Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1052: Không gian toái liệt



Nghe thấy lời của Huyền Thanh Tử, Lâm Ngân Bình liếc nhìn Linh Tê khổng tước một cái, lại suy nghĩ, trên mặt hiện lên một tia do dự.

Nhưng vào lúc này, đầu Linh Tê khổng tước chợt lóe lên. Khuôn mặt Từ thanh niên lại một lần nữa biến ảo hiện ra, đứng tại nơi làm cho vị văn sĩ cùng lão ma giật mình trước sau cười khổ một tiếng, sau đó nói rằng:

"Hai vị đạo hữu không cần tìm tại hạ. Thân thể ta hiện tại đã bị hủy. Hôm nay chỉ còn lại nguyên thần trên người linh cầm mà thôi."

"Làm sao có thể như vậy. Từ huynh là tu sĩ hậu kỳ, thân thể sao lại dễ dàng bị hủy được? Lẽ nào cổ ma thánh tổ đã thoát khỏi trấn áp của nơi này." Huyền Thanh Tử kinh hãi, sắc mặt biến đổi không ngừng.

" Nghe lời nói của đạo hữu. Trấn ma tháp này lúc trước có ma vật gì đó ư." Từ thanh niên sắc mặt âm trầm xuống.

"Từ đạo hữu không sai đâu. Trước kia bần đạo cũng đã biết. Là sau khi nhận được tin tức của sư môn, đối với tình hình nơi này có chút hiểu biết. Chuyện thánh tổ là việc rất lớn, mong rằng đạo hữu cho hai người bọn ta giải thích một chút." Sau khi Huyền Thanh Tử thở dài một tiếng, liền hàm hồ nói.

Tính thanh niên trong lòng tin lời nói đó. Nhưng hiện tại bản thân mình đã là nguyên anh chi than,cũng không tốt đến mức để có thể truy vấn cái gì khác nữa. Lúc này thở dài mà trà trả lời:

"Cổ ma thánh tổ kia đích thực đã thoát khỏi vây khốn mà đi. Bất quá thân thể ta cũng không phải cổ ma hủy. Mà là do

vạn yêu cốc thi hùng ám toán."


"Vạn yêu cốc? Không có khả năng. Bần đạo vẫn thủ ở bên ngoài. Hùng sư như thế nào lại đi vào được. Chẳng lẽ chúng tiến vào núi trước chúng ta." Huyền Thanh Tử sửng sốt, nhưng lập tức liền nghĩ đến khả năng có thể xảy ra.

"Không sai. Đầu hùng kia không chỉ tiến vào núi sớm hơn các ngươi một bước, hơn nữa không biết sử dụng loại bí thuật nào mà lại biến thành hình dáng của một gã tu hành. Không lộ ra một chút thi khí nào cả. Nếu không Từ mỗ sao bị ám toán được." Từ thanh niên chợt nghĩ đến việc bị huyết nhận thôn phệ.

Lòng vẫn chưa thoát khỏi cơn đau đó.

"Nếu như thi hùng kia ra tay ám toán đạo hữu, thì khả năng này rất lớn. Cốc chủ vạn yêu cốc sở hữu một viên dị bảo "Mê hình châu". Có người nói rằng khi nuốt viên châu này vào không những có khả năng biến ảo hình dáng tướng mạo tùy ý. Hơn nữa còn có thể che lấp đi yêu khí hay thi khí thay bằng linh khí

. Tu sĩ bình thường căn bản không có cách nào phát hiện ra. Ngay cả khi ta có Diệu Âm bảo kính cũng không có năng lực bài trừ loại báo pháp thần thông đó. Thất diệu chân nhân nhướng mày nói.

"
Điều ngươi vừa nói lúc nãy, ta đã có nghĩ tới. Vạn yêu cốc đích xác có dị bảo đó. Bất quá nghe nói khi ăn hạt châu tử này vào pháp lực sẽ bị hạn chế rất lớn nếu không nó sẽ mất đi. Thi hùng khi đánh lén Từ huynh thì hẳn đã hiện nguyên hình." Huyền Thanh lão đạo cũng đã lên tiếng.

"
Hai vị đạo hữu nói rất đúng. Đích xác sau khi thi hùng kia đánh lén ta. Lập tức liền hiện ra luyện thi thân phân." Từ Tính thanh niên trên mặt đầy vẻ oán hận.

