Ngay khi hai người Hàn Lập vừa mới lên không trung không bao lâu thì dưới lòng đất trong đống phế tích không ngừng truyền ra từng âm thanh "sàn sạt" quái dị.
Hai người Hàn Lập đang ở giữa không trung theo âm thanh đó mà nhìn lại xuống dưới, sắc mặt đều có chút thay đổi.
Ngay lúc này trong đống đổ nát trên mặt đất không ngừng rung động, từng cánh tay từ đó vươn ra, tiếp đó là chui ra từng cái đầu có tướng mạo quái dị.
Từng thân ảnh nối tiếp nhau không ngừng từ dưới đất bò ra, không ngờ là từng bộ khôi lỗi.
Những khôi lỗi này hình thể cũng không quá lớn, hầu như tất cả đều cao khoảng hai trượng. Nửa người dưới thì lộ ra hình dáng con người, còn nửa người trên thì mặc áo giáp màu xanh lam sáng rõ, chẳng qua nửa trên cùng cái đầu bọn nó thì lại có hơi chút khác biệt, đại khái chia làm ba loại.
Một loại là đầu sói thân người, thân thể thon dài, hai cánh tay đều cầm một thanh trường kiếm màu xanh lam, thân kiếm cong như vòng cung.
Còn một loại khôi lỗi là đầu hổ thân người, hai tay và thân thể đều rất cường tráng, một tay cầm một thanh khai sơn cự đao lóe lên hàn quang sắc bén.
Cuối cùng là một loại khôi lỗi đầu rắn thân người, trên người không mặc áo giáp nhưng lại mọc ra một tầng lân phiến rậm rạp, trên lưng buộc một bộ cung tiễn hình rắn lấp lóe hào quang màu lam.
Những món vũ khí đao, kiếm, cung tiễn này, vậy mà đều tỏa ra từng tia từng tia dao động lực lượng tinh thần.
Số lượng khôi lỗi rất nhiều, không chỉ ở gần hai người bọn hắn, mà theo ánh mắt nhìn tới thì thấy bốn phương tám hướng đều có từng bộ khôi lỗi không ngừng từ dưới đất bò ra.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua bốn phía, trên mặt nhịn không được mà biến sắc.
Tuy là những khôi lỗi này chẳng ra gì nhưng rõ ràng thực lực bọn nó cũng không thấp, hơn nữa số lượng nhiều đến nỗi làm cho người khác kinh sợ, cho dù chính mình có thực lực lấy một địch trăm, một khi bị chúng dây dưa chỉ sợ cửu tử nhất sinh mà thôi.
Suy nghĩ trong lòng của hắn nhanh chóng xoay chuyển, huyền khiếu cả người liền tỏa ra tinh quang, hai chân liên tục đạp trên hư không, toàn lực bay nhanh về phía trước.
Chỉ có điều cho dù hắn có mượn nhờ lực lượng của Vũ Hóa Phi Thăng Công và Tinh Nguyệt Ngoa để lăng không phi hành thì suy cho cùng tốc độ cũng có hạn, nhất là còn mang theo Thạch Xuyên Không, thế nên dù hắn toàn lực hành động thế nhưng vẫn như cũ không thoát được.
Mà những con khôi lỗi vừa mới chui ra khỏi mặt đất liền nhìn về phía hai người Hàn Lập đang phi hành giữa không trung, trong mắt lập tức nổi lên hào quang cừu hận như có nhân cách.
"Rống!"
Một con khôi lỗi đầu rắn dị thường cao lớn ngửa đầu phát ra một tiếng giống như dã thú gào thét.
Trên mặt đất, những khôi lỗi đầu rắn dưới kia liền khẽ động cánh tay, giương cung cài tên.
Lập tức vô số mũi tên dài màu lam bắn ra, nhanh như sao băng, hơn nữa còn phát ra tiếng "hưu.... hưu...." rít gào sắc nhọn làm cho người khác sợ hãi, từ bốn phương tám hướng bắn về phía hai người bọn hắn, dày đặc như mưa, căn bản muốn tránh cũng không thể tránh được.
Hàn Lập thầm kêu một tiếng hỏng bét, huyền khiếu cả người tỏa ra tinh quang rực rỡ, đồng thời ngưng tụ lại, hòa thành một tầng tinh quang óng ánh, bao phủ khắp nơi trên cơ thể lại.
Cùng lúc đó, cánh tay của hắn vung lên, bất ngờ từ trong bàn tay hắn xuất hiện một loan đao màu trắng, rồi nhanh chóng hóa thành một đạo đao ảnh màu trắng, chém về phía những mũi tên dài màu lam đang bắn tới.
