Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1014: Hoá tiên nhị nữ



Note: đọc tựa của chương này tưởng đâu sẽ gặp đc hai tiên nữ trong Côn Ngô điện ( Thất vọng tràn trề!

"Yêu vật đang trước mặt, hai vị đạo hữu không suy nghĩ làm thế nào thanh toán chúng, thì chuyện lấy được bảo vật thật đúng là nằm mơ."

Nghe được đối thoại của hai người Kiền lão ma, thanh niên họ Từ quay đầu lạnh lùng nhìn vào quang mạc, bất mãn nói.

"Hắc hắc! Vị này chính là Từ huynh của Thiên Lan sao? Lão phu có thể không có hứng thú với bảo vật chưa nhìn thấy, tội gì phải cùng những thứ ở đây lưỡng bại câu thương. Huống hồ cho dù mọi người đương trường đồng loạt liên thủ, chỉ sợ cũng không làm gì được này ba vị đâu."

Kiền lão ma sau khi cười lạnh một tiếng, không ngờ lại nói ra những lời ngoài dự tính của mọi người.

"Kiền huynh nói lời này là có ý tứ gì?"

Tuy rằng Thiên Lan thảo nguyên và Âm La tông luôn giao hảo, thanh niên nghe được lời này sắc mặt cũng trầm xuống.

"Không có gì, vào thời điểm ba vị tới đã thấy ta và Diệp đạo hữu tranh đấu kịch liệt, lại chỉ ẩn núp bên cạnh không xuất thủ, trong lòng chắc có mục gì khác. Nếu thật muốn gây bất lợi với chúng ta, lúc trước mới là thời cơ tốt nhất để xuất thủ."

Âm thanh trong cự đại bạch ảnh nhàn nhạt thốt ra.

"Các ngươi biết việc này là tốt rồi. Cho dù các ngươi muốn động thủ, chẳng lẽ thực nghĩ có khả năng gây khó dễ được cho chúng ta chăng. Cũng không có gì phải giấu diếm, ba người chúng ta cũng vì mấy thứ trong Côn Ngô điện mà đến. Trước khi tiến vào điện, cũng không muốn động thủ."

Ngân Sí Dạ Xoa trong mắt bích quang chợt lóe, bất động thanh sắc nói.

Xú phụ và sư cầm thú đứng bên cạnh không nói một lời, có vẻ coi hắn là người đứng đầu.

"Ta và Thánh nữ đối với bảo vật trong điện không có hứng thú, chỉ có hứng thú vật trên người tiểu tử họ Hàn kia, Thiên Lan thánh điện chúng ta là tình thế bắt buộc. Đương nhiên nếu tìm được Quỷ La phiên, Từ mỗ sẽ hoàn trả nguyên vật lại cho quý tông."

Thanh niên họ Từ sau khi nghe được ý tứ trong lời nói của Kiền lão ma tự nhiên cũng không muốn cùng ba yêu vật thần thông quảng đại cược mạng nhỏ, chỉ thoáng trầm ngâm, thần sắc hòa hoãn nói.

"Đã là như vậy, ta vốn không cần phải ở đây tranh đấu làm gì, hãy hợp lực bài trừ cấm chế trước, rồi lấy bảo vật. Nếu không chúng ta nhiều người như vậy cứ ở đây, ngược lại sẽ bị ngoại nhân lấy đi bảo vật, đây mới là một trò cười lớn!"

Cát Thiên Hào cũng thuận thế nói như thế.

Trong này vô luận tu sĩ hay yêu vật mỗi người chẳng biết sống bao nhiêu năm, tự nhiên không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn để cho người khác ngư ông đắc lợi. Cơ hồ trong chớp mắt đã đạt thành một hiệp nghị lâm thời.

Tuy rằng một khi đã đến Côn Ngô điện, hiệp nghị lập tức tan vỡ, nhưng so với trước khi nhìn thấy bảo vật đã tự chém giết lẫn nhau vẫn tốt hơn.

"Các vị cũng đã không ý kiến. Vậy thì đồng loạt động thủ phá cấm thôi."

