Ánh mắt Hàn Lập dò xét bốn phía, âm thầm nghĩ cách lẻn vào.
Chỉ thấy bên trong doanh trại Khôi Thành, vô số khôi lỗi tuần tra xung quanh, còn có hai gã tu sĩ Khôi Thành đang đứng trên hai tòa tháp quan sát, từ trên nhìn xuống giám sát toàn bộ doanh trại, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Lập đang suy tư, đột nhiên có người vỗ nhẹ đầu vai một cái.
Cái vỗ này không có chút dấu hiệu nào trước đó, dưới sự kinh hãi, Hàn Lập bỗng nhiên quay người, đồng thời thân hình nhanh như chớp lui về sau.
Lui tới một nửa, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, khuôn mặt căng thẳng cũng thả lỏng một chút.
Một bóng người chẳng biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Hàn Lập, chính là Giải Đạo Nhân.
"Chớ phát ra động tĩnh, đi theo ta." Giải Đạo Nhân phất phất tay, dẫn đầu đi về hướng sơn mạch nơi xa.
Hàn Lập nhíu mày, nhìn doanh trại Khôi Thành một chút, cuối cùng không tiếng động đuổi kịp bước chân Giải Đạo Nhân.
Hai người rất nhanh rời khỏi nơi đóng quân của Huyền Thành, đi thẳng ra thật xa mới ngừng lại.
"Ngươi muốn đêm tối thăm dò trong doanh trại Khôi Thành, tìm kiếm Tử Linh?" Giải Đạo Nhân nhìn về phía Hàn Lập, trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy, trước đây trong doanh trại Khôi Thành ta tình cờ thấy một người có chút tương tự với Tử Linh, không biết có phải nàng hay không. Không điều tra rõ chuyện này, lòng ta khó yên." Hàn Lập cũng không giấu điều gì.
"Hồ đồ! Trong Tích Lân Không Cảnh không cách nào sử dụng Tiên Linh Lực, che giấu khí tức vốn đã rất khó, ngươi lỗ mãng lẻn vào nơi đóng quân của Khôi Thành, cho là mình có mấy cái mạng?" Giải Đạo Nhân hừ một tiếng, nói.
Hàn Lập nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Không phải vì lời răn dạy hắn của Giải Đạo Nhân, mà là bộ dáng lúc này của Giải Đạo Nhân quả thực không khác gì người bình thường.
"Điều Giải đạo hữu nói, sao ta lại không biết. Nhưng chuyện của Tử Linh, ta cũng không thể bỏ qua." Sau khi Hàn Lập trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói.
"Vậy cũng phải phân rõ tình huống và trường hợp, bây giờ ngươi lẻn vào doanh trại Khôi Thành là quá liều lĩnh. Chuyện tìm kiếm Tử Linh vẫn nên để sau rồi nói. Nếu như ngươi nói người nọ thật sự là Tử Linh, nàng cũng không đột nhiên chạy trốn, ngươi không cần vội vã như thế." Giải Đạo Nhân chậm rãi nói.
"Giải đạo hữu nói rất đúng, Hàn mỗ quả thực liều lĩnh lỗ mãng." Hàn Lập thở dài, gật đầu nói.
"Bất quá hiện ngươi đang thi triển là thủ đoạn tuyệt diệu gì, khí tức ẩn nấp sâu như thế, dù là ta cũng thiếu chút không phát hiện ra, khó trách dám đêm tối thăm dò nơi đóng quân của Khôi Thành." Giải Đạo Nhân lại chăm chú nhìn vào hai mắt Hàn Lập, hỏi.
"Chút trò hề mà thôi, chẳng phải vẫn bị Giải đạo hữu ngươi liếc qua nhìn thấu sao." Hàn Lập cười nhạt một tiếng.
Lúc này hắn đang thi triển một bí pháp ẩn nấp trong “Thiên Sát Trấn Ngục công”, Vạn Khiếu Không Tịch thuật.