Bên ngoài người của Thạch Xuyên Không cũng lóe lên tinh quang, liền thi triển Chân Cực Chi Mô, đồng thời nhanh chóng múa trường côn trong tay, hòa thành đạo đạo huyễn ảnh, bảo vệ khắp cơ thể.
Tiếng nổ "đùng đùng" không ngừng vang lên!
Loan đao trong tay Hàn Lập biến thành đao quang bay múa quanh người, hình thành một màn đao ảnh màu trắng dày đặc, xoắn nát những mũi tên dài màu lam kia.
Thế nhưng trên những mũi tên dài này có ẩn chứa lực lượng thực sự không thể coi thường, khiến cả cánh tay hắn chấn động, tê dại từng đợt.
Trường côn màu tím đen trong tay Thạch Xuyên Không không ngừng vũ động, cố gắng ngăn cản những mũi tên dài kia nhưng cánh tay gã cũn liên tục run rẩy.
Dưới thế công dày đặc như vậy, thân hình hai người bọn hắn đang lao nhanh về phía trước cũng theo đó mà ngừng lại một chút.
Vào đúng lúc đó, mấy chục con khôi lỗi đầu sói và khôi lỗi đầu hổ gần đó lập tức bắn lên, dễ dàng vọt lên mấy chục trượng trên cao, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng, đao kiếm trong tay hóa thành từng đạo lam ảnh, chém về hai người bọn hắn.
Ba loại khôi lỗi phối hợp lẫn nhau không chê vào đâu được, tựa như sớm đã diễn luyện qua vô số lần.
Hàn Lập và Thạch Xuyên Không còn chưa kịp thở một hơi, liền không thể không xuất thủ lần nữa, ngăn cản những công kích đó.
Liên tiếp tiếng vang kim thiết giao kích va vào nhau, mảnh lớn thân thể tàn phế của khôi lỗi từ trên trời rơi xuống, mơ hồ có mấy chục con khôi lỗi đều bị phân thây bắn ra ngoài.
Không đợi hai người Hàn Lập làm ra cử động nào khác thì âm thanh rít gào sắc nhọn lại truyền đến, vô số mũi tên màu lam lần nữa như mưa bắn tới.
Hàn Lập nhướng mày, loan đao trong tay liền vung múa, đẩy lùi những mũi tên kia, đồng thời hai chân đạp liên tục, cả người lần nữa phóng thẳng lên trên cao, đến tận trời cao.
Ngay thời khắc ấy, trên bầu trời đang lơ lửng đám mây vàng thật dày, trong đó ẩn hiện hào quang màu trắng. Vì hai người bọn hắn ở giữa không trung, không ngừng phóng lên trên nên trong nháy mắt đã tiến đến gần những đám mây vàng kia.
Mặc dù bọn hắn đã tăng độ cao nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi phạm vi mưa tên của đám khôi lỗi ở dưới.
Hàn Lập nhìn đám mây vàng trên đỉnh đầu một chút, hơi chần chờ, đang muốn bay cao hơn nữa.
"Đừng bay cao nữa, những đám mây vàng kia không thể đụng được, để ta ngăn những công kích bọn nó, còn Lệ đạo hữu ngươi cứ dốc sức bỏ chạy là được!" Sắc mặt Thạch Xuyên Không quýnh lên, ngăn cản động tác Hàn Lập.
Chưa dứt lời, tinh quang trên trường côn màu tím đem trong tay gã tỏa sáng hào quang, nhanh chóng vung lên trước người. Trường côn giống như một cơn lốc xoáy màu tím đen, cuốn những mũi tên màu lam đang bắn đến vào trong đó, dễ dàng xoắn nát.
Hàn Lập nghe vậy trong lòng nghi hoặc, nhưng mắt thấy sắc mặt Thạch Xuyên Không ngưng trọng, hơn nữa còn toàn lực ngăn địch, liền không có hỏi tới nữa, mà huyền khiếu trên hai chân hắn sáng lên, không ngừng bước lên trên hư không, bay nhanh về phía trước.
Đám khôi lỗi trên mặt đất thấy vậy, trong miệng phát ra từng tiếng gầm thét, những khôi lỗi đầu sói, đầu hổ lần nữa cùng ào ào nhảy lên, nhào về phía hai người, đám khôi lỗi những nơi khác cũng rối rít bao quanh nơi này lại.
Thạch Xuyên Không hét lớn một tiếng, nhanh chóng múa trường côn trong tay, lần nữa đập vào đám khôi lỗi đang tiến lại gần bắn ra ngoài.
Thế nhưng thân hình khổng lồ của những khôi lỗi đầu sói, đầu hổ, không dễ ứng phó giống như mưa tên. Mặc dù Thạch Xuyên Không ngăn cản công kích bọn nó nhưng sắc mặt cũng vì đó mà trắng nhợt, trong miệng khẽ rên một tiếng.