Kiền lão ma thấy tình hình như vậy, phát ra một trận cười quái dị lập tức vung hai tay áo của cự đại bạch ảnh. Huyễn hóa ra hai bạch sắc cự mãng hung hăng đánh về phía đỉnh của quang mạc.

Tu sĩ mặt chữ điền bên cạnh lặng lẽ gật đầu một cái rồi xoay hai thanh phi kiếm. Nhất thời hai đạo cầu vồng cũng chém thẳng vào không trung.

Ba yêu vật bên ngoài cùng bọn người thanh niên họ Từ vẫn còn nghi kỵ lẫn nhau, chưa thể thả lỏng, khi nhìn thấy tình cảnh này cũng đều xuất thủ công kích lên cấm chế.

Một thời gian quang mang các màu, yêu khí hỗn tạp, nội ngoại cùng nhau đồng thời bạo liệt tại quang mạc. Tiếng đùng đùng liên tiếp vang lên không ngừng.

"Chậc chậc. Thật không nghĩ tới Kiền lão ma lại có vẻ nóng nảy như vậy. Trong nháy mắt cùng Ngân Sí Dạ Xoa, sư cầm thú yêu vật đều có thể liên thủ. Sau này gặp được lão ma thật phải cẩn thận một chút một chút. Đừng để bị hắn lừa."

Một thân ảnh xanh biếc nổi bậc ẩn nấp trong một cây cột đá khá to trong thạch lâm ở cuối đường dốc thì thào thấp giọng nói.

"Hừ lấy tu vi của ngươi hiện tại. Đối với ngươi Kiền lão ma căn bản không cần đụng đến Ngũ tử đồng tâm ma kia, một phát là xong. Ngươi căn bản không có cách nào tránh và cũng không thể tránh."

Một lục ảnh khác không chút khách khí nói.

Này hai người rõ ràng là Hóa Tiên tông Mộc phu nhân và nữ tử trẻ tuổi với khuôn mặt tú lệ kia.

"Sư tỷ, chẳng lẽ ta thực không có cách nào đối phó Kiền lão ma."

Nữ tử trẻ tuổi có vẻ có chút không phục.

"Một tu sĩ nguyên anh sơ kỳ làm sao đấu với tu sĩ hậu kỳ? Đừng nói là ngươi, chính là ta chính diện đánh với lão ma, cũng chỉ có có thể khó khăn tự bảo vệ mình mà thôi. Công pháp của bản tông vốn cũng không là thiện trường chính diện đối địch. Bất quá nếu để ta lấy được một chút tinh huyết của lão ma, lặng lẻ thi triển chú thuật, ta có bảy tám phần nắm chắc, âm thầm khiến hắn bị trọng thương!"

Mộc phu nhân cười lạnh nói.

" Hóa Tiên tông chúng ta là tông môn phân nửa ẩn dật, chỉ luận công pháp bí thuật, chỉ sợ không nhất định yếu hơn thập đại tông môn đâu. Nếu không phải là lịch đại cũng phải tuân thủ quy củ, chỉ sợ toàn lực phát triển đã sớm có hậu kỳ đại tu sĩ, cũng không cần e ngại bọn người Kiền lão ma."

Nữ tử trẻ tuổi có chút không cam lòng nói.

"Tổ sư sáng tạo phái của bổn tông vốn chính là hậu nhân của Côn Ngô tam lão, lúc trước tìm đến địa phương không cách xa phong ấn lắm để khai tông lập phái đã định ra quy định thủ thành, vốn chính là vì có thể ở gần trông coi phong ấn của Côn Ngô Sơn này. Đã mấy vạn năm như vậy trôi qua, việc này trong một số ký lục cũng đã bị sao lãng không ít. Nếu không phải vì không lâu trước đây chúng ta nhận được truyền tin của Hướng lão, đem điển tịch sáng tạo phái của bổn môn ra trọng tân, chỉ sợ đối với việc phong ấn này hoàn toàn không biết gì cả. Nếu không, chúng ta làm gì phải mạo hiểm tiến vào núi này."