"
Đạo hữu mặc dù bị thi hùng tập kích nhưng vẫn có thể xuất ra nguyên anh, cũng coi như trong cái rủi có cái may vậy. Hơn nữa đạo hữu còn chưa từng đoạt xá, chỉ cần trở về tìm cho được thân thể thích hợp, khổ tu lại hơn trăm năm. Như thế tu vi mới có thể khôi phục lại như ban đầu." Trung niên văn sĩ liếc mắt nhìn Linh Tê khổng tước đánh giá, tuy vậy cũng không nhìn ra gì cả, mỉm cười nói.

"
Thất Diệu huynh nhãn quan thật sáng suốt. Hiện tại tuy rằng có thể nương nhờ trong cơ thể phụ cầm tạm thời nhưng không hẳn là phương pháp lâu dài về sau, theo tại hạ việc tìm một thân thể thích hợp vẫn là một cách tốt nhất." Từ thanh niên khẽ thở dài trả lời.

Trung niên văn sĩ nghe xong những lời này, cũng không nói gì nữa, ánh mắt xoay chuyển rơi trên người Khuê Linh, mặt bất chợt hiện lên một tia ngưng trọng.

"
Vị đạo hữu này trông rất lạ mặt, chẳng biết nên xưng hô như thế nào?" Thất Diệu chân nhân chậm rãi hỏi. Lão đạo bên cạnh mắt đồng thời chớp động một hồi, tỉ mỉ đánh giá sửu phụ (người phụ nữa xấu xí).

Dù sao Khuê Linh cũng chỉ có tu vi của thập cấp yêu thú, cơ bản không có cách nào dấu được hai vị đại tu sĩ cùng cấp độ.

Sửu phụ trên mặt không có một chút biểu tình. Nhưng Hàn Lập lại mở miệng cười cợt.

"
Vị này là Khuê Linh đạo hữu, cũng giống với Hàn mỗ, vì khuấy động cấm chế nên bị chuyển tới núi này."

"
Khuấy động cấm chế nên bị đẩy tới đây. Đây là chuyện phi thường rất hiếm gặp. Chẳng hay tông môn tu sĩ của Hàn đạo hữu ra sao. Bần đạo tựa hồ chưa từng gặp qua đạo hữu." Huyền Thanh Tử gặp sửu phụ thì không nói một lời, một hồi trông thấy hình dạng của Hàn Lập, trong Mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc. Ban đầu đối với Hàn Lập không chút để ý giờ đã thay đổi. Hàn Lập mỉm cười trả lời.

"
Hàn mỗ chỉ là một tán tu. Đạo hữu không biết cũng không có gì là lạ. Chẳng qua có thể cùng ở một chỗ với Thất Diệu chân nhân, thân Phận đạo huynh cũng không phải nhỏ. Tại hạ mạo muội muốn hỏi một chuyện. Hai vị đạo hữu làm sao có thể tiến nhập vào tầng thứ tám. Theo ta biết. truyện động trận bên kia đích thực là không ai có khả năng kích chuyển được."

Hàn Lập chưa từng gặp qua Huyền Thanh Tử. Nhưng nghe những lời bọn họ vừa nói xong, mơ hồ biết được đối phương có mười người là thập đại tông môn trưởng lão, tự nhiên xốc lại tinh thần mà đối đạp.

"
Bần đạo thực sự là hồ đồ. Còn chưa tự giới thiệu mình trước. Lão đạo là Huyền Thanh Tử của Thái Nhất môn. Về phần làm sao vào được, cơ bản hai người chúng ta vẫn chưa dùng cái truyện tống trận gì đó, mà là dùng Phá Giới phù của Thái Nhất môn chúng ta, phá vỡ chướng bích của tầng thứ tám, mạnh mẽ tiến vào." Huyền Thanh Tử không thèm để ý mà nói. "Phá giới phù? Loại phù có thể phá vỡ chướng bích không gian." Hàn Lập vừa nghe tên này liền ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện ra vẻ hoài nghi không ngớt.