Không chờ gã kịp thở, một lần nữa âm thanh "hưu... hưu..." rít gào sắc nhọn lại bắn tới, Thạch Xuyên Không vội vàng ngưng thần ứng đối.
Trong lúc phi độn, Hàn Lập liếc vẻ mặt đang tái nhợt của Thạch Xuyên Không một cái, trong lòng càng căng thẳng.
Trước đó Thạch Xuyên Không vừa mới trọng thương còn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ không thể kiên trì được bao lâu.
Giờ phút này, dưới mặt đất đám khôi lỗi một bên phát động công kích, một bên đuổi theo sát hai người, dường như không giết chết bọn hắn ngay tại đây thì nhất quyết không buông tha.
Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, đành phải một bên đón đỡ, một bên thì tiếp tục lao về phía trước.
Trong nháy mắt, hai người bọn hắn liên tiếp gặp phải mấy chục đợt công kích từ đám khôi lỗi ở phía dưới, tất cả đều bị Thạch Xuyên Không ngăn lại, ngoại trừ ngẫu nhiên hỗ trợ ra, còn lại tất cả tinh lực của Hàn Lập đều dồn vào việc bỏ chạy.
Thế nhưng cho dù thế nào thì từ bốn phương tám hướng vẫn không ngừng có khôi lỗi từ trong lòng đất chui ra, đầu nhập vây công bọn hắn, nhìn tới đâu cũng chỉ thấy vô số khôi lỗi lít nha lít nhít giống như một vùng biển cả.
Nương theo tiếng gầm nhẹ, gần trăm con khôi lỗi đầu sói đầu hổ lần nữa vọt lên, binh khí trong tay đan xen thành một tấm lưới tử vong, chụp xuống đầu hai người bọn hắn.
Giờ phút này, sắc mặt Thạch Xuyên Không trắng bệch như tờ giấy, hai tay vung múa, trường côn tím đen trong tay lại lần nữa hóa thành một cơn lốc xoáy bão táp màu tím đen, quét về phía đám khôi lỗi này.
Tiếng nổ "ầm, ầm, ầm" vang không ngừng!
Đám khôi lỗi đánh tới đều bị đánh bay, thế nhưng Thạch Xuyên Không cũng vì đó mà ộc một tiếng, từ trong miệng phun ra một bãi máu lớn.
Chân Cực Chi Mô bên ngoài người gã cũng chớp liên tục, trở nên ảm đạm rất nhiều, trường côn tím đen trong tay mơ hồ cũng không nắm nổi, suýt rơi xuống dưới.
"Thạch đạo hữu, ngươi cứ tiếp tục như vậy, khả năng sẽ không chịu nổi." Sắc mặt Hàn Lập khẽ thay đổi.
"Chẳng qua thương thế tái phát, còn chưa có chết." Thạch Xuyên Không miễn cưỡng nói ra.
Chợt âm thanh "hưu... hưu..." lại truyền đến.
Lại một đợt mưa tên như lôi điện bắn tới, số lượng so với lúc trước càng nhiều hơn không ít.
"Trước hết ngươi cứ khôi phục lại một chút đi đã, mọi chuyện còn lại cứ giao cho ta." Cánh tay trái Hàn Lập khẽ động, kẹp Thạch Xuyên Không vào mạn sườn, nói ra.
Trong lúc nói chuyện, cánh tay phải hắn vung múa xung quanh, loan đao trong tay lần nữa hóa thành đạo đạo đao mang, ngăn trái, đỡ phải và trước mặt, ngăn cản ba hướng mũi tên màu lam đang bắn đến, duy nhất chỉ có những mũi tên bắn từ phía sau là hắn không để ý đến.
Ầm ầm ầm!
Mười mấy mũi tên màu lam từ phía sau bắn vào lưng Hàn Lập, tuy nhiên lại bị Chân Cực Chi Mô của hắn ngăn lại.
Chân Cực Chi Mô rung động kịch liệt nhưng rất nhanh ổn định lại, Hàn Lập liền mượn nhờ lực của những mũi tên này, tạo thành lực đẩy, đẩy tốc độ của hắn lên, bay một đoạn rất xa về phía trước.
Thạch Xuyên Không thấy cảnh này, âm thầm bội phục đảm lược của Hàn Lập, tiếp đó gã lấy ra một viên đan dược ăn vào, vội vàng nhắm mắt điều tức.
Mưa tên qua đi, hơn trăm bộ khôi lỗi phía dưới lần nữa vọt lên trước, dường như che kín cả bầu trời, ào về phía bọn hắn, đao kiếm trong tay cùng lúc chém ra, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh che khuất cả tầm nhìn.