Mộc phu nhân thở dài.

"Nói đến Kiền lão ma, ta càng phải để ý thanh niên sử dụng Ích Tà Thần lôi kia, vũ phiến trong tay người này uy lực cường đại, Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ cũng tránh lùi ba thước. Nếu là vận dụng trong không gian bị phong bế, uy lực của bảo vật này sẽ tăng gấp bội.

"
Là phỏng chế phẩm của Thất Diễm phiến tiếng tăm lừng lẫy tại thời thượng cổ."

Nữ tử tú lệ lạnh lùng nói.

"
Đúng là phỏng chế phẩm của thông thiên linh bảo, nhưng có phải là Thất Diễm phiến hay không thì cũng khó nói. Bất quá người này khuôn mặt rất lạ lẫm, những thần thông khác cũng không nhỏ, ngân sí sau lưng còn có thể thi triển lôi độn thuật hiếm thấy, đích xác không phải là tu sĩ bình thường. Nhưng người này giống như không phải là tu sĩ của Đại Tấn chúng ta, có vẻ không cùng đường với người của Diệp gia. Quên đi, người này cho dù có lợi hại, chúng ta cũng không để ý nhiều tới hắn. Nói lại Hướng lão nên sớm tiến vào núi này, sao lại không thấy xuất thủ ngăn cản mấy tu sĩ này. Lấy thần thông của lão nhân gia, thoáng xuất thủ thì đâu thể để bọn người Kiền lão ma ở đây càn rỡ."

Mộc phu nhân có chút nghi hoặc.

"
Có lẽ Hướng tiền bối có chuyện quan trọng khác, hoặc là trực tiếp đi thẳng đến Trấn Ma tháp, dù sao bên kia mới là quan trọng nhất."

Nữ tử trẻ tuổi chần chờ nói.

"
Không có khả năng. Tuy rằng Trấn Ma tháp mới là trận nhãn chân chính khống chế phong ấn của cả tòa Côn Ngô sơn. Nhưng là nếu muốn trở lại gia cố phong ấn, phải cần Hóa long tỳ trong Côn Ngô kia mới được. Hướng tiền bối biết lợi hại trong đó, làm sao không đi tới Côn Ngô điện lấy bảo vật được."

Mộc phu nhân sắc mặt âm trầm lắc đầu.

"
Ý của sư tỷ là Hướng tiền bối đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn? Điều này sao có thể, lấy tu vi của Hướng tiền bối, thế gian này sao còn có ai có thể làm gì được người, chẳng lẽ là người nọ đã thoát vây sao."

Lúc nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt tú lệ của nữ tử trong khoảnh khắc trở thành tái nhợt vô cùng.

"
Chuyện này không có mấy khả năng. Những cấm chế này đều là vừa mới phá. Nếu như người nọ thoát vây ra thì đã sớm phá hết tất cả các cấm chế. Sao còn có thể đợi tới bây giờ. Có thể Hướng tiền bối thực sự bị sự tình gì trì hoãn, còn chưa tiến vào núi này."

Mộc phu nhân sau khi thần sắc biến đổi, gượng cười nói.

"
Hy vọng là như thế. Không quản như thế nào, chúng ta vẫn cần theo phía sau những người này, xem xem có thể đem kiện Hóa long tỳ lấy đi trước hay không. Bất quá năm đó có thể gia cố phong ấn ngoại trừ Hóa long tỳ này ra, không phải còn có một kiện thiên tinh bi khác sao. Chỗ kiện bảo vật kia hạ lạc, sao lại không trực tiếp lưu lại cho mấy người hậu nhân chúng ta. Nếu không làm gì phải mạo hiểm đi theo sau những người này."

Nữ tử tú lệ vừa nghe lời này, lại trở nên có chút oán giận.