Thuật này cũng có tác dụng phong bế Huyền khiếu quanh thân, ở phương diện ẩn nấp khí tức bản thân còn tinh diệu hơn thứ Giải Đạo Nhân truyền thụ cho hắn. Nhưng khuyết điểm lớn nhất là trong lúc thi triển không thể vận dụng chút Huyền khiếu nào.
Cũng không biết Giải Đạo Nhân nhìn thấu bằng cách nào.
Giải Đạo Nhân chỉ yên lặng nhìn Hàn Lập, trên khuôn mặt không lộ ra một chút thần sắc, cũng không nói gì.
"Giải đạo hữu đêm khuya tới tìm ta, chắc không phải chỉ vẻn vẹn nói mấy câu đó với ta chứ." Hàn Lập nghiêm mặt hỏi.
"Quả thật ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi. Không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa tháng nữa Tinh Chuẩn phi chu có thể hoàn thành. Ách Quái và Sa Tâm tìm được cửa vào này coi như đáng tin cậy, tiến vào Đại Khư hẳn là không có vấn đề, đến lúc đó ta cần sự hỗ trợ của ngươi." Giải Đạo Nhân trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi mở miệng nói.
"Giải đạo hữu đối dường như rất hiểu rõ Đại Khư nha, chẳng lẽ trí nhớ của ngươi lại thức tỉnh? Cảm giác bây giờ người rất khác trước kia." Hàn Lập nghe thấy lời này, giật mình hỏi.
Giải Đạo Nhân không trả lời câu hỏi của Hàn Lập, nhìn một cái về hướng Đại Khư, trên mặt lộ ra một chút thần sắc phức tạp.
Hàn Lập thấy cảnh này, ánh mắt chớp động, nhưng không mở miệng quấy rầy Giải Đạo Nhân.
"Thực không dám giấu, trí nhớ của ta đã khôi phục rất nhiều. Nhưng có một số việc hiện giờ vẫn không tiện nói thẳng với ngươi." Giải Đạo Nhân không nhìn lâu, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, nhẹ thở ra một hơi rồi nói.
"Vậy chờ tới lúc Giải đạo hữu thuận tiện rồi nói với ta là được." Hàn Lập gật đầu nói.
"Thời gian không nhiều, ta không thể rời khỏi bên người Thần Dương quá lâu, nếu không có thể sẽ bị hắn phát hiện. Chuyện ta cần Hàn đạo hữu giúp đều ghi ở trong này." Giải Đạo Nhân há miệng phun ra một khối ngọc giản màu trắng, giao cho Hàn Lập.
"Này..." Hàn Lập tiếp lấy ngọc giản, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Giải Đạo Nhân phất tay cắt ngang.
"Hàn đạo hữu nhất định phải làm theo lời nói ở trên đó, đối với ngươi tuyệt đối có lợi không hại, nói không chừng còn có một phần cơ duyên lớn cho ngươi."
Giải Đạo Nhân nhìn kỹ Hàn Lập một chút, thân hình loáng một cái hóa thành một đạo hắc ảnh, nhanh chóng lao về nơi Huyền thành đóng quân.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Tốc độ Giải Đạo Nhân bày ra lúc này không kém bao nhiêu so với hắn.
Hắn nhìn một cái về hướng Giải Đạo Nhân đi xa, rất nhanh thu hồi ánh mắt, tâm niệm vừa động, một sợi thần thức chui vào bên trong ngọc giản màu trắng.
Sau một khắc, đuôi lông mày hắn hơi nhíu lại, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm, thần sắc âm tình bất định.
Hắn đứng yên một lát tại chỗ, bỗng nhiên giậm chân một cái, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngón tay dùng sức bóp một cái, bóp nát ngọc giản thành phấn, cũng lập tức đi về nơi đóng quân của Huyền Thành.
Thời gian kế tiếp, việc chế tạo Tinh Chuẩn phi chu giao cho người Khôi Thành, bốn người Hàn Lập thì không có việc làm, tự mình nghỉ ngơi trong lều của mình.
Nhưng bọn họ cũng không nghỉ ngơi hoàn toàn. Ngẫu nhiên Lục Hoa phu nhân sẽ triệu tập bốn người, giảng giải cho bọn họ một chút yếu điểm của cấm chế trong Tinh Chuẩn.