"
Chỉ dựa vào phù đương nhiên không thành. Còn phải phối hợp với bí thuật bản môn Thiên A thần kiếm. Bất quá bần đạo không nghĩ tới, không ngờ vừa mới tiến vào đã bị nhốt trong một không gian khác. Lão đạo quay đầu nhìn thoáng qua, không gian bị Hắc phong kỳ cấm chế,, tấm tắc cười nói.

"Thái Nhất môn phá giới phù cùng với Thiên A thần kiếm đại danh đỉnh đỉnh. Thiếp thân đã ngưỡng mộ từ lâu. Chúng ta thúc thủ không có kế sách nào đối với không gian chướng bích, đã bị nhị vị đạo hữu Thái Nhất môn cùng với Thiên Ma tông phá hủy không hổ là người của đệ nhất chính, ma đại tông." Lâm Ngân Bình than nhẹ nói.

"Lâm tiên tử nói đùa rồi. Thiên Lan môn các người, bảo vật không phải là thiếu. Chỉ là bổn môn may mắn vừa mới có được khẩu thần kiếm có chút uy lực phá thần thông mà thôi" Huyền Thanh Tử vân vê chòm râu, khách khí nói.

Ngân Bình nghe lão đạo khiêm tốn nói vậy, trong lòng không khỏi cười khổ không nguôi.

Thiên Lan thánh điện nói về cấp độ tu luyện thì không hề dưới hai đại tông phái, thế nhưng nếu luận về bảo vật có lẽ sẽ không sánh được với hai nhà một tông một môn kia.

"Được rồi. Kiền lão ma đang ở địa phương nào nhỉ? Theo Huyền Thanh Tử nói, lão ma cũng đồng dạng tiến nhập vào núi". Trung niên văn sĩ ánh mắt bỗng nhiên đảo qua, thần sắc chớp động nói.

Kiền lão ma.

Thanh niên họ Từ và Ngân Bình vừa nghe nói vậy, bất chợt hướng về phía Hàn Lập xem xét.

Dù sao trước kia tiên tông của Mộc phu nhân đã từng nói qua việc Hàn Lập cùng Kiền lão ma động thủ đánh một trận. Mặc dù bọn họ không tin rằng lão ma bị đánh chết trong tay Hàn Lập, thế nhưng sau khi thấy qua thần thông của Hàn Lập, lúc này cũng không khỏi có vài phần hoài nghi.

Thấy thái độ của hai người này, Huyền Thanh Tứ cùng Thất Diệu chân nhân tự nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đồng dạng đều tập trung trên mặt Hàn Lập.

Hàn Lập trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhưng mặt ngoài lãnh đạm nói rằng:

"Kiền đạo hữu cùng với ta chia tay ở điện Côn Ngô, không biết tung tích, biết đâu đang tầm bảo ở phương nào đó chăng. Lại nói tiếp, ta cũng không hề thấy những kẻ Âm La tông khác đâu cả."

"
Hàn đạo hữu ám chỉ Cát đạo hữu bọn họ à. Hàn huynh không cần suy nghĩ nhiều.Cát đạo hữu đang trên đường tới đây, bị Diệp gia đại trường tập kích, đã thất thủ ngã xuống rồi. Ngay cả nguyên thần cũng đã thất tán" Thanh niên họ Từ tâm trạng thẫn thờ nói.

"Thì ra là thế." Hàn Lập có chút giật mình.

"Côn Ngô Sơn đúng là hiểm ác vạn phần. Đã có nhiều tu sĩ vì thế mà ngã xuống rồi." Huyền Thanh Tử tựa hồ cảm thấy được điều gì đó. Sau khi nhìn chằm chằm vào Hàn Lập thì dị sắc chợt lóe lên, lại cảm khái thốt ra một câu.

" Người của Âm La tông không tốt cho lắm, chỉ tổ làm vướng tay vướng chân thôi. Mấy vị đạo hữu biết rõ chuyện cổ ma thánh tổ, trước tiên hãy nói qua một chút." Trung niên văn sĩ đảo qua liếc mắt nhìn cung điện hài cốt, Có chút ngưng trọng thốt lên.

"Hung sắc của Thất Diệu không giống như lời đồn đại. Không dám dối gạt các vị đạo hữu, kỳ thật chúng ta đến là vì Diệp gia và cổ ma kia. Việc này có liên quan đến toàn bộ tu tiên giới, mong rằng chư vị đạo hữu phối hợp giúp đỡ một phần" Huyền Thanh Tử hướng về đám người Hàn Lập đồng dạng cười tủm tỉm mà nói.