"
Chuyện này ngươi làm sao mà biết được. Tinh bi ngày đó chính là vật đã được dùng để phòng xa. Nó nằm trong tay của nhất mạch hậu nhân khác của Côn Ngô tam lão. Chính vì là sợ một trong hai nhà của chi chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có thể có vật khác để khống chế phong ấn của ngọn núi này. Nghe nói bảo tàng này nằm tại một địa phương không tưởng được, ngoại trừ cái người đã để nó vào nơi ấy ra, những người khác đều chẳng biết giấu tại nơi nào trên Côn Ngô Sơn. Có hai bàn tay phía sau một minh một ám để chuẩn bị mọi việc, đủ để thấy được nhóm cổ tu tham dự phong ấn năm đó đã hao phí không ít tâm cơ."

"
Cũng không biết năm đó Côn Ngô tam lão nghĩ như thế nào, sao phải lưu lại một đại hậu hoạn như vậy cho chúng ta. Sao không một kiếm chém chết người kia cho rồi? Cần gì phải phong ấn chứ, còn vô cớ lãng phí một tòa linh sơn của nhân giới như vậy."

Nữ tử tú lệ đôi mi thanh tú khẽ nhíu nói.

"
Điểm này, trên điển tịch có nhắc tới một chút. Hình như thân phận của người bị phong ấn này phi thường đặc thù, thậm chí sinh tử của hắn còn liên quan đến chuyện của thượng giới. Cho nên nhóm nhân giới cổ tu năm đó ai cũng không dám vọng động xuống tay, đành phải đem hắn phong ấn tại trong núi này."

Mộc phu nhân do dự một chút mới nói ra một chút chuyện mình biết.

"
Nguyên lai là như vậy, khó trách những người năm đó lại rụt rè như thế. Bất quá người này tu vi rốt cuộc cao bao nhiêu? Khiến Hướng lão khi nhắc tới người này liền có vẻ đứng ngồi không yên. Chúng ta và Hướng tiền bối cũng coi như quen biết đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy mấy lão quái vật bọn họ lại bất an như vậy."

Nữ tử tú lệ lại tò mò hỏi.

"
Luận tu vi của người này cao bao nhiêu, đối phương khẳng định chỉ cần vươn đầu ngón út là có thể bóp chết chúng ta. Đoán mấy cái này lại hữu dụng gì."

Mộc phu nhân liếc mắt, không có hảo khí trả lời.

"
Điều này cũng đúng!"

Nữ tử tú lệ vẻ mặt tõ vẻ cũng hết cách.

"
Đúng rồi, kiện Tứ tượng xích kia, ngươi mang đến đâu. Sau đây có lấy được kiện Hóa long tỳ kia hay không toàn bộ trông cậy vào bảo vật này."

Mộc phu nhân chuyển để tài, nhắc tới một chuyện khác.

"
Sư tỷ đã dặn dò nhiều lần. Muội sao dám không mang theo trấn tông chi bảo này. Bất quá nói lại cũng thật là đáng tiếc, nếu sư tỷ không tu luyện công pháp thuộc tính cùng Tứ tượng xích bài xích nhau, thì sư tỷ sử dụng nó là thích hợp nhất. Sư tỷ đã từng nói một trong hai kiện thông thiên linh bảo dùng để trấn áp người đó là Bát linh xích, không phải là một phỏng chế phẩm của nó là Tứ tượng xích này sao chứ? Muội còn muốn chính mắt thấy chúng có hình dáng ra sao."

Nữ tử tú lệ con mắt sáng lưu chuyển, thản nhiên cười nói.

"
Bát linh xích, Hắc phong kỳ, trong điển tịch có thoáng đề cập đến. Có thể thật sự nhìn thấy không, ta cũng. A, Kiền lão ma bọn họ đã phá vỡ cấm chế, chúng ta cũng mau lên thôi."

Mộc phu nhân đang định nói gì với sư muội, xoay chuyển ánh mắt chứng kiến cảnh quang mạc trên đài cao bị các loại công kích đánh vỡ từng mảnh, thần sắc vội vàng ngưng trọng nói.

Nữ tử tú lệ trong lòng phát lạnh, cũng ngẩng đầu nhìn lại. Vừa lúc thấy bọn người Kiền lão ma xuyên qua quang mạc tán loạn, hướng chỗ sơn môn kia tiến đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.