Chớp mắt đã qua mười mấy ngày, cuối cùng người Khôi Thành cũng chế tạo hoàn toàn Tinh Chuẩn phi chu.
Một chiếc phi chu màu xám bạc lẳng lặng đặt trên mặt đất, thân thuyền tản mạn ra từng trận kim khí giống như vầng sáng rét lạnh, thoạt nhìn kiên cố không thể phá vỡ.
Toàn bộ thân thuyền nhìn rất trơn tru, hai cái cánh ngân sắc vươn lên, toàn bộ phi chu nhìn như một đầu yến trắng sắp giương cánh phi hành.
Bên trong phi chu rỗng, người ở trong thân thuyền. Hai bên mở cửa sổ, được niêm phong bằng một tài liệu trong suốt, từ bên trong có thể nhìn rõ tình huống bên ngoài.
Lúc này toàn bộ người Huyền Thành đi vào bãi đất trống, Ách Quái đưa tay vỗ vỗ thân thuyền, phi chu ông ông rung động vài cái, nhưng không phát ra tiếng vọng tiếng vọng, dường như phi chu là một khối đặc, khiến người ta có một loại cảm giác kiên cố.
"Kỹ nghệ của chư vị đạo hữu Khôi Thành quả thực cao siêu, gần tháng công phu ngắn ngủi đã chế tạo ra một chiếc khôi lỗi phi chu chắc chắn mà lại tinh diệu như thế.” Ách Quái khen.
"Ách đạo hữu khen trật rồi, thuyền này nếu ở nơi khác, dựa vào lực lượng khôi lỗi cũng có thể bay lên cách mặt đất. Nhưng trên không hắc uyên này, thuyền này lại không chịu nổi lực hút phía dưới, còn phải mời Lục Hoa đạo hữu tương trợ mới có thể." Lúc này Sa Tâm cũng mang theo bảy tám người Khôi Thành đứng ở chỗ này, nghe vậy cười nói.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn một cái về phía đám người Khôi Thành, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Trong đám người Khôi Thành không có thân ảnh nữ tử áo bào tím kia.
"Lục Hoa đạo hữu, kế tiếp liền nhờ cậy ngươi." Ách Quái nghe được lời này của Sa Tâm, nói với Lục Hoa phu nhân bên cạnh.
Thần sắc Lục Hoa phu nhân có chút ngưng trọng, con mắt nhìn qua phi chu, bước đến cạnh phi chu, đưa tay tìm tòi phía trên một lát, chân mày cau lại.
"Lục Hoa đạo hữu, có vấn đề gì không?" Ách Quái nhìn thấy sắc mặt Lục Hoa phu nhân, không khỏi hỏi.
"Sa Tâm đ*o hữu, bên trong vách thuyền lại quán chú Ngân Lưu Trấp?" Lục Hoa phu nhân nhìn về phía Sa Tâm, hỏi.
"Đúng vậy. Ngân Lưu Trấp là đồ vật Khôi Thành chúng ta bí mật chế tạo, không ngờ Lục Hoa đạo hữu cũng biết. Dùng Ngân Lưu Trấp quán chú có thể giúp những tài liệu khác biệt dung hợp chặt hơn, tăng lực phòng ngự vách thuyền." Ánh mắt Sa Tâm lóe lên, nói.
Lục Hoa phu nhân nghe vậy trầm mặc không nói.
"Lục Hoa đạo hữu, có gì không ổn sao?" Ách Quái hỏi.
"Cũng không có gì, Ngân Lưu Trấp dùng tài liệu chính là Ngân Lưu Thạch, thứ này có phần xung đột với Tinh dịch ta phối chế. Trên vách thuyền quán chú Ngân Lưu Trấp, muốn khắc pháp trận Tinh Chuẩn bên trên sẽ có chút khó khăn. Nhưng cũng chỉ là dùng thêm chút thời gian, không đáng lo." Lục Hoa phu nhân hì hì một tiếng nói.
Lông mày Hàn Lập cau lại, nhìn Lục Hoa phu nhân một chút, há miệng muốn nói.