Trên hai chân Hàn Lập lóe lên hào quang, thân hình lao về phía trước, đâm vào trong đám khôi lỗi, loan đao trong tay chém ngang ra.
Một đạo đao quang sáng như tuyết hiện ra, lập tức chặt đứt ngang hơn mười bộ khôi lỗi trước mặt.
Cùng lúc đó, dưới chân hắn lăng không đá ra, huyễn hóa từng đạo thối ảnh, đá trái đá trái, đá đám khôi lỗi đang tiếp cận hai bên bay ra ngoài.
Đúng lúc đó, sau lưng hắn, đám khôi lỗi trong tay cầm đao cầm kiếm chợt chém vào lưng của Hàn Lập.
Hắn lại làm theo cách cũ, không lách mình né tránh, mà lấy Chân Cực Chi Mô đang bao phủ bên ngoài người đón đỡ.
Trong tiếng vang "ầm, ầm" liên tiếp, cả người Hàn Lập bị đánh bay về phía trước, Chân Cực Chi Mô sau lưng run lên dữ dội, khiến cho sắc mặt hắn có hơi trắng bệch.
Trong miệng Hàn Lập rên lên một tiếng, thầm vận chuyển Thiên sát Trấn Ngục Công, thân hình không ngừng lại chút nào, mượn lực lượng bay nhanh như lôi điện về phía trước, một hơi đụng bay hơn mười bộ khôi lỗi, rốt cuộc cũng xông ra khỏi vòng vây.
Nhưng mà khó khắn lắm chỉ vừa mới bay ra được khoảng chừng mấy trăm trượng thì nương theo một tiếng rít gào chói tai "hưu hưu" vang lên, vô số mưa tên lần nữa bay vụt tới.
Cánh tay hắn khẽ động, vô số đao quang lần nữa hiển hiện, cuốn về phía những mũi tên.
Trong nháy mắt, gần nửa ngày trôi qua.
Không biết Hàn Lập đã đón đỡ công kích của đám khôi lỗi phía dưới bao nhiêu lần, cho dù lấy thực lực cường đại của hắn, giờ phút này cũng dần cảm thấy mệt mỏi, khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt, Chân Cực Chi Mô bên ngoài cũng ảm đạm, mỏng manh đi rất nhiều.
Trước đó thương thế Thạch Xuyên Không bột phát ra, mặc dù đã phục dụng đan dược, khôi phục một chút nguyên khí nhưng vẫn như không thể nào động thủ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Còn mảnh phế tích thật lớn phía dưới, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn hắn, cho tới bây giờ vẫn không có chút dấu hiệu nào dừng lại, vô số khôi lỗi tính bằng hàng nghìn, phô thiên cái địa lao tới hai người.
Lúc này khôi lỗi không chỉ có mỗi ba loại nữa, mà còn xuất hiện một loại Cự Viên khôi lỗi tay cầm lang nha đại bổng. Mặc dù số lượng ít nhưng khí lực bọn chúng lớn vô cùng, động tác càng linh mẫn không gì sánh bằng, gần như có được thần chí, so với ba loại khôi lỗi kia còn khó đối phó hơn.
Hưu... hưu.....hư....ư......ư!
Vô số mũi tên màu lam từ phía dưới bắn tới, trong mưa tên thình lình còn kèm theo từng khối đá màu đen, phát ra tiếng rít đáng sợ. Những khối đá này chính là do những cự viên khôi lỗi kia mạnh mẽ ném ra.
Hàn Lập khẽ quát một tiếng, loan đao trong tay lần nữa nhanh chóng vung lên, chém vỡ mưa tên và mưa đá, đồng thời cả người liên tục trốn tránh.
Giờ phút này, Chân Cực Chi Mô bên ngoài đã suy yếu rất nhiều, hắn không dám dùng để đón đỡ công kích của đám khôi lỗi phía dưới nữa, cho nên tốc độ chạy trốn từ lâu đã giảm đi rất nhiều.
Đúng lúc đó, một tiếng "vèo", một đạo lam ảnh thật lớn từ phía dưới nhanh chóng phóng đến, không ngờ là một con cự viên trên người mặc áo giáp màu xanh lam, so với đám khôi lỗi khác còn lớn hơn gấp đôi, chính là Cự Viên khôi lỗi.
Vậy mà Cự Viên khôi lỗi này không để ý gì đến mưa tên xung quanh, thừa dịp lúc Hàn Lập phải né tránh, liền vung cánh tay vượn cường tráng lên, cây lang nha đại bổng trong tay hóa thành một đạo lam ảnh, "vù" một tiếng, hung hăng đánh vào giữa lưng của Hàn Lập.