Đa tạ thành chủ xuất thủ cứu giúp tiểu đồ." Tôn Đồ lập tức đứng lên, chắp tay cám ơn Ách Quái.
"Thực lực lệnh đồ không kém, càng có thiên phú bẩm sinh khác, chính là nhân tài hiếm có của Huyền thành ta, tự nhiên phải cứu giúp rồi." Ách Quái khoát tay áo, nhàn nhạt nói ra.
Tôn Đồ nói lời cảm tạ một tiếng, rồi quay đầu nhìn Thần Dương một cái, nói một câu: "Thần thành chủ, chúc mừng", sau đó liền ngồi xuống.
Vào thời khắc này, một nam tử áo đen mũi ưng âm kiêu từ đằng xa bước nhanh tới, sắc mặt ẩn hiện vẻ lo lắng, thân hình nhoáng một cái bay vụt lên trên đài cao, tới bên Ách Quái nói nhỏ một câu.
Sắc mặt Ách Quái biến đổi, bỗng nhiên đứng lên, giương mắt nhìn ra xa xa ngoài thành, thần tình cực kỳ lạnh lùng.
"Thành chủ, đã phát sinh chuyện gì quan trọng sao?" Đám người Thần Dương chứng kiến thần tình biến hoá của Ách Quái, trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi.
Vừa rồi nam tử mũi ưng dùng truyền âm chi thuật, bọn họ cũng không nghe được, chỉ là nhìn thấy Ách Quái biến sắc như vậy, nhất định là đã xảy ra đại sự.
...
"Hội võ năm thành tạm dừng, tất cả mọi người đều trở về chỗ ở của mình, không được tùy ý ra ngoài!" Thanh âm Ách Quái hùng vĩ, bỗng nhiên cuồn cuộn khuếch tán trong Tu La Trường.
Mọi người trong Tu La Trường nghe nói thế, tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ngốc đứng ở đó.
Hai người đang chiến đấu kịch liệt trên đài chữ Càn, nghe vậy, vẻ mặt cũng mờ mịt dừng tay lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bên trong Tu La Trường lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nét mặt Hàn Lập kinh ngạc lóe lên rồi thu vào, lập tức nhướng mày, nhìn về phía trên đài cao.
"Các ngươi từng người mang theo người của mình trở về biệt uyển, không được tự tiện đi lại trong thành." Ách Quái không để ý đến mọi người trong tràng, nói một tiếng với đám người Thần Dương, sau đó thân hình sau nhoáng một cái, cứ như vậy tiêu thất trong hư không, ai cũng không thấy rõ gã rời đi như thế nào.
Nam tử mũi ưng thấy vậy, dưới chân bay vút lên, giống như một Cự Ưng, ở phía xa trồi lên trụt xuống hai lần, liền biến mất không thấy gì nữa.
Đám người Thần Dương thấy cảnh này, trên mặt lần nữa biến sắc.
Không chỉ bởi vì mệnh lệnh vừa rồi của Ách Quái, mà thân pháp tốc độ của nam tử mũi ưng, mặc dù bọn họ là thành chủ, cũng chưa chắc có thể hiểu rõ.
Mọi người trong Tu La trường hai mặt nhìn nhau, chậm rãi huyên náo đứng lên, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, khán giả trên khán đài vẫn rất nhanh dựa theo lời của Ách Quái, dũng mãnh lao ra bên ngoài.
Đám người Thần Dương trên đài cao cũng triệu tập thuộc hạ của mình, rời Tu La Trường, vội vàng đi về phía biệt uyển của mình, đi cùng nhau nhưng đều tách ra khoảng cách nhất định.
Kết quả bọn họ vừa rời Tu La Trường không bao lâu, "Đông" "Đông" tiếng trống từ chỗ sâu trong Huyền thành vang lên.
Thanh âm này to lớn cổ xưa, vả lại chấn nhiếp nhân tâm, làm lòng người cũng nhảy lên theo tiếng trống vang dội.
Các nơi trong nội thành nghe được tiếng trống, lập tức một mảnh rối ren, cửa hàng vội vàng đóng cửa, người đi trên đường phố cũng vội vàng đi đến chỗ của mình.
"Đây là thanh âm Thiên Uy Chiến Cổ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thần Dương nghe tiếng trống, dừng bước lại, trầm giọng nói ra.
"Thiên Uy Chiến Cổ không đến thời kì phi thường, sẽ không đánh vang, chẳng lẽ là có người công kích Huyền thành!" Vẻ mặt Tôn Đồ cũng trầm ngâm nói.
"Khục... Chẳng lẽ là Khôi Thành đột nhiên công kích?" Tần Nguyên nhìn ba người khác một cái, nói như thế.
"Không loại trừ khả năng này, tới thật là đúng lúc." Phù Kiên đứng chắp tay, cười lạnh nói.
Hàn Lập tựa hồ không nghe thấy bốn gã thành chủ nói chuyện, ánh mắt nhìn lại bên ngoài Huyền thành, sắc mặt thoạt nhìn không thay đổi gì, không biết đang suy nghĩ gì.
"Bất kể thế nào, chúng ta vẫn nên theo lời Ách Quái thành chủ nói, trước tiên quay lại biệt uyển đã." Đúng lúc này, Cốt Thiên Tầm mở miệng nói ra.
"Về biệt uyển trước đã, sau lại bàn bạc kỹ hơn." Thần Dương nhìn ba thành chủ khác một cái, sau đó mang theo đám người bước nhanh về hướng biệt uyển của mình