Nghe xong lời này, thanh niên họ Từ cùng Lâm Ngân Bình không lập tức trả lời ngay mà trái lại thần sắc còn có chút cổ quái. Hiện tại bọn họ đều bị hạ cấm chế, chẳng rõ suy tính của Hàn Lập ra sao. Tự nhiên không dám làm chuyện gì hồ đồ cả. Trong nhất thời Lâm Ngân Bình cùng thanh niên Từ Tính khuôn mặt biến đổi, bộ dáng âm tình bất định không ngừng.

Còn Khuê Linh thi từ đầu đến cuối đều không hề mở miệng lấy một lời.

Kể từ lúc đó, thần sắc của Hàn Lập trở nên khác thường. Ánh mắt rơi vào hại vị đại tu sĩ bất chợt hiện lên một chút vẻ đột ngột.

Huyền Thanh Tử hai người nhìn lẫn nhau, trên mặt đều lộ ra một tia kinh ngạc. Hiển nhiên bọn họ cũng nhìn ra Từ Tính thanh niên và Thiên Lan thánh nữ tựa hồ có vài phần kiêng kị với bộ dáng của Hàn Lập.

Điều này làm cho trong lòng hai người biến động.

"Nếu nhị vị muốn biết sự tình của cổ ma thì Hàn mỗ có thể kể sơ qua" Hàn Lập ánh mắt chớp động bình tĩnh nói.

"Tốt lắm. Hàn đạo hữu nếu..."

Huyền Thanh Tử đạo lão đang muốn nói gì đó thì đột nhiên từ hướng cung điện phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Từ giữa cung điện phun ra hơn mười nhũ quang bạch sắc.

Lão đạo nhất thời biến sắc. Âm thanh đang nói bị đứt quãng.

Lập tức toàn bộ không gian tầng thứ tám bị một trận rung chuyển kịch liệt. Âm thanh vù vù nổi lên liên tiếp. Mặt đất chậm rãi rạn nứt không ngừng. Không gian bạch quang chớp động. Hết thảy khung cảnh xung quanh đều bị vặn vẹo biến hình.

"Không hay. Cổ ma thánh tổ kia đang mở ra phong ấn của tầng thứ chín. Hắn sao có thể làm được. Điều này không có khả năng." Thất Diệu chân nhân vừa thấy cảnh tượng đó liền thất thanh kêu lên, trên mặt cùng lúc lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.

Phong ấn tầng thứ chín?

Hàn Lập vừa nghe lời này liền cảm thấy kinh ngạc. Toàn bộ không gian xung quanh hình dạng tựa hồ đều bị phá hủy. Không suy nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức tự thân linh quang chợt lóe lên, Nguyên cương thuẫn rời tay bắn ra, hóa thành một tầng quang mang ngân sắc bao bọc lấy bên ngoài. Nhưng khi hắn còn chưa có hành động tiếp theo thì từ hướng cung điện mười căn quang trụ phụt ra. Màu sắc đột nhiên biến đổi. Cuối cùng hóa thành màu đen như mực, sau đó hướng bốn phương tám hướng mà bắn nhanh tới. Không gian bị xé rách vỡ toang ra. Quang hắc mang chớp động đan xen lẫn nhau.

"Khe không gian."

Trông thấy cảnh này. Hàn Lập không còn cách nào giữ được sự trấn định được nữa. Sắc mặt biến đổi dữ dội.

Ngay lập tức liền lật bàn tay, khi hỏa hồng đã xuất hiện nơi tay liền vỗ mạnh lên người, hiện ra hình ảnh con giao long màu đỏ đậm di động trên người. Rồi đột nhiên biến mất không thấy tung tích.

Hàn Lập trong chớp mắt đã biến thành nửa người nửa giao long.Đúng lúc này, trong tiếng kinh hô hoảng sợ, một cái khe đen tối ngay trong nháy mắt đã lanh lùng xuất hiện trước mắt mọi người.

Hàn Lập khi nhìn vào hắc mang đó chỉ cảm thấy một cảm giác thứ hắc ám vô cùng vô tận đó đang không ngừng thôn phệ hắn một cách khủng khiếp, căn bản không thể né tránh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.