Lục Hoa phu nhân quay đầu nhìn sang, trong mắt lóe lên tia tàn khốc.
Hàn Lập thấy cảnh này, im ngay không nói.
"A, không có trở ngại thì tốt. Lục Hoa đạo hữu các ngươi nhanh chút động thủ đi, mau chóng hoàn thành phi chu. Không biết thời kỳ Hắc Uyên thoái trào sẽ kéo dài bao lâu, chậm sợ sinh biến." Ách Quái gật đầu nói.
Lục Hoa phu nhân miệng đầy đáp ứng, sau đó lập tức mang theo bốn người Hàn Lập tiến vào bên trong thân thuyền.
Người hai thành bên ngoài thấy vậy, cũng tự mình tản đi.
Không biết do tất cả tài liệu kỳ lạ của Tinh Chuẩn phi chu hay do bản thân thuyền này vốn có uy năng đặc biệt, vừa tiến vào bên trong thân thuyền, toàn bộ âm thanh bên ngoài biến mất vô tung, tương tự như bày ra cấm chế cách âm.
"Lục Hoa tiền bối, thật sự không có vấn đề gì sao?" Hàn Lập xuyên qua cửa sổ thấy người hai thành đi xa, sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Việc kế tiếp bọn họ phải làm khác trước đó, trận văn trước đó vẽ trên khung chính chỉ là nửa phần trước của Tinh Chuẩn cấm chế, chỉ cần khắc trận văn là được. Mà bây giờ bọn họ phải chân chính bắt đầu bố trí Tinh Chuẩn cấm chế.
Không chỉ khắc trận văn, còn cần trong lúc khắc trận văn đồng thời thêm rất nhiều đạo cụ và tài liệu bày trận, độ khó so với trước đây tăng lên không ít.
Hiện giờ lại xuất hiện chuyện Ngân Lưu Trấp, khẳng định khó càng thêm khó.
Hàn Lập tự nghĩ toàn lực ứng phó, hẳn là miễn cưỡng có thể ứng phó cục diện trước mắt, nhưng ba người khác thì khó nói.
Ba người Hiên Viên Hành hiển nhiên cũng ý thức được chuyện này, mặt vẻ lo lắng không yên.
"Hừ, sao lại không có vấn đề gì. Kế tiếp phải chân chính bắt đầu xây dựng đại trận, một khi các ngươi khắc trận văn xảy ra chuyện không may, không chỉ dẫn đến trận văn sụp đổ, đạo cụ và tài liệu bày trận cũng theo đó hỏng hết. Mụ đàn bà Sa Tâm chết tiệt, lại bày ra phiền toái cho lão phu ở thời điểm này." Lục Hoa phu nhân tức giận nói, trên mặt phủ một tầng màu xanh, nhìn rất không tốt.
Bốn người Hàn Lập nghe được lời này, sắc mặt đều khẽ biến.
"Lục Hoa tiền bối, chẳng lẽ tài liệu bày trận ngài mang theo không nhiều?" Con ngươi Hàn Lập xoay chuyển, thăm dò hỏi.
"Ta mang theo hai phần tài liệu, vốn tưởng rằng khẳng định đã đủ rồi, nhưng hiện tại xem ra cũng chưa hẳn." Lục Hoa phu nhân hừ lạnh một tiếng, liếc ba người Hiên Viên Hành một chút.
Ba người thấy vậy vội vàng cúi đầu xuống, mặt lộ vẻ xấu hổ.
"Nếu đã như vậy, sao Lục Hoa tiền bối không báo việc này cho Ách Quái thành chủ, tiếp thu ý kiến nhiều người mới có thể nghĩ ra biện pháp." Hàn Lập nói thêm.
"Chút chuyện nhỏ mà thôi, hà tất phải làm phiền bọn họ. Các ngươi cũng không cần lo lắng, làm hết sức là được, lão phu tự có cách xử lý tốt chuyện này." Sắc mặt Lục Hoa phu nhân hơi đình trệ, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, thái độ đột nhiên biến đổi, phất tay